Tại sân vận động Guiseppe Meazza - Milano, Ý - Một trong những sân vận động bóng đá nổi tiếng nhất trên thế giới.
Có gì đó không đúng. Nơi đây vốn luôn huyên náo, luôn tràn ngập những tiếng hò reo cổ vũ của khán giả, tiếng mời chào của những người bán hàng và những viên cảnh sát luôn chật vật duy trì an ninh trật tự. Đáng lẽ nơi đây chưa bao giờ hết ồn ào vào thời điểm này, thế mà bây giờ lại tĩnh lặng đến ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.
Đặc biệt là những ngày thi đấu, những chiếc vé vốn cháy hàng trước đám đông tới xem đáng lẽ phải được bán hết. Vậy mà 80.018 chỗ ngồi trống trơn. Không một ai tới xem. Không có ai thi đấu.
Hoàn toàn không có ai ở đây cả.
Chỉ có sự yên tĩnh đến đáng sợ bên dưới bầu trời bao la rộng lớn.
Và hiện diện trên bầu trời lúc bấy giờ là một chiếc tàu bay đang lơ lửng trên không, cứ như nó đang quay lại một trận bóng mà thậm chí còn không tồn tại.
Thân tàu có một dòng chữ nhỏ: "Speedwagon."
Trên thuyền Gondola, những người trên khinh khí cầu hướng ánh nhìn xuống sân vận động với sự lo lắng trên gương mặt. Họ nhìn nhau một lúc rồi gật đầu. Một trong số đó nói vào bộ đàm:
"Sân vận động không còn ai nữa, anh có thể đi xuống rồi đấy."
"Đã rõ."
Người đàn ông đầu dây bên kia bước đến ngồi vào ghế trống rồi vẫy tay với chiếc tàu đang bay ở trên. Một ánh sáng lóe lên: họ có thể nhận diện được anh ta.
“Hãy theo dõi tôi cho kỹ vào. Như tôi đã nói, nếu có chuyện gì xảy ra với tôi thì hãy chạy đi.”
“Đã hiểu. Hãy cẩn thận, Guido Mista.”
Sau khi tắt bộ đàm, người đàn ông đó – Mista – đưa tay xuống và rút một khẩu súng ra khỏi giày và nhắm thẳng vào con đường nơi các cầu thủ đi vào sân một cách dễ dàng.
“Được rồi. Ra đây đi, Sheila E.”
Giọng anh vốn trầm, nhưng lại vang lên như một ca sĩ opera.
Trong mười giây, chỉ có sự yên lặng và sau đó có hai hình bóng xuất hiện từ bóng tối, chuyển động của họ khác xa với những vận động viên thường thấy.
Một trong số họ là một người con gái - Sheila E. Vẻ ngoài của cô ta vẫn còn trẻ và chưa phát triển hoàn toàn, nhưng đôi mắt của cô ta là một cái gì đó hoàn toàn khác. Đó là đôi mắt chứa đầy sự hoang dã, luôn sẵn sàng lao về phía trước và cắn vào cổ họng của bất cứ ai bị cô ta nhìn thấy. Trên mặt của cô ta có vài vết sẹo; cô ta có vẻ không nhận ra sự tồn tại của chúng.
Cô ta đang hộ tống một cậu bé, người đang đi một cách cẩn trọng, cậu ta cúi đầu xuống, để lộ ra chiếc khuyên tai hình quả dâu tây.
Khi cả hai người họ cách Mista khoảng hai mươi mét, anh ta hét: “Dừng lại!”
Và họ đã dừng. Sheila E dừng lại và đứng nghiêm như một người lính, nhưng cậu bé kia thì đang sợ hãi và run rẩy.
Súng của Mista chĩa vào hướng của cậu bé. Nòng súng hướng thẳng vào mặt của của cậu bé, ngay giữa trán của cậu mà không hề run tay.
“Hừm,” Mista lầm bầm. Anh ta nhìn vào cậu bé và nói: “Lâu rồi không gặp.”
Cậu bé ngẩng đầu nhìn lên nhìn cậu.
Đôi mắt của Mista lạnh như băng.
“Nói cho tôi biết, Fugo… cậu đang định làm gì vậy?”
Cậu bé không trả lời. Cậu có vẻ không biết phải nói gì.
“Theo như tôi biết, cậu dành sáu tháng qua để chơi piano trong quán bar. Cậu chơi được piano? Tôi không hề biết. Suốt chừng ấy thời gian ta quen nhau…”
“……....”
“Mấy thằng công tử nhà giàu luôn học những trò kỳ quặc nhỉ.”
Fugo đang lẩm bẩm điều gì đó, với giọng đủ nhỏ để chìm vào tiếng thở.
“Hả?,”Cậu vừa nói cái gì cơ? Nếu cậu có gì muốn nói thì nói thẳng ra luôn đi.”
Fugo nhếch môi sang một bên.
“Không có gì cả”, cậu ta kêu lên. Cậu ta từ chối trả lời câu hỏi của Mista.
Mista nhướn mày, nhưng sau đó dần giãn ra:
“Được rồi,hãy nói tôi nghe… Cậu có gì muốn nói với tôi? Có gì anh muốn biết? Tôi sẽ trả lời hết trong khả năng.”
Fugo ngây người trong một khoảng thời gian. Sau đó cậu ta quyết định hỏi:
“Anh ấy thực sự đã chết... phải không?”
