Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã được nửa tháng kể từ buổi học đầu tiên.
Các buổi học được tổ chức vào các ngày trong tuần, từ thứ hai đến thứ sáu. Ngoại trừ ngày đầu ra thì chúng tôi vẫn phải học từ sáng tới chiều như bao buổi học bình thường khi trước.
Những trò trêu chọc của Hoshikawa cũng vẫn tiếp tục mỗi ngày…… Mà nói đúng hơn là những hành vi ấy đang dần lên một đẳng cấp mới.
Nhờ thế mà tôi cũng nhận ra rằng cô ấy làm vậy là có chủ ý.
Tôi đã từng chỉnh lại chiếc váy bị vén lên vì trông đùi cô ấy có vẻ bị lạnh, cơ mà có vẻ như đó cũng là do cô cố tình để lộ thì phải. Lý do là gì thì tôi cũng chẳng biết. Nếu là Hoshikawa thích tôi thì có thể dễ dàng giải thích … Nhưng sẽ khó mà tin được nếu điều đó xảy ra. Ngay cả chuyện cô ấy thích tôi vì lý do gì tôi còn chẳng nghĩ ra được. Cô gái xinh đẹp và tài giỏi nhất trường lại thích một thằng u ám và tẻ nhạt như tôi ư?, thật là một ảo tưởng điên rồ mà. Dù sao thì đó cũng là lý do mà đến giờ vẫn chẳng có ai thèm tới bắt chuyện với tôi. Cũng có thể là vì vốn dĩ đối tượng trò chuyện của tôi khá hạn chế.
Tuy nhiên, với tôi thì sống như này khá là dễ chịu. Vậy nên là tôi cứ an nhàn mà hưởng thụ thôi, chẳng cần lo lắng về những hành vi bí ẩn của Hoshikawa làm gì. Bởi vì từ giờ trở đi, đâu ai biết được thế giới sẽ thay đổi như thế nào đâu. Có thể những sự kiện thường liên của trường như đại hội thể thao hay lễ hội trường sẽ không bao giờ được tổ chức thêm lần nào nữa. Cũng có thể tôi sẽ không bao giờ đi học ngoại khóa nữa. Cho dù tôi không phải là tích cực lắm trong việc tham gia vào các sự kiện của trường nhưng tôi cũng khá là mong chờ mà. Mà đổi lại, được sống một cuộc sống vui vẻ với Hoshikawa…… Chắc đó không phải một sự trừng phạt đâu nhỉ.
->
Hoshikawa ngoài học chung với tôi, cũng hay rủ tôi tham gia RoomLunch
mỗi ngày.
Tuy nhiên những lúc như thế thì tôi cũng chỉ im lặng mà lắng nghe thôi. Bởi vì mỗi khi tôi muốn mở miệng một chút là y như rằng….
“Hả? Tôi đâu có hỏi Yoshino”
Tôi sẽ bị Hisaka bịt mồm như thế. Chẳng có lí do gì phải tự mình làm khó mình cả. Cơ mà trông thấy tôi như vậy, dường như Hoshikawa cũng có chút lo lắng cho tôi thì phải.
“Yoshino-kun, không lẽ đồ ăn có gì khiến cậu cảm thấy không ổn sao?”
Hoshikawa lặng lẽ hỏi tôi vào tiết học sau bữa RoomLunch ngày thứ sáu.
Có lẽ vì hôm nay tôi đặc biệt im lặng, chẳng hé một lời nào chăng. Cũng chẳng phải là vì tôi cảm thấy không khỏe ở đâu đâu.
“Không có gì đâu. Tớ chỉ là mệt vì chưa quen được mấy buổi học như này thôi. Buổi trưa tớ có chút buồn ngủ ấy mà”
“Cậu có… Gối đùi không?”
Tôi bừng tỉnh ngay trong giây lát, thoát khỏi cơn buồn ngủ và trở lại hiện thực. Hoshikawa vỗ nhẹ xuống đùi mình.
“...A, như này thì tốt hơn nhỉ”
Dường như Hoshikawa lại nghĩ ra cái gì đó xấu xa rồi. Cô đưa ngón tay xuống mép váy, từ từ vén những nếp gấp ấy lên…. cặp đùi trắng nõn nà như tuyết đầu mùa cũng dần lộ ra….
