Rời khỏi thiếu gia đi.

Là cảnh cáo cuối cùng của Ngải gia gia?

Không, là của ông.

Tại sao!

Vì không để cho Trác gia tuyệt hậu, cháu cho là lần tới lão gia sẽ tha mạng cho cháu?

Ông, nếu như cháu cầu xin ông thì sao?

Cầu xin ông cái gì, để ông và lão gia ra tay với nhau? Húc Nhi, cháu phải nhớ rõ điều này, không thể nào đâu, vĩnh viễn không có khả năng ấy.

Cháu biết rồi, cháu có thể tự giữ mạng là được…

Y không hiểu, bọn họ vốn đang yên lành tốt đẹp, tại sao chỉ trong một đêm lại trở thành Romeo và Juliete. Thời gian rất nhanh, chớp mắt đã sáu năm, hôn lễ ở New York tựa hồ mới chỉ diễn ra ngày hôm qua. Khi đó chẳng ai ngờ rằng bọn họ sẽ trở thành cặp tình nhân, cặp vợ chồng thực sự. Hai gã đàn ông, hai tên huynh đệ sao lại trở thành như vậy? Nếu nói là nhất thời xúc động, mới mẻ, kích thích, bị cuốn hút, vậy chơi nhiều như vậy rồi còn không chán sao, lão Cửu thối kia có gì đáng để y lưu luyến? Y biết mình đã lún vào đó rồi, thế nhưng ***, tại sao muốn nhảy ra lại khó như thế? Nếu là người khác thì có thể nói là chuyện tình yêu nam nữ, còn bọn họ thì sao, đàn ông với đàn ông, không, căn bản không xứng để gọi là đàn ông, phải gọi là hai tên hèn nhát vô dụng!

Hai kẻ hèn nhát như bọn họ là thứ hiếm thấy trên thế gian, không ở bên nhau sẽ không thể chống chọi được…

“Tổng tài, luật sư Lưu và ngài Takasugi đến rồi.”

“Mời họ vào.”

Không lâu sau khi Trác thị dành được quyền xây dựng Ngu Nhạc Thành trên biển, vì bị nghi ngờ dính líu đến việc rửa tiền nên các quỹ đầu tư tài chính bị đóng băng, bị cáo buộc lợi dụng vốn vay ngân hàng và những hình thức khác để che giấu các món lợi nhuận phi pháp. Nếu như trong vòng ba tháng mà Trác thị không thể đưa ra nguồn tiền hợp pháp của các quỹ này, bên chủ đầu tư sẽ thu hồi quyền xây dựng Ngu Nhạc Thành, đồng thời căn cứ theo hợp đồng đã ký, bọn họ phải nộp phạt một khoản tiền kếch xù vì vi phạm hợp đồng. Các quỹ đầu tư tài chính đương nhiên không thể hoàn toàn tới từ các nguồn hợp pháp, muốn tìm cách xử lý biến các khoản này thành hợp pháp hóa cũng không khó, khó là phải thực hiện nó trong vòng ba tháng.

“Mời hai vị ngồi… Hứa Nghị?!” Giương mắt nhìn vị Takasugi Kiyotoshi bên cạnh luật sư Lưu, Trác Dạ Húc vô cùng kinh hãi.

Takasugi Kiyotoshi lắc đầu, “Trác tiên sinh là người thứ hai nhìn tôi thành anh ấy đấy.” Vừa nói vừa đưa tay về phía Trác Dạ Húc, “Takasugi Kiyotoshi, tôi theo họ mẹ.”

Trác Dạ Húc chuyển mặt tươi cười bắt tay hắn, “Xin lỗi.” Không ngờ Hứa Nghị lại có một cậu em trai, hơn nữa còn là người Nhật. Bề ngoài hai người rất giống nhau, nhưng không giống anh em sinh đôi. Gương mặt Takasugi Kiyotoshi xem ra vẫn trẻ hơn một chút, không có vẻ tang thương như Hứa Nghị, tuy nhiên vẻ trầm ổn lại như khắc cùng một khuôn, đều do huyết thống người Nhật gây nên cả.

