Có hai bản ngã của tôi trong thế giới này.

Một ở hiện tại, và một ở tương lai.

Con mắt trái và mắt phải của tôi không giống nhau, thấy cùng một thế giới nhưng là từ hai ‘điểm nhìn’ khác nhau.

Một nhìn về nơi xa bằng kính thiên văn, và một nhìn lại quá khứ qua gương chiếu hậu.

Nhưng dù là tôi nào đi nữa thì sức nặng của tội lỗi đều như nhau.

Vì có thể biết trước kết cục, nên tôi là một vị Thần vô trách nhiệm.

Tôi chẳng thể thay đổi được tương lai, nên chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi nó xảy ra.

Không có mong chờ hay hay kỳ vọng gì vào tương lai, và thậm chí còn chẳng có chính kiến gì.

Từng ngày tẻ nhạt đến rồi lại trôi qua.

Một tương lai tẻ nhạt.

Một cuộc đời tẻ nhạt.

…Nhưng,

Chắc hẳn bản thân tôi mới là tẻ nhạt nhất.

Chìm đắm trong u sầu và nằm lăn lộn trên giường là thói quen hằng ngày của tôi.

Khi thấy mình như này, hẳn là tôi của ba hôm sau sẽ phát ra tiếng cười chê mất.

/Phúc âm của tương lai

Tôi có thể thấy được hai thế giới.

Nếu có ai hỏi thế giới nào là cái bóng của thế giới kia, thì tôi sẽ thành thật trả lời rằng mình đã quên mất cách xác nhận điều đó…