Ánh mắt anh ta lóe lên sự đau buồn. Khi Mista nhìn thấy điều đó, anh cau mày và liếc nhìn Sheila E.
“Sheila E, bịt tai lại.”
Cô ta gật đầu cộc lốc, nhét hai ngón tay vào lỗ tai với một lực khiến người ta phải ngạc nhiên vì nó không chảy máu và Mista trông có vẻ không bận tâm đến điều đó lắm.
Anh ta quay lại nhìn Fugo và nói:
“Cậu đã nghe về cái chết của Buccellati rồi sao?”
Sắc mặt của Fugo tái đi.
Cả người Fugo bắt đầu run rẩy, nghiến răng. Giống như anh ta bị ném vào cơn bão tuyết lạnh giá.
"Narancia và Abbacchio cũng đã hi sinh. Cậu còn nhớ những gì cậu đã nói không?"
Fugo không trả lời.
“ Cậu không chịu nhìn vào thực tế. Cậu không thể sống nếu chỉ có lý tưởng. Chúng ta không thể sống bên ngoài tổ chức được.”
Fugo nhớ những điều đó chứ. Fugo sẽ không bao giờ quên chúng. Những lời đó khiến cho anh ta rời bỏ người mà anh ta đã tin tưởng đặt cả mạng sống vào.
Liệu anh ta có sai lầm khi làm vậy không? Liệu anh ta có thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra?
Anh ta đã luôn tự hỏi bản thân mỗi ngày. Và ngay bây giờ câu trả lời – hoặc là một phần của câu trả lời – Đang đứng trước mặt anh ta. Một trong năm người anh ta rời bỏ ngày đó.
“Mista… đó có phải sự thật không?”
Giọng anh ta run rẩy. Câu hỏi của anh ta không đặc biệt cụ thể, nhưng Mista cười nhạt.
“Cậu nghe được tin đồn rồi mà? Cậu nghe được gì?”
“Đó là…” Fugo dừng lại, anh ta nhìn Sheila E. Mista đã kêu cô ta bịt tai lại để cô ta không nghe được những gì bọn họ đang nói. Anh ta cần rất nhiều can đảm để nói lên điều tiếp theo:
“Tôi nghe được ông trùm cuối cùng cũng đã ra mặt. Và tên của anh ta là…”
“Tên của anh ta là?”
“Là Giorno Giovanna. Họ nói do trùm của băng Passione chỉ có mười sáu tuổi – do quá trẻ nên anh ta đã giấu đi danh tính của mình. Nhưng những kẻ phản bội đã tập hợp và cố tìm ra danh tính của hắn, khiến cho một cô gái vô tội bị cuốn vào, và gần như làm cuộc chiến nổ ra… vì vậy hắn không còn lý do nào để che dấu danh tính của mình nữa, và cuối cùng lộ mặt.”
“Phải, cậu biết đó là lời dối trá cậu đã đi cùng với bọn tôi vào thời điểm đó mà.”
Khẩu súng của Mista vẫn đang chĩa vào đầu của Fugo.
“Cậu đã đi cùng chúng tôi trước khi phản bội Diavolo – ông trùm thực sự - kẻ đã giết Buccellati và những người khác.”
Cổ họng của Fugo đã khô. Nhưng anh ta không dám nuốt nước bọt.
“Giorno gia nhập tổ chức là để đánh bại ông trùm và chiếm lấy Passione. Buccellati đã giúp anh suốt quãng thời gian đó. Hợp lý phải không? Cậu trông có vẻ không bất ngờ lắm. Vào khoảnh khắc mà cậu ta tham gia nhóm của chúng ta, Giorno không phải là một thành viên bình thường. Anh ta không giống như một tên lính mới và Buccellati lại đối xử với anh ta như là một người bạn đáng tin cậy, chứ không phải là một cấp dưới. Giorno từng khẳng định họ là đồng đội, nhưng sự thực là… Buccellati đang làm việc cho Giorno. Ít nhất đó là những gì tôi nghĩ. Anh ta đã sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình cho giấc mơ của Giorno – và anh ta đã thực sự làm như vậy. Kéo theo cả Diavolo theo cùng.”
“………”
“Giorno làm việc rất nhanh và hiệu quả, cậu ta dần củng cố quyền lực của mình. Thật tuyệt vời khi được chiêm ngưỡng điều đó. Đấy có phải là những gì cậu nghe được, phải không? Nó hoàn toàn là sự thật.”
“Ừ… Bí mật của hoàng tử gangster dọn dẹp thế giới ngầm. Nó đã trở thành một truyền thuyết đô thị. Và họ nói anh là số hai của anh ta, Mista.”
“Woah, nó hoàn toàn không phải đâu. Mọi người chỉ cho rằng tên xạ thủ là cánh tay phải, nhưng số hai thực sự là Polnareff. Tôi là số ba. Hãy nghĩ về nó – Nếu cậu lấy hai lần hai sẽ ra số bốn. Số bốn rất xui xẻo. Tôi không muốn đụng chạm tới nó đâu. Số ba an toàn hơn nhiều.”
Tông giọng của Mista có phần nhẹ hơn.
“Polnareff? Đó là tên của một người Pháp.”
“Cậu chưa gặp anh ta bao giờ. Chỉ với tên thì cậu sẽ chẳng tìm được bất cứ thứ gì về ông ấy đâu.”