Trác Dạ Húc biết tới Takasugi Kiyotoshi thông qua luật sư, biết hắn là một thiên tài trong nhiều lĩnh vực kinh tế, chẳng hạn như ngân hàng, tài chính, marketing, bảo hiểm, vân vân. Sau khi bàn bạc, Takasugi Kiyotoshi hứa hẹn nếu Trác Dạ Húc có thể gia hạn thêm một tháng nữa, hắn sẽ tranh thủ trong bốn tháng này giúp Trác thị giải quyết vấn đề hợp pháp hóa tài chính.

“Vậy tôi trông cậy cả vào hai vị.”

Cuộc họp kết thúc, Trác Dạ Húc đứng dậy bắt tay tạm biệt hai người, nhưng khi luật sư Lưu đã ra khỏi phòng làm việc, Takasugi Kiyotoshi vẫn chưa có ý định rời đi. “Thứ cho tôi thất lễ, xin hỏi Trác tiên sinh và Hạ Chu Diễm tiên sinh là bạn sao?”

Trác Dạ Húc gật đầu, nhìn gương mặt hắn lộ vẻ khó xử liền chủ động hỏi: “Ngài Takasugi cần giúp đỡ gì sao?”

Takasugi Kiyotoshi cắn môi một cái, khó xử mở miệng, “Là thế này, tối nay tôi có hẹn với Chu Diễm, nhưng tôi lại làm mất số điện thoại của anh ta, không biết tôi có thể…”

Không đợi hắn nói xong, Trác Dạ Húc lấy giấy bút viết dãy số điện thoại đưa cho hắn, “Đây là số điện thoại di động của hắn, có thể liên lạc bất kể lúc nào.”

“Cảm ơn Trác tiên sinh, đúng là thất lễ quá.”

“Đừng khách khí, đi cẩn thận.” Cửa đóng, Trác Dạ Húc lập tức mở miệng cười. Chu Diễm? Tên em trai này còn chủ động hơn anh trai của hắn. Hỏa ca nhiều diễm phúc quá đấy chứ, cứ hưởng thụ từ từ nhá.

Từ khi chỗ súng ống đạn dược bị tịch thu ở bến cảng, đây là lần thứ hai Ngải lão gia ra tay. Mới bắt đầu đã tặng cho y hai vố lớn, chắc chắn không lật đổ y không cam. Chỉ tội cho y không có sức đánh trả, cho dù có năng lực đánh trả cũng không thể, ông nội y là người không thể chọc vào, việc trả đũa cứ để cho Ngải thiếu gia là được…

“Đúng, cảm ơn Vu cảnh trưởng, hôm nào đàn em mời anh ăn cơm.”

Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới. Gần đây, các bang phái phía tây đã gây ra nhiều điều tiếng, bây giờ cảnh sát lại nhận được tin báo sắp tới hắc bang sẽ xảy ra vài cuộc chiến quy mô lớn có kèm theo vũ khí, vậy nên phía cảnh sát quyết định tiến hành càn quét khu phía tây, bắt đầu từ ngày mai. Khu phía tây là địa bàn Trác Dạ Húc đứng đầu, những ngày gần đây không có việc đụng độ bằng vũ khí, nhưng vài kẻ thực hiện giao dịch ma túy thì có thật, vạn nhất bị bắt được thì y rất khó giải quyết.

Nói chuyện xong với Vu cảnh trưởng, y lập tức gọi diện cho Tiết Lực Hành, “Bảo đám anh em mấy ngày này nghỉ ngơi đi, cớm sắp đến… Bảo bọn họ hoãn mấy vụ buôn bán lại… Làm gì à? Đừng làm gì cả, về nhà mà ôm vợ bế con.” Tâm trạng bực bội nên khẩu khí cũng không tốt mấy.”

Ngải lão gia hiểu rất rõ, thằng cháu ngoan của ông đắc tội với mấy vị cảnh trưởng không phải nhẹ, thế nên hôm nay người ta đã coi Trác tổng tài là công dân tốt. Bây giờ hai phe đều có người trong giới bạch đạo, chiêu cũ không thể dùng tiếp.

