23.
Bên bờ sông Hoàng Tuyền, ta lại gặp được ma nữ tỷ tỷ năm xưa.
Tỷ ấy như gặp được người thân thất lạc nhiều năm, kéo tay áo ta mà khóc nức nở.
“Muội muội! Muội hại tỷ khổ quá rồi!”
“Ta dạy muội đi cướp dương hồn của con người là không sai, nhưng sao muội lại đi cướp dương hồn của Phủ Quân? Đó là Phủ Quân đấy!”
...Ta cũng đâu biết Lục tiểu công tử chính là kiếp luân hồi của Phủ Quân chứ.
“Muội đi đầu thai rồi, muội không biết lúc ngài ấy quay về đã nổi cơn thịnh nộ lớn đến thế nào đâu, tới cả Diêm Vương cũng không dỗ được, bọn ta và những nữ quỷ ở đây đều bị ngài ấy tra xét kỹ càng, ngay cả Mạnh tỷ tỷ nấu canh cũng không thoát!”
Tỷ ấy vừa kể vừa nắm tay ta, khóc đến nỗi giậm chân giống như muốn trút hết oan ức tích tụ trong nhiều năm.
Ta cảm thấy đầy áy náy, vỗ tay an ủi tỷ ấy: “Tỷ tỷ, Phủ Quân có phạt tỷ không?”
Tỷ ấy sụt sùi: “Phạt rồi, phạt ta đếm đá ở đây này. Ơ? Ta đếm đến bao nhiêu rồi nhỉ? Một trăm mười nghìn lẻ một...”
Ta: “...”
Ta định nói mình sẽ xin Phủ Quân giảm nhẹ hình phạt cho tỷ ấy, nhưng tỷ ấy bất ngờ quay đầu lại lo lắng nhìn ta chăm chú.
“Đừng nói đến tỷ nữa, muội muội, muội mới là người gặp rắc rối đấy, muội làm ra chuyện như thế, Phủ Quân phạt muội thế nào?”
Tỷ ấy vén tay áo của ta lên, ngay sau đó là một tiếng hét kinh hoàng.
Những vết đỏ ửng trên da do sự thân mật để lại vô cùng chói mắt.
Ta cảm thấy hơi ngượng ngùng.
...Đây mà được coi là hình phạt sao?
24.
“Tướng công~”
Ta đứng trước bàn đá mài mực, vừa mài vừa liếc nhìn sắc mặt của Lục Diễn Chi rồi khẽ gọi ngài ấy.
“Hửm?” Ngài ấy ngừng bút.
Ta xoa cổ tay rồi lại nhẹ vào eo, “Mệt rồi.”
Lục Diễn Chi mỉm cười: “Ngồi xuống mà mài, ta đâu có bắt nàng phải đứng.”
“Không mài nữa đâu, chàng tự mài đi.” Ta dứt khoát buông tay không làm nữa.
Không hầu hạ nữa, ta còn muốn chàng hầu hạ ta đây này.
Dù là Phủ Quân thì sao chứ? Phủ Quân cũng là tướng công của ta mà.
Ta lại nhích đến gần ngài ấy, nhìn vào đống công văn mà ngài ấy đang phê duyệt.
Dày đặc chữ, nhìn mà nhức cả mắt.
Ta so sánh thử, hình như mài mực là công việc nhẹ nhàng hơn.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta bỏ thỏi mực xuống, lau tay sạch sẽ rồi cầm lấy bức tranh mỹ nhân tỉ mỉ ngắm nghía.
“Đẹp thật!” Ta thích thú lên tiếng.
“Tướng công vẽ đẹp thật!”
Lời này là ta cố ý nói cho Lục Diễn Chi nghe.
Ngày đó ngài ấy từng hỏi ta, nhưng ta không trả lời.
Lần này ta nhất định phải trả lời ngài ấy thật tốt.
“Ngày đó chàng đến phủ huyện lệnh, rốt cuộc là để làm gì? Đừng dùng cái cớ chữa bệnh mà qua loa lấy lệ với ta.”
Thật ra, ta luôn muốn biết bức tranh này rốt cuộc có phải yêu quái hay không.
Nếu không phải thì tại sao công tử nhà huyện lệnh lại đột nhiên phát điên?