“…………”
Toàn bộ điều đó rõ ràng đều là thông tin tuyệt mật. Một lần nữa Fugo lại tự hỏi tại sao anh ta lại ở đây.
Mọi thứ anh nghe được đều quá mức cho anh ta. Giết ông trùm và lấy vị trí của ông? Nó quá điên rồ. Anh ta đã rời đội Buccellati. Sau đó, đêm qua, Sheila E tìm ra anh ta. Cô được giao nhiệm vụ bởi băng Passione. Anh ta biết chắc ngày này sẽ đến… anh ta lại không ngờ điều này lại xảy ra.
Họ có nhiều quyền lực hơn những gì ông trùm cũ từng mơ ước.
Sáu tháng trước, Passione chỉ hùng mạnh như những tổ chức tội phạm hàng đầu. Họ có mối quan hệ trong kinh doanh, quân đội, chính phủ, hối lộ và thanh trừng làm cho họ có tất cả những gì mình muốn.
Nhưng không phải như thế này.
Triệu tập anh ta đến một sân vận động năm sao như Guiseppe Meazza, điều đó có nghĩa là đuổi đi hơn mười nghìn fan hâm mộ và trì hoãn một trận đấu được phát sóng trên toàn thế giới. Thứ quyền lực còn lớn hơn cả tổng thống. Hơn bất cứ thứ gì mà Passione từng mơ tới và chiếc tàu bay ở phía trên thuộc về tập đoàn Speedwagon. Là một trong những phát minh vĩ đại nhất thế giới mà lại vào tay của một ông trùm tội phạm. Fugo không biết ai đã liên lạc với họ. Nhưng nếu họ đến để tìm kiếm thứ gì đó thì nó có lẽ là…
…Tôi. Còn ai nữa chứ?
Fugo có thể cảm nhận được ánh mắt chán nản của Mista nhìn vào mình. Sheila E cũng nhìn anh ta.
“Fugo! Cậu đang nghĩ cái gì vậy?” -
Mista hỏi. -”Cậu có coi bản thân là kẻ phản bội không? Một kẻ vô tâm bỏ rơi trong lúc anh ta cần nhất? Cậu có cảm thấy day dứt tội lỗi không?”
“………..”
“Phải thừa nhận rằng… có lẽ cậu đã đúng. Ý tôi là Buccellati đã đưa ra quyết định khó khăn. Cậu không đi cùng nên cậu đã sống sót. Tôi còn sống là bởi vì tôi là một thằng cực kì may mắn được các vì sao phù hộ, nhưng nếu cậu không rời đội thì cậu sẽ không thể nào sống sót được. Cậu sẽ không có cơ hội sống sót trong cái trận chiến kinh khủng giữa Giorno và Diavolo. Cậu đủ thông minh để thấy trước điều đó mà. Cậu luôn luôn như vậy.”
“………”
“Vì thế về điểm đó thì cậu đúng. Vấn đề là bây giờ cậu muốn làm gì nào?”
“………”
Khi Fugo không nói gì cả, Fugo làm dấu hiệu kêu Sheila E rút ngón tay ra khỏi tai, cô ta làm theo và rút ngón tay ra sau đó thì đứng im.
Sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Fugo,” - Mista thì thầm - “Gọi stand lên”
Ánh mắt của Sheila E trở nên sắc bén. Fugo tái mặt.
“Cho chúng tôi thấy Purple Haze đi”
“………”
Fugo nghiến răng, song vẫn làm theo những gì anh ta đã nói.
Thân thể của Fugo dần mờ nhạt sau đó trồi lên như một làn khói nóng.
Nó giống như linh hồn thoát khỏi thân xác anh ta vậy và nó có một phần tính cách của vật chủ và đó chính là stand của anh ta.
Một hình nhân đầy những vết chắp vá, và có hình dạng giống thây ma hơn là con người với đôi mắt trợn lên và đỏ ngầu.
Anh ta gọi nó là Purple Haze.
Một khía cạnh khác của Fugo, một sức mạnh của riêng anh – vốn là một trong những thứ đáng sợ nhất thế giới.
"Grrrrrrrr......ssllluuurrrrrrr"
Purple Haze liên tục nghiến răng, nước bọt chảy dài xuống cằm.
Fugo ghét nhìn vào nó. Nó đáng sợ, rất đáng sợ.
Nhưng Mista không hề tỏ ra nao núng trước cảnh tượng đó.
“Vậy, Fugo” anh ta nói, nhẹ nhàng ngắm bắn vào mục tiêu. “Cậu có biết tại sao tôi gọi cậu tới một nơi như thế này, giữa ban ngày. Đúng không?”
Fugo không nói gì.
“Fugo, stand của cậu cực kì nguy hiểm. Cái thứ virus giết người mà Purple Haze lây lan làm thối rữa bất cứ thứ gì bị nhiễm loại virus đó. Họ tan chảy đến chết. Không có cách nào chống lại trước nó. Không có cách nào kiểm soát sự lây nhiễm. Nó chỉ biết tàn sát những thứ mà nó chạm vào.”
Fugo vẫn im lặng.
“Nhưng tôi biết thứ virus đó sợ ánh sáng. Tôi biết phạm vi lây nhiễm chỉ có năm mét. Chắc chắn cậu đã biết tôi biết điều đó chứ.”
“Tôi biết.”
“Nên, tại nơi này, tại khoảng cách này, tại thời tiết này – Purple Haze không thể chống lại trước khẩu súng lục của tôi.”