Gác điện thoại, Trác Dạ Húc ngửa đầu liên tục cười khổ. Đây là kiểu đấu đá gì thế không biết, trên đời này còn có cặp ông cháu nào như thế sao? Chắc không đâu, nhất định chẳng có ai như hai người bọn họ.

Bên kia bị tố cáo rửa tiền, bên này Ngải thiếu gia cũng đồng thời tăng cường việc đưa số tiền bạc “không sạch sẽ” chuyển thành tài sản lưu động của Ngải thị, chăm chỉ thực hiện việc làm ăn đứng đắn, hơn nữa còn mặc kệ khói đạn bên ngoài mà lặng lẽ thực hiện việc kiếm tiền của hắn. Rốt cuộc hắn nghĩ cái gì, đến Ngải lão gia cũng không đoán được.

Hôm nay, Ngải thiếu gia vâng lời về nhà ăn cơm, lái xe trở về đại trạch Ngải gia, lúc lái vào ga ra không chịu được nữa, vẫn cầm tay lái nhưng mắt đã díp lại buồn ngủ. Bị chuông điện thoại đánh thức đã là hơn mười giờ tối, ông già vốn không có lòng chờ hắn về ăn cơm cùng, cũng chẳng chờ hắn lót dạ liền gọi người tới thư phòng.

“Ông, cháu về rồi đây.”

Ngải Kỳ Du xốc lại tinh thần, cất vật gì đó vào trong vạt áo, sắc mặt hơi bối rối, thấy cháu trai nghển đầu thăm dò vào áo mình thì ông lập tức trầm mặt, “Lần tới, ông không muốn phải đợi cháu mấy tiếng đồng hồ nữa.”

“Cháu xin lỗi.” Ngải Cửu cúi thấp đầu xin lỗi.

“Trác thị xảy ra chuyện, ông nghĩ cháu cũng biết.” Cất vật trong lòng vào ngăn kéo rồi khóa lại, đi tới trước kệ sách tiện tay cầm quyển sách lật xem.

“Cháu biết.”

“Mau chóng đoạt lại quyền xây dựng Ngu Nhạc Thành.”

“Cháu không…” Ngải Cửu lắc đầu biểu thị từ chối.

Ngài Kỳ Du cười nhạt, “Cháu để dành cho ông làm?”

Ngải Cửu cúi đầu càng sâu, cơ hồ sắp dán lên ngực, lâu sau hắn mới lên tiếng, “Ông, cháu và A Húc thực sự sẽ không tiếp tục… Giúp cậu ấy chẳng qua là nhất thời kìm lòng không được, sau này sẽ không như thế nữa. Thậm chí cháu còn không lui tới với cậu ấy nữa, lần này ông buông tha cho cậu ấy đi.”

“Không lui tới với nó?”

“Dạ.”

“Đi ra ngoài đi.” Ngải Cửu vẫn cúi đầu cho nên không nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt Ngải Kỳ Du. Vốn tưởng chí ít hắn cũng làm chút gì đó giúp Trác tiểu tử, kết quả chỉ biết cầu xin ông. Cũng chỉ là “nhất thời không kìm lòng được” mà thôi.

“A, mỏi quá.” Ra khỏi thư phòng, Ngải thiếu gia kiềm không được liền xoay cổ, cúi đầu lâu quá.

Đã mấy tuần rồi Hạ Chu Diễm không mời tới ăn món Pháp, Ngải Cửu thèm quá liền tự động mò tới cửa đòi ăn. Từ bệ cửa sổ cao cao bên hành lang bước vào phòng, thấy hai người bên trong hắn liền giật mình ngã xuống đất. Có tới hai Hứa Nghị?!

“Hóa ra là ngài Takasugi, hân hạnh hân hạnh.” Nhìn người trước mắt từ đầu tới chân hai lượt, sau khi nhìn mặt người ta xong lại quay đầu nhìn Hứa Nghị, bình phẩm một lượt từ đầu tới chân, không nhận ra bản thân bất lịch sự thế nào.

