III Thư giãn sau khi bị mắc bẫy
Macway rất có thể là thủ phạm làm tổn thương Ryuse. Anh ta là một người đàn ông đẹp trai, là chủ quán coffee ở thị trấn kế bên. Anh ta thường xuyên ghé để thuyết phục tôi qua làm việc cho anh ta, nhưng kể từ khi đội Demi xuất hiện anh ta không còn đến đây.
Tuy nhiên, sự quấy rối diễn ra nhiều lần. tôi nghi ngờ thậm chí anh ta nghĩ ra hình ảnh đau đớn mà đội Demi phải trải qua. Sao anh ta có thể đụng đến bạn của tôi, không thể tha thứ được. Tôi hy vọng anh ta sẽ không còn dính líu gì đến chúng tôi nữa.
Chạy đến rìa thị trấn. Cân nhắc chắc chắn xung quanh không có ai, tôi sử dụng ma thuật trôi nổi và tìm đường đến thị trấn kế bên. Tôi tìm một chỗ ít người qua lại rồi đáp xuống, đi đến quán coffee của Macway.
Cuối cùng thì tôi cũng đã đến và bước vào một quán coffee lớn hơn quán của tôi. Bên trong tiệm đặt những cái bàn màu trắng và những ly rượu đặt trên bàn dùng để trang trí. Nhưng không hiểu sao lại vắng tanh, cả nhân viên cũng không có một bóng ở quán coffee. Macway quay lưng lại với tôi, nhưng tôi không thể đến gần anh ta.
Aa, tôi đã làm mọi thứ rối tung lên.
Tôi ở bên trong lĩnh vực ma thuật. Của kẻ chứa đầy ma thuật hắc ám tàn ác.
Cơn chóng mặt đột nhiên ập đến, tôi cố gắng hết sức mở mắt. Lúc này, một người phụ nữ xuất hiện. Trời đất như quay đảo xung quanh, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng tôi biết đó là ai.
Cố lấy viên thạch anh tím từ trong túi ra, bàn tay như không thuộc về tôi. Viên đá tuột khỏi tay tôi, và cuối cùng, tôi ngã xuống đất cùng viên thạch anh tím.
“Ta. Đã bắt được. Cưng ~”
Mái tóc đen dài được buộc thành hai bím tóc cùng chiếc váy đen. Đó là ác quỷ. Ác quỷ bước đến bằng đôi boot đen và trói tôi lại.
“Cưng đã bất cẩn, đúng chứ? Ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng và áp dụng các biện pháp đối phó với ma thuật phong ấn. Đã thế, cưng còn rút lui. Để quay lại ta đã tìm vị trí của cưng khá lâu đó. Cưng có biết không? Chính vì cưng đã dựng kết giới khổng lồ bao quanh toàn thị trấn, mới khiến cưng hoàn toàn phơi bày trước ác quỷ? Tìm cưng quá dễ dàng. Dụ dỗ gã chủ tiệm này còn dễ hơn nữa!”
Ác quỷ Belzeta trong hình dạng phụ nữ, vui sướng cười khúc khích. Nó đánh lừa Macway bằng diện mạo của mình và xui khiến anh ta treo bùa hộ mệnh.
“Đám dã thú đó là điểm an toàn, nơi khiến trái tim cưng có thể thanh bình. Nếu chúng bị thương, và nghĩ cưng đã chối bỏ chúng thì sao? Cưng quá mất bình tĩnh. Thật không giống cưng mà.”
Một lần nữa, tôi phải nhìn nhận sự non nớt của mình. Cho dù có phúc lành từ ma thuật bảo vệ nhưng trong lĩnh vực hắc ma thuật này thì cũng vô ích. Không thể nói hay cử động cơ thể. Tôi không làm được gì hết.
“A, sướng quá! Cuối cùng ta có thể vấy bẩn trái tim mỹ lệ của cưng bằng ma thuật của ta. Ôi, thiên thần của ta!”
