Từ khi Dư Thính đồng ý lời cầu hôn của Yến Từ, anh đối xử với cô có thể nói là cầu được ước thấy, ngoại trừ tạm thời không thể liên lạc với thế giới bên ngoài ra thì cuộc sống trôi qua vô cùng dễ chịu, mỗi ngày còn có thể vừa mở mắt đã sờ được cơ bụng, các phương diện khác cũng rất hạnh phúc.

Yến Từ cũng không sốt ruột đi đăng ký kết hôn với Dư Thính, anh đã hẹn bác sĩ phẫu thuật nội khoa tim giỏi nhất thế giới, sau khi tiếng hành một loạt kiểm tra cho Dư Thính, cuối cùng xác định phương án phẫu thuật, dự kiến phẫu thuật vào tuần sau.

Dư Thính cạn lời.

Sống chết không đoán được, cầm tù thì cứ cầm tù, tại sao còn có màn lên bàn phẫu thuật này chứ!

Mỗi ngày cô đều nơm nớp lo sợ, ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng cũng đến ngày phẫu thuật, cô được đưa vào phòng phẫu thuật.

Quá trình đối với Dư Thính mà nói chỉ là ngủ một giấc đơn giản, tỉnh lại lần nữa là phòng bệnh, anh trai, chị gái vây quanh bên cạnh, còn có bạn thân và anh rể. Yến Từ ngồi ở góc, bình tĩnh, tựa như việc giam cầm cô không phải do anh làm vậy.

“Chị…” Dư Thính giữ chặt tay chị muốn kể khổ.

Dư Dung bỗng nhiên ngắt lời: “Chị nghe Yến tổng nói hết mọi chuyện rồi. Em cái con bé này, mặc dù là suy nghĩ cho bọn chị, nhưng chuyện lớn như này em cũng nên thương lượng với người lớn chứ.”

“…?”

Chuyện gì? Suy nghĩ cái gì?

Vẻ mặt Dư Thính mờ mịt.

“Còn giả ngốc nữa.” Dư Dung lắc đầu: “Chẳng lẽ không phải em gạt mọi người để liên lạc với Yến tổng, để cậu ấy giúp đỡ liên lạc với bác sĩ sao?”

Dư Thính nhìn sang.

Anh ung dung ngồi trên sô pha, khóe môi hơi nhếch lên.

Dư Thính như mắc xương trong họng, một câu cũng không nói nên lời.

Cô thắc mắc vì sao bản tin không phát tin tức mất tích của mình, ngay từ đầu cô còn ngây ngốc tưởng người nhà sợ hãi tạo thành khủng hoảng, cho nên mới giấu giếm, hóa ra… hóa ra đây đều là mưu tính từ trước của Yến Từ!

Ti tiện!

Vô sỉ!

*

Khoảng thời gian Dư Thính ở bệnh viện tĩnh dưỡng, hầu như mỗi ngày Yến Từ đều tới, anh khiến người biết đối nhân xử thế trong xã hội như Dư Dung cũng phải tán thưởng, không bao lâu sau thì xâm nhập vào nội bộ nhà họ Dư, từ già đến trẻ đều yêu mến anh.

Dư Thính vô cùng tuyệt vọng.

Người nhà cô đều là kẻ ngốc, vậy mà lại không nhìn ra Yến Từ lòng muông dạ thú!

Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, Dư Thính còn chưa kịp vui vẻ, Yến Từ đã cho người đưa tới một bó hoa hồng lớn, còn có một tấm thiệp.

[Khi nào kết hôn?]

Ha, kẻ ngốc mới kết hôn với anh.

Dư Thính dứt khoát vứt bó hoa hồng cùng tấm thiệp, cô tạm biệt người nhà, thu dọn hành lý xong, suốt đêm ngồi máy bay đi Hawaii.

Nhà họ Dư có một biệt thự hướng biển ở trên đảo, Dư Thính đã cho người dọn dẹp sạch sẽ từ trước.

