Rời khỏi nhà hàng, Cảnh Nghi cảm giác lồng ngực mình đập "thình thịch", cứ quay đầu nhìn lại đằng sau, sợ rằng Mạnh Bà với Hắc Bạch Vô Thường sẽ bất thình lình từ góc nào đó nhảy ra, cho cậu một cú "nện trời giáng".
"Đi chậm thôi, đường trơn." Lệ Vấn Chiêu thong thả bước theo phía sau, tay giữ lấy Cảnh Nghi phòng hờ cậu trượt chân ngã.
Cảnh Nghi mím chặt miệng, cúi gằm đầu đi nhanh về phía trước. Đến khi vào được xe, cậu mới nhẹ nhàng vỗ ngực, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.
Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu hỏi: "Mạnh Bà cho em cái gì mà làm em sợ đến mức này?"
Mặt Cảnh Nghi đỏ bừng, quay phắt đi chỗ khác, lắc lắc đầu.
Hiện giờ cậu bị cấm nói chuyện, vậy nên im lặng chính là câu trả lời an toàn nhất.
Cậu còn tưởng mình sẽ lãnh "gói combo cấm khẩu" bảy ngày liền, không ngờ Mạnh Bà đích thân "cầm dao phẫu thuật", chỉ cấm cậu đúng một tiếng.
Đây quả thật là phước lành giữa cơn đại họa.
Chứ nếu phải im lặng bảy ngày liền, với Cảnh Nghi, có khi thà mắc bệnh nan y còn dễ chịu hơn.
Còn chuyện sau khi hết bị cấm nói thì giải thích với Lệ Vấn Chiêu thế nào về vụ "đồ chơi nhỏ" kia... thôi để tính sau!
Lính đến thì tướng chặn, nước lên thì đắp đê, khỏi phải lo xa.
Vả lại, bây giờ cậu không còn phải lo vụ lộ "tâm thanh" nữa, Lệ Vấn Chiêu không thể bắt thóp cậu được!
Trên đường về
Điện thoại của Lệ Vấn Chiêu reo lên. Là Lệ Úc gọi, bảo hai người mau thu xếp về Lệ gia, sắp Tết rồi, cả nhà phải sum họp đông đủ.
Lệ Vấn Chiêu quay sang hỏi ý Cảnh Nghi, rồi quyết định tối nay về ở lại biệt thự chính.
Cả hai về nhà ở trung tâm thành phố để thu dọn đồ đạc. Một tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng.
"Ah... ô... ahem..." Cảnh Nghi thử giọng, rồi hí hửng reo lên: "Đại thiếu gia, em nói chuyện lại được rồi nè!"
"Ừm," Lệ Vấn Chiêu gật đầu, nghe cậu "ngẫu hứng hòa nhạc", bình tĩnh hỏi:
"Cảm giác thế nào? Có khó chịu không?"
"Không ạ!" Cảnh Nghi cười toe toét,
"Nhờ tay nghề bác sĩ ngoại khoa đỉnh cao của Mạnh Bà đấy, chứ để Hắc Bạch Vô Thường làm thì em tiêu rồi. May quá không bị cấm khẩu bảy ngày."
Lệ Vấn Chiêu thả lỏng, khẽ "ừ" một tiếng, tiếp tục cúi người thu dọn đồ. Quần áo ở biệt thự chính có đủ, hai người chỉ cần mang theo vài vật dụng cá nhân cần thiết.
Cảnh Nghi thấy Lệ Vấn Chiêu cẩn thận gấp bộ đồ ngủ của mình và bỏ chung vào vali với đồ của anh, không khỏi chớp mắt: "Đại thiếu gia, đồ của em cũng bỏ chung sao?"
"Ừm, tiện hơn. Vali cũng đủ lớn."
Cảnh Nghi ngẫm nghĩ một chút, rồi lẩm bẩm: "Nhưng nếu bỏ chung, đến nơi rồi sao chia đồ được đây?"
