Thị trấn Nguyệt Nha nằm trong một dãy núi hẻo lánh.

Không khí trên trấn trong lành, phong cảnh cũng đẹp, chỉ có điều là người già nhiều, trẻ con ít, thiết bị giải trí cũng không có. Dư Thính đến đây mấy ngày đều không tìm được bạn chơi cùng, cô rầu rĩ không vui, cả ngày ở vườn nho đếm cỏ dại.

Cô mới tròn 5 tuổi, sinh ra đã rất xinh đẹp, mỗi ngày mẹ đều mặc cho cô những chiếc váy khác nhau, người khác nhìn thấy đều phải khen một câu đứa trẻ này thật xinh đẹp.

“Mẹ ơi, con muốn ra ngoài chơi~” Đếm xong cỏ dại thì không còn chuyện gì nữa, Dư Thính kéo kéo tay áo mẹ làm nũng, lông mi từng sợi từng sợi bao trọn lấy đôi mắt đen láy như pha lê.

“Để dì Tô đi cùng con.” Mẹ Dư dịu dàng vỗ lên chiếc đầu nhỏ của cô, kêu dì Tô đi ra dẫn cô ra ngoài chơi.

Cách ăn mặc của Dư Thính không hợp với trấn nhỏ này chút nào, người dân trong trấn hiếu kì nhưng cũng không lộ ra thái độ ác ý với trẻ con, thấy cô đáng yêu còn tặng cô mấy viên kẹo hoa quả. Dư Thính không nhận, sau khi từ chối còn không quên nói cảm ơn.

Sự lễ phép của cô càng khiến người khác càng yêu thích hơn.

Không lâu sau trời bắt đầu đổ mưa, Dư Thính vừa mới phẫu thuật, dì Tô không dám để cô bị lạnh nên nhanh chóng bế cô chạy vào nhà.

Bước đi của dì rất nhanh, chưa kịp nhìn đường đã bị người đang lao tới đâm phải.

Dì Tô bảo vệ Dư Thính, vừa nổi giận thì phát hiện người đụng là một đứa trẻ.

Không lớn, chỉ khoảng 5 đến 6 tuổi, ăn mặc rách rưới, mặt mũi bẩn thỉu, trong tay ôm một cái làn, trong làn đựng mấy bó thảo dược, có vài bó bị đụng rơi đầy ra đất.

Cậu mím môi, nước mưa ngưng tụ dưới mắt thành băng.

“Không sao chứ?” Dì Tô hỏi.

Đứa trẻ không trả lời, nhặt đồ dưới đất lên nhanh chóng rời đi.

Dư Thính nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi của cậu, đối phương hình như cũng cảm nhận được đến ánh mắt đó, quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Dư Thính vòng qua cổ dì Tô, nhìn cậu cười ngọt ngào.

Cậu bé gần như không ngờ Dư Thính sẽ cười với cậu, ngây ngốc ở đó rồi quay người chạy vào làn mưa.

Từ đó về sau, Dư Thính nhớ như in anh trai nhỏ bẩn bẩn, nhìn còn hung dữ này.

Hai ngày sau biết được anh trai nhỏ là hàng xóm của mình, Dư Thính giấu người lớn lẻn ra ngoài.

Cửa nhà họ đóng chặt, Dư Thính không vào được, đi một vòng thì tìm thấy một lỗ chó.

Cô bé cũng không sợ bẩn, quỳ gối dưới đất, tứ chi dùng sức bò vào trong.

Mắt thấy sắp vào được, một gương mặt nhọn nhọn đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Dư Thính nghiêng đầu, mặt nhọn nhọn cũng nghiêng đầu theo.

Dư Thính chớp chớp mắt, mặt nhọn nhọn cũng chớp chớp mắt.

“Cúc cu, cúc cu, cúc cu?” Cô thử kêu mấy tiếng.

Lần này không được đáp lại, con gà trống vỗ cánh mổ vào mu bàn tay của cô.

Thần kinh phản xạ của trẻ nhỏ khá chậm, năm giây sau cô mới cảm thấy đau. Cô mím môi ngẩng đầu lên nhìn, tên gà đầu sỏ ấy được một thiếu niên ôm trong lòng, đối phương mặt vô cảm nhìn cô.

“Cút.”

Cậu chỉ nói có một chữ.

Dư Thính sụt sịt mũi, cút thì cút. Cô cút ra ngoài từ trong lỗ chó.

“Mẹ ơi…”

“Mẹ hu hu… có gà mổ con.”

Dư Thính vừa cút ra đã bắt đầu khóc, lấy tay che, vừa khóc vừa mách mẹ.

Dư Thính bị doạ ba bốn ngày không dám ra ngoài, ở trong lòng mẹ mấy ngày mới đỡ.

Trẻ con không mang thù, đau mấy ngày là quên, Dư Thính cũng không phải ngoại lệ.

Cô muốn chui qua lỗ chó, anh trai nhỏ dùng đá đánh cô cũng được, dùng sâu róm dọa cô cũng được, cô vẫn không đi, mỗi ngày vào lúc hai giờ đều chạy đến nhà của cậu.

