Cảnh Nghi yên vị nằm ngay ngắn trên giường, gương mặt trông yên bình như đang nghỉ dưỡng.

Cậu nhắm mắt, khẽ nhéo nhéo mấy múi cơ đang kêu gào ê ẩm trong chăn, lòng thầm nghĩ: "Mình đúng là tự đào hố chôn mình mà!"

Sao lại ảo tưởng mình có cửa đấu lại Lệ Vấn Chiêu cơ chứ? Tất cả là tại trận tuyết hôm qua!

Cậu khẽ cựa mình trong chăn, xoay đầu nhìn ra ban công. Rèm cửa không kéo kín, một tia nắng ranh mãnh len qua khe hở, chiếu thẳng vào mắt.

Nhớ ra điều gì đó, Cảnh Nghi quay đầu hỏi: "Đã chiều rồi, anh không đi làm à?"

"Ừ," Lệ Vấn Chiêu đáp, giọng điềm nhiên: "Tuyết rơi lớn quá, đi lại khó khăn, tôi cho nhân viên nghỉ rồi."

Cảnh Nghi gật gù đồng ý, nhưng vẫn không có ý định chui ra khỏi ổ chăn.

Thấy thế, Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng hỏi: "Đói chưa?"

Thực ra thì đói. Nhưng sau cái đêm qua bị hành đến "bó gối," cơ thể cậu đang biểu tình khắp nơi.

Nhất là cặp chân, giờ cứ như chỉ cần chạm đất thôi là sẽ tái hiện cảnh tượng kinh điển trong tiểu thuyết: ngã sóng soài như bức tượng tan chảy. Nghĩ đến đó, cậu quyết định nằm thêm chút nữa cho an toàn.

"Không đói ạ" cậu đáp một cách đầy dối lòng.

Nhưng cơ thể lại không nể mặt chủ nhân, lập tức "gầm gừ" phản đối, âm thanh của bụng như loa phát thanh bật ở mức to nhất.

Cảnh Nghi hoảng hốt ôm lấy bụng: "..."

Cái gì mà bán đứng nhanh thế?!

Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu, khóe môi hơi cong lên. Anh vỗ nhè nhẹ vào ổ chăn: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ăn một chút rồi nghỉ tiếp, được không?"

Cảnh Nghi vẫn cứng đầu lắc đầu, mặt vùi sâu hơn vào chăn: "Không muốn ăn."

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhíu mày, liếc qua những dấu đỏ lốm đốm trên vai cậu rồi hỏi: "Còn đau không?"

Nghe thế, Cảnh Nghi bỗng giật bắn người, lập tức quấn chăn chặt hơn: "Không... không đau."

Thật ra là đúng như lời cậu nói. Lệ Vấn Chiêu chuẩn bị rất chu đáo, ngoài chút khó chịu ban đầu thì... mọi thứ cũng không đến nỗi.

Nhưng mà, nếu nói thẳng ra như thế, có khác nào thừa nhận mình tận hưởng quá mức đâu? Nghĩ tới đây, cậu nhất quyết ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

"Lấy giúp em bộ đồ được không?"

Lệ Vấn Chiêu đã chuẩn bị sẵn, lấy từ tủ ra một bộ quần áo chỉnh tề, trên cùng còn có một chiếc quần l.ót trắng tinh, gấp gọn gàng.

Cảnh Nghi lập tức đỏ bừng mặt, ôm cả bộ quần áo vào lòng: "Không cần! Em tự làm được!"

Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Vậy tôi ra ngoài chờ."

Bước chân anh nhẹ nhàng, chắc chắn, chẳng để lộ chút gì gọi là... kiệt sức sau một đêm "làm việc" cật lực.

Khi cửa vừa khép lại, Cảnh Nghi nhanh như chớp mặc đồ vào rồi lê lết ra ngoài.

.

Bữa sáng là cháo thịt heo nóng hổi và vài chiếc bánh bao xinh xắn. Nhiệt độ vừa đủ ấm áp, thơm phức khiến cậu không nhịn được mà húp ngay một muỗng.

Đang yên đang lành, Lệ Vấn Chiêu bỗng lên tiếng: "Hồi sáng, Hắc Bạch Vô Thường có ghé qua."

Hả?