Hoshikawa cũng đã từng vén váy lên trong giờ học để trêu chọc tôi như vậy cách đây không lâu. Lần đó tôi đã chỉnh lại mép váy giúp cô và dường như cô ấy lại định làm trò đó thêm một lần nữa. Tôi đã cố để không có bất phản ứng kỳ lạ nào nên có lẽ cô đang nghĩ rằng tôi chưa nhìn kỹ đây mà. Thực ra, tôi đã nhìn nó lâu lắm rồi, và sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết định là sẽ hành xử một cách lịch sự.
Tôi đỏ bừng mặt, nhìn thẳng vào Hoshikawa. Mặc dù cố gắng tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu trong thâm tâm, tôi biết rằng đầu mình sắp bốc khói lên rồi. Mà nếu cứ để yên như thế này thì tôi sẽ phải chịu đựng đến bao giờ chứ… sớm thôi, thứ bản năng trong tôi sẽ trở lên mất kiểm soát. Như thể tôi sắp thức tỉnh một fetish kì lạ và rắc rối vậy.
“Không có gì đâu. Tớ ổn mà. Tí tớ mượn ghế sofa khi đến giờ nghỉ là được”
“Vậy thì tớ không cho mượn đấy”
“Ế”
“Không gối đùi thì tớ không cho mượn sofa đấy”
Hoshikawa hờn dỗi. Cô quay mặt đi, bĩu môi trông đầy mê hoặc.
“Chà… Vậy thì tớ chợp mắt trên giường……”
“Tớ cũng không cho mượn giường luôn”
“Thật luôn hả”
“Mượn sàn nhà cũng không cho”
Tôi đang định nói “Vậy tớ nằm sàn” thì đã bị cô đi trước một bước mất rồi. Hoshikawa rốt cuộc đã nghĩ gì khi nói vậy thế.
“...Vậy thì, hãy cho tớ mượn đùi cậu”
“Được thôi♡”
Khác với những người khác, cô ấy cho tôi mượn đùi một cách thật dễ dàng. Nhưng mà giờ thì vẫn đang trong tiết học, tôi mà nằm thì tôi sẽ bị giáo viên bắt ngay mất.
“Cô giáo này chỉ nhìn bảng với sách giáo khoa thôi, sẽ ổn mà”
Dường như đọc được những suy nghĩ kia, cô khẽ thì thầm vào tai tôi. Mà giáo viên này cũng không để tâm đến học trò của mình trong giờ học mấy đâu. Chắc giờ cũng có mấy đứa đang ngủ rồi. Hồi trên lớp cũng vậy mà…… Hẳn là sẽ không có ai nhận ra đâu ha. Trong sự bối rối, tôi ngả người xuống, đặt đầu lên đùi Hoshikawa. Tôi đã phải quy phục trước thứ dục vọng to lớn này. Dù lớp váy đã được đặt lại về vị trí ban đầu, nhưng cảm nhận làn da mềm mại ấm áp ấy qua lớp váy ngắn vẫn quá đỗi kích thích. Giả sử nếu như được trực tiếp chạm vào làn da ấy, thử hỏi còn ai có thể thật sự giữ được sự tỉnh táo không đây?
Thật mềm mại….
Thật ấm áp……
…A, chết mẹ.
Phía dưới lớp váy này là cặp đùi trắng mịn đầy đặn của Hoshikawa. Nhận thức được điều ấy đã vô tình đẩy tôi vào một tình thế khó xử khi không biết mình lên đặt mắt ở đâu, bèn quyết định hướng mắt về phía cô ấy. Nhưng rồi sau đấy, tôi nhận ra rằng có vẻ mình đã phạm phải sai lầm.
Ngực của Hoshikawa nằm ngay phía trên mặt tôi. Do đó đầu tôi giờ đây hoàn toàn là bị kẹp ở giữa ngực và đùi cô….
“...Ư, Hoshikawa, xin l-”
“Có gì sao cậu?”
“......Không, không có gì đâu, ạ”
Không lẽ chỉ có mình tôi là nghĩ lung tung thôi sao. Nếu là vậy thì có lẽ tốt nhất là tôi không nên nói ra. Hoshikawa dường như cũng chẳng để ý.
“Yoshino-kun, tóc cậu mềm thật đấy”
“Tớ còn đang sợ sau này mình bị hói đây này”
“Vậy sao? Thế để tớ mát-xa cho cậu nhé”
Hoshikawa đặt tay lên đầu tôi. Những ngón tay thon dài khẽ luồn qua từng kẽ tóc, nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Trong giờ học mà cô làm gì thế nhỉ… Cơ mà như này thoải mái thật. Hạnh phúc là đây sao.