Khẩu súng mà Mista đang cầm chỉ là một khẩu súng lục bình thường, được nạp bởi những viên đạn bình thường… nhưng Fugo có thể thấy những thứ nhỏ nhắn lơ lửng xung quanh khẩu súng, giống như những tiểu tiên tinh nghịch.
Đó là stand của Mista. Những viên đạn sẽ bắn theo những hướng không xác định, luồn lách qua mọi lớp phòng thủ và gây ra lượng sát thương lớn nhất mà nó có thể làm được.
Fugo có thể thả virus nếu anh ta muốn, nhưng Mista đang cách anh ta tận hai mươi mét – nó sẽ không thể nào chạm đến anh ta được. Ở nơi trống trải với ánh mặt trời đang chiếu xuống… đám virus sẽ trở nên khô héo và vô hại.
Sẽ không có ai bị liên lụy; Fugo chắc chắn sẽ chết.
Và cô gái…
Fugo có thể cảm thấy ánh mắt của Sheila sau lưng.
Cô ta chỉ là một con tốt thí. Nếu anh ta làm điều gì đó bất ngờ, đó sẽ là việc của cô ta khi cô ta sẽ tự hi sinh thân mình để tấn công anh ta. Cô ta biết những con virus sẽ lây nhiễm và giết cô. Nhưng cô ta sẽ không ngần ngại mà vứt đi mạng sống của mình. Anh ta biết cô ta sẽ làm như thế vào thời khắc anh nhìn vào mắt cô. Cô ta là loại người đó.
Không còn đường thoát.
“Tôi biết, Mista,” Fugo nói. Anh ta có thể nghe được giọng nói run rẩy của bản thân. Nhưng anh ta lại buộc bản thân mình nói tiếp. - Tôi biết nếu cậu thực sự muốn giết tôi, thì cậu đã làm ngay bây giờ rồi.”
“Ồ…?”
Mista nhướn một bên mày.
“Thật không giống cậu chút nào, nếu lúc trước khi bị lâm vào bước đường cùng thì cậu sẽ làm điều gì đó thật điên rồ.”
“……..”
“Tôi phải thừa nhận rằng, khi cậu chọn không đi theo Buccellati, tôi cảm thấy an tâm. Nếu cậu mà mất kiểm soát, thả virus khắp nơi thì chúng ta chết hết. Mà chết như thế thì sẽ rất ngu ngốc, đúng không?”
Anh ta đang xúc phạm Fugo, xúc phạm một cách rõ ràng, nhưng thứ thậm chí rõ ràng hơn là...
Anh ta cố ý. Cố ý khiêu khích mình. Anh ta muốn mình chiến đấu. Cho anh ta lý do để bắn mình. Anh ta chắc chắn sẽ giết mình trước khi mình làm gì Sheila E.
Bây giờ Fugo đã chắc chắn – chắc chắn về lý do tại sao anh ta được dẫn đến đây.
Anh ta hít một hơi sâu, và nói.
“Không phải khắp nơi.”
“Hử?”
“Tôi không thể phát tán virus khắp mọi nơi được. Chỉ có sáu viên virus trên tay của Purple Haze.Tôi chỉ có thể tấn công sáu lần trong một ngày. Cậu biết điều đó mà.”
Mista cau mày. Nhưng Fugo thì có vẻ bình tĩnh.
“Vậy để tôi hỏi lại lần nữa, Fugo. Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Ngay bây giờ?”
“Tôi chưa từng phản bội Passione, đúng không Mista?”
“Tôi hiểu rồi,” Mista mím môi, thở dài. “Những lời này đã được chọn lựa một cách kỹ càng. Cậu luôn luôn thông minh. Chắc cậu biết cậu biết cậu phải làm là gì mà, đúng không? Cậu sẽ làm gì để chứng minh lòng trung thành của mình với Giorno?”
“Chứng minh…?”
“Để chứng minh cậu không phải là kẻ địch của chúng tôi, hãy đi ám sát những kẻ như vậy. Nếu cậu từ chối, chúng tôi sẽ giết cậu.”
Không có vẻ giả dối trong tông giọng của anh ta, không phải lời đe dọa cũng không phải là lời khen ngợi. Chỉ đơn giản là sự thật.
Một mệnh lệnh - một thứ được giao phó cùng với quyền lực. Vào sáu tháng trước khi họ là những thành viên hạ cấp trong tổ chức, giọng điệu của anh ta chưa bao giờ đáng sợ như vậy. Anh ta đã trưởng thành. Khoảng cách giữa họ đã quá xa.
Răng của Fugo run cầm cập, nhưng anh cố để nén lại. Anh ta cứ như một con cóc đóng băng vì sợ hãi trước cái nhìn của con rắn.
Một lần nữa.
Đây có lẽ là lối thoát, tuy nhiên anh ta cảm thấy mình không xứng đáng với điều đó…Cảm giác cay đắng trào dâng trong anh và tất cả những gì anh có thể làm là kìm nén nó và nó luôn gặm nhấm anh khiến anh ta cảm như mình đang đứng trên ngọn lửa.
"Grrrrrraaaagghhh."
Purple Haze đột nhiên gầm lên đưa anh ta trở về thực tại.
“Đủ rồi,” Mista nói,”Thu nó về đi.”
Fugo gọi stand trở về cơ thể của mình.
