Sau khi Lệ Vấn Chiêu vừa dứt lời, cả căn nhà rơi vào trạng thái tĩnh lặng mấy giây.

Cảnh Nghi như hóa đá: "......"

Lệ Minh Chức nhìn Cảnh Nghi bằng ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lệ Úc vẫn ngồi im tại chỗ, ung dung chờ phản ứng ngớ người của hai cậu em trai.

Người phản ứng mạnh mẽ nhất chính là Lệ Đình.

Anh bật dậy khỏi ghế sofa, động tác quá gấp gáp khiến đầu gối đập thẳng vào bàn trà. Cơn đau làm anh nhăn mặt nhăn mày, nhưng chẳng buồn để ý, vừa nhảy lò cò vừa ôm gối, vừa nhảy tới trước mặt Lệ Vấn Chiêu:

"Anh cả! Phát âm tiếng phổ thông của anh sai rồi phải không? Anh muốn nói là tối nay Cảnh Nghi sẽ cùng anh 'vật tay', không phải 'ngủ' đúng không?!"

Lệ Úc đang ngồi trầm ngâm mà cũng phải xoa trán, bất lực với đứa em trai này.

Đến mức này rồi mà Lệ Đình vẫn tự bịa chuyện để "bịt đầu mối" như thế, không khó hiểu vì sao cái hoạt động "tìm đại tẩu" của bọn họ kéo dài mãi mà chẳng thấy tin tức gì.

Hóa ra, cái kiểu điều tra của Lệ Đình là nhắm mắt mò bừa.

Lệ Đình không hề nhận ra ánh mắt kỳ quặc của mọi người, ngước lên nhìn Lệ Vấn Chiêu đầy mong chờ:

"Đúng không anh cả? Đúng chứ?!"

Lệ Minh Chức đứng kế bên nhỏ nhẹ nhắc nhở: "Anh ba à..."

Lệ Đình lập tức quay phắt lại: "Làm gì?"

Không thấy anh đang bận giải oan à?

Lệ Minh Chức chỉ tay vào hai bàn tay đan chặt vào nhau của Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu: "Em không biết vật tay thế nào, nhưng hai người muốn đánh nhau thì không ai lại mười ngón đan xen thế kia đâu, đúng không?"

Lập tức, ba đôi mắt như tia laser bắn thẳng về phía cặp đôi kia.

Cảnh Nghi theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng lại bị Lệ Vấn Chiêu nắm chặt hơn, không cho cậu vùng vẫy.

"Còn thắc mắc gì nữa không?" Lệ Vấn Chiêu thản nhiên lên tiếng.

Lệ Minh Chức ngây ngô lắc đầu. Lệ Đình hoàn toàn hóa đá.

"Vậy anh với Cảnh Nghi đi nghỉ trước đây." Lệ Vấn Chiêu dắt tay Cảnh Nghi đi lên lầu, không quên nói thêm, "Chúc ngủ ngon."

Lệ Úc liền đáp lại đầy điềm tĩnh: "Ngủ ngon, anh cả."

Cho đến khi bóng dáng Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi biến mất ở khúc quanh cầu thang, hai "chú cún ngốc nghếch" Lệ Đình và Lệ Minh Chức vẫn đứng ngơ ngẩn tại chỗ.

"Anh ba ơi..." Lệ Minh Chức như người vừa tỉnh mộng, mở lời mơ hồ, "Hình như... tụi mình tìm thấy chị dâu rồi."

Lệ Đình: "......"

Lệ Đình không rõ là do cú sốc quá lớn hay vì tự thấy bản thân "ngáo ngơ" đến mức vô phương cứu chữa, cuối cùng đành buông người xuống ghế sofa, vẻ mặt cứng đờ.

Anh đưa tay run rẩy nhấc chén trà lên uống một ngụm, lập tức hét to: "Á! Nóng muốn chết !!!"

Cạch!

Chén trà vừa pha xong bị hất xuống sàn, nước nóng văng tung tóe.