Ừ, nhìn lâu vẫn cảm thấy Hứa Nghị thuận mắt hơn, da người này không đẹp lắm, da Hứa Nghị mịn màng hơn. Đương nhiên vợ hắn vẫn là tốt nhất, biết hình dung thế nào nhỉ, da mượt thịt mền, mềm như… như… như… dù sao thì vẫn rất mềm.

“Chu Diễm, Ngải tiên sinh, cùng ngồi xuống ăn cơm đi.”

Bộ dạng “nữ chủ nhân” của Takasugi Kiyotoshi khiến Ngải Cửu giật mình, kéo Hạ Chu Diễm chạy về phía toilet, “Chúng tôi đi rửa tay, rửa tay.”

“Hắn gọi anh là Chu Diễm?!”

“Tên của anh mày đúng là Chu Diễm.” Hạ Chu Diễm tỏ vẻ đau khổ nói.

Ngải Cửu vỗ tay, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, “Ôi trời, anh cũng biết ngoại tình… Ưm!”

Hạ Chu Diễm một tay bịt miệng hắn, “Tôi đâu có! Cậu đừng nói lung tung, hắn cứ ở lì chỗ tôi không chịu đi, tôi cũng hết cách.”

“Anh hết cách?” Ngải Cửu rút khẩu súng bên hông ném cạch một tiếng lên thành bồn tắm, “Cho anh mượn, bắn hai phát xuống cạnh chân hắn là hắn đi ngay.”

“Nếu được thì anh mày làm lâu rồi.” Hạ Chu Diễm liếc mắt lườm một cái, đặt tay lên trán tỏ vẻ vô cùng phiền lòng, “Cậu nhìn mặt hắn, động tác của hắn, thậm chí cả khí chất của hắn, biểu cảm của hắn xem, giống Hứa Nghị y như đúc.”

“Anh đúng là lắm chuyện, để ý nhiều thế làm gì.” Rửa mặt xong không tìm được khăn lau mặt, đành phải dùng hai tay vuốt nước.

Hạ Chu Diễm tự nói, “Nhìn hắn lại không kìm được mà coi như Hứa Nghị, cậu nghĩ tôi nỡ nhẫn tâm đuổi hắn ra ngoài à? Hơn nữa, hắn không lạnh lùng với tôi như Hứa Nghị, mặc dù là đàn ông nhưng lại dịu dàng như phụ nữ vậy…”

“Anh biết phụ nữ dịu dàng thế nào à? Anh đụng vào phụ nữ rồi?” Nhìn vào gương, phát hiện trên tóc có thứ gì đó bẩn bẩn, hắn đưa cả đầu vào bồn rửa mặt, vặn nước gội. “Hỏa ca, nếu như anh muốn Hứa Nghị tranh giành người yêu vì anh, vậy em khuyên anh nên bỏ cuộc đi, cẩn thận lại thổi ra lửa đấy.”

Hạ Chu Diễm bĩu môi phớt lờ, hỏi chuyện khác, “Cậu cứ khoanh tay ngồi nhìn, mặc kệ chuyện A Húc à?”

Gội đầu xong ngẩng lên, lắc mạnh đầu rũ nước như chú chó con, tia nước bắn ướt người bên cạnh, “Em không quản được đâu.” Trong gương, mái tóc ẩm ướt dựng đứng, tinh thần hưng phấn, khí thế bừng bừng

Khi chú Thành lên lầu vừa vặn thấy Thái Tuấn đi xuống khỏi khu vườn trên mái, bộ dạng vội vội vàng vàng, xem ra là tới thông báo việc gì đó với lão gia. Người tới là Thái Tuấn chứ không phải Hứa Nghị, vậy chuyện này chắc chắn không phải việc tốt. Gần đây lão gia đã ít nhúng tay vào công việc, mà việc không tốt thì chỉ có một.

Ông lão tóc bạc đi lên khu vườn trên mái, tất cả mọi người đều cung kính gọi một tiếng chú Thành. Ngải lão gia bảo người hầu bên cạnh mang ghế ngồi đến, sau đó lại sai người ngâm một bình trà.