Đằng sau anh ta, Sheila E khịt mũi. “Cậu thậm chí không thể giữ stand của bản thân mình im lặng à? Cậu có còn biết cách tự kiểm soát bản thân không vậy?”
Fugo không thể chối cãi được.
“Đừng cãi nhau,” Mista nói. “Hai người sẽ làm việc chung với nhau.”
Fugo nhìn vào Mista. “Chúng tôi?”
“Không chỉ có hai người – sẽ có thêm viện trợ cho cậu. Bọn chúng không phải là những kẻ có thể chống lại chỉ với hai người.”
“Những kẻ đó?”
“Mục tiêu của cậu là một người đàn ông, nhưng lại có cả đội bảo vệ hắn. Nếu cậu không có đội riêng thì đừng nghĩ đến việc chiến thắng. Chiến thuật 101.”
Mista nhìn vào mắt Fugo, anh ta nhận ra cái nhìn đó, Fugo đã hiểu. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh ta.
“Nếu hắn có cả một đội, vậy thì…”
Mista gật đầu.
“Tàn dư của Passione cũ. Đội buôn ma túy.”
*
Cùng thời điểm đó, trong căn nhà ở rìa biệt thự San Giovanni – một thị trấn nhỏ trên eo biển Messina – công việc đã bắt đầu.
Tiếng khóc nức nở của một người đàn ông đang vang vọng trong căn phòng mở ảo.
Một cậu nhóc đứng trước mặt ông ta.
Gò má hóp, đôi mắt to đến kinh ngạc. Những vết cắt chạy khắp cơ thể, thậm chí trên cả khóe mắt và môi.
Chúng không phải là vết thương cũ. Đa số trông còn khá mới.
Bây giờ cậu nhóc đang khắc một vết mới bằng con dao găm.
Tự cắt gò má của chính mình.
"Gigigigigigigigigigigi!"
Âm thanh phát ra từ miệng cậu ta, cậu ta có vẻ còn sống, ánh mắt vô hồn.
Sau khi cậu ta ít nhiều đã cắt xong phần thịt của chính mình mở ra, cậu ta bắt đầu lầm bầm.
“Người hiện đại,” Cậu bắt đầu “Vẫn chưa đủ, toàn bộ những thứ vớ vẩn này…vẫn chưa đủ. Ý ta không phải dinh dưỡng hay thể trạng hay… ý ta so với người nguyên thủy, có gì đó trong đời sống của họ, không có ở đây!”
Bỗng nhiên có tiếng nứt ở cổ họng cậu ta, và có thứ gì đó bay ra ngoài. Cậu ta đã ho ra vảy vết thương từ cổ họng.
“Giống như, chúng nói rằng chúng không muốn sống, thực sự. Ta nghiêm túc đó, không có cái chân nào bị kéo ra, rất kỳ quái.”
Máu tuôn ra từ miệng nhưng cậu ta trông có vẻ không quan tâm.
“Thế thì sao? Chà, Đây là vấn đề cực kì nghiêm trọng. Một khi dạng sống không đủ sức sống…Bọn chúng sẽ tuyệt chủng. Nhưng tụi gấu trúc! Chúng nó chết toi rồi. Chúng nó chỉ ăn tre. Không gì khác. Không có hi vọng gì cho tụi nó. Chúng ta cố gắng văn minh hóa chỉ để che dấu một điều rằng chúng vốn chẳng có lý do gì để sống cả! Ta không biết ai đã nói những điều này, nhưng có người nói, và ta…ta sẽ tránh điều đó, ta sẽ cảm thấy mình được sống, vì vậy….”
Cậu ta tiếp tục cắt bản thân mình.
“Cơn đau làm mọi thứ trở nên chân thật. Tiếng gọi của sự sống đang ở bên trong ta! Không có nó ta sẽ không tồn tại và…và…và không muốn trở nên không tồn tại…”
“………”
“Ưm, vậy… có chuyện gì? Ngươi…có phải là Harry? Halley? Không, Sale? Hay gì đó phải không?”
Giọng điệu của cậu ta có phần tươi sáng hơn, cứ như anh ta đang nhắc đến một người bạn cũ.
Người đàn ông, tên thật là Sale… đó là một cái tên khá mặn mòi đấy! Hiểu không? Bởi vì tên đó có nghĩa là muối (Salt)! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hah! Sale! Mặn! Ôi mẹ ơi, nó buồn cười quá!”
Cậu ta cười đến đến mức thở hổn hển, nhưng khi cậu ta nhận ra Sale không cười với mình, tiếng cười biến mất.
“Ta đang nói với ngươi, đó” Cậu gầm gừ. “Và khi nào Vittorio Cataldi nói chuyện với ngươi, ngươi tốt nhất không nên làm ngơ ta. Hoặc chờ đã…liệu ngươi…không biết cách giao tiếp?”
“…......”
“Này? Ai trong chúng ta mới là người đúng? Ta? Ăn nói lịch sự, rõ ràng, có lý lẽ? Hay là ngươi? Chỉ ngồi đó và im lặng một cách thô lỗ. Mặc ngươi nhìn nhận như thế nào và người đúng là ta phải không? Ngươi không có ý kiến gì à? Chẳng có gì bất ngờ lắm.”
“…….…”
“Hay là ngươi? Có vấn đề gì với ta? Thể hiện nào, hãy gọi stand của ngươi ra đây. Để ta xem Kraftwerk làm được gì.”