Sau cùng thì tôi đã kết thúc buổi học khi vẫn còn nằm gối đùi.
Tôi thì hoàn toàn không thể ngủ được bởi bị căng thẳng, còn Hoshikawa lại trông rất vui. Nói vậy chứ tôi cũng chẳng cảm thấy
tệ chút nào cả. Tôi không nghĩ là sẽ có ai cảm thấy bất mãn khi được Hoshikawa cho gối đùi đâu. Cơ mà nếu cứ tiếp tục như này thì sợ rằng chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện ra thôi.
…Sẽ trụ được đến bao giờ đây nhỉ? Mà cho dù có lừa dối tất cả mọi người xung quanh… Hay là chính bản thân mình đi nữa, thì….
Cùng với một chút bất an, tôi kết thúc tất cả buổi học online trước khi bắt đầu vào kì nghỉ tuần lễ vàng.
Thời gian đã bước vào tuần lễ vàng mặc cho thông báo tình trạng khẩn cấp vẫn chưa được gỡ bỏ.
Dù nói là tuần lễ vàng nhưng tôi lại chẳng cảm thấy đây là một kỳ nghỉ lớn lao gì mấy. Thường thì tôi sẽ nhận ra ngay mỗi khi trường chuẩn bị cho học sinh nghỉ, nhưng tháng tư đã trôi qua được một nửa kể từ lúc tôi bắt đầu ngồi ở nhà học trực tuyến rồi. Có lẽ chính vì vậy nên tôi cũng chẳng có ấn tượng gì nhiều với kì nghỉ này. Cùng lắm là tôi được giải phóng khỏi bộ đồng phục một thời gian thôi.
Tôi và Hoshikawa cũng chẳng có ý định ra ngoài đi chơi hay gì cả. Thế giới giờ đây đâu đâu cũng đều thực hiện chính sách cách ly cả, cũng đều đóng cửa khóa quán cả. Điều này đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ chỉ ngoan ngoãn ngồi ở nhà trong cả kỳ nghỉ.
Ngày đầu tiên của tuần lễ - Thứ bảy.
“Hm? Gì thế…?”
Tôi đang lướt điện thoại ở trong phòng thì nó đột nhiên rung lên đồng thời phát ra một thứ âm thanh lạ hoắc. Âm thanh inh ỏi liên tục trong vài giây ấy là âm báo có người gọi điện thoại đến, hơn nữa âm thanh này… hình như là âm báo cuộc gọi miễn phí của Room. Là một người ít giao tiếp, tôi hiếm khi được nghe thứ âm thanh ấy nên lúc đầu có chút không nhận ra.
… Ai thế nhỉ, bố mẹ à?
Vậy là sau một tuần kể từ khi ký túc xá bị phong tỏa. Cuối cùng họ cũng đã cảm thấy lo lắng cho sự an nguy của thằng con không chịu về thăm nhà rồi à? Có lẽ bố mẹ nhà mình cũng giống như những nhà khác nhỉ… Nghĩ vậy, tôi cầm lên và nhìn vào điện thoại. Trên màn hình cuộc gọi đến là biểu tượng một con chó đang lườm mà tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Nhưng, tôi biết nó. Trước khi tôi nhớ ra nó, từ sâu trong linh hồn tôi đã trào dâng sự ghê tởm rồi. Đối với tôi biểu tượng con chó này chính là tín hiệu của sự bất hạnh.
Một cuộc gọi bất ngờ đến từ Hisaka.
A~~~~~........ Coi như không thấy đi. Cái này…. không nhấc máy có được không ta? Tôi chẳng hề muốn nghe máy một chút nào? À, phải rồi. Chắc là gọi nhầm thôi, cứ vứt máy đấy một lúc vậy. Làm gì có chuyện con nhỏ Hisaka kia lại gọi điện thoại cho tôi được chứ.
“A, tắt máy rồi. May thế–... Lại gọi tiếp nữa!?”
Chưa kịp vui mừng sau khi cuộc gọi ngắt kết nối, điện thoại lại tôi một lần nữa đổ chuông. Trên màn hình vẫn là biểu tượng con chó của Hisaka.
Đây là kiểu người sẽ gọi liên tục cho đến khi người kia ngoi lên à… Mệt thật đấy…
“......Đây”
『A, đây rồi. Nếu nghe máy được thì nghe luôn đi chứ』
Dường như nhỏ còn chẳng biết nghĩ tới người khác.