Là anh đến phòng của quản gia lấy đồ, hay cậu đến phòng chính để lấy hành lý?
Nghe vậy, động tác của Lệ Vấn Chiêu khựng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cảnh Nghi: "Em muốn ngủ riêng phòng với tôi?"
Cảnh Nghi: "..."
Cậu ngớ người ra.
Ờ ha, hai người là chuẩn bị công khai quan hệ còn gì.
Cảnh Nghi khẽ cười hì hì: "Em quên mất. Tại em làm quản gia lâu quá, quên luôn chúng ta có quan hệ... cấm kỵ."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Quan hệ cấm kỵ? Giữa chủ nhà và quản gia? Cấm kỵ chỗ nào?
Nhóc quản gia nhỏ này lại bắt đầu "bay cao bay xa" rồi.
.
.
Về tới biệt thự chính
Cả nhà hiếm hoi đông đủ, ngay cả Lệ Đình cũng được nghỉ phép dài ngày. Phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối từ rất sớm.
Mỗi người trong nhà họ Lệ có một khẩu vị khác nhau, trên bàn ăn bày đủ món cay.
Cậu lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm Lệ Đình: "Tam thiếu gia, anh nói vậy thì sẽ không có bạn đâu."
"Tôi cần bạn làm gì?" Lệ Đình lắc lắc ly rượu, cười nhạt: "Chúng tôi, những tổng tài bá đạo, chỉ cần ngồi trên đỉnh kim tự tháp chỉ đạo người khác là đủ... Này Cảnh quản gia, rót rượu cho tôi."
Cảnh Nghi: "..." Đúng là bọn tư bản đáng ghét.
Vừa lẩm bẩm trong miệng, Cảnh Nghi vừa cầm bình rượu lên, đi đến trước mặt Lệ Đình, rồi dốc nửa bình rượu vào ly anh ta.
Lệ Đình: "..."
Anh khó chịu: "Cảnh quản gia, ai cho cậu rót kiểu đó? Thế này thì tôi còn lắc ly thế nào được nữa?"
"Thì hút hết vào miệng," Cảnh Nghi bày mưu: "Rồi lắc đầu thật mạnh. Hiệu ứng y như nhau."
Lệ Đình: "..."
Không trách được gần đây chẳng nghe thấy tiếng chửi thầm của quản gia nữa, hóa ra bây giờ chửi người cậu ta đều phải chửi ngay trước mặt.
Cái bình decanter với thiết kế kỳ lạ khiến Cảnh Nghi cảm thấy thú vị, cậu rót thử một ít rượu rồi nghiêng đầu hỏi
Lệ Úc: "Nhị thiếu gia, có muốn thêm rượu không?"
"Không cần đâu, Cảnh quản gia." Lệ Úc liếc nhìn sang Lệ Vấn Chiêu, cười nhẹ, "Tôi tự làm được rồi, cảm ơn."
Lệ Đình ngẩng phắt đầu lên, đầy cảnh giác: "...Cảm ơn?"
Ủa, anh hai của mình từ khi nào lịch sự dữ vậy? Hay là trúng gió độc rồi?
Cảnh Nghi nhanh chân chạy qua một góc khác: "Tiểu thiếu gia, cái bình này nhìn dễ thương ghê, chắc rượu rót ra cũng ngon lắm, cậu có muốn thử chút không?"
Lệ Minh Chức sáng mắt: "Muốn chứ muốn chứ!"
Ở cuối bàn, hai tiểu tử nhỏ cầm cái bình decanter, hớp qua hớp lại, vừa uống vừa cười khúc khích.
Một lát sau, ngay cả Lệ Minh Chức cũng bắt đầu cười ngặt nghẽo, khiến cả phòng ăn giống như một chuồng gà mái đang thi nhau cục tác đẻ trứng.
"..."
Lệ Úc nhanh chóng thu lại ánh nhìn, nhẹ nhàng hỏi Lệ Vấn Chiêu: "Anh cả, để Cảnh quản gia uống kiểu này, có ổn không?"