II Tình yêu lớn dần - Ryuse
Nụ cười của tiểu thư là thứ không thể đánh bại được.
Bất kể tôi có làm gì, tôi vẫn không thể thắng được. Tôi cảm thấy thoải mái mỗi khi ở bên cạnh em ấy, lúc đó trái tim tôi luôn đập ngoài tầm kiểm soát.
---
Gần đây, tôi thường không biết phải đối xử với em ấy như thế nào. Bước ngoặt xảy ra diễn ra khi bọn cướp tấn công. Bữa đó em ấy đã giúp chúng tôi. Một ngày trước đó, em ấy đã nói với chúng tôi ‘Một ngày may mắn’, lời nói đó thật đáng yêu. Vì thế, tôi muốn trêu chọc em ấy, hỏi em ấy sao không nói như vậy nữa. Tôi nghĩ chắc chắn em ấy sẽ hiện ra nhiều phản ứng đáng yêu hơn nữa. Nhưng ngược lại, em ấy chỉ bình thản mỉm cười đáp lại. Điều này thật bất ngờ, ít nhất là nói như thế.
‘Cảm ơn vì đã giữ lời hứa với tôi. Xin hãy quay trở lại vào ngày mai.’
Trước nụ cười rực rỡ đó, tôi có thể nói gì hơn ngoài việc bỏ chạy?
Sau đó, dù tôi có chơi khăm để khiến em ấy đỏ mặt, tôi luôn bị nụ cười của em ấy đánh bại. Tôi không thể nhìn thẳng vào mặt em ấy nữa.
Cơn ngứa ngáy trong tim cứ mãi không biến mấy. Tôi ôm ngực như muốn lăn lộn bất cứ lúc nào. Tôi không thể chịu đựng được nữa.
Hồi đó, chỉ cần tôi quấn đuôi quanh là em ấy liền biến sang màu đỏ. Nhưng bây giờ, em ấy tránh bằng một nụ cười. Aaa, không đời nào tôi có thể đánh bại được.
Nếu tôi tiếp tục trêu chọc em ấy, tôi chắc chắn tôi sẽ nhận được nhiều phản ứng đáng yêu từ em ấy. Nhưng tôi lại không có đủ can đảm để làm thế. Hơn nữa, tôi không biết ranh giới của em ấy ở đâu. Tôi không muốn bị em ấy ghét.
Vậy là, tôi quay trở lại những ngày tháng né tránh em ấy. Thế mà em ấy vẫn tiếp tục nở nụ cười tuyệt đẹp đó với tôi.
---
Hôm đó, một chuyện hiếm lạ đã xảy ra, tôi bị tấn công ở thị trấn Domuskasa. Những cô gái này có lẽ đến từ thị trấn khác. Người dân ở thị trấn này sẽ bỏ chạy ngay lập tức khi nhìn thấy áo khoác của tôi. Tôi cố gắng lịch sự từ chối họ, nhưng cuối cùng vẫn bị tấn công.
“Ryuse.”
Nghe thấy tên mình, tôi quay lại và thấy tiểu thư đang đứng đó. Hẳn em ấy đi mua đồ, cái túi trên tay em ấy nhìn có vẻ nặng nề. Khuôn mặt tiểu thư lộ ra biểu cảm khó xử khi nhìn thấy những cô gái đứng quanh tôi. Nhưng khi tôi biến hình thành dạng thú, bọn họ liền bỏ chạy ngay tức khắc. Chính vì thế tôi thích ở cạnh tiểu thư hơn.
Tôi xách đồ và đi cùng em ấy, chỉ có hai chúng tôi. Chỉ riêng điều này thôi đủ đã khiến tôi lắc lư cái đuôi.
Bây giờ tôi có thể độc chiếm em ấy rồi. Ah, hạnh phúc quá đi.
Trong chớp mắt, chúng tôi đã đến quán coffee, tôi không khỏi có chút thất vọng. Nhìn tiểu thư nhẹ nhàng bước lên từng bậc thang, tôi cũng tiến lên một bước. Tuy nhiên, không có cảnh báo gì, tôi bị bắn ngược ra hướng khác.
Đó là –bùa hộ mệnh để xua đuổi dã thú. Cái này khiến thú nhân chúng tôi phải tránh xa. Tôi nhìn quanh và thấy nó được treo trên lan can bên hiên nhà.
Không vào được. Tôi không được vào nữa.