Tôi đã mong rằng lỡ đâu là một người nào đó khác gọi nhầm vào máy tôi thì thật tốt quá, nhưng cuối cùng vẫn là Hisaka, không lẫn vào đâu được.
『Nè, có đang nghe không đấy? Sao không thấy trả lời lại』
“À có, đang nghe đây”
『Trả lời nhanh vào, đồ chậm chạp』
Mới câu thứ hai thôi mà đã buông lời xúc phạm rồi. Thật không thể tin được. Đây mới chỉ là cuộc gọi đầu tiên giữa tôi với nhỏ này đấy. Chẳng nhẽ Hisaka không có chút đạo đức nào à. Trông có vẻ là không có thật rồi, mà ngay từ đầu tôi đã có trong mình nghi vấn này rồi.
“Vậy… Sao cậu lại gọi tôi”
『Đương nhiên là vì có chuyện muốn nói』
“Ể……Có chuyện muốn nói với tôi!......?”
Nói chuyện với Hisaka chắc tôi tổn thọ mất. Vậy nên tôi muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này và cúp máy… Nhưng những lời Hisaka nói tiếp theo khiến tôi nhận ra rằng đó là điều không thể.
『Là về mối quan hệ giữa cậu và Haruka』
“Ế? Ho, Hoshikawa với tôi á…?”
Tôi gần như đông cứng. Ma, mà chắc những gì Hisaka muốn biết thông qua cuộc gọi này cũng chỉ có vậy thôi nhỉ.
…Được rồi, phải giả ngu để tránh hậu họa về sau rồi.
“Bạn cùng lớp”
『Biết rồi』
“Bạn bè?”
『Tại sao lại thành câu nghi vấn thế hả』
“Vậy thì, là người có quen biết”
『Đừng có vậy thì thế này, vậy thì thế nọ nữa』
“Cùng là nhân loại”
『Đừng có nhây nữa cái thằng điên này』
Thật sự quạu rồi kìa, con gái thật đáng sợ. Giả ngu như vậy cũng gây nhiều bất lợi cho mình quá. Nhỏ đâu có hiểu mấy lời bông đùa này đâu.
“......Hisaka này, tại sao cậu lại muốn hỏi tôi về chuyện này vậy?”
Cảm thấy mình sẽ gặp phải rắc rối nếu tiếp tục cố gắng trả lời, tôi quyết định hỏi ngược lại nhỏ. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ bị ép hoặc là trả lời câu hỏi, hoặc là chết cơ. Nhưng có vẻ lựa chọn này của tôi là đúng rồi.
『Là vì Hoshikawa đã rủ cậu vào RoomLunch…』
“Vì thế nên?”
『Tôi thấy tò mò!』
“Ể…… Chỉ vì thấy tò mò mà cậu điện cho tôi hả……?”
『Không được à?』
“Không, không có gì đâu… Chỉ là…”
『Chỉ là sao?』
“Bộ cậu rảnh lắm hả?”
『Im đi! Im đi đồ ngốc này』
Tự mình gọi điện cho người ta mà lại còn mắng mỏ thậm tệ thế kia à. Đã vậy còn nói hai lần nữa chứ…. Mà cũng tại mình thêm dầu vào lửa mà nhỉ?
『Tôi lo cho Hoshikawa nếu có lỡ gặp phải mấy con sâu bọ kỳ quặc như cậu không thôi』
“Tôi phải ngả mũ thán phục trước sự can đảm của cậu khi dám nói như vậy ngay trước mặt người khác đấy”
『Nói qua điện thoại mà, có nói thẳng mặt gì đâu』
“Lý sự cùn ít thôi”
『Có sao đâu, giờ thì trả lời câu hỏi của tôi đi』
Tôi hoàn toàn không có trách nhiệm hay nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này nhé. Nếu nói như vậy sẽ tôi sẽ nguy mất nên thôi dừng lại vậy.
“......Hoshikawa muốn nhờ tôi chỉ dẫn chút kiến thức về Wi-Fi thôi”
『Waifai?』
“Ờ, Wi-Fi”
『Waifai…』
Ê, tại sao nhỏ này cũng không phát âm được từ Wi-Fi vậy…… Vì là bạn bè thân thiết nên nhược điểm cũng lây truyền cho nhau à.
