14.
Ta là một du hồn tên Chu Yên.
Nói là du hồn cũng không chính xác lắm, ta là khí hồn sinh ra từ một quân cờ.
...Cái tên Chu Yên là sau này ta tự đặt.
Ban đầu ta không có tên.
Cũng không thể đầu thai.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tại sao lại thế à? Chỉ vì ta là một khí vật, chỉ vì trong sổ sinh tử không có tên của ta?
Kể từ khi trong Hoàng Tuyển nảy sinh ý thức thì ta đã nhìn thấy vô số linh hồn qua lại, chứng kiến biết bao lần hội ngộ rồi chia ly.
Họ đều có tư cách đầu thai làm người, còn ta thì không.
Thật không công bằng.
Về sau, có một hồn ma tốt bụng đã nói với ta, những kẻ như ta, sinh ra đã không có thọ nguyên thì phải đoạt dương hồn của người khác, tích đủ dương nguyên mới có thể đầu thai.
Người nói với ta chuyện này là một ma nữ.
Nàng ta dùng tay che đi đôi môi đỏ mọng rồi thì thầm dạy ta cách đoạt dương hồn của con người.
Nàng ta còn nói cách lấy dương bổ âm này đương nhiên là phải đoạt dương khí từ nam nhân, mà càng là nam nhân khỏe mạnh cường tráng thì càng tốt.
Quả là một tỷ tỷ tốt bụng, ta nghe xong thì gật đầu lia lịa, rồi sau đó đi đến nhân gian.
…
Nơi đó gọi là thôn Hoán Khê, là một vùng phong thủy hữu tình, núi non kiều diễm, non xanh nước biếc.
Trong thôn có một gia đình họ Lục rất giàu có, chủ nhà là một vị danh sĩ nổi tiếng trong mười dặm tám làng.
Đêm ấy ta ghi nhớ lời dạy của ma nữ tỷ tỷ, xuyên qua các mái hiên để tìm kiếm nam nhân cường tráng.
Khi ngang qua cửa sổ của Lục phủ, ta bỗng nhiên dừng lại, không thể bay tiếp nữa.
Đó là một tiểu công tử mặc áo gấm, tay cầm một ngọn đèn màu vàng nhạt, hắn đang ngồi bên cửa sổ cầm bút vẽ tranh.
Trăng sáng treo cao, hoa xuân rơi rụng, tất cả đều hiện lên dưới ngòi bút của hắn.
Nhưng chính bản thân hắn còn đẹp hơn cả hoa xuân và trăng thu.
Mái tóc đen buông lơi trên vai, làn da trắng như tuyết không rõ là do ánh trăng chiếu rọi hay chính làn da ấy đã chiếu sáng cả ánh trăng.
Ta ngắm nhìn đến ngẩn người, đứng lặng trước cửa sổ.
Một chú chim hốt hoảng bay đi làm lay động nhành hoa.
Hắn nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt long lanh thấm đẫm cảm tình rồi cứ thế rơi thẳng vào trái tim ta.
“Thật đẹp.”
Thứ phá vỡ sự yên tĩnh không phải là tiếng lòng của ta, mà chính là đôi môi hắn run rẩy khẽ thốt lên khi hắn ngẩn ngơ nhìn ta.
Ánh mắt của hắn phản chiếu bóng dáng của ta.
Còn ánh mắt của ta dừng lại trên đôi môi ấy, ta nuốt khan một ngụm nước bọt.
Ta là một ma nữ, một ma nữ đói khát trong sắc dục.
Lòng ta động, lập tức bay vào cửa sổ.
Sau đó, ta đè hắn xuống dưới thân.
15.
Tiểu công tử Lục gia là một kẻ si mê hội họa, nổi danh khắp vùng gần xa.
Hắn rất giỏi vẽ tranh thủy mặc, đặc biệt là tranh mỹ nhân bằng bút lông rất tỉ mỉ.
Tuy có thể vẽ vô vàn mỹ nhân kiều diễm, nhưng hắn lại là một kẻ không gần nữ sắc.
Cái đẹp trên giấy sao có thể so với hương thơm mềm mại thực sự trong vòng tay?