Hắc ám dần xâm chiếm tầm mắt. Tôi cảm nhận bản thân đang bị xói mòn từng chút một.
Ác quỷ cười to. Trông nó thực sự hạnh phúc.
Sau đó, tôi cảm giác như nghe thấy một tiếng sét.
Có ai đó đang gọi tên tôi từ xa.
Ngay sau đó, ác quỷ bị thổi bay đi.
Tôi có thể nhìn thấy những chiếc lông vũ lấp lánh xung quanh ngay cả khi tầm mắt chỉ có màu đen. Đó hẳn là Laclain.
Ngay bên cạnh, tôi thấy một con sư tử đen đang nhe răng gầm gừ. Tôi nghe có ai đó gọi tên tôi trong những tiếng gầm gữ hỗn độn. Nhưng ngay sau đó, mọi thứ trở nên im lặng, và tối sầm.
---
Hôm đó là một ngày tuyết rơi.
Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời xám xịt tù đọng. Bông tuyết trắng tinh khiết, toả ánh sáng mờ ảo.
“Làm thế nào mà nó?...Lại ở đây.”
Từ cửa sổ ký túc xá, tôi có thể nhìn thấy ác quỷ đang đứng trên một toà tháp. Học viện được bảo vệ bởi nhiều loại kết giới, đáng lẽ ra nó không thể vào được chứ. Nhưng nó đã ở đó, với áo choàng trắng như tuyết. Chắc hẳn nó đã phong ấn hắc ma thuật của mình để lẻn vào đây.
“Nhìn thấy tuyết, tôi lại muốn đến gặp em. Em giống như tuyết. Rất tinh khiết.”
“Nếu không phiền, thì ngươi có thể rời đi được không?”
Khuôn mặt tôi hiện lên nụ cười bối rối. Ác quỷ thích những kẻ dễ sai khiến. Những kẻ không có ma thuật hoặc những kẻ có ý nghĩ tiêu cực. Tuy nhiên, tôi đều không thuộc một trong số đó.
“Nhưng ta muốn đánh bại em. Ta muốn đánh bại em bằng bất cứ giá nào.”
“Tôi vẫn chưa thắng sao?”
“Ta không quan tâm chuyện đó! Ta sẽ tiếp tục khiêu chiến em. Một thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện đánh bại ta cùng đội quân quái vật trong cuộc tấn công Tinh Linh Sâm Lâm. Ta rất ấn tượng khả năng áp đảo của em, dù ta rất tức giận. Nhưng em quá chói loá. Chính vì thế, ta sẽ biến thành ác quỷ hèn hạ khiêu chiến em hết lần này đến lần khác. Ta sẽ phá huỷ em.”
Ác quỷ nói với một nụ cười trên môi, giống như đứa trẻ muốn được tôi chơi cùng.
“Nếu ngươi muốn có bạn, tại sao lại không nói như thế?”
“Em và ta? Bạn sao? Không thể nào!”
Belzeta che mặt phá lên cười.
“Em như thiên thần trong khi đó ta lại là ác quỷ. Không đời nào chúng ta có thể trở thành bạn được!”
Nó không ngừng cười.
“Này, hãy hủ bại, giống ta.”
Đây là lý do tại sao nó luôn săn lùng tôi. Trong suy nghĩ của ác quỷ, chỉ khi trở nên hư hỏng như chúng, mới có thể làm bạn.
“Nếu là vậy, thì chúng ta sẽ không giờ có thể trở thành bạn, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa.”
Ác quỷ cười trước lời nói của tôi và nói.
“Thử trở thành đứa trẻ hư đi ~ Tất cả những gì em phải làm là phản bội lại kỳ vọng của gia đình, thậm chí là ngáp ở nơi công cộng cũng không tệ. Làm một đứa trẻ ngoan không mệt sao?”
“Chuyện đó–“
“Em không thể làm được, đúng không? Chính vì thế tôi sẽ phá huỷ em, thả tự do cho em. Sẽ vui hơn khi trở thành một đứa trẻ hư.”