“......Chắc là trí thông minh của Hoshikawa không được truyền qua rồi”
『Vừa nói cái gì đấy?』
“Có nói gì đâu! Hoshikawa gặp phải một vài rắc rối về Wi-Fi… mà đúng hơn là về các thiết bị thông minh lên nhờ tôi hỗ trợ. Mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ đến đó thôi”
Tôi sẽ giấu việc Hoshikawa mù công nghệ. Có lẽ, đó chỉ là “giả vờ”. Nhưng kể cả có là như vậy đi nữa thì tôi cũng sẽ không nói cho Hisaka đâu.
『Haruka, gặp rắc rối ư?』
“? Tôi nói gì lạ à?”
『Không hẳn… Chỉ là cô ấy mà cũng gặp mấy rắc rối như thế thì cũng lạ thật đấy』
Thật bực mình khi phải đồng ý với nhỏ nhưng tôi cũng nghĩ vậy. Tôi chưa từng thấy Hoshikawa nhờ cậy ai khi còn học trên lớp cả. Trong trí nhớ của tôi, cô cái gì cũng làm được. À, hình như từng có một chuyện vào trước lễ khai giảng thì phải……
“......Vậy, còn việc gì nữa không? Hay là chỉ có thế thôi?”
『Im đi đồ ngốc』
“Này, lần thứ ba……”
『Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc, đồ ngốccc』[note62455]
“Vô lý vừa thôi!!! Cậu cố tình gọi điện cho tôi để trêu tôi đấy à!?”
『Tại cậu bắt tôi nói thế đấy』
Tôi cạn lời trước cái lý luận vô căn cứ này. À không, đúng hơn thì đây đều là những phát ngôn thái quá. Tại sao Hoshikawa lại có thể thân thiết với một đứa thô bạo như nhỏ này vậy.
“Này Hisaka. Sao cậu lại thân được với Hoshikawa thế……”
Tôi lỡ buột miệng hỏi. Và như đã dự đoán từ trước, một giọng nói mang âm điệu chán ghét đến cùng cực phát qua chiếc điện thoại 『Hả?』,nhưng tiếp sau đó….
『......Haruka là thần tượng của tôi』
Hisaka lại có thể thành thật trả lời như vậy sao? Thật đáng ngạc nhiên mà. Đến cả người đặt câu hỏi là tôi cũng bất chợt không nói nên lời. Nắm bắt được chủ đề, câu chuyện Hisaka chậm rãi tiếp tục.
『Khi còn học trung học, Hoshikawa đã hướng dẫn cho tôi cách để học hiệu quả… Nhờ vậy mà tôi mới có thể vào ngôi trường này. Người đó chính là ân nhân của tôi』
‘Hể, Hisaka học cùng trường với Hoshikawa à. Thảo nào thân thiết với nhau………”
『Chính vì thế nên tôi sẽ nghiền nát hết những con sâu bọ nào dám lại gần cô ấy』
Tôi rùng mình. Không rõ là từ bụng hay là phần thân dưới nữa. Nhưng trong thoáng chốc, chắc chắn là tôi đã sợ hãi. Mà chắc nhỏ cũng chẳng còn hứng thú nói chuyện với tôi nữa. Cho dù có thay đổi tông giọng trả lời……
『Tiện đây Yoshino này. Cậu có biết nhà Hoshikawa ở đâu không?』
“Ể…. nh, nhà?”
Câu hỏi đường đột không thể lường trước của Hisaka khiến tôi cứng đờ người. Gì chứ? Tôi tưởng vụ sống chung vẫn chưa bị lộ… Cái khứu giác quỷ quái kia lại đánh hơi được rồi à?
“Ờm… Hoshikawa hình như là đang sống một mình mà nhỉ? Chắc là ở gần trường chăng?”
『Nhà bố mẹ cơ』
“Nhà bố mẹ á? Nếu là nhà bố mẹ cô ấy thì tôi chưa nghe tới bao giờ?”
『Cách nói đó… Yoshino đây không lẽ là biết nơi Hoshikawa đang sống một mình ở đâu à?』
“Chịu thôi, biết thế nào được chứ”
『Nói kiểu đó tởm thật đấy. Tôi nôn mất』
“Khốn nạn vậy”
Phản ứng này có thể dự đoán trước được. Mà vậy cũng tốt.