Khi đến biệt thự đã là đêm muộn, cô lười thu dọn hành lý, ném đồ đạc ra sảnh, đá văng giày rồi đi thẳng lên lầu.

Lúc này, Cố Song Song gọi điện tới.

Dư Thính nghe máy.

“Mình đến rồi, cậu không đến đây chơi cùng à?”

“Không biết nữa, mấy ngày tới mình sẽ đi Las Vegas, đến lúc đó tìm mấy anh đẹp trai chơi với các cậu.” Dư Thính vừa nói vừa bật đèn, đang muốn đi tới phòng tắm, trên sô pha xuất hiện thêm một bóng người khiến cô giật mình.

“Mình tắt máy trước đây, bạn trai sắp về rồi.”

Tút tút tút

Loa truyền đến tín hiệu bận, tay Dư Thính nắm điện thoại chậm chạp không hành động.

Cô ngây người nhìn về phía trước, Yến Từ với đôi chân dài vắt chéo, chỉ bất động nhìn cô.

Dư Thính cười gượng hai tiếng, giơ chân muốn chạy, kết quả chưa đến hai bước đã bị người đàn ông bắt trở về.

“Em gạt anh.” Thanh âm tới gần, nghe không ra có chút tình cảm nào.

Dư Thính cứng họng, đầu óc trống rỗng.

Giây tiếp theo, Yến Từ nắm chặt cô đi tới giường.

Dư Thính hoang mang, hét lên: “Anh làm gì đó!”

Anh không trả lời, trực tiếp kéo áo khoác trên người cô xuống.

“Đừng, anh, anh đừng như vậy…”

Dư Thính không ngừng vùng vẫy, nhưng mặc kệ cô cố gắng thế nào cũng khó có thể ngăn cản sức mạnh trên người mình.

Anh đè xuống, nước mắt Dư Thính trong nháy mắt chảy ra.

“Đừng như vậy… tôi sợ.”

“Yến Từ, tôi sợ…”

Cô sợ sự cố chấp của đối phương, sợ hãi run như cầy sấy, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống từng dòng từng dòng.

Yến Từ đột nhiên dừng động tác, yên lặng nhìn Dư Thính khóc nức nở cầu xin trước mắt anh.

Bóng đêm yên tĩnh, tiếng khóc quanh quẩn trong phòng.

Không biết qua bao lâu, Yến Từ đứng dậy. Khi đi đến cửa, anh không quay đầu lại mà để lại vài chữ lạnh lùng: “Anh biết rồi.” Anh nói tiếp: “Sau này anh sẽ không làm phiền em nữa.”

Tiếng bước chân đi xa, Yến Từ không quay trở về.

Dư Thính núp trong chăn, sau khi yên lặng khóc một lát mới đánh liều đứng dậy. Cô tìm khắp các góc biệt thự cũng không tìm thấy Yến Từ, xác định anh thật sự rời đi, Dư Thính mới nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó không hiểu sao lại cảm thấy buồn.

Nói thực ra cô gạt người thì không đúng lắm, nhưng cũng là do Yến Từ không tốt trước, ai bảo anh giam cô lại!

Dư Thính an ủi chính mình xong thì tắm rửa đi ngủ.

Một tuần trôi qua, Yến Từ không tới, cô rất vui vẻ.

Hai tuần trôi qua, Yến Từ không tới, cô rất vui vẻ.

Một tháng trôi qua, Yến Từ không tới, cô…

Không bình thường.

Đừng nói không tới, ngay cả tin nhắn Yến Từ cũng không gửi tới một tin nào.

Dư Thính tắm mình dưới ánh nắng, nhìn giao diện nói chuyện trống rỗng của hai người, mơ hồ cảm thấy khó chịu.

Anh yêu cô như vậy, cho dù cô không thích anh thì anh cũng nên thăm hỏi vài tiếng chứ.

Không lễ phép chút nào!