Sale đương nhiên lớn tuổi hơn Vittorio nhưng, thằng nhóc vẫn trên cơ hắn ta.
“………..”
Tất cả những gì thằng nhóc làm khiến Sale dựng tóc gáy. Hắn ta đã trải qua biết bao lần sinh tử - thậm chí đã đánh với Mista mà vẫn còn sống để kể lại chuyện.
Nhưng hắn ta chưa bao giờ sợ hãi như thế này.
Cậu ta dùng đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào hắn ta.
Đối với những gì cậu ta nói về loài người và nền văn minh, đôi mắt của cậu ta chứng tỏ rằng cậu ta không có tương lai.
Không có bất cứ tia sáng nào, không có dấu hiệu về việc anh ta sẽ trở nên như thế nào. Không có ước mơ, hi vọng hay đam mê. Chỉ có sự thù địch tuôn ra khỏi miệng.
T-Tên đó thật sự là thành viên của đội buôn ma túy ư? Cái đội mà đã kiếm được cả núi tiền?
Sale không thể tin vào mắt mình. Trong thời Passione cũ, họ từng là đội mà ai ai cũng muốn tham gia, cái đội mà luôn có những gì họ muốn có. Họ là vua của thế giới với tất cả tiền tài và phụ nữ, họ có thể làm mọi thứ họ muốn. Hoặc đó là những gì người ta nghĩ.
Tuy nhiên, thằng nhóc này có đầu óc đơn giản, thiếu hiểu biết và vô học, cậu ta không quan tân đến thứ gì trừ khi có gì đó kích thích cậu ta. Và…
Erp…
Sale lướt mắt khỏi Vittorio. Còn một người thứ ba trong phòng, đang ngồi ở góc phòng.
Da của cô ta nhợt nhạt đến bất ngờ, môi cũng thế với có chút màu đỏ nhạt hiện lên. Dáng người của cô ta ẩn trong bóng tối.
Đôi mắt vô hồn nhìn vào hư vô. Cô ta đang ngân nga một bài hát một cách yếu ớt đến mức khó mà có thể nghe được.
"La, la la....lalalala, lala, la......"
Đó là một bài hát nổi tiếng của người Sicilian, Vitti 'na crozza ("I Saw a Skull"). Là một bài hát với giai điệu nhanh và nổi, nhưng giọng điệu uể oải và buồn bã khiến cho người ta gần như không thể nhận ra bài hát đó.
Cô ta vẫn còn trẻ, vẫn là một cô gái.
Tóc của cô ta vương vãi khắp sàn nhà. Nó rất dài, rất dài, cứ như cô ta quên cắt tóc vậy, hoặc cô thậm chí có thể còn không biết là cô có thể cắt tóc.
Ngồi trên sàn một cách yếu ớt, thân hình của cô ta rất thiếu sức sống, cái cổ run rẩy trước sức nặng của cái đầu, nhìn như nó có thể gãy bất cứ lúc nào.
"La, lala, ley lo ley la, ley, la la......."
Tên của cô ta là Angelica Attanasio.
Stand của cô ta là Night Bird Flying. Nhìn thì nó không hơn gì chỉ là một con chim bay lượn xung quanh. Hoàn toàn vô hại.
Nhưng nó đã dẫn Sale và cộng sự của hắn Zucchero đến đây, đến với cái chết.
Sale lườm Angelica với tất cả ý chí của mình, nhưng cô ta lơ đi. Cô ta không phải muốn thể hiện sự dũng cảm của mình; cô ta chỉ đơn giản là không nhận ra sự hiện diện của hắn.
Một ít nước bọt chảy xuống cằm của cô ta. Có một ít máu trong đó. Miệng của cô ta đang chảy máu.
Rõ ràng cô ta là một con nghiện.
Một thằng nhóc vô lo không suy nghĩ về tương lai và một con ả nghiện ngập không sống được bao lâu…những kẻ thảm hại này đã dẫn Sale đến đường cùng, sự thật đó khiến hắn cảm thấy tức giận.
Hắn ta cắn môi của mình đến chảy máu, nhưng hắn ta không cảm nhận được cơn đau đó. Đương nhiên không phải là do hắn ta quá giận dữ để nhận ra cơn đau.
Hắn đã bị khả năng của Night Bird Flying ảnh hưởng khiến hắn không thể cảm nhận được cơn đau nữa.
Thế giới xung quanh hắn ta bắt đầu rung lắc. Tất cả những gì hắn có thể làm là dùng hai chân của mình và đứng vững. Hắn cảm thấy chóng mặt, nếu cơn chóng mặt còn tiếp tục nữa thì hắn ta sẽ không thể đứng vững được nữa.
Không cần nói cũng biết hắn ta không thể di chuyển, các thủ thuật thông thường của hắn không thể làm gì.
Một đòn tấn công trực diện là cách duy nhất. Sale lườm Vittorio.
"Ki, kikikikikiki, kikiiiii!"
Thằng nhóc tiếp tục tự cắt bản thân lần nữa. Lưỡi dao phản chiếu như tấm gương là Sale có thể thấy bản thân trong đó.
Cây dao găm đó…
Sale giữ con mắt mình nhìn chằm chằm vào con dao.Giống như Mista là một tay súng. Vittorio là một chuyên gia dùng dao. Nhưng trong một trận đấu stand, thì một cây dao bình thường sẽ không làm được gì…Vậy con dao đó có bí mật gì, nó có thể làm được gì?