Tôi đã bị tiểu thư từ chối, em ấy – ghét tôi.
Ngay lập tức, những ý nghĩ đó vụt qua trong tâm trí tôi, tôi thừ người ra.
Tỉnh táo lại, tôi hét lên.
“Đừng có đùa với tôi!!”
Ném mạnh cái túi đang cầm xuống đất. Tất cả chai lọ bên trong đều vỡ vụn.
“Em đang làm gì vậy, tiểu thư!”
Em ấy quay lại, với gương mặt kinh ngạc. Tôi không thể ngăn bản thân lại được. Những lời nói không kịp suy nghĩ cứ vụt ra khỏi miệng tôi.
“Tại sao em lại chấp nhận chúng tôi!! Để rồi cuối cùng em lại từ chối chúng tôi! Vậy thì ngay từ đầu không cần em phải chấp nhận chúng tôi!”
“Đợi đã, Ryuse!”
“Đừng có chạm vào tôi!!”
Tiểu thư đi xuống bậc thang và đưa tay về phía tôi. Tôi muốn giũ bỏ tay em ấy ra. Tôi định vươn móng vuốt sắc nhọn của mình về phía em ấy, nhưng tôi kìm lại kịp thời.
Tôi không làm được. Tôi không thể làm bất cứ điều gì gây tổn thương đến em ấy.
Tôi hét lên bằng giọng run rẩy.
“Bây giờ em ghét chúng tôi rồi phải không?”
“Anh sai rồi!!”
Em ấy hét lên, tôi ngạc nhiên trước cảnh tượng hiếm hoi này.
“…Sai sao?”
“Việc này không phải do tôi làm! Nhìn này!”
Nhìn kỹ, trên tay em ấy là bùa hộ mệnh được treo ở cửa vừa rồi. Đó là viên pha lê màu nâu nhạt. Viên pha lê nằm gọn trong lòng bàn tay em ấy, nó bắt đầu phát sáng và nổ tung. Phản ứng mạnh mẽ mà em ấy phải hứng chịu khiến tay em ấy sưng tấy, đỏ lên.
“Không phải tôi.”
Đôi mắt xanh của em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.
Cuối cùng tôi đã hiểu tiểu thư không phải là người treo bùa hộ mệnh đó. Có kẻ nào đó muốn gây rối với đội Demi. Tiểu thư không từ chối chúng tôi. Em ấy không ghét chúng tôi.
Khi điều đó hiện ra trong đầu tôi, có thứ gì đó như vỡ vụn. Nước mắt bắt đầu rơi.
“Tôi xin lỗi…Tôi-tôi nghĩ…”
Tôi đã nghĩ em ấy ghét tôi.
Ngực đau đớn như có thứ gì đâm xuyên qua. Và nước mắt rơi liên tục. Tôi dường như không ngăn lại được.
“Khỉ thật. Tôi-tôi đi đây…”
Tôi định bỏ đi ngay lập tức, nhưng tay tôi bị bắt lại. Đúng như tôi nghĩ em ấy kéo tôi lại, và ôm chặt lấy tôi.
“Không sao đâu, Ryuse. Tôi sẽ không ghét anh mà không có lý do, Mọi thứ đều ổn cả.”
Em ấy vừa nói vừa xoa đầu tôi. Giọng nói thật dịu dàng. Tôi không kiểm soát được, nước mắt rơi ra nhiều hơn.
Chưa từng có ai nói với tôi điều này. Cũng chưa có ai làm điều này với tôi.
“Anh có thể ở đây, Ryuse.”
“…Ừm…”
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay của tiểu thư bằng đuôi, để em ấy buông tôi ra.
Thật xấu hổ khi phải đối mặt với em ấy. Cuối cùng, tôi chỉ biết quay đi tránh mặt em ấy.
“Tôi muốn quay về trước…”
“Tôi hiểu. Vui lòng quay lại cùng với mọi người. Hứa nhé.”
“Ừm, tôi hứa…”
Tiểu thư nở nụ cười thánh thiện với tôi rồi nói. Nụ cười đó khiến trái tim tôi trở nên chộn rộn.
“Xin từ từ hãy đến….Tôi sẽ nói chuyện với thủ phạm. Hắn đã theo dõi tôi.”
“Eh?”
Bầu không khí
và thái độ của em ấy đột ngột thay đổi. Tôi sốc vì nhiệt độ quanh em ấy giảm xuống.