Tính tình đại tiểu thư của Dư Thính nổi lên, đá viên đá dưới chân, chủ động gửi đi một nhãn dán. Cô nghĩ hết rồi, đợi Yến Từ trả lời lại thì nói mình gửi nhầm, như vậy sẽ không xấu hổ.

[Dư Thính: Đáng ]

[Hệ thống nhắc nhở: Xin lỗi, bạn và TA chưa kết bạn.]

?

??

Yến Từ… lại dám xóa kết bạn với cô?

Dấu chấm than màu đỏ hiện trên màn hình như đang chế giễu cô, khiến Dư Thính nóng nảy.

Cô nghiến răng tức giận, thu dọn đồ vội vàng về nước.

Giang Thành hiện tại là thiên hạ của Yến Từ, mặc kệ là quảng cáo của tòa nhà cao tầng hay là quảng cáo trong tin tức đều truyền bá câu chuyện của anh. Dư Thính càng xem càng tức giận, trực tiếp tới văn phòng của Yến Từ.

Lễ tân không cho cô đi vào, Dư Thính liền bực bội chờ ở bên ngoài.

Nửa tiếng trôi qua, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy bóng dáng của Yến Từ.

Yến Từ bị một đám đàn ông trung niên vây quanh, có thể nói là hạc trong bầy gà. Anh không chú ý tới Dư Thính, lạnh lùng thảo luận với cùng trợ lý về tài liệu trên tay.

Ánh mắt Dư Thính sáng lên, nhảy đến trước mặt đối phương: “Yến Từ!”

Cô gọi tên xong lại giơ tay vẫy vẫy.

Tay cầm tài liệu của Yến Từ khựng lại, ngẩng đầu nhìn qua, rồi lại nhanh chóng cúi xuống.

Ánh mắt lạnh nhạt kia tựa nước đá dội vào đầu, khiến Dư Thính cảm thấy một trận lạnh thấu tim.

“Đây hình như là thiên kim nhà họ Dư, Yến tổng quen à?”

“Không quen.” Yến Từ khép lại hồ sơ, lạnh nhạt để lại hai chữ.

Đoàn người đi qua cô, lễ tân bên cạnh cười xin lỗi với cô: “Dư tiểu thư, cô xem…”

Dư Thính khẽ cắn môi, giậm chân một cái, quay đầu lại hét lớn một tiếng: “Yến Từ, nếu như anh dám đi khỏi đây, em sẽ không để ý tới anh nữa!!”

Quả thực, bóng dáng đối phương dừng lại.

Nhưng mà chỉ dừng lại trong chớp mắt rồi tiếp tục đi về phía trước.

Dư Thính vẫn chưa kịp vui sướng thì đã hoàn toàn ngây ngốc.

Cô không ngờ anh sẽ thật sự không để ý tới mình.

Rõ ràng… Anh rất thích cô mà.

Trong ngực chợt trống rỗng một lỗ lớn, giống như linh hồn rời khỏi cơ thể, cô chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, thân thể phát lạnh. Bỗng chốc, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Dư Thính ngây ngốc khóc ngay tại chỗ, người bên cạnh yên lặng đi xuống, lui về sau hai bước không dám đến gần. Yến Từ đã đi đến cửa, đầu ngón tay run rẩy, cuối cùng ở trước mắt bao người anh xoay người lại, đi từng bước tới trước mặt cô.

“Đừng khóc.”

Thấy anh đi tới dỗ mình, dũng khí của Dư Thính lại lần nữa dâng cao, hung hăng đá một cái.

Yến Từ không tránh, để giày cao gót kia vừa vặn đá tới.

“Em không để ý tới anh nữa!”

Mắt Dư Thính đỏ hoe gào lên với anh.

Yến Từ bất đắc dĩ: “Anh vẫn chưa đi ra cửa mà.”

“Vậy cũng không để ý nữa!”

“Đồ đáng ghét, sau này… sau này không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa…” Dư Thính mắng mãi lại cảm thấy tủi thân, che đôi mắt bắt đầu khóc tiếp.