“Không cần.” Chú Thành xua tay nói: “Tôi chỉ ngồi một lúc thôi, không chờ được đến lúc trà nguội đâu.”

“Chú không phải đến uống trà?” Ngải Kỳ Du bưng chén trà tử sa lên, một mình thưởng thức trà thơm.

Chú Thành cười cười, “Tới “chịu trận” thôi.”

Ngải Kỳ Du thấy vậy hơi khó chịu, “Có việc gì cứ nói đi.”

Chú Thành cầm một lọn tóc bạc, cười nói, “Chúng ta đều già rồi, không cần phải xét nét chi ly với đám nhóc ấy nữa.”

“Cần phải dạy dỗ đám nhóc không hiểu chuyện ấy mới được.” Ngải Kỳ Du lạnh lùng trả lời.

“Ừ.” Chú Thành gật đầu, “Trác tiểu tử cũng coi như đứa trẻ hiểu chuyện, nó cũng gọi lão gia là ông nhiều năm rồi.”

Ngài Kỳ Du cười lạnh một tiếng, không hề tiếp lời, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đung đưa xích đu.

Chú Thành đành chịu mà lắc đầu, giơ tay lên che khuất ánh mặt trời chói chang, nhìn người trên xích đu. Năm tháng trôi qua, người đã già, cậu thiếu niên năm xưa nay đã hơn sáu mươi tuổi, gương mặt trẻ trung năm ấy nay đã khắc phong sương, không còn vẻ ngang bướng thô bạo, nhưng giữa hai hàng mày vẫn hiển hiện vẻ kiên trì thời niên thiếu. Đã qua mấy chục năm rồi, rốt cuộc còn khăng khăng giữ lấy cái gì nữa, còn có thể giữ lấy cái gì nữa?

“Chú Thành?” Cảm nhận được ánh nhìn đặt lên mặt mình, Ngải Kỳ Du lên tiếng hỏi.

“Lão gia và thiếu gia giống nhau quá.” Giống thì giống, nhưng “thiếu gia” ngày đó tuấn tú hơn, chưa tới mười tám tuổi mà đã có rất nhiều vị lão gia giàu có tới làm mai cho con gái mình. Đám tiểu thư danh giá ấy có nằm mơ cũng không ngờ, người đàn ông tuấn tú mình ngưỡng mộ lại một lòng muốn đi theo một người đàn ông khác. “Thiếu gia, nói cho chú Thành biết đi, cậu muốn cái gì? Muốn mạng của Trác tiểu tử hay là mạng của lão tiểu tử kia?”

(Lão tiểu tử: Cách xưng hô tương tự “lão ngoan đồng”, chỉ những người lớn tuổi, tuổi tác đã già nhưng suy nghĩ, hành động lại như những người trẻ tuổi, thanh thiếu niên hoặc như trẻ con)

Lần này, nghe nhắc tới Trác Sĩ Xá, Ngải Kỳ Du không hề tức giận, mở mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, một lúc lâu mới nói: “Không biết…” Có một số việc đã qua lâu rồi, lâu đến nỗi ông đã quên mất ban đầu mình vì cái gì, muốn cái gì, chỉ biết hiện tại vẫn tiếp tục hành động theo thói quen, chẳng tại sao cả.

Chú Thành thở dài thườn thượt, chống lên lưng ghế đứng dậy, chắp tay sau lưng đi xuống khỏi tầng lầu. Cả già lẫn trẻ, chẳng khuyên được người nào, người Ngải gia quả thực hết hi vọng rồi!

Thái Tuấn lấy danh nghĩa Ngải lão gia triệu tập các bang phái hắc bang, mở một cuộc hội nghị, số người tham dự chiếm bảy mươi phần trăm, ba mươi phần trăm không dự họp đương nhiên đứng về phía Trác Dạ Húc. Bảy mươi phần trăm tham dự này cũng không phải hoàn toàn nghe lời Ngải lão gia, Trác Dạ Húc bây giờ đã hơn xưa rất nhiều, Hương Cảng sớm muộn gì cũng thuộc về lớp trẻ. Cho nên, bọn họ ba phần là ra vẻ nịnh hót, thực tế là muốn bàn quan đứng ngoài xem xét tình hình mới tiếp tục tính toán.