“Thủ phạm có lẽ là chủ tiệm coffee ở thị trấn lân cận. Không phải lúc trước hắn có mang cho tôi một tấm bùa chống dã thú sao? Tuy, nó đã bị Shize phá huỷ. Mùi này…có lẽ là mùi nước hoa còn sót lại của hắn. Tôi không thể tha thứ cho hắn vì đã tự ý gắn tấm bùa hộ mệnh này, và làm bị thương bạn của tôi. Tôi sẽ nói rõ với hắn.”
Vào thời điểm đó, tôi cũng nhận ra mùi hương hoá học này. Nhưng trong cơn giận, đến tận bây giờ tôi mới nhận ra.
“Ư-Ừm…Tôi hiểu rồi…”
Tiểu thư mà cũng tức giận sao? Thật bất ngờ. Một cảnh tượng đáng ngạc nhiên của em ấy mà đó giờ tôi chưa nhìn thấy.
Sau đó, tôi tạm biệt với em ấy và quyết định quay về.
Aa, tệ thật.
“Về đây–”
Về đến nhà, tôi đi đến phòng sinh hoạt chung. Chỉ có Chise và Shize ở đó. Chise đang say ngủ, to tiếng ngáy, Shize mở mắt ra và nhìn thoáng qua tôi.
“Hmm? Sao mày quay về rồi, Ryuse?”
Sena bước vào phòng sinh hoạt chung với một cuốn sách cầm trên tay. Dạo này, ảnh thường sôi nổi thảo luận về cuốn sách đó với tiểu thư. Chán phèo.
“À, chuyện đó. Có một lá bùa chống dã thú treo ở tiệm coffee của tiểu thư…”
Tôi trả lời mơ hồ. Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện tôi đã khóc.
Nghe tôi nói thế, Sena cau mày.
“A? Ai đã làm vậy?”
Sena lập tức biết tiểu thư không phải là người đã làm điều đó. Không thú vị chút nào.
“Em ấy nói thủ phạm là chủ của tiệm coffee ở thị trấn kế bên. Anh biết đó, là một gã thúi quắt. Tiểu thư nói em ấy sẽ nói chuyện với hắn, chúng ta từ từ hãy đến.”
Tôi ngồi xuống ghế sofa rồi nói với ảnh. Biểu cảm của Sena thay đổi.
“Chờ đã, chuyện này…”
Với một giọng trầm đến rợn người, Sena nói.
“Đây không phải là cái bẫy để thu hút Rhonya sao? Người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến việc quấy rối chúng ta vì sợ chúng ta trả thù. Đây không phải là cái bẫy của ác quỷ sao!?”
“!!”
Ác quỷ đã bị phong ấn. Tuy nhiên, tinh linh và Laclain luôn nhấn mạnh phải đề cao cảnh giác, không được bất cẩn.
Không đời nào…
Tôi bật dậy ngay lập tức, trong khi đó Sena đánh thức Chise dậy. Quay qua, Shize đã đứng lên sẵn sàng.
“Gọi Laclian!”
Chấp hành theo mệnh lệnh nghiêm khắc, Sena lao ra khỏi nhà kêu gọi sinh vật thần thoại. Khoảnh khắc sau đó, một cơn lốc mạnh thổi tới, vô số lông vũ bay trên không trung.
“Nó ở đâu!”
Từ trong cơn gió, một giọng nói trầm khàn vang lên. Bên trong cơn lốc mạnh đó là hình dáng của một con chim khổng lồ, nhưng không thể nhìn thấy rõ diện mạo của nó. Anh ta dường như biết lý do tại sao được gọi đến.
“Rhonya có thể đã bị mắc bẫy. Em ấy đang ở một quán coffee ở thị trấn kế bên, địa điểm là…”
Cắt ngang Sena, Laclain gầm lên.
“Ta hiểu rồi. Giữ chặt, ta sẽ không quay lại dù ngươi có bị rơi xuống!”
Thứ gì đó bất ngờ xuất hiện trước mắt chúng tôi và chúng tôi nắm lấy nó. Cơn gió mạnh đến nổi khiến chúng tôi không thể nhìn thấy được gì. Tuy nhiên, vào lúc này tốt nhất nên làm theo những gì Laclain nói.
Tôi chắc chắn sẽ cứu được tiểu thư. Đúng như lời hứa giữa chúng ta, tôi đã đến cùng với mọi người, tiểu thư.