Kraftwerk của Sale có thể khiến vật thể dính về lại như cũ. Hắn ta có thể bị bắn, bị đâm, và vào khoảnh khắc chúng chạm vào hắn, hắn có thể khiến chúng trở về vị trí cũ, hắn sẽ không bị gì cả. Vậy một con dao bình thường sẽ chả làm gì được anh ta. Thông thường là như vậy.
Đúng vậy…Ta không có gì phải sợ cả!
Vào thời điểm này, hắn đã hoàn toàn mất lý trí và hắn không thể đưa ra các quyết định đúng đắn. Hắn đã sống sót đến bây giờ là nhờ hắn tin vào stand của mình, biết giới hạn của nó và chạy trốn mỗi khi hắn gặp nguy hiểm – nhưng hắn đã thất bại ở đây.
"La, lala, ley la ley la, leylalala...."
Giống như Angelica, anh ta không thể suy nghĩ thông suốt nữa.
Vittorio ngừng cắt bản thân mình, và nhìn anh ta với cái nhìn lạnh tanh.
“Thôi nào. Stand của ngươi… và Dolly Dagger của ta, thứ nào có quyền để tồn tại? Hãy cùng tìm hiểu nào!”
Khoảnh khắc con dao chạm vào thịt của thằng nhóc, Sale phóng thằng về phía trước.
Nếu Vittorio cố đâm hắn, Sale sẽ cho nó đâm. Hắn sẽ sữa chỗ đó lại, và sau đó thì làm y như vậy với thằng nhóc . Nhưng kể cả khi hắn thu hẹp khoảng cách, thì đầu lưỡi dao sẽ không bao giờ hướng về phía hắn.
Không những thằng nhóc không lao tới để tấn công hắn với con dao của cậu ta, mà cậu ta gần như không di chuyển. Cậu ta chỉ đứng đó, chờ đợi, thậm chí còn không phòng thủ. Nó thật kỳ lạ, thiếu tự nhiên – nhưng Sale đã quá gần để có thể dừng lại. Anh bắt buộc phải làm… và hắn đã làm được, đấm vào ngực không có chút phòng bị của Vittorio.
Hắn đã chỉnh sửa quả tim của thằng nhóc, giết cậu ta ngay lập tức. Không có cách nào tránh khỏi được.
Hắn đã thắng… hoặc hắn nghĩ như vậy.
Chân của thằng nhóc giơ cao lên…
…và đá hắn.
Sale bị đá bay, lăn lộn trên sàn.
Không thể nào, hắn nghĩ. Hắn đã đánh trúng ngực của thằng nhóc đó! Hắn nhìn lên, thấy Vittorio nắm chặt ngực với biểu hiện đau đớn rõ ràng.
“Unh..” nó đang rên rỉ, mồ hôi chảy khắp mặt. Nhưng lẽ ra thằng nhóc đó phải chết.
Làm thế nào – Sale tự hỏi, sau đó hắn nhận thấy có gì đó rất kì lạ.
Có thứ gì đó trôi lơ lửng giữa họ.
Nó có màu đỏ hồng, và trông… nhớp nháp.
Giống như thịt. Giống như nội tạng…nó nhỏ,tròn. Sale đã nhận ra nó.
Là một trái tim…
Một trái tim, bị xé ra khỏi lồng ngực của ai đó, lơ lửng trong không gian.
...nhưng...của ai..........?
Đầu của Sale đột nhiên cúi xuống dưới. Hắn đột nhiên hết mất sức lực, và sức nặng của đầu đã kéo tầm nhìn của của hắn về phía dưới…và hắn thấy có một cái lỗ trên ngực hắn.
Đòn tấn công của Sale bị phản lại về chính bản thân hắn. Hắn không có thời gian để tự hỏi tại sao. Không có trái tim để đập, cơ thể của hắn bắt đầu thiếu máu, và ý thức của hắn ta phai dần, không bao giờ tỉnh lại thêm một lần nào nữa.
Trái tim Sale rơi một cái "bạch" xuống đất. Thoát khỏi thứ sức mạnh khiến nó lơ lửng.
"Auuugghhh..." Vittorio quằn quại trong đau đớn "Massimo !" cậu ta khóc, và cố gọi ai đó bên ngoài nhà kho. "Massimo, cứu tao !"
Cửa nhà kho bị bật tung. Ánh sáng tràn vào, và một người đàn ông cao lớn bước vào.
Anh ta đang kéo ra thứ gì đó – nó trông giống như một loại tấm nhựa – nhưng hắn làm ta rớt nó khi hắn nhìn thấy Vittorio.
“Mày lại làm những thứ điên rồ à?” anh ta nói, giọng của anh ta giống như gió rít qua khe tường vậy.
“Lẹ lên! Trái tim của tao ! Nhịp tim của tao đang rối loạn! Nó đang đần dừng đập… dừng khoảng ba phần rồi!”
“Tao đã luôn luôn cảnh báo với mày, Vittorio, Dolly Dagger của mày chỉ có thể phản lại được bảy phần sát thương. Mày không thể cứ để bất kỳ ai đánh mày và tự tin rằng bản thân sẽ vô sự được.”
Sau đó hắn bước đến chỗ thằng nhóc, đập mạnh vào ngực cậu. Đánh gục Vittorio.
Angelica hét lên một cách hoảng loạn.