Cho đến một ngày.

Anh trai nhỏ chặn lỗ chó lại.

Dư Thính đứng trước lỗ chó, ngẩng đầu nhìn bức tường cao cao, nhóm chân muốn trèo lên. Vô ích, cô dùng sức đá đá mấy viên đá dưới chân.

Đột nhiên có một con bướm bay đến, màu hồng, rất xinh đẹp.

Mắt Dư Thính sáng lên, cô lao vào bắt nó.

Bướm bay rất nhanh, một lúc đã bay khỏi tầm nhìn. Dư Thính đang rất buồn thì thấy cửa lớn mở, anh trai nhỏ đeo làn trúc trên lưng.

“Anh ơi!”

Dư Thính vui vẻ nhảy đến.

Yến Từ cau mày, không thèm để ý, bước qua cô đi về phía núi.

Dư Thính lẽo đẽo theo sau: “Em tên Dư Thính, anh tên là gì?”

Cậu cảm thấy rất phiền phức, bước chân dần dần tăng nhanh.

Dư Thính như keo dán đuổi theo: “Bọn họ nói anh là quan tài, tên của anh là Quan Tài sao?” Dư Thính vẫn không biết quan tài là ý gì, cái miệng nhỏ nói không ngừng.

Câu này rõ ràng chọc đến thần kinh mẫn cảm của cậu nhóc, cậu dừng bước, đẩy cô ra: “Cút xa chút, đừng đi theo tao.”

Dư Thính bị đẩy, lảo đảo ngã mạnh xuống đất đầy bùn.

Váy trắng trên người biến thành váy xám, đôi giày đầu tròn xinh xắn cũng ngấm nước. Cô lôi khăn ra lau sạch đôi tay nhỏ dính bẩn, lại thổi thổi vết thương, không buồn, chầm chậm đứng lên, dáng vẻ nghiêm chỉnh nói: “Anh… anh không được bắt nạt người khác.”

“Mày phiền quá đấy.”

“Mẹ em nói bắt nạt người khác là không đúng.” Dư Thính ngã rất đau, nước mắt lưng tròng, nhưng giọng nói vẫn nhỏ nhẹ mà dạy dỗ cậu: “Anh phải xin lỗi em.”

“Ồ.” Yến Từ không nói lời nào, cậu lại đẩy ngã cô rồi cười lạnh một tiếng, sau đó nghênh ngang rời đi, bóng lưng rất nhanh biến mất trong rừng rậm.

Dư Thính không thể tin được mà nhìn bóng lưng dần xa của cậu, không khỏi tủi thân, ngẩng đầu khóc to.

Lúc này Dư Thính quyết định, sẽ không bao giờ làm bạn với cậu nữa!

Có lẽ do tiếng khóc của Dư Thính khiến ông trời động lòng, chỉ nghe thấy tiếng sấm rách trời, mưa to xối xả. Dư Thính dừng khóc, bò dậy chạy về nhà, chạy được mấy bước thì nghĩ đến anh trai nhỏ đang ở trong khu rừng, lại chạy trở về.

Sức khoẻ của cô không tốt, tim không chịu quá tải được, tần suất gia tăng khiến cho Dư Thính hoa mắt chóng mặt.

“Quan Tài, anh đang ở đâu?”

“Quan Tài…”

Dư Thính kêu hai tiếng không thấy phản ứng, cơ thể mệt mỏi dựa vào một cái cây.

Ý thức của cô dần dần mờ nhạt, trong cơn hôn mê có người vỗ nhẹ vào mặt cô.

“Này…”

“Tỉnh dậy đi.”

Người đó gọi liên tiếp mấy câu, cuối cùng cũng gọi được Dư Thính dậy.

Trước mặt là khuôn mặt quen thuộc của Yến Từ, Dư Thính mỉm cười hài lòng: “Anh quay lại rồi, em tìm anh lâu lắm rồi đấy.”

Yến Từ nhíu mày: “Tìm tao?”

Dư Thính nói: “Trời mưa rất nguy hiểm, em… em muốn về nhà với anh.”

Mắt Yến Từ loé lên, lặng lẽ siết chặt nắm đấm, nói: “Tao đánh mày mà mày còn muốn về nhà với tao.”

“Bởi vì em muốn làm bạn với anh.”

Trong cơn mưa, đôi mắt cô được rửa sạch trong veo.

Yến Từ lớn đến như này, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn làm bạn với cậu.

Cậu không biết cảm nhận cảm xúc, không biết yêu là gì, đau là gì, chỉ cảm thấy lòng ngực co thắt lại, bất kì từ ngữ nào cũng không thể hình dung cảm giác của cậu lúc này.

Sắc mặt Dư Thính trắng bệch, búi tóc được buộc gọn gàng giờ đã bị xõa ra, mái tóc đen óng dán vào gương mặt bầu bĩnh, mí mắt thỉnh thoảng lại rung rung, giống như sắp nhắm vào.

Ông nội của Yến Từ có bệnh tim, phản ứng của Dư Thính lúc này giống y hệt lúc ông nội tái phát bệnh.

