Nhưng cuối cùng ông ta lại nói: “Vị cao tăng đó nói ngươi là linh hồn sinh ra từ linh khí thiên địa, mang theo duyên trời nên không thể được. Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đã đến gặp nhi tử của ta sao?”
Cha của hắn là một người nho nhã lễ độ, thường ngày đối đãi hòa nhã với mọi người.
Nhưng giờ đây lưng của ông ta khòm đi, thân hình trở nên già cỗi.
“Nhưng đã là linh vật thì tại sao ngươi lại hại nó? Tại sao lại làm những chuyện chỉ có yêu ma mới làm?”
Ông ta phất tay, giọng nói tràn đầy mệt mỏi, già nua hơn bao giờ hết.
“Đi đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nhi tử của ta nữa.”
Lời của ông ta như từng nhát búa gõ mạnh vào lòng ta, ta há hốc miệng nghẹn ngào.
Cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Xin lỗi.”
Nhưng ta có tư cách gì để nói xin lỗi.
Ta là một hồn ma, ta chỉ đến đây để hút lấy dương hồn của hắn.
Đúng là ta đang hại hắn.
Đợi đến khi hắn tạ thế, hắn không cầm kiếm đi xuống Hoàng Tuyền tìm ta đã là may cho ta lắm rồi.
Ta còn mong chờ cái gì nữa đây?
21.
Ta ở bên Lục tiểu công tử đến năm thứ mười.
Nhưng chẳng bao giờ hiện hình trước mặt hắn nữa.
Sau khi hồi phục, hắn vẫn ngồi dưới khung cửa sổ ấy, cầm bút vẽ tranh.
Nhưng hắn không bao giờ vẽ ai khác nữa.
Từng cuộn, từng cuộn tranh đều là dung mạo của ta.
Nhưng đến nét vẽ cuối cùng thì hắn lại xé bỏ nó.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Hắn cũng không cưới ai, dù có là tiểu thư nhà quyền quý vừa lòng đẹp ý, đòi sống đòi muốn gả cho thì hắn cũng thẳng thừng từ chối.
Đôi lúc hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi khẽ lẩm bẩm: “Đồ lừa đảo.”
“Tại sao không đợi ta?”
Lần này, hắn không xé bỏ bức tranh nữa.
Cho đến khi hoàn thiện nét vẽ cuối cùng, hắn điểm chút màu đỏ lên đôi môi của nữ nhân trong tranh.
“Đẹp không?”
Ta ngây người nhìn.
Ngẩng đầu thì thấy hắn đang nhìn ta.
Nhưng ta không hiện hình nên những gì hắn nhìn thấy chỉ là một cửa sổ trống không.
Đột nhiên hắn bật cười.
“Chu Yên, ta biết nàng đang ở đây.” Hắn dịu dàng nói.
Nhưng ta không dám đáp lời.
Không nghe thấy tiếng trả lời nên hắn cúi đầu nhìn nữ nhân trong tranh rồi lại khẽ lẩm bẩm: “Đẹp không?”