“Làm nhẹ nhàng thôi Christ!” Vittorio nói, sau đó cậu ta đứng dậy. Cậu ta không còn cảm thấy đau đớn nữa. Khi mà người đàn ông chạm vào cậu ta, thì tất cả chức năng trong cơ thể cậu ta trở lại bình thường.
Người đàn ông mặc kệ cậu ta, và bước tới chỗ Angelica.
“Nhiêu đó thôi sao?” hắn ta hỏi.
Cô ta gật đầu. “Không có bất cứ ai ở xung quanh chúng ta cả.”
Sau đó cô ta chỉ vào miếng nhựa mà hắn đã ném sang một bên.
“Ngoại trừ nó.”
“Mm,” hắn ta nói, trong khi nhìn vào nó.
“Ồ, có phải là tên đó không?” Vittorio nói. “Zucchero? Tao nghe nói tên đó có để làm mọi thứ xẹp đi, đúng không?”
Hắn ta bước đến chỗ tấm nhựa để có thể quan sát kỹ hơn.
Sau khi nhìn kỹ, thì nó có hình dạng giống một người đàn ông.
“Đa số các trường hợp thì người sử dụng stand không thể sử dụng năng lực tác dụng lên chính bản thân mình được, nhưng tên này thì hoàn toàn có thể làm điều đó.”
“Đúng vậy. Và nhờ hắn mỏng như thế, thì hắn có thể chui qua những khe hẹp, và đến gần mục tiêu của hắn. Đó là cách mà hắn và Sale có thể tiếp cận chúng ta.”
“Ha ha ha, thật xui xẻo cho hắn! Với Angelica, không có ai có thể qua mắt chúng ta cả.”
Vittorio dẫm lên người đàn ông đó.
“Ew, tởm quá, hắn ta đang đập.”
“Thậm chí khi đang dẹp lép như thế, trái tim của hắn vẫn đang đập. Và bây giờ Manic Depression của tao sẽ khiến hắn không thể điều khiển bản thân được nữa.”
Người đàn ông cao lớn nhìn xuống kẻ địch bị mình đánh bại với gương mặt vô cảm.
Massimo Volpe.
Đó là tên của người đàn ông đó, một kẻ cực kỳ nguy hiểm, nằm trong top đầu danh sách những mục tiêu ám sát của Giorno Giovanna. Sự tồn tại của hắn được coi là cả một vấn đề mà miễn là hắn ta bị loại bỏ, những mục tiêu ám sát khác có thể bỏ trốn mà không cần phải tiếp tục làm mục tiêu ám sát.
Nhưng nếu nhìn kỹ, hắn có vẻ là một người trầm tính. Không phải là loại người có thể gây ấn tượng mạnh.
Anh ta là một người Ý, những sở hữu một thân hình gầy gò và xương xẩu, khiến cho hắn trông như một người Ailen. Mũi của hắn gầy, cũng như đôi mắt và lông mày của mình.
Vittorio tiếp tục chơi đùa với cơ thể của Zucchero.
“Vậy là bây giờ hắn ta không thể tự đưa bản thân mình trở về như cũ, nhưng chúng ta cũng không thể tra khảo hắn được? Có lẽ hắn có thể nói chuyện trong hình dạng này chăng?”
“Ai mà biết... không còn cơ may nào để cứu được hắn nữa.”
“Trời đất, Manic Depression của cậu thật sự khó chịu. Nó xuất sắc hơn cả mong đợi của ta ”.
Thành viên cuối cùng của nhóm họ bước vào phòng. Đó là một người đàn ông già dặn.
“Chết tiệt, Massimo. Tôi đã bảo cậu không được giao chiến trừ khi tình thế ép buộc. Vittorio và tôi có thể lo được những vụ lộn xộn như thế này. Cậu và Angelica cần phải được chúng tôi bảo vệ.”
Khuôn mặt của người đàn ông đầy những nếp nhăn, nhưng lưng ông ta vẫn còn thẳng, và di chuyển một cách linh hoạt.
"Này, Kocaqi!" Angelica nói một cách hạnh phúc, và lướt qua anh ấy. Cô ấy chà mặt mình lên mặt anh ấy, như một chú mèo chào đón chủ nhân của mình vậy. Anh đẩy đầu của cô ra, một cách nhẹ nhàng, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Massimo.
"Này, nghe không, Massimo? Mày là trái tim của đội. Chúng ta tồn tại chỉ vì mày."
"Nhưng người lãnh đạo là mày mà, Vladimir. Tao chỉ làm theo lời mày nói thôi."
Có vẻ trái tim của Massimo không ở đây. Họ từng có cuộc trò chuyện kiểu vậy trước đây rồi.
"Tao biết mày không hiểu nó," Vladimir Kocaqi thở dài. "Mày có thể tạo ra luật cho cả thế giới này, mày biết không. Với một stand như thế, mày có thể làm trùm luôn được đấy."
"Vậy mày cũng thế thôi. Không ai có thể đánh bại stand Rainy Day Dream Away của mày."
"Oooh, ooh, tao nữa đúng không? Stand Dolly Dagger của tao khá ổn, phải chứ?"
"Ahahahahahahahaha, chúng ta đều rất tuyệt vời!"
Một lão già nhưng với đầu óc sắc bén. Một người đàn ông vô lo. Một đứa trẻ thiếu suy nghĩ. Và một cô gái nghiện ngập. Đây chính là một tổ đội hợp tác ăn ý mà Passione đang điên cuồng tìm kiếm.