Nhưng người nào cũng chỉ cần nhìn thấy ta là mất hồn, ngơ ngác như kẻ ngốc, thật sự chán đến mức ta chẳng buồn chạm đến.

Mặc dù thế nhưng ta vẫn nửa đùa nửa thật với hắn.

“Ta là một ác ma nên phải ăn dương hồn của nam nhân, ăn đủ rồi mới có thể đi đầu thai.”

Không ngờ Lục tiểu công tử lại kích động.

“Của ta không đủ sao?”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta sững sờ.

Lấy dương hồn của người vốn dĩ sẽ khiến người đó tổn thọ, sao có thể cứ mãi lấy từ một người được.

Ta cũng nổi giận, đẩy hắn ra.

“Chàng có biết, ma và người ân ái sẽ tổn thọ không? Chàng đang nghĩ gì thế?”

Ta rất muốn có được dương hồn, cũng không thể cưỡng lại việc cùng hắn hưởng niềm vui ái ân thêm vài lần, nhưng cứ mỗi lần như thế thì ta chỉ lấy đi một chút.

Ta không muốn hắn đoản mệnh.

“...Nàng cần bao nhiêu?”

Suýt chút nữa ta đã nghĩ mình nghe nhầm, nhưng hắn lại lặp lại lần nữa: “Nàng cần bao nhiêu dương hồn?”

“Chỉ cần nàng đừng đi tìm nam nhân khác thì ta cho nàng hết cũng chẳng sao cả.”

“Hứa với ta, không được đi...”

Lần đầu tiên ta nhận ra, tại sao người đời nói Lục tiểu công tử là kẻ si tình.

Không chỉ si tình, mà còn điên cuồng nữa.

19.

Nhưng rốt cuộc thì ta vẫn phải rời đi.

Nghe nói cha của hắn đã định hôn sự cho hắn rồi.

Hôm đó, ta lén lút tìm đến thì nhìn thấy hắn đang ngồi dưới cửa sổ cầm bút vẽ tranh.

“Đây là ta sao?” Ta trêu đùa.

“Phải.” Hắn ngẩng lên rồi khẽ đáp, “Không đẹp sao?”

Ta tỉ mỉ quan sát bức họa, trên đó là một nữ nhân sống động như thật.

Mắt phượng quyến rũ, môi son nở nụ cười, hóa ra đó là ta.

Thật ra ta chưa bao giờ biết diện mạo thật sự của mình ra sao, sông Hoàng Tuyền không phản chiếu được bóng dáng của ta.

Nhưng ma nữ tỷ tỷ nói ta rất xinh đẹp, cho nên ta tin là mình rất đẹp.

Lúc này ta mới nhận ra bản thân mình thật sự đẹp lắm.

“Đẹp lắm.” Ta định nói nhưng đột nhiên hắn dừng bút rồi vò nát tờ giấy lụa.

“Nhưng ta thấy vẫn không đẹp bằng nàng.”

Hắn nhìn ta, giọng nói đầy nghiêm túc.

“Ta đã hứa sẽ vẽ một bức tranh cho nàng, nhất định phải là bức tranh đẹp nhất.”

Bất chợt hắn sửa lời, đôi mắt đỏ lên.

“Nhưng có phải nàng sắp đi rồi không?”

Nhìn ánh mắt chín chắn không còn non nớt của hắn, ta chợt nhận ra mình đã ở nhân gian rất lâu rồi.

Hắn đã cho ta đủ dương hồn, có cho thêm nữa thì ta cũng không cần.

Ta cúi đầu: “Nghe nói chàng sắp thành thân, là tiểu thư của Chu gia sao?”

Trùng hợp ghê, nàng ấy cũng họ Chu.

Nghe đồn tiểu thư của Chu gia là một đại mỹ nhân.

Nhưng Lục tiểu công tử lại ném bút mực xuống rồi nhìn ta trân trối.

“Ta sẽ không cưới nàng ấy.”

Ta mở miệng định hỏi “Vậy chàng muốn cưới ai?” thì đã bị hắn ôm vào lòng.

“Ta muốn cưới nàng, không được sao?”

Nước mắt nóng hổi của hắn rơi xuống bả vai ta.

Cánh tay của hắn cũng run rẩy.

Thật là mộng tưởng hão huyền.