Một ngày sau khi cuộc họp kết thúc, địa bàn của thuộc hạ Trác Dạ Húc bao gồm cả phía Đại Quyển bang lúc nào cũng có người mượn cớ gây sự, sòng bạc, hộp đêm và một số nơi khác bắt đầu không được yên bình. Việc làm ăn thì bị đẩy ra ngoài lề, một số vụ buôn bán vốn đã thỏa thuận xong lại bị đối phương trở quẻ. Ngải lão gia vừa hắng một tiếng trong giới hắc bang, những kẻ dám mua bán với Trác gia hay Đại Quyển bang thực sự không nhiều lắm. Tuy nhiên, những kẻ dũng cảm đối đầu chính diện với Trác gia cũng không nhiều, ỷ thế Ngải gia đâm sau lưng vài nhát thì được, còn giở trò ngoài sáng thì lá gan bọn họ vẫn chưa đủ lớn.

Kết quả thế này rất hợp ý Ngải lão gia, không thể không thừa nhận là ông đã đánh giá thấp Trác tiểu tử. Song, ông chỉ cần làm đến thế cũng đủ để Trác Dạ Húc chịu trận, hầu như ngày nào cũng có người than thở oán giận với hắn là việc buôn bán bị người ta đoạt mất, không thể quản lý địa bàn, anh em trong bang bị người ta bắt nạt, hại y phải trì hoãn cả chuyện ở Trác thị, văn kiện trên bàn làm việc vượt quá đầu. Cả ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, quăng nửa cái mạng, y thà để Ngải lão gia bắn một phát chết luôn, chết thế còn nhanh chóng thoải mái hơn.

So sánh ra thì Ngải thiếu gia sống quá thoải mái. Hắn đem toàn bộ “tiền bẩn” chuyển vào Ngải thị thông qua việc mua cổ phiếu, sau đó ngồi chờ số tiền ấy được rửa sạch còn hơn cả gái trinh. Hắn tính làm ăn kiếm nhiều lợi nhuận một chút, ông già nhúng tay vào việc trong giới cũng chẳng liên quan gì đến hắn, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cũng được. Hắn không bận rộn, cô nàng Vu Kỳ Kỳ kia lập tức mượn cơ hội quấn lấy hắn, nói cái gì mà muốn tháng tư cùng người yêu tới Hawaii du lịch. Không sai, hắn là tên nhà quê, trước kia ông già không cho hắn xuất ngoại, hắn chỉ biết Hawaii là một nơi ở cạnh biển, thời tiết nóng chết người, còn ở đó có cái mẹ gì thì hắn không biết.

Cơ mà, nếu là đi du lịch với người yêu thì. “Dựa vào cái gì mà tôi phải đi với cô?” Lần đầu tiên, đương nhiên hắn phải để dành cho bà xã nhà hắn, không thể để cô nàng này vớ bở được. Đẩy cô nàng ra, Ngải Cửu nhanh chóng nhảy lên chiếc ô tô thể thao, nổ máy, cô nàng lại giở trò níu chặt cửa xe không chịu buông.

“Ngải Cửu, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, nếu hôm nay anh dám bỏ mặc tôi, vậy chúng ta cứ chờ xem!” Vu Kỳ Kỳ hoàn toàn không để ý hình tượng, hai tay nắm cửa xe, xách váy tận đùi chuẩn bị nhảy vào trong xe.

Ngải Cửu trừng mắt há hốc miệng, quả thực phải nhìn cô nàng này với cặp mắt khác xưa. Trước mặt người khác, cô nàng này lúc nào cũng giả bộ cao quý nền nã, vậy mà hôm nay cư nhiên khóc lóc om sòm trước mặt đại chúng như thế… Uống nhầm thuốc à?