Cảnh Nghi còn đang cắm đầu ăn, nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, chiếc thìa vẫn ngậm hờ trong miệng.

Cậu vội hỏi: "Họ đến làm gì?"

Hắc Bạch Vô Thường thoát được bàn tay sắt của bà Mạnh Bà nhanh thế á? Lần này không biết có bị bà ấy đánh cho bầm dập gì không nữa...

Cảnh Nghi còn đang mải nghĩ linh tinh thì thấy Lệ Vấn Chiêu ngẩng mặt, ánh mắt chợt sáng lên. Bất thình lình, anh vươn tay nâng nhẹ cằm cậu.

Cảnh Nghi sững người, lắp bắp: "Làm, làm gì thế?"

Không phải anh định hành động ngay khi mình còn đang ăn đấy chứ?! Người ta vẫn bảo "no ấm sinh tật" mà! Nhưng mà cậu còn chưa kịp no cơ!

"Tối qua tôi còn cắn em nữa à?"

Lệ Vấn Chiêu cau mày, ngón tay cái chạm vào dấu răng lởm chởm trên da, khó mà tin được mình lại có hành động cắn người như vậy tối qua. Nhưng dấu vết trên làn da trắng nõn của Cảnh Nghi đã tố giác sự thật này.

"Ừm." Cảnh Nghi cựa nhẹ cổ, trông chẳng thoải mái chút nào.

"Xin lỗi." Lệ Vấn Chiêu khẽ nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp đầy áy náy. "Là tôi không kiểm soát được cảm xúc."

Cảnh Nghi bĩu môi, như thể đang trút hết mọi tủi thân. "Không chỉ có một chỗ thôi đâu nhé."

Lúc mặc quần áo, cậu đã phát hiện ra rồi, từ cánh tay, bả vai cho đến đùi, đầu gối đều có dấu. Đúng là Lệ tổng đã nói là làm, bảo "tháo" là "tháo" ra thật!

"Còn cắn ở đâu nữa?" Lệ Vấn Chiêu hỏi.

Cảnh Nghi đờ người một chút, mặt lập tức đỏ bừng. "Quên rồi, nhưng giờ hết đau rồi."

Lệ Vấn Chiêu lại nói một cách rất thành khẩn: "Xin lỗi em."

"Anh xin lỗi rồi mà..."

"Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."

"..." Đôi đũa trên tay Cảnh Nghi vừa gắp miếng măng tây lên đã rơi cái "cộp" trở lại đĩa.

Còn có lần sau nữa hả?!

Cậu mím môi, ngẩng lên nhìn anh, giọng có chút phẫn nộ: "Không phải anh nên nói là sẽ không có lần sau nữa à?"

Lệ Vấn Chiêu nhìn đi đâu đó, tránh ánh mắt của Cảnh Nghi, nhẹ giọng: "Nếu chỉ để lại một dấu, thì đó là do vô ý. Nhưng nếu là nhiều thế này..."

Cảnh Nghi: "....?"

Thì?

Anh liếc qua cậu một cái, ho nhẹ, "Thì chắc là do phản ứng của em lúc đó khiến tôi rất thích."

"..."

Cảnh Nghi im lặng. Ai bảo làm tổng tài thì không cần học ngữ văn chứ? Mấy người này luận điểm, luận cứ như thế này hả ?!

Cuối cùng, cậu chỉ biết đỏ mặt cúi đầu, chăm chỉ ăn cơm.

.

Ăn xong bữa sáng, Cảnh Nghi nằm dài trên sofa, nghỉ ngơi một hồi lâu mới cảm thấy mình hồi phục được chút sức lực. Đột nhiên, cậu nhớ đến chuyện hai người vừa nói lúc sáng.

"Đúng rồi, anh bảo bọn họ mời chúng ta ăn cơm hả?"

"Ừ."

Trời tuyết lớn làm đường trơn trượt, cô giúp việc không đến dọn nhà được. Lệ Vấn Chiêu đành tự tay đem bát đĩa đi rửa, sắp xếp vào máy.

Cảnh Nghi ngửa người, tựa lên thành sofa, ngó về phía anh. "Giữa thời tiết lạnh thế này, tự dưng lại mời cơm? Hai tên keo kiệt đó chắc chắn có âm mưu gì rồi."

"Trông chẳng giống kiểu người sẽ hào phóng chia sẻ đồ ăn đâu."