Belzeta vui vẻ nhảy múa xung quanh tòa tháp.
“Hẹn gặp lại, thiên thần của ta.”
“Tạm biệt, đừng đến đây nữa, ác quỷ Belzeta.”
“Ta ~ Không ~ Muốn ~ Đâu ~ Dù em có đi đến đâu, tôi sẽ luôn đuổi theo em!”
Kể từ ngày đó trở đi, Belzeta bắt đầu gọi tôi là ‘Thiên thần’.
---
Cơn ớn lạnh từ ngày tuyết rơi đó dần qua đi.
Tôi cảm giác như mình được bao bọc trong thứ gì đó rất ấm áp. Nhướng đôi mi nặng trĩu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là đôi mắt thạch anh tím. Là ngài Gray với mái tóc tím sẫm được được buộc thành đuôi ngựa cao. Xa hơn nữa, ở phía sau anh, tôi thấy sư tử đen, Shize dựa vào tường. Trên ghế sofa cạnh cửa sổ, là sói xanh Chise, và báo trắng Ryuse. Mọi người đều đang trong hình dạng bán thú nhân. Có vẻ như tôi đang ở trong phòng của mình.
“Rhonya!”
“Quản lý!”
Tôi có thể nghe thấy tiếng họ gọi tôi, nhưng tôi không thể trả lời với cơ thể nặng trĩu này.
“Em cảm thấy thế nào, Rhonya?”
“…”
Ngay cả khi đó là ngài Gray hỏi, tôi cũng không thể trả lời.
“Cơ thể của em có thể sẽ thấy rất chậm chạp. Ác quỷ đã tróc ma thuật bảo vệ của em và cố huỷ hoại em…May mắn là em chỉ bị ảnh hưởng nhẹ. Tôi đang điều trị cho em bằng ma thuật của tôi. Sẽ mất khoảng 7 ngày. Trong khoảng thời gian này, em sẽ thấy dễ thấy mệt mỏi và buồn ngủ.”
Tôi vừa ngồi dậy vừa nghĩ về lời nói của anh. Khi tôi làm vậy, mấy bé tinh linh hoa sen, Roto, lăn ra khỏi người tôi. Mấy ẻm đang nằm trên người tôi, hưm. Tôi mỉm cười hối lỗi và giúp mấy ẻm.
“…Rhonya. Vẫn còn một số tác dụng phụ. Cũng như bị ép phải điều trị nửa vời. Ma thuật của ác quỷ có thể khiến cảm xúc tiêu cực nhân lên nhanh chóng. Khi cảm xúc tiêu cực của em tăng lên, em buộc phải ngủ để ngăn không cho cảm xúc tiêu cực trong em trở nên tệ hơn. Trường hợp của em, sẽ không lên cơn tức giận, nhưng em vẫn có thể cảm thấy sợ hãi và buồn bã. Xin hãy cẩn thận và nghỉ ngơi–“
Giọng nói của ngài Gray như từ nơi xa xăm truyền tới.
Tôi dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy bé Roto xanh lá nhạt. Xúc cảm rất tốt, mấy ẻm mềm mại, giống kẹo dẻo. Sau đó tôi lấy ngón trỏ chọc vào nách mấy ẻm. Và mấy bé Roto vẫy cánh tay nhỏ xíu như thể mấy em đang rất vui. Tôi lần lượt vỗ về từng bé một.
“Rhonya, em có nghe không?”
Có gì đó khẽ vỗ vào lưng tôi. Ngơ ngác nhìn ra sau, tôi thấy Laclain đang đứng đó. Tôi nghĩ cậu ấy đã dùng cánh của mình vỗ vào lưng tôi. Đôi cánh mềm mại, ấm áp và thoải mái. Tôi rúc vào người Laclain.
A, ấm áp quá. Những chiếc lông vũ bao quanh cổ tôi thật mềm mại và ấm áp.
“Bạn có thể trả lời chứ, Rhonya?”
“…Vâng.”