Đợi ba năm, còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người sẽ có tiến triển, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa liếc mắt nhìn cô một cái, vẫn nhớ nhung không quên được Trác Dạ Húc. Ban đầu đúng là cô ham muốn quyền lực của Ngải gia, nhưng bây giờ cô thật lòng yêu hắn. Cô tự nhận bản thân chưa từng làm chuyện gì quá đáng, chỉ một lòng muốn gả cho hắn, kết hôn rồi, tài sản của cô trở thành của hắn, bản thân cô cũng có thể trở thành bà nội trợ của hắn, chẳng phải bọn họ là thích hợp nhất sao? Tại sao hắn cứ luôn nhung nhớ đến một gã đàn ông khác, như thế bình thường lắm sao!

“Cô muốn chúng ta còn chờ xem?” Ngải Cửu vừa cười vừa đẩy tay cô ra.

Vu Kỳ Kỳ nổi máu tàn nhẫn, móng tay dài găm vào mu bàn tay hắn, “Anh đừng quên, tất cả mọi chuyện của anh đều nằm trong tay tôi!”

“Tôi nói rồi, tùy ý.”

Vu Kỳ Kỳ cười nhạt, “Anh không hiểu phụ nữ, khi bị ép đến đường cùng, họ có thể làm tất cả!”

“Vậy à, vậy thì tôi chờ cô.” Ngải Cửu đột nhiên đứng dậy, nắm tay cô vặn ra sau lưng, sau đó lại đẩy mạnh cô xuống đất, tiếp theo liền lái xe nghênh ngang rời đi, để cô ở lại phía sau chửi bới. Lái xe một đoạn mới cảm thấy mu bàn tay hơi đau, nhìn kỹ mới phát hiện chỗ đó bị móng tay cô nàng kia đâm thành một vết sâu, không khỏi liên mồm chửi má nó, đang chửi thì điện thoại di động đổ chuông.

“Ai đấy?”

“Thiếu gia, là tôi…”

Nghe tiếng Hứa Nghị, Ngải Cửu lập tức quay đầu xe, nhấn ga lái thẳng đến khu phía Tây.

Không lâu trước kia, Trác Dạ Húc từng nhận một vụ mua bán súng ống đạn dược, bên mua là người Malaysia, họ ủy thác Trác Dạ Húc mua một loạt súng ống kiểu mới của Mỹ. Trác Dạ Húc vốn rất hiếm khi thực hiện những cuộc mua bán mạo hiểm như vậy, huống hồ con số cũng không lớn, chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng gã người Malaysia kia lại do một người bạn trong giới hắc đạo y quen bên Mỹ giới thiệu, cho nên y không tiện từ chối. Qua điện thoại, Hứa Nghị nói hai giờ chiều Trác Dạ Húc sẽ đích thân đi giao dịch, mà hắn tra được gã người Malaysia kia hóa ra lại là ông bạn già của Ngải lão gia, dường như lão gia đã nhắn nhủ với ông ta điều gì đó.

Ông già, nếu ông dám làm vậy, cháu sẽ không để ông yên đâu!

Đến nơi giao dịch, khi hắn chuẩn bị rẽ vào ngã tư thì một chiếc xe lao ra khỏi ngã tư ấy, đầu hắn xe đụng phải thân xe kia. Không có thời gian, lửa giận của Ngải Cửu phun cao cả cây số, nhảy ra khỏi xe, cầm súng bắn nát cửa sổ xe người kia. “Con mẹ nó, mày tìm… A Húc!”

“Cậu tới đây làm gì! Đi mau!” Trác Dạ Húc đánh văng súng của hắn, mở cửa xe đi ra, lôi hắn lên chiếc xe thể thao của hắn, “Lái xe!”

“Có sao không? Bị thương không? Chảy máu không?” Một tay Ngải Cửu tiếp tục lái xe, tay kia kiểm tra Trác Dạ Húc một lượt từ đầu tới chân. May mắn, không bị thương, không chảy máu.

“Tôi không sao. Trước đó đã phát hiện bọn họ có vấn đề nên đề phòng trước.” Đối phương vẫn luôn nhấn mạnh muốn y tự đến đây, nói là mượn cơ hội này bắt tay làm quen. Bắt tay làm quen thì sau khi giao dịch hoàn thành sẽ có cơ hội, tại sao cứ nhất quyết phải là lúc này. Hoài nghi sự tình có biến, y lập tức báo cho bên cảnh sát bố trí người có mặt tại điểm giao dịch lúc hai giờ ba mươi phút, nếu như giao dịch thuận lợi, hai bên sẽ rời khỏi đó trước thời gian, nếu như có biến, cảnh sát sẽ ra tay hành động.

Xe chạy như bay trên xa lộ, tay trái Ngải Cửu nắm chặt tay Trác Dạ Húc, không nói lời nào.

“A Cửu? Ối!” Ra khỏi xa lộ, xe đột nhiên phanh lại, Trác Dạ Húc không thắt dây an toàn nên va mạnh vào kính chắn gió. “A Cửu…”

Ngải Cửu quay đầu, bỗng giang hai cánh tay ôm chặt lấy y như muốn giết người, chỉ thấy gương mặt y từ từ đỏ lên, cũng sắp bị ôm đến ná thở mà chết. “Qua ba năm rồi, tôi cũng nên hành động.” Không thể đợi nữa, đợi thêm nữa thì bà xã của hắn sẽ mất mạng!

“Hành động?”

“A Húc, tôi muốn làm…” Ngải thiếu gia đưa tay ấn một cái, đóng mui xe lại, muốn làm tình ngay ven đường này.

“Mẹ nó! Ở chỗ này mà cậu cũng…” Trác Dạ Húc bảo vệ quần lót của mình, vung ra một đấm.

Ngải Cửu nghiêng người vội vàng tránh, kêu lên, “Nếu không thì cậu tới trước đi, nói chung là lão tử muốn làm!”

Nếu thế thì đương nhiên Trác Dạ Húc sẽ không từ chối. “Vậy còn không mau nằm úp sấp xuống cho lão tử.” Mong rằng có thể ăn xong món ngon này trước khi cảnh sát tới…

Một tháng sau, Ngải gia xảy ra chuyện, vụ giao dịch ngầm giữa Đồng La Loan và Tân Hòa bị đưa ra ánh sáng, toàn bộ tài sản Ngải thị bị đóng băng, tổng tài Ngải thị là Ngải Cửu bị tố cáo hối lộ quan viên, lạm quyền vơ vét tài sản, buôn bán thuốc phiện, buôn lậu súng ống đạn dược, rửa tiền và hơn mười tội danh vi phạm pháp luật khác bị cảnh sát bắt bớ. Tin tức đột ngột này khiến hai giới hắc bạch tựa như đất rung núi chuyển, mãi cho đến khi cảnh sát đến đại trạch Ngải gia áp giải Ngải Cửu đi thì Ngải Kỳ Du vẫn chẳng hay biết gì. Chẳng ai hiểu được nụ cười như thị uy của Ngải Cửu trước khi bị giải đi có ý gì.

Khi Trác Dạ Húc chạy tới Hồng bang, Hạ Chu Diễm đang liều mạng ôm lấy Hứa Nghị, không cho hắn lột da sống ả đàn bà trước mặt.

“Sao vậy?”

Vù Kỳ Kỳ co rúm một bên, không ngừng lắc đầu, “Tôi không biết, tôi không biết anh ấy không… Là do anh ấy uy hiếp tôi trước, anh ấy muốn đem tôi… cho nên tôi mới làm như vậy, tôi thực sự không biết anh ấy không làm… A Húc, anh giúp anh ấy đi, anh nhất định phải giúp anh ấy!”

“Cút ngay!” Hứa Nghị rít gào một tiếng, giãy Hạ Chu Diễm ra, nhào về phái ả đàn bà kia.

Trác Dạ Húc lập tức che chắn trước mặt ả đàn bà kia, cứng giọng nói: “Mặc kệ ả, là tự hắn muốn chết!”

Đây là cái mà cậu nói là cứ giao cho cậu, đây là hành động của cậu đấy hả! Lão Cửu thối ***!