Hậu bối hai nhà Ngải – Trác khuấy động bão tố trong hai giới hắc bạch từ khi tiếp nhận gia nghiệp đến nay không phải chuyện đùa, cậy bối cảnh nhà mình, hai người không gì không làm, chỉ cần là nơi có thể kiếm tiền là nhào tới, rất giống mấy kiếp rồi chưa từng nhìn thấy tiền.

Trác gia vốn đã tuyên bố gác kiếm trở thành doanh nhân nghiêm chỉnh trong thương trường, sau khi Trác Dạ Húc lên thay lại một lần nữa bước chân vào hắc đạo, hơn nữa còn vội vàng lao vào tranh giành thế lực, cướp đoạt địa bàn. Chính việc này đã đắc tội không ít tiền bối trong giới, một tên nhóc con mới ra nghề, cho dù tên nhóc con ấy có là Trác thiếu gia cũng không thể như thế được. Dần dần, Trác Dạ Húc đã cho bọn họ biết rằng Trác gia, Đường gia và Đại Quyển bang trong tay y có sức mạnh thế nào, để cho bọn họ thấy cho dù là Ngải gia, y cũng sẽ không nhân nhượng. Vả lại, so với Ngải lão gia, việc y làm cũng đã để lại cho bọn họ ba phần sống, không tiếc tiền mang ra trấn an bọn họ. Song có một điều, bọn họ phải nhận rõ thân phận và địa vị hôm nay của y, phải nhớ đến quyền lực của y. Tiền tài là vật ngoài thân, y không tiếc chia sẻ với anh em, nhưng nếu có người không để y vào mắt, dám can đảm dở thủ đoạn đối nghịch với y, y sẽ không nhân từ hơn Ngải lão gia phần nào cả. Vơ vét của cải rồi lại tán tài, mục đích là gì sau này sẽ rõ.

Tương phản với Trác thiếu gia, trong hai năm này, trong mắt Ngải thiếu gia chỉ có tiền. Ỷ vào Ngải lão gia để hô mưa gọi gió trong hai giới hắc bạch lưỡng đạo, chỉ cần có tiền là kiếm chứ bất kể trắng đen, mặc kệ rủi ro thế nào hắn cũng không bỏ qua, làm việc thì to gan khiến người khác không kịp theo đuôi. Vì tiền, hắn thậm chí còn đắc tội với hai người bạn tốt của Ngải lão gia, càng không nể mặt hai vị xử trưởng và cảnh sát trưởng này, ngang nhiên buôn thuốc phiện, súng ống trước mắt họ. Có Ngải lão gia thu dọn chiến trường, hắn chỉ bị cảnh sát mời tới uống trà vài lần, sau đó lại chẳng kiêng kị gì tiếp tục công việc làm ăn của mình. Ngải Kỳ Du cũng chẳng dạy dỗ cháu mình thêm lần nào, ông cho rằng người trẻ tuổi nên dám nghĩ dám làm, làm việc chưa thành thạo thì từ từ tôi luyện sẽ được.

Từ Philipines trở về, vừa xuống máy bay Ngải Cửu liền nhận được điện thoại từ Hạ Chu Diễm, mời hắn đi ăn cơm để chúc mừng sinh nhật hắn. Chúc mừng cái rắm, sinh nhật hắn đã qua một tuần rồi, nhưng thật ra hắn cũng nhớ món Pháp đầu bếp trưởng nhà Hạ Chu Diễm nấu.

Thật chẳng hiểu, rõ ràng Hạ hồ ly đâu có quá thích món Pháp, tại sao lại vung cả đống tiền thuê đầu bếp nổi tiếng đến nhà? Ngải thiếu gia cũng chẳng muốn suy nghĩ, tại sao cứ dăm bữa nửa tháng Hạ Chu Diễm lại mời hắn đến nhà ăn cơm, hắn thật sự cho rằng đó là do anh em tình thâm. Hoặc là Hứa Nghị thấy thiếu gia thường bôn ba cả ngày, đến miếng cơm nóng cũng chả kịp ăn nên cố ý tìm một đầu bếp nổi tiếng đến. Vì thế Hạ Chu Diễm ghen ghét dữ dội, hơn nữa số tiền lương kếch xù kia là do hắn bỏ, oán hận hắn dành cho Ngải Cửu chất chứa càng sâu.