Trước mắt thì bỏ chuyện đó qua một bên đã… Hoshikawa hiện đang sống một mình. Có nghĩa là, nếu không phải là tự bản thân cô muốn sống một mình thì ngoài căn hộ này ra, cô vẫn có thể sống ở nhà bố mẹ của cô ấy. Phải chăng cô ấy cũng giống như tôi khi nhà bố mẹ cô quá xa trường lên cô đành phải chuyển đến sống một mình ở căn hộ này hay không……
Vào lúc đó, một tiếng chuông thông báo điện thoại vang lên.
『Đó chính là nhà của gia đình Haruka』
“Đó?”
『Tôi vừa gửi link ở trên LINE cho cậu đấy』
“À, vừa nhận được xong, là từ Hisaka à. Để xem cái……… Ể?”
Khi tôi mở link lên để xem như nào thì trên đó là trang chủ của một bệnh viện. Hơn nữa nó còn không chỉ là một bệnh viện bình thường.
Lớn quá.
Từ tòa nhà trên ảnh, tôi có thể dễ dàng tưởng tượng được quy mô số lượng khoa và bác sĩ lớn đến mức nào, to như bệnh viện đại học[note62454] vậy. Rõ ràng đây là một bệnh viện lớn.
“...Này Hisaka. Cái link này là của bệnh viện mà, nhà Hoshikawa thực sự ở đây á?”
『Là nó đó. Bệnh viện này là của gia đình nhà cô ấy quản lý. Bố của cô là bác sĩ kiêm luôn cả chủ tịch hội đồng quản trị đấy』
“Haa–... Ra là vậy sao, thì ra đây chính là nhà của gia đình Hoshikawa”
Tôi ngạc nhiên khi cô còn giống một tiểu thư hơn cả lời đồn, hợp lý một cách kỳ lạ. Cô sống một mình trong một căn hộ cao cấp đẹp như này, mỗi khi mua đồ thì cô đều dùng thẻ tín dụng cả, vì thế sẽ thật kỳ quặc nếu nói cô là một người bình thường. Mà ngay từ ban đầu Hoshikawa làm sao có thể là một người bình thường giống như tôi được.
『‘ra vậy’ là những gì cậu cảm tưởng được á? Chỉ thế thôi à?』
“Cảm tưởng của tôi? Tôi chỉ thấy nó kinh ngạc thôi”
『Còn gì khác không?』
“Nếu bệnh viện mà là nhà trong khoảng thời gian này thì sẽ rất khó khăn sao…?”
『 Sao cậu lại không nghĩ ‘Một kẻ như tôi không xứng để làm bạn với cô ấy’ vậy?』
“À… Cái đó không phải những gì tôi nghĩ từ lúc đầu”
『……Ồ, thế cơ à』
Không hiểu sao tôi lại bị lên giọng bằng cái vẻ khó chịu đó. Tôi đã nói gì làm nhỏ phật ý à? Hay với nhỏ, bản thân tôi chính là một tồn tại sai trái rồi chăng? Nhưng mà thực sự thì tại sao tôi lại bị nhỏ này ghét tới mức này vậy?
…Vừa lúc thắc mắc. Có nên hỏi không nhỉ?
“Hisaka này, tại sao cậu lại ghét tôi thế?”
『Hả?』
“Cậu ghét tôi à?”
『Ừ ghét đấy』
Trả lời ngay lập tức luôn. Ít nhất cũng phải do dự chút chứ.
『Aaaa.... Thật sự, cậu tởm thật sự đấy』
“Này nhé, cái cách nói đấy chẳng hay chút nào đâu nhá…”
『Im mồm』
“Xin lỗi ạ”
『Hàa… Nói chuyện với cậu lâu sẽ khiến tôi điên lên mất, thật khó chịu mà…』
À, ra là không phải thấy khó chịu vì tôi mà là khó chịu vì sắp phát điên à. Gì chứ, tốt thật… Mà chẳng tốt chút nào cả. Đừng có đổ thừa cái vấn đề của bản thân mình cho tôi, đồ hâm. Tôi không muốn bị nhỏ lao vào cắn xé nên tôi sẽ không nói điều đó ra đâu.
