Trong đền thờ Apollo có hai người.
Một nam, một nữ.
Đó là một đêm trăng non.
Hình ảnh người phụ nữ đang nằm nghiêng qua một bên được ánh sáng mờ nhạt từ những vì sao soi sáng; gã đàn ông đứng đó, cúi xuống nhìn cô ta.
Người phụ nữ gào thét, trong đau đớn.
“Gọi hắn ta đi,” người đàn ông nói với tông giọng lạnh lẽo.
Người phụ nữ tiếp tục gào thét.
“Gọi tên Fugo, gọi hắn đến đây. Hãy la hét và cầu xin hắn ta đến cứu mày”.
Giọng điệu của hắn ta chẳng để lộ chút gì thương xót. Chỉ có nỗi thù địch quyện hòa cùng dã tâm thành thứ gì đó tàn nhẫn nhuộm màu tăm tối.
Người phụ nữ chỉ đơn giản là gào thét. Cô ta không di chuyển. Tứ chi của cô ta đều gãy lệch một cách dị thường. Cô ta không thể tự mình trốn thoát.
"Đừng có dại mà giao chiến với ta", gã nói. Đó không phải là một lời đe doạ, mà là một sự thật hiển nhiên. “Manic Depression có thể kiểm soát ngươi hoàn toàn. Ý chí của nhà ngươi sẽ không còn được tự do nữa đâu."
Người đàn ông
đưa tay ra, bóp chặt cổ cô ta. Ngón tay của hắn ta đâm qua làn da và sau đó là thịt của cô.
Tiếng hét của cô vang vọng trong màn đêm.
*
Đây là câu chuyện kể về những người không thể làm gì
Họ không hề có kế hoạch cho tương lai, lại chẳng có cái gọi là thoải mái khi hoài niệm về quá khứ. Quá khứ và tương lai không dành cho họ; họ chỉ tồn tại trong hiện tại, sự đấu tranh của họ không bao giờ mang lại kết quả.
Liệu họ có đấu tranh để tìm hạnh phúc? Để tiến về phía trước? Hay rút lui? Không ai một ai biết được cả. Họ không thể nói với bạn. Cái thế giới đã rời bỏ và đẩy họ vào dòng chảy số phận này không đưa cho họ bất kì câu trả lời nào cả.
Họ chỉ biết một điều – mặt đất dưới chân họ đang sụp đổ và họ không thể đứng yên nữa.
Họ không có ngày mai, không có nhà. Làm sao mà họ tìm được hi vọng? Họ có thể trách điều gì, trong sự tuyệt vọng của họ? Chúng ta hãy nói về một người, một người đang trong tình trạng khó khăn. Người đó tên là Pannacotta Fugo. Có những người gọi cậu ta là kẻ phản bội, họ coi cậu là người không biết xấu hổ. Có điều, chính sự lựa chọn mới là thứ quyết định số phận cậu ta.