11.

Ta ngồi bên bờ Hoàng Tuyền, thất thần cầm quân cờ trên tay.

Mài mực là một công việc nhẹ nhàng, phần lớn thời gian, Phủ Quân không cần ta phải làm gì cả.

Tiểu quỷ kéo ta từ bên bờ Hoàng Tuyền lên, nó tặc lưỡi ngạc nhiên: “Thế mà Phủ Quân lại giữ ngươi lại.”

“Thật sự tướng công của ngươi trông giống hệt Phủ Quân sao?”

“Đúng vậy.” Ta cất quân cờ đi, sau đó lại cầm bức tranh mỹ nhân lên ngắm nhìn thật kỹ.

Ta luôn cảm thấy bức tranh này rất quen thuộc, cho nên đã mang theo bên mình.

Ngoài việc nữ nhân trong tranh có gương mặt giống hệt ta thì nó cũng chỉ là một bức tranh bình thường, chẳng thể nói chuyện cũng chẳng thể mê hoặc lòng người.

“Thật kỳ lạ!” Tiểu quỷ kêu lên.

Ta nghi hoặc hỏi: “Có gì kỳ lạ chứ?”

Theo lời Phủ Quân nói thì do Lục Nghiên Chi nuốt dương hồn của ngài ấy nên hắn mới có dung mạo giống ngài ấy như thế.

Tiểu quỷ trợn tròn mắt rồi tặc lưỡi nói: “Ngươi nói sai rồi sao?”

“Lúc Phủ Quân chuyển thế lịch kiếp đã mất đi dương hồn.”

“Nhưng dương hồn của ngài ấy là bị một ma nữ cướp đi.”

“Chuyện này cả Hoàng Tuyền đều biết, lúc ngài ấy lịch kiếp xong quay về thì đã phát điên rồi đi tìm ma nữ đó rất lâu.”

12.

Hôm đó, Diêm Vương đến tìm Phủ Quân chơi cờ.

Hai người liên tục sát phạt nhau trên bàn cờ, Diêm Vương cười nói: “Ngươi đã lấy lại được dương hồn rồi sao?”

Phủ Quân khẽ “ừm” một tiếng, rồi bình thản đi một nước cờ.

Diêm Vương thở dài chỉ vào ta đang bưng trà đứng bên cạnh.

“Vậy ngươi còn giữ nàng ta lại làm gì?”

…Chuyện này thì liên quan gì đến ta?

Phủ Quân không đáp lời Diêm Vương.

Sau khi ván cờ kết thúc, ngài ấy mới chậm rãi thốt ra hai chữ: “Thích thế.”

Trước khi rời đi Diêm Vương còn liếc mắt quan sát ta một cái.

“Nghiệt duyên.” Ông ta cũng chỉ để lại hai chữ rồi mỉm cười bỏ đi.

Tiễn Diêm Vương đi rồi, trên đường quay về ta đi ngang qua bờ Hoàng Tuyền.

Dòng nước sông mà vàng cuộn trào chảy xiết trước mặt ta, mênh m.ô. không thấy điểm dừng.

Ta lấy quân cờ đen từ trong áo ra rồi nói với nó: “Tướng công, hãy nói chuyện đi.”

Quân cờ ấy không hề phản ứng gì mà chỉ yên lặng nằm trong lòng bàn tay ta.

Có lẽ nó sẽ vĩnh viễn không còn phản ứng nữa.

Ta đứng đó rất lâu, cười nhạt một tiếng rồi ném quân cờ xuống dòng sông, ta bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Khi quay về thì nhìn thấy Phủ Quân đang chống tay đứng trước án thư, ngài ấy đang cầm một quân cờ đen, thần sắc mơ màng không biết đang nghĩ gì.