『Vì thế nên nếu cậu động tay vào Haruka dù chỉ một chút thì cái giá phải trả cũng không rẻ đâu nhé』
“Không, tôi nào có dám động chân động tay chứ… Tôi cúp máy đây”
Sau khi đã nghe thấy tiếng ngắt cuộc gọi, tôi bỏ điện thoại ra khỏi tai mình. Cả khi đến lẫn khi đi, mọi thứ đều chỉ diễn ra theo một chiều, phiến diện theo cái cách nhỏ đấy muốn…
“...Haa, Hisaka quả nhiên là khó đối phó mà”
Tôi thở dài một tiếng, cảm giác mệt mỏi bất thình lình ập tới. Có lẽ vì bị tra hỏi mà giờ cổ họng tôi đang rất khát. Chắc là đi uống chút nước vậy…
->
Sau cuộc trò chuyện đầy khô khan với Hisaka, tôi rời khỏi phòng mình để lấy chút nước. Vừa đúng lúc đó tôi vô tình bắt gặp Hoshikawa cũng đang đi ra từ phòng bên cạnh.
“Ưm, Yoshino-kun… Cậu có chuyện gì sao?”
Với vẻ mặt đầy lo lắng, Hoshikawa hỏi tôi. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm trước lời hỏi han dịu dàng ấy. Quả nhiên là khác hoàn toàn so với Cerberus Hisaka kia. Sự khác biệt ấy có khi ở tận “cấp độ tế bào” hay “cấp độ phân tử” mất. Tôi nghi ngờ liệu 2 người họ có cùng thuộc loài người không nữa.
“À, xin lỗi nhé. Tớ đã gây phiền phức cho cậu rồi. Vừa nãy tớ vừa mới có cuộc điện từ Hisaka…”
“Từ Natsuki?”
Bầu không khí dần trở nên căng thẳng. Ủa? Hai người họ thân nhau lắm mà?
“... Yoshino-kun, cậu thân với Natsuki rồi hả?”
“Tớ không có”
“Thế cậu đang cố để trở nên thân thiết với cậu ấy sao?”
“Cái đó cũng không phải luôn”
“Đúng vậy nhỉ”
Được thấu hiểu thế này cũng đáng buồn thật. Dù cõ lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi thôi nhưng Hoshikawa hình như trông có chút vui thì phải. Liệu có phải vì cô không muốn tôi thân thiết với bạn của cô không? Có khi là cô không muốn họ biết là cô đang chung sống với tôi nhỉ…
………… Không đúng. Đến cả RoomLunch cô còn rủ tôi nữa cơ mà? Hơn nữa không phải cô đã cố gắng để khiến tôi với Hisaka hòa thuận với nhau hơn hay sao?
“Natsuki có việc gì mà lại gọi cho cậu thế…”
“À… Cậu ấy hỏi về mối quan hệ giữa tớ với Hoshikawa thôi”
“Ể? Vậy… Yoshino-kun, rồi sao nữa”
“A-à. Cậu cứ yên tâm đi. Tớ đã trả lời lại với cậu ấy là mối quan hệ giữa hai đứa chỉ là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau mà thôi”
“Ế. A-................. Thế à”
“Ủa? Tớ đã lỡ lời gì à?”
“Không có! Không phải đâu! Ngược lại cơ, nó vẫn chưa đủ……”
Hoshikawa nở một nụ cười, xen lẫn một chút ngượng ngùng và bối rối. Cô nói vẫn chưa đủ… Ý cô là phải nói “Chỉ là mối quan hệ tương trợ khi gặp khó khăn, còn lại chẳng có quan hệ gì hết” sao?
“...Xin lỗi cậu Hoshikawa. Đáng lẽ ra tớ nên phủ nhận rõ ràng hơn”
“Phủ nhận, cái gì cơ”
“Vào lần tới tớ sẽ nói rõ rằng chúng ta hoàn toàn không có quan hệ gì cả nhé”
“A-...... Ahaha. Lại thành ra như vậy saooo”
“Ứm? Tớ lại nhầm cái gì rồi à?”
“Không, làm gì có đâu cậu. Hẹn gặp cậu sau nhé”
Không rõ vì sao Hoshikawa lại quay trở về phòng với một nụ cười cay đắng trên môi.
Cho dù đã xin lỗi, nhưng có vẻ như tôi đã khiến cô ấy buồn nhiều hơn tôi nghĩ. Lần sau mà Hisaka có gọi thì tôi phải cẩn trọng hơn mới được… Mà dù sao thì tôi chẳng muốn bị gọi thêm lần nữa đâu, cũng chẳng muốn dính dáng đến nhỏ đó chút nào cả.
-------
Lần này tôi lười nên không có xem thằng edit có sai chính tả không nhé.
Nhật ký 5 sắp có nha