Ngày 3 tháng 8 năm 1998, đồng hồ điểm 11 giờ 32 phút sáng. Đợt nóng kéo dài vài ngày nay đã lên tới đỉnh điểm.
Trên bờ sông cách trung tâm thành phố Fumine một chút, có một cửa hàng bách hóa lớn đang chuẩn bị kỷ niệm nhân 10 năm thành lập.
Vì khoảng cách từ nhà ga đến nơi đây khá lớn, nên đã tạo điều kiện cho cửa hàng này riêng phần mình hưởng dụng một khoảng đất rộng lớn. Từ xa nhìn lại, cửa hàng bách hóa này trông giống như một pháo đài đặt nhầm chỗ, nằm biệt lập với trung tâm thành phố.
Tòa nhà cao bốn tầng, mặt tiền mở rộng sang hai bên, có thể thấy nó đã được xây dựng theo lối kiến trúc điển hình.
Bên trong cửa hàng bách hóa có một khu ẩm thực mà bất cứ ai cũng nhất định phải ghé ăn một lần nếu có dịp tới đây, cùng một quầy bán các thiết bị điện tử tuy không có mẫu mã mới nhất nhưng sản phẩm cũng không phải là đồ lỗi thời. Ngoài ra còn có các gian bày các mặt hàng chủ lực cho gia đình như giày dép, quần áo, chất tẩy rửa, bóng đèn,... mỗi một loại mặt hàng đều được sắp xếp ngăn nắp theo từng gian.
Một trung tâm giao dịch mang nét hiện đại và có vẻ cân bằng, đồng thời cũng là mạch máu của dân cư quanh vùng. Chỉ cần không quá kén chọn, cửa hàng bách hóa này đều có thể đáp ứng mọi nhu cầu cần thiết.
Tuy nhiên, so với sự đa dạng của các dòng sản phẩm đang được trưng bày tại đây, không gian bên trong cửa hàng chừng như hơi thiếu sức sống.
Hiếm khi có khách đến cửa hàng bách hóa này trước buổi trưa. Xét cho cùng, nơi này khác với các cơ sở kinh doanh trước nhà ga, nguồn khách hàng chủ yếu ở nơi đây là cư dân gần đó, và tất nhiên là họ vẫn còn đang trong giấc ngủ trưa. Một ngày của nhân viên bán hàng cho đến khách hàng đều bắt đầu sau 12 giờ trưa.
Kỳ nghỉ hè cũng không ngoại lệ. Buổi sáng hàng ngày ở cửa hàng bách hóa đều lẩn quất một bầu không khí uể oải.
Tốc độ thời gian ở đây dường như chậm hơn vài lần so với thế giới bên ngoài.
Cho dù trước khung giờ vàng vẫn có lẻ tẻ vài ba đợt khách, nhưng thời gian bên trong vẫn tạo một cảm giác lạc lõng với bên ngoài. Tiếng gọi đáng ngại của xe cấp cứu, cùng tiếng còi chói tai của xe cảnh sát đang vang vọng trong không khí, dường như đều không thể đến được tai của mọi người.
Bọn họ đều tỉnh táo, nhưng chẳng có vẻ gì là đang sống.
Nguyên do cũng bởi vì cửa hàng bách hóa trông như tòa pháo đài của thành phố này được xây dựng rất kiên cố, nên từ khách hàng cho tới nhân viên, đều chỉ có thể phản ứng trước những tình huống bất thường từ bên trong.
Do vậy, chắc hẳn cũng chẳng có ai để ý đến sự xâm nhập của người bên ngoài.
Cảnh chuyển lên tầng 3 của bãi đỗ xe nhiều tầng rộng ngang diện tích của cửa hàng bách hóa. Trên màn hình camera an ninh xuất hiện hình ảnh một cô gái mặc bộ kimono đang đuổi theo ai kia, nhưng dù thế nào thì nó vẫn không thể quay được gương mặt cô.
“... Chào, tôi đuổi kịp cậu rồi, kẻ đánh bom.” Sau khi nói những lời ấy vào điện thoại di động, cô mở lòng bàn tay.
Chiếc điện thoại đã rơi xuống nền bê tông.
Từ dải khăn thắt lưng phía sau, cô gái rút ra một con dao.
Hai mắt dửng dưng quan sát xung quanh.
Chẳng có âm thanh nào trong bãi đỗ xe vốn vắng vẻ, không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Mặt trời mùa hè chiếu vào làm xuất hiện những cái bóng đen sẫm đổ trên sân bãi.
Đèn nơi thang máy nhấp nháy, báo hiệu có người sắp ra.
Trần bãi đỗ xe rất thấp, các cột trụ và xe cộ lại hình thành chỗ khuất khiến tầm nhìn của cô bị hạn chế đáng kể.
Cô gái không hề hay biết rằng… không thể đoán được tôi đang núp trong bóng của một chiếc xe lớn cách đó 20 mét.
Giữa chúng tôi có ba quả bom.
Trên nóc của những chiếc xe đang đậu gần đó là những ống kim loại. Bên trong mỗi ống đều được nhồi đầy thuốc súng và chứa khoảng 500 viên bi thép có đường kính chỉ vài mm. Cả hai đầu ống đều được tôi bịt kín lại để phát huy tối đa sức mạnh của thuốc súng. Trước giờ, tôi chủ yếu chế tạo những loại bom với mục đích phá hoại là chính, nhưng lần này tình hình hoàn toàn khác. Mục đích của những quả bom này là giết người. Sau nhiều lần thất bại, tôi đã đúc kết ra rằng nếu muốn xử lý cô ta thì đây là phương án hợp lý và hiệu quả nhất.
Khi ống kim loại phát nổ, các viên bi thép sẽ văng tung tóe theo mọi hướng trong bán kính 10 mét. Và để đảm bảo rằng sẽ chẳng có giọt nước nào tràn ly, tôi còn thiết kế bao bọc từ ba phía, chặn tất cả những vị trí cô ta có thể dùng làm chỗ tránh. Vì thế, trong một vạn tương lai mà tôi nhìn thấy, cô gái đó hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Ngoài ra, tôi sớm cũng đã xác nhận rằng những viên bi thép sẽ không bay đến nơi mình đang trốn. Về phần thiệt hại, sẽ chỉ có một cô gái bị thịt nát xương tan, những chiếc xe xung quanh thủng lỗ chỗ, cùng một gia đình sẽ ra khỏi thang máy sau 10 giây nữa.
Cô gái vốn không thể nhìn thấy tôi, nhưng vẫn đang thẳng hướng về đây.
Lúc này, cửa thang máy đã mở ra.
Một cặp cha mẹ đang cười tươi vui vẻ cùng đứa con gái đang xách những túi đồ tạp hóa bước vào bãi đỗ xe.
Cô gái liếc nhìn từng thành viên của gia đình nhỏ, và vào ngay lúc ấy, tôi vội kích hoạt công tắc trên điều khiển từ xa.
Ngay tức thì, kíp nổ được thiết kế vô cùng đơn giản đến mức không thể nào có sai sót xảy ra đã nhanh chóng đốt cháy thuốc súng.
Sự ngần ngừ chỉ trong khoảnh khắc một phần mười giây cũng đã đủ để khiến cho hành động của cô gái đơ lại.
Một giây sau.
Ryougi Shiki hoàn toàn không có cách nào né tránh khỏi vụ nổ ấy, cơ thể đã bị những viên bi thép 2mm bắn nát tới nỗi không còn có thể nhận ra nhân dạng, và tử vong ngay tại chỗ.