Lệ Vấn Chiêu đáp một cách rất bình tĩnh: "Tôi đoán, nhân vật chính của bữa tối này là Mạnh bà."

Cảnh Nghi ngơ ngác, "Dựa vào đâu mà anh nói vậy?"

"Bọn họ đến với gương mặt thâm tím."

"..." À, nói vậy thì hợp lý thật.

Cậu ngẫm nghĩ, rồi hoang mang nói: "Vậy có phải em sắp bị lấy giọng rồi không?"

Mạnh bà mà xuất hiện, chắc chắn không phải vì để an ủi một linh hồn nhỏ bé vô tội như cậu. Rõ ràng mục tiêu là vì cái "phụ kiện" của cậu rồi!

Cảnh Nghi bắt đầu lo lắng. Lấy giọng?! Dù là một kiểu "phẫu thuật" nhỏ, nhưng ai mà biết được, nhỡ đâu bà ấy tiện tay lấy luôn cả giọng cũ của cậu thì sao?

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy khả năng đó rất cao. Người có thể chịu đựng hai tên Hắc Bạch Vô Thường ngờ nghệch dưới trướng mình chắc chắn phải là... siêu ngờ nghệch.

"Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên em."

Cảnh Nghi nằm úp mặt lên sofa, rầu rĩ hỏi: "Anh có đánh được Mạnh bà không?"

"Không." Lệ Vấn Chiêu trả lời thẳng thắn.

"..."

Cảnh Nghi thở dài. "Vậy anh ở bên em làm gì? Để thế giới này có thêm một linh hồn cô độc à?"

"Chúng ta có thể nhờ người giúp."

"Người ở đâu cơ?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười. "Người ở miếu, chính là vị thầy từng cho em lá bùa trừ tà ấy. Hiện tại ông đang ở khách sạn Thủ Thành rồi."

Nghe vậy, Cảnh Nghi ngồi bật dậy, tay sờ lên lá bùa trên ngực. "Thật sao? Nếu thế thì hay quá!" Cậu phấn khởi nói, "Cuộc sống nhạt nhẽo này cũng cần chút kịch tính để khuấy động chứ!"

.

.

Ngày hôm sau, Lệ Vấn Chiêu vẫn không đi làm. Tuyết đã được xe dọn sạch khỏi đường, nhân viên của tập đoàn Lệ thị cũng chính thức quay lại làm việc.

Cảnh Nghi nghỉ ngơi suốt cả ngày mới tạm hồi phục lại chút tinh thần.

Chiều tối, hai người cùng nhau ra ngoài dự bữa tiệc "Hồng Môn Yến" của Hắc Bạch Vô Thường.

Cảnh Nghi sợ lạnh, quấn mình kín mít như một chú gấu, còn đeo thêm khăn quàng cổ thật to. Nhìn bản thân trong gương, cậu thầm cảm thấy may mắn vì đang là mùa đông. Chứ sang mùa hè thì chẳng biết làm sao để che mấy dấu vết đáng ngờ này.

"Muốn tôi bế em không?" Lệ Vấn Chiêu hỏi. "Bên ngoài đường trơn lắm."

Cảnh Nghi bĩu môi, hùng hồn: "Coi thường em hả? Em tự đi được!"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, đưa tay kéo khăn quàng xuống, để lộ miệng cậu. "Che hết cả miệng rồi này."

"Ấm mà." Cậu chống chế.

Lệ Vấn Chiêu thở dài: "Nhưng hơi thở của em sẽ làm ướt khăn, rồi nó sẽ đông cứng lại."

"..."

Cảnh Nghi đành ngoan ngoãn chìa cổ ra, để anh nhét gọn khăn vào. Cậu chưa từng sống ở nơi lạnh thế này, ai mà biết khí hậu còn khắc nghiệt đến mức... đóng băng cả khăn cơ chứ?

Khi thang máy dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, cửa vừa mở, Cảnh Nghi đã nhanh chân bước ra ngoài. "Đi mau đi, kẻo muộn giờ."

"Đủ thời gian mà, đừng có chạy nhảy lung tung."

"Em không có chạy nhảy..." Câu nói của cậu còn chưa dứt thì chân đã trượt một cái. Xém chút nữa cậu đâm đầu vào tường.