Tôi phát ra một giọng nói ngái ngủ. Mí mắt nặng trĩu, như sắp khép lại. Tôi cứ ngỡ đây thực sự là một giấc mơ.
“Có vẻ như em ấy đã nghe.”
Ngài Gray gật đầu với Laclain đang ngạc nhiên.
“Chuyện này sẽ mất một lúc, Rhonya. Em cần nghỉ ngơi…H-Hay em có muốn đến chỗ tôi tĩnh dưỡng không?”
“Hả!? Làm sao lại nhảy qua chuyện đó!”
Tôi giật mình khi Ryuse đột nhiên lên tiếng.
“L-Làm ơn nhỏ giọng lại.”
Bị ngài Gray quát, đuôi của Ryuse chán nản cụp xuống.
“Tôi-tôi xin lỗi, tiểu thư.”
Tôi mỉm cười với anh, nói cho anh biết không sao cả.
“…Tôi thực sự xin lỗi, tiểu thư. Tôi không nên để em đi một mình.”
“Vậy, em có muốn đến chỗ tôi để phục hồi sức khoẻ không, Rhonya?”
Ngài Gray nhắc lại lời đề nghị lần nữa, tôi yếu ớt lắc đầu đáp lại.
“Không, còn tiệm…”
“Tiệm sẽ đóng cửa một thời gian. Trong quá trình hồi phục sau những tổn thương mà ác quỷ gây ra, tôi cấm em làm việc. Đương nhiên, nơi xảy ra đang được thanh tẩy…Tiệm đó chịu thiệt hại nghiêm trọng nên cũng có thể sẽ đóng cửa trong một thời gian.”
“…?”
Tôi tự hỏi không biết anh đang nói về chuyện gì. Sau đó, cuối cùng tôi cũng nhớ ra những gì đã xảy ra.
A, tôi nhớ rồi. Tôi được cứu bởi đội Demi và Laclain. Ngài Gray có thể đã đến ngay lập tức.
“Cảm ơn mọi người đã giúp tôi.”
Bằng cách nào đó, tôi nâng phần thân trên lên và cúi đầu thật sâu. Nhưng tôi nhanh chóng nằm xuống lại lần nữa. Cả đầu và người tôi đều thấy nặng nề. Tôi rất muốn ngủ. Đây là buồn ngủ sao?
“Cái quái gì thế này, tiểu thư dễ thương quá.”
“Im đi, Ryuse.”
Sena làm Ryuse và Chise bình tĩnh lại, khi anh nhìn sang tôi.
“Em muốn sao, Rhonya?”
“Tôi thích ở đây. Nếu không ở đây…Tôi không muốn.”
Nhà của ngài Gray ở thủ đô. Tôi không thể đến đó. Và cũng không muốn đến đó.
Không biết vì sao, nước mắt cứ trào ra và mắt tôi trở nên ươn ướt, làm ngài Gray hoảng sợ.
“B-Bình tĩnh lại, Rhonya. Tôi đã hiểu. Nếu em cảm thấy ở đây an toàn, chúng ta cứ nghỉ dưỡng ở đây. Tuy nhiên…tình trạng của em không thể sống một mình và tự chăm sóc bản thân được.”
“Nếu vậy, chúng ta có thể lại với em ấy. Ta có thể ở cạnh em ấy mọi lúc. Các ngươi sẽ không để Rhonya ở một mình, đúng không?”
Sena ngay lập tức nắm được ý của Laclain nói và nói thêm.
“Chúng tôi có thể chăm sóc em ấy vào buổi chiều để Laclain nghỉ ngơi. Hoặc chúng ta có thể thay phiên chăm sóc em ấy. Ngay từ đầu, bởi vì dùng chúng tôi làm mồi nhử nên em ấy mới bị lừa, ít nhất hãy để chúng tôi chăm sóc em ấy.”
“Vậy làm thế đi.”
“Nhưng…”
Sau khi Laclain đồng ý với sự sắp xếp, ngài Gray định nói gì đó, thì có một âm thanh như muốn rung chuyển mặt đất vang lên khắp phòng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Chise. Là dạ dày của anh.