Người ngoài nhìn hành động của hai người chính là hành động tán tỉnh giữa người yêu nhau, hơn nữa Yến Từ lại nghiêm túc, hiện tại tất cả mọi người đều muốn thấy trò cười của anh.

Yến Từ túm chặt tay cô, đè thấp tiếng nói: “Em muốn làm loạn với anh phải không?”

Dư Thính cắn môi ngăn nước mắt lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chứa đầy hình dáng anh.

Trong lòng Yến Từ khẽ xúc động: “Anh thừa nhận phương thức thích em của anh có chút cực đoan, nhưng… chuyện muốn sống cùng em hết một đời là nghiêm túc.”

Dư Thính lau nước mắt một cách lung tung, dùng hai ngón tay túm chặt hai bên quần áo anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em nhớ cơ bụng rồi.”

Yến Từ thiếu chút nữa đã không nhịn được cười.

“Yến tổng, hội nghị bên kia…” Trợ lý ở phía sau nhắc nhở.

Anh gật đầu, hỏi Dư Thính: “Em chờ anh hay muốn đi cùng anh?”

Dư Thính sợ cơ bụng không dễ dàng gì mới nhìn thấy được lại chạy trốn mất, vội nói: “Đi cùng anh!”

Yến Từ không phản đối, dứt khoát nắm lấy tay cô.

Hiện tại là giờ cao điểm, xe cộ lưu thông tắc nghẽn, cả một lúc lâu mới nhích được một chút. Dư Thính liếc nhìn tài xế phía trước, thấy anh ta chuyên tâm lái xe, cô bay nhanh lại nhéo cơ bụng của Yến Từ một phen.

Không được đáp lại như cô nghĩ, Dư Thính kỳ quái nhìn sang, lại phát hiện anh đang nhìn ra ngoài cửa xe.

Đối diện bên đường là tòa nhà cao ngất, tạo hình kiến trúc độc đáo, Dư Thính liếc mắt đã nhận ra đây là địa điểm vườn công nghệ tiêu chuẩn của Giang Thành, nghe nói không ít ông lớn công nghệ đều ở trong khu này. Lúc này Yến Từ nhìn chăm chú qua lớp cửa sổ, ánh mắt dường như muốn đi vào trong.

Dư Thính bĩu môi: “Anh nhìn cái kia làm gì, anh cũng không vào được.”

Người đàn ông chợt cười khổ: “Đúng vậy, anh cũng không vào được.” Những lời này như là nói với cô, lại dường như là nói với chính mình.

Dư Thính đột nhiên nhớ tới Yến Từ là thiên tài, tuy rằng không biết tại sao lại theo con đường kinh doanh, nhưng nếu muốn làm nghiên cứu thì cũng không phải không được.

Nói không chừng, anh là vì cái khác mới từ bỏ ước mơ của chính mình.

Dư Thính lập tức trở nên nghiêm túc, an ủi: “Nếu anh muốn thì bây giờ cũng có thể đi, theo đuổi ước mơ không liên quan đến chuyện sớm hay muộn gì cả.”

Dáng vẻ nghiêm trang này của cô chọc cười Yến Từ: “Không cần, anh đã theo đuổi được ước mơ của mình rồi.” Khi nói lời này, ánh mắt của anh luôn đặt trên người cô, Dư Thính lập tức đọc hiểu được ý nghĩa của câu nói này, trái tim cô rung động, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.

“Tiểu Lưu, dừng lại ở khách sạn phía trước.”

“Dạ vâng.”

Xe rẽ vào đường bên cạnh, không đợi xe dừng hẳn, Yến Từ đã ôm cô đi ra ngoài.

Dư Thính giật mình: “Không… không họp sao?”

“Ban tổ chức sửa thời gian thành buổi chiều.” Yến Từ đưa thẻ căn cước cho lễ tân: “Chúng ta có thừa thời gian.”

“???”

Vậy mà có nhà đầu tư tùy hứng như vậy sao?

Là anh đang làm càn mà!

Dư Thính ngây ngốc mà đi theo anh vào phòng.