Đến nhà Hạ Chu Diễm, Ngải Cửu vừa vào phòng khách liền nằm vật xuống ngủ say như chết.

“A Cửu, dậy đi, ăn…” Thấy dáng vẻ hắn, Hạ Chu Diễm ngừng gọi.

Một tháng không gặp, mặt hắn lại gầy thêm, xương gò má nhô lên không ít, bây giờ còn xuất hiện cả vết hõm, dưới cằm lún phún râu. Bộ dạng này khác hẳn một Ngải thiếu gia tư thế oai hùng ngời ngời trước kia.

Đến bây giờ hắn vẫn cho rằng Ngải Cửu không giống với bọn hắn, trời sinh Ngải Cửu đã có mệnh làm thiếu gia, sống phóng túng với Ngải Cửu là chuyện tất nhiên. Kể từ khi mọi chuyện thay đổi từ hai năm trước đến bay giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Hắn biết Trác Dạ Húc có liên quan đến việc này, nhưng điều Ngải Cửu thật sự muốn làm là gì thì hắn vẫn chưa rõ. Nếu như nói hắn muốn gom thế lực đấu với Ngải lão gia, vậy thì hướng đi của hắn không quá chính xác. Tuy rằng hắn là chủ sự, nhưng người nắm quyền vẫn là Ngải lão gia, hắn chỉ lo kiếm tiền, chưa từng muốn hạ thủ với ông già, hắn cứ liều mạng mà làm như vậy, cuối cùng vẫn cứ quanh quẩn trong lòng bàn tay của ông già. Nhưng nói qua nói lại, muốn lật đổ Ngải lão gia trong tám năm, mười năm vẫn là chuyện bất khả thi.

“A—-!”

Tiếng thét thê thảm khiến Hạ Chu Diễm giật bắn mình nhảy ra xa, “Gặp quỷ hay sao, thét cái gì mà thét!”

Ngải Cửu giật mình tỉnh lại vội vàng nhìn đùi mình, may mà không tổn hại gì, đặt tay lên trán, không đau. Mẹ nó, nằm mơ mà còn đau hơn cả thật. Bà mợ tên Trác Dạ Húc ***!

“Ăn cơm, có nhìn nữa thì cái chân cậu cũng chẳng biến thành chân giò hun khói được đâu!”

Ngải Cửu và hai ba miếng như lang như hổ lại chuẩn bị sang phòng khách ngủ tiếp, Hạ Chu Diễm gọi hắn lại, lấy một chiếc hộp vuông trong tủ rượu ra đưa cho hắn. “Quà sinh nhật A Húc tặng cậu.”

Ngải Cửu không đưa tay nhận, bĩu môi nói: “Không gánh nổi đâu.”

“Cậu giở trò quái gì đây!” Hạ Chu Diễm nổi giận rống lên.

“Hừ.” Ngải Cửu vỗ nhẹ lên đùi, tựa hồ vẫn cảm nhận được cơn đau đớn.

Nửa năm trước quần nhau với Trác Dạ Húc một trận trên núi Thái Bình, hai người xuống tay độc ác nên đều bị thương không nhẹ. Xương đùi phải của Ngải cửu bị gãy, bó thạch cao nằm trên giường tròn một tháng, sau đó lại nghỉ ngơi một tháng, mãi đến thời gian gần đây mới có thể cử động bình thường. Trong lúc đó, cái tên thiếu chút nữa đánh gãy chân hắn không chỉ không lộ mặt tới thăm, thậm chí đến một cú điện thoại an ủi cũng chẳng có. Tuy rằng… tuy rằng hắn cũng không gọi điện, nhưng ít ra hắn có nghĩ đến, cũng đã phái người tới bệnh viện thám thính tình hình. Còn Trác Dạ Húc kia hành sự chẳng ra sao cả, còn tưởng y cũng biết lo nghĩ chút chứ.