“Chết tiệt! Tôi đói!”
Fufu, nghĩ lại thì chúng ta chưa ăn trưa.
“Tôi có nấu món hầm. Chúng ta hãy ăn món đó nhé?”
Tôi suýt ngã khi bước chân ra khỏi giường, nhưng Sena đã đến đỡ tôi ngay lập tức.
“Không sao đâu, em cứ nằm trên giường …Rhonya.”
“Xuống tầng trệt ăn đi.”
“Tôi sẽ xuống đó.”
Khi tôi cố gắng đi xuống cầu thang, thì Laclain tạo ra gió đưa tôi xuống tầng trệt. Tôi từ từ dọn món bò hầm ra đĩa cho mọi người. Thơm quá!
“Tôi không cần. Bạn ngủ nhiều rồi, nên đầu óc chưa hoạt động đó.”
“Aiya, đúng rồi.”
Laclain không thích ăn món nấu chín.
“Tại sao ~! Món ăn của quản lý không ai bì nổi.”
Laclain bình tĩnh đáp lại Chise đang nóng nảy.
“Ta chỉ ăn thức ăn sống.”
Laclain chỉ hưởng dụng chiến lợi phẩm săn được.
Roto tuyệt vọng vẫy tay với tôi, kêu tôi đưa phần của Laclain cho mấy ẻm.
“Rồi rồi.”
Tôi cười khúc khích đặt cái đĩa trước mặt mấy ẻm.
“Rhonya tự làm…”
“Khờ ghê, mọi thứ trong menu đều do tiểu thư làm.”
“!”
Ngài Gray ngồi ở quầy với Ryuse, họ vui vẻ trò chuyện. Trong khi đó, Sena hơi ngạc nhiên khi anh quan sát họ từ một bên. Fufu, liệu mọi người có thể hoà hợp với nhau không.
“Itadakimasu.”
“Ăn ngon miệng nhé.”
Shize và Chise ngồi vào bàn quen thuộc. Chỉ cần nhìn mọi người ăn tận hưởng món hầm ngon lành từ quầy, đủ khiến tôi mãn nguyện vô cùng.
Tôi đang xuất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, thì Roto đến trước tôi. Mấy ẻm ngày càng buồn ngủ cho đến khi mấy ẻm ngủ thiếp đi. Tôi cảm nhận có cái gì trên đầu. Là cánh của Laclain. Được bao bọc trong đôi cánh mềm mại và ấm áp, tôi ngày càng thấy buồn ngủ.
Ngẫm lại, ác quỷ đã bị phong ấn hoàn toàn rồi sao? Tôi chưa nghe ngài Gray nhắc đến. Tôi đã lên kế hoạch phục vụ món cocktail và còn thú nhận quá khứ của mình với đội Demi Merc nữa…
Nhưng tôi nhanh chóng thay đổi quyết định.
Tôi sẽ ổn khi có mọi người xung quanh. Tôi tin rằng thời điểm mà ngày tháng yên bình này bị huỷ hoại sẽ không bao giờ đến.
Thật kinh ngạc, tôi lại tin vào điều đó.
Với tình trạng này tôi cần mất một thời gian để nghỉ dưỡng, nhưng cho dù có là ngày mai hay ngày kia và xa hơn nữa. Mọi người vẫn sẽ ở bên tôi. Chính vì thế, tôi có thể nói mọi chuyện với họ bất cứ lúc nào.
Cảnh tượng trước mắt tôi, tất cả mọi người đội Demi Merc, ngài Gray, và mấy bé tinh linh đáng yêu tràn trề năng lượng thưởng thức bữa ăn của họ.
Khoảnh khắc thư thái này, khoảng thời gian hạnh phúc.
Chắc chắn, khoảng thời gian hạnh phúc này sẽ tiếp tục tích lũy.
Vô tận, cho đến mãi mãi–
-End Vol 2-