Cửa phòng vừa đóng, người đàn ông liền gấp không chờ nổi mà đè cô lên vách tường lạnh băng phía sau, vừa hôn vừa cởi cúc áo sơ mi.

Dư Thính bị hôn đến mơ hồ, một lúc lâu sau mới tìm thấy lý trí, đôi tay để trước ngực anh, hơi thở dốc: “Chờ đã, từ từ, bao…”

“Không cần mang.” Nói xong, anh hôn xuống cổ cô.

“Không được không được, sẽ có thai…”

Lời còn chưa dứt đã nghe thấy anh nói: “Anh thắt ống dẫn tinh rồi.”

Dư Thính lại há hốc mồm lần nữa: “Hả?”

“Ngày em phẫu thuật, anh đi thắt ống dẫn tinh rồi.” Yến Từ ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay lần đầu tiên toát ra vài phần tủi thân: “Anh nghĩ rằng em sẽ kết hôn với anh.”

Dư Thính không thích trẻ con, hơn nữa do sức khỏe không thích hợp có thai, cho nên trước khi đi đăng ký kết hôn với cô, Yến Từ đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Kết quả… thắt ống dẫn tinh rồi nhưng lại không kết hôn.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh một lúc lâu.

Dư Thính chậm chạp không nói gì.

Một phút sau, cô quay đầu cười ra tiếng.

Yến Từ bất mãn: “Không được cười.”

“Em chỉ là… không nhịn được.” Sao Dư Thính có thể nghĩ anh có thể làm được việc này, như thế xem ra cô thật là ưu tú, lại có thể khiến anh mê muội mình như vậy.

Hơn nửa ngày nhịn cười, Dư Thính hỏi: “Vậy anh không hối hận à?”

“Hả?”

“Không có con, anh không hối hận sao?”

Đối với đàn ông, dường như càng đề ý loại chuyện nối dõi tông đường này hơn so với phụ nữ, không nói trăm phần trăm, ít nhất hơn nửa đàn ông đều muốn có con của chính mình. Từ xưa đến này người nghèo và lạc hậu đều cảm thấy thế, càng đừng nói đến Yến Từ có sự nghiệp thành công, gia tài bạc triệu, do đó Dư Thính cảm giác thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

“So với cái này, anh càng sợ không có em hơn.” Yến Từ nâng cô lên, chóp mũi cao thẳng cọ cọ trên mặt cô: “Anh nói rồi, anh muốn sống cùng em đến hết đời. Cả đời này, chỉ có em và anh.”

Yến Từ cắn xương quai xanh: “Sau này… em không thể chạy đi nữa đâu đấy.”

“Vậy thì chưa chắc đâu.”

Vừa dứt lời, Dư Thính liền chìm đắm.

Yến Từ vẫn chưa vào trong cô, hô hấp dồn dập thì thầm với cô: “Nếu em lại chạỵ đi mất, anh sẽ thật sự giấu em đi, giấu đến nơi không một ai có thể tìm ra được.”

Dư Thính bị làm đến mơ hồ, không biết trời đất là gì, nào dám sinh ra tư tưởng muốn chạy trốn.

Có điều…

Những gì trong truyện tranh nói, vậy mà đều là sự thật!!

Cơ bụng của Yến Từ siêu đỉnh, (…) cũng siêu đỉnh, hu hu.

*Tác giả có lời muốn nói:

Trong truyện về việc mang thai là suy nghĩ của Dư Thính, không có ý phản đối giới tính, mọi người đừng hiểu lầm nha.

Sở dĩ Yến Từ thắt ống dẫn tinh không thương lượng với Dư Thính là bởi vì Thính Thính vốn dĩ không thích trẻ con, không cho phép có con, tiếp đó là sức khỏe của cô không thích hợp, do đó không thương lượng nữa, không có ý không tôn trọng Thính Thính.

Ngoại truyện phòng cấm đã xong, còn có hai ba chương nữa là hoàn rồi, yêu các bạn.