Nhận hộp mở ra, bên trong là hai chai rượu, rượu nho. Ngải Cửu há hốc miệng, vài giây sau liền giận không kiềm được, giơ lên định đập vỡ. ***, dám đem hai chai rượu này đến tặng hắn làm quà sinh nhật, chẳng thà đừng tặng còn hơn!

“Đừng!” Hạ Chu Diễm vội vàng ngăn cản, “Biết đâu chừng rượu này rất đắt.”

“Đắt lắm, đừng lãng phí!” Người nói là Ngải thiếu gia!! Lên phòng, đi vào phòng tắm đặt hai chai rượu lên thành bồn tắm, rút súng bắn nát miệng hai chai rượu. Rót rượu, đánh răng.

Romanee Conti 1929,1959. Đây là vua của các loại rượu trên thế giới, tiếc quá.

29,59… Ngải Cửu ngu xuẩn…

“Oán phụ” Ngải Cửu bực tức vì không được quan tâm đến ngày thứ hai, Trác Dạ Húc gọi điện hẹn gặp hắn ở một câu lạc bộ đêm. Ngải Cửu bất mãn giọng điệu như tổng thống của y, từ khi cúp máy cho tới khi tới nơi hẹn trong lòng vẫn không ngừng chửi má nó. Vào câu lạc bộ đêm, hắn đi thẳng đến thang máy ở góc, trong này ồn ào, ánh đèn mờ ảo nên chẳng ai nhận ra hắn.

Trác Dạ Húc đợi trong gian phòng yên tĩnh đã lâu, lúc Ngải Cửu đi vào, ánh mắt đầu tiên của y rơi vào chân trái hắn. Ngải Cửu móc tiền đưa cho bồi bàn dẫn đường, dặn hắn đừng cho người khác đến quấy rầy. Nửa năm chưa gặp mặt một lần, không có tâm trạng thốt ra những lời châm chọc khiêu khích, hai người chỉ đối mắt nhìn nhau.

“Ngồi di.” Trác Dạ Húc mở miệng trước.

Ngải Cửu ngồi đối diện y, đột nhiên đứng dậy vươn tay nắm cổ áo Trác Dạ Húc kéo lại gần, cách chiếc bàn thủy tinh mà hôn y. Trác Dạ Húc thoáng sửng sốt rồi lập tức ôm đầu hắn hôn trả. Bất đồng với trước kia, đây là một nụ hôn ngọt ngào tinh tế, giống như khi thưởng thức thứ rượu tinh khiết lại thơm ngon, sợ rằng thứ rượu ấy sẽ hết sớm nên đành phải nhâm nhi từng giọt, quyến luyến không rời. Dây dưa thật lâu bốn phiến môi mới rời nhau, Ngải Cửu vẫn đang kéo quần áo Trác Dạ Húc, tựa đầu lên vai y nhẹ nhàng liếm lên vành tai y.

“Xảy ra chuyện gì à?”

“Chẳng sao cả, nhớ cậu thôi.”

“A Cửu, cậu nhất định phải thẳng thắn như thế sao?” Trác Dạ Húc dở khóc dở cười đẩy hắn ra, ngồi xuống sô pha rót hai ly rượu.

Ngải Cửu cũng nhận thấy lời mình nói rất mất mặt, nhấc một ly rượu lên uống một ngụm, súc miệng hai cái mới nuốt xuống.

“A Cửu, vụ đấu thầu lần này cậu đừng tranh với tôi.” Trác Dạ Húc lập tức đi vào vấn đề chính.

“Ngu Nhạc thành trên biển?”

Mấy hôm trước chính phủ Hương Cảng tuyên bố tiến hành đấu thầu công khai việc xây dựng khu giải trí trên biển. Không phải Trác Dạ Húc muốn kiếm tiền, y chỉ muốn nhân cơ hội này nuôi vài viên chức quan trọng.

“Người đỏ mắt còn nhiều lắm, tôi không tranh với cậu, liệu cậu có chắc chắn mình sẽ thành công?” Ngải Cửu nhướn mày hỏi.