"Lại chuyện gì nữa đây?" Dì Phương vừa lau tay từ bếp bước ra, chuẩn bị lên lầu dọn giường cho Lệ Minh Chức thì nghe tiếng động lớn, cứ ngỡ mấy anh em lại cãi nhau to.

"Không sao đâu, dì Phương." Lệ Úc bình thản nói, "Dì cứ làm việc của dì đi."

"Vậy còn cậu Minh Chức..."

"Không cần dọn giường đâu, tối nay nó tự lo."

"À... vậy để tôi đi lấy chổi quét mấy mảnh vỡ. Mấy cậu cẩn thận nhé, đừng để dẫm phải."

"Dạ."

Lệ Úc vừa đứng dậy định trở về phòng thì hai cậu em ngốc nghếch lập tức chặn lại, ánh mắt như dò xét.

"Làm gì?" Lệ Úc hỏi.

Lệ Đình trừng mắt, chắn trước đường anh: "Anh hai, chuyện của anh cả và Cảnh Nghi, anh có phải biết từ lâu rồi không?!"

"Ừ."

Lệ Đình tức giận: "Vậy tại sao anh không nói cho tụi em biết?"

"Đúng vậy, anh hai! Tại sao không nói chứ?" Lệ Minh Chức phụ họa.

Lệ Úc bình tĩnh nhìn hai đứa em trai, chậm rãi nói: "Nếu hai đứa biết trước, có nói cho anh không?"

Lệ Đình chẳng cần suy nghĩ, buột miệng: "Tất nhiên là không rồi!"

"Vậy đó, anh cũng thế."

"......"

Lệ Úc mỉm cười, vỗ vai hai đứa em một cái, thở dài, rồi thong thả rời đi.

Anh đã hẹn xem phim với Tạ Uẩn, giờ đi là vừa đẹp. Tối nay, anh sẽ tạm ở lại căn hộ riêng, để mặc hai thằng nhóc này "tự sinh tự diệt" trong căn biệt thự lớn.

.

.

Ở hành lang tầng hai, Cảnh Nghi đang ngồi xổm ở góc, tay bám lấy lan can, nhìn xuống phía dưới, nơi hai bóng dáng "xám xịt" vẫn còn đứng ngây ngẩn như hai cái cột điện.

"Đại thiếu gia." Cảnh Nghi túm lấy lan can, giả vờ bi thương, "Hình như tam thiếu gia với tiểu thiếu gia bị sốc nặng rồi."

"Không đâu." Lệ Vấn Chiêu điềm tĩnh trả lời.

Cảnh Nghi chỉ xuống dưới: "Đến mức đó rồi mà còn không sao?"

Anh cả nhà này, anh tự tin vào sức chịu đựng của các em trai mình hơi quá thì phải?

Lệ Vấn Chiêu liếc xuống dưới, chậm rãi đáp: "Điều tụi nó quan tâm là ai phát hiện trước và ai ăn miếng dưa đầu tiên."

Quả nhiên, Lệ Đình đã cựa quậy, khẽ hắng giọng rồi nói: "Thật ra, anh đã nhận ra từ lâu rồi."

Lệ Minh Chức: "?"

"Anh thường xuyên ra vào trụ sở chính, bên cạnh anh cả chỉ có mình Cảnh Nghi, chuyện này anh có thể không biết sao?" Lệ Đình đau khổ nói, "Anh đã nhận ra từ lâu, chỉ là lười vạch trần thôi."

Lệ Minh Chức không phục: "Anh ba, anh xạo quá."

"Anh nói thật mà."

Lệ Minh Chức cãi lý: "Thế thì em còn tận mắt thấy anh cả với Cảnh Nghi cùng mở cửa phòng khách sạn nhé? Em mới là người ăn miếng dưa đầu tiên!"

"Em còn thấy anh cả vào phòng Cảnh quản gia đấy!"

"Thế thì đã sao? Anh cũng từng thấy rồi!"

"Em còn thấy anh cả ôm Cảnh Nghi!"

"Cái này là gì? Anh còn thấy họ hôn nhau trong vườn sau!"

"Cái gì? Sao còn có cả chuyện đó nữa?"

Cảnh Nghi: "......"