Cậu nắm lấy cánh tay Dư Thính, sắc mặt nghiêm túc: “Có phải cô không khoẻ không?”

“Em muốn về nhà…” Giọng nói Dư Thính thều thào.

“Tao sẽ đưa mày về nhà, mày đừng có ngủ.” Yến Từ vứt chiếc làn, cõng cô trên lưng.

Nhưng đối với đứa trẻ 6 tuổi mà nói, cõng một đứa bé cùng lứa tuổi rất khó khăn.

Thử nửa ngày không được, Yến Từ nghiến răng quyết định đi tìm người giúp.

Không ngờ vừa quay người lại, vệ sĩ nhà họ Dư đã đi tới.

Người vệ sĩ cao lớn và vạm vỡ đã cõng Dư Thính trên lưng, nhân tiện khiêng luôn Yến Từ, cậu không thể chống cự nên đã ngoan ngoãn để vệ sĩ ôm mình.

Dư Thính đã bất tỉnh, khuôn mặt xinh đẹp và hoạt bát trước đây chỉ còn vẻ tái nhợt và buồn ngủ.

Yến Từ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, tại thời điểm này, cậu chỉ có một suy nghĩ…

Cô cười lên nhìn vẫn đẹp hơn nhiều.

*

Dư Thính bị ốm bảy ngày liên tiếp, vào ngày thứ tám thì tình trạng được cải thiện.

Cô vẫn nhớ anh trai nhỏ nên lẻn ra ngoài sân mà không nói với gia đình.

Ngay khi cánh cửa sắp được mở ra, một ngọn cỏ nhỏ từ trên cao rơi xuống.

Dư Thính ngẩng đầu lên, dưới nắng xuân ấm áp, cậu nhóc đang ngồi trên tường gạch, cụp mi, yên lặng nhìn cô.

Dư Thính giật mình, sau đó vui mừng khôn xiết, nâng khuôn mặt tươi cười lên, nở nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời với cậu: “Tiểu Quan Tài, anh tới thăm em hả~”

“Tôi tên là Yến Từ.”

Dư Thính nghiêng đầu: “Từ nào?”

Yến Từ không kiên nhẫn, nhưng cậu vẫn giải thích: “Từ trong câu “Thả hài túc sở hảo, vĩnh nguyện từ nhân gian”.” (*)

(*Câu trong bài thơ “Xa ngắm thác núi Lư” của nhà thơ Lý Bạch. Bài thơ có hai hồi, câu này nằm trong hồi thứ nhất.)

Dư Thính cẩn thận lắng nghe, nhưng cũng không nghe hết, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ ngốc nghếch.

Yến Từ hít sâu một hơi: “Thôi bỏ đi.” Cậu cũng không mong cô có thể hiểu được với chỉ số thông minh như vậy.

Yến Từ liếc nhìn cô, trèo xuống tường, do dự vài giây rồi lặng lẽ ném một bông hoa nhỏ màu hồng phấn từ trong túi quần cho cô: “Cho đó.” Một tay cậu cầm hoa, cố tình tránh tầm mắt của Dư Thính.

Bông hoa đó là bông hoa đẹp nhất mà Yến Từ có thể tìm thấy, có cùng màu với con bướm ngày hôm đó. Chỉ là sau khi để trong túi quá lâu, nó đã trở nên héo úa.

Dư Thính cẩn thận cầm bông hoa, sau đó cúi đầu xuống và ngửi.

“Cám ơn, Yến…”

“Từ.” Yến Từ nhắc nhở.

“Yến Từ.”

Cô gọi tên cậu bằng một giọng nhẹ nhàng.

Yến Từ đột nhiên nhớ tới cây kẹo bông gòn mà mình nhìn thấy khi đi ngang qua đường, trắng và mềm, mặc dù chưa từng ăn nhưng chắc cũng ngọt ngào như giọng nói của cô vậy.

“Tôi đi đây.” Yến Từ sợ cô bé nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình nên chuẩn bị trèo tường trở về.

Lúc này Dư Thính tóm lấy cậu.

“Gì nữa?”

“Cho anh.”

Trong bàn tay của Dư Thính là một miếng mật ong được bọc trong giấy gói kẹo nhiều màu sắc.

Cậu hơi sửng sốt: “Cho tôi?”

“Ừm.” Dư Thính lại vươn tay về phía trước: “Cho anh.”

Yến Từ nhận lấy viên kẹo, thậm chí qua lớp giấy gói kẹo, cậu có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, giống hệt như của Dư Thính.

Dư Thính chắp tay sau lưng nhìn cậu, ngượng ngùng cười cười, hai bên má lúm đồng tiền còn nóng hơn cả mặt trời.

Rất lâu, rất lâu sau khi cô rời đi, Yến Từ đã giữ lại gói kẹo này, cũng như nụ cười và dáng vẻ của cô vào lúc đó, đó là những ký ức đẹp nhất trong thời thơ ấu khốn khổ của anh.

*

*Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới của chàng trai từ nhỏ đến lớn đều chỉ có Thính Thính!

Cậu ấy yêu cô ấy!!!!