“Tôi sẽ có biện pháp đối phó với những người khác, bây giờ tôi vẫn chưa muốn xảy ra mẫu thuẫn với Ngải gia.”

“Có phải những lời này đã quá muộn rồi không? Cậu và Ngải gia đâu chỉ đơn thuần là mâu thuẫn.”

“Đấy là với cậu chứ không phải Ngải lão gia. Nếu lúc này ông già mà nhúng tay vào thì chắc chắn sẽ thành công. Hợp đồng với EW lần trước bị cậu hủy, cho nên lần này cậu phải giúp tôi.”

Ngải Cửu nâng ly trống rỗng, nhìn người đối diện qua chiếc ly thủy tinh. “Tôi giúp cậu, cũng đâu có ít.”

“Vậy sao?” Trác Dạ Húc nâng một ly rượu khác lên nhấp một ngụm mới đưa cho hắn.

Trong hơn hai năm này, tuy rằng vẫn tranh đoạt chèn ép, nhưng Trác Dạ Húc cũng lờ mờ cảm thấy Ngải Cửu vô tình hay cố ý giúp mình, hoặc phải nói hắn đã cho y nhiều cơ hội để chen chân vào. Đổi lại là Ngải lão gia, ông sẽ không cho y cơ hội tạo thành địa vị hôm nay.

“Tôi sẽ giúp cậu.” Ngải Cửu nhận ly rượu, một ngụm uống cạn chỗ rượu còn lại. Giúp y, đương nhiên phải giúp y! Cái tình trạng một năm chỉ gặp nhau được hai ba lần này phải nhanh chóng kết thúc, hắn không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu!

“A Húc, cái giá tương ứng phải trả có thể rất cao.” Ngải thiếu gia bỏ ly rượu xuống, lao về bữa tiệc lớn trước mặt như chó dữ vồ mồi.

“Con mẹ nó, cậu còn dám nói nữa, hại ông đây phải dùng tay phải mấy tháng liền!” Chân bị thương nên không thể làm gì, y chỉ có thể tự tay nắm súng để giải quyết. Đương nhiên có thể gọi phụ nữ tới phục vụ, nhưng y không thích nằm dưới.

Trác Dạ Húc duỗi chân dài đá bàn thủy tinh về phía hắn, nhân lúc hắn nghiêng người né thì vặn ngược tay hắn kéo đến trước ngực mình, nhanh chóng đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên. “Tôi cũng không chịu được nữa rồi. Lần trước là cậu, lần này đến lượt tôi.” Phải nằm trên một trận, phải lấy lại vốn liếng hơn một năm trước bị hắn dùng thuốc mê khiến cho choáng váng.

“Thời gian không còn nhiều lắm, cậu chắc chắn muốn đấu với tôi một trận mới làm?”

Ngải Cửu dừng nắm đấm lại, sau khi tự hỏi một giây bèn kéo đầu y xuống, đưa lưỡi xâm nhập vào miệng y. Trác Dạ Húc cùng hắn môi lưỡi dây dưa nhưng tay cũng không nghỉ ngơi, y kéo quần hắn xuống, dùng tay bọc lấy gốc rễ đang nóng lên của hắn…

Để tranh lấy quyền xây dựng Ngu Nhạc thành trên biển, Trác thị đã phải cạnh tranh rất khốc liệt, cuối cùng báo giá cao hơn Ngải thị hai mươi triệu. Người không biết thì cho rằng hai bên chắc chắn sẽ báo giá rất cao, mà Trác thị tương đối may mắn, chỉ cần hai mươi triệu đã thắng đối thủ. Những trận đấu thầu như thế này, nếu như các bên nhất định muốn có được thì thường sẽ ra cân nhắc giá cao hơn đối thủ mấy trăm triệu. Báo giá chỉ kém hai mươi triệu, chỉ có thể nói Trác thị quá may mắn.

Bất quá, Ngải lão gia lại không nghĩ như vậy, vận khí tốt luôn theo chân ông, lần này lại đổi chiều. Giá ông đưa ra vừa vặn cao hơn so với dự toán chính phủ một tỷ năm trăm triệu, đủ để áp đảo người khác lại không vượt qua phạm vi chi phí. Có thể biết được dự toán của chính phủ ra sao tuyệt đối chỉ có một mình ông.

Trác thị thật sự may mắn đế thế sao?

Uống trà xong, Ngải Kỳ Du ra lệnh cho thuộc hạ gọi điện cho Ngải Cửu, muốn tìm đứa cháu trai đã lâu không gặp ăn một bữa cơm.

Ngải Cửu xử lý xong công việc trở lại đại trạch thì đã quá giờ dùng cơm, hắn chẳng cho rằng ông nội thực sự muốn ăn cơm với hắn, hơn nữa nhìn ông già kia hắn cũng nuốt không trôi. Tuy nhiên, hắn không ngờ muộn thế này rồi mà ông già vẫn chờ hắn trong nhà ăn.

“Xin lỗi ông nội, công việc hơi bận.”

Ngải Kỳ Du gật nhẹ, “Ngồi xuống ăn đi.”

Người hầu đặt món ăn nóng hổi lên, lục tục sắp đầy một bàn. Ngải Cửu hơi trợn tròn mắt, chỗ thức ăn này đủ cho cả hai mươi miệng ăn ấy chứ. Ông già muốn dùng bàn tiệc lớn này để kéo lại tình cảm ông cháu? Hình như không cần phải…

“Nếm xem thức ăn có hợp khẩu vị không.”

“Dạ.” Ngải Cửu cầm bát đũa lên từ từ ăn. Trước đó hắn đã ăn ba hộp xíu mại và uống một hộp sữa tươi lớn, nhưng dù sao cũng không thể khiến ông mình mất mặt.

Trong phòng ăn chỉ nghe thấy tiếng Ngải Cửu bới cơm, đợi hắn ăn xong hai bát cơm rồi gác bát đũa lại, Ngải Kỳ Du mới bắt đầu đề tài đêm nay.

“Cháu nói cho tiểu tử Trác gia biết giá niêm yết?”

“Dạ? À.” Ngải Cửu kinh hãi, ông già hỏi trực tiếp như thế, hắn phân vân có nên nói dối hay không?

“Tiểu tử Trác gia nhờ cháu?”

“Không đúng hoàn toàn.” Ngải Cửu bỏ khăn tay, thở dài nói: “Có chút nhược điểm nhỏ bị cậu ta nắm đuôi.”

“Nhược điểm nhỏ? Có thể khiến cháu nhường cả Ngu Nhạc thành lại?” Ngải Kỳ Du vừa nói vừa gắp một cọng rau xanh bỏ vào miệng.

“Cũng không phải.” Ngải Cửu ngửa người ra sau dựa lên lưng ghế, “Dùng thủ đoạn mạnh tay hơn một chút cũng không phải không thể giải quyết, chỉ có điều…” Chỉ có điều, chẳng phải lão nhân gia ngài không cho phép đụng vào Trác gia đấy à?

“Cháu và tiểu tử Trác gia thường xuyên lui tới?” Buông bát đũa, Ngải Kỳ Du lơ đãng hỏi một câu.

“Có, có mấy lần cùng ăn uống.” Ngải Cửu ngậm cây tăm, cà lơ phất phơ lắc chân, trên mặt chẳng chút hoảng loạn. Đợi một lúc lâu không thấy ông nội lên tiếng, hắn nói tiếp: “Nếu ông không còn chuyện gì nữa thì cháu đi làm việc đây.”

“Đi đi.” Nhìn chằm chằm bóng lưng cháu trai, Ngải Kỳ Du nhíu chặt hàng mày, có tia sáng gì đó dần dâng lên trong lòng, vài giây sau ông đột nhiên cười vang lên, khiến người bên cạnh hoảng sợ.

“Lão gia?”

“Bảo Thái Tuấn ngày mai tới đây một chuyến.” Ông thế mà cũng bị người ta xoay vòng vòng!

Ra khỏi nhà ăn, Ngải Cửu lập tức thay đổi sắc mặt, cả gương mặt âm trầm đến dọa người, tất cả đám thủ hạ chẳng ai dám đến gần. Không dặn tiếng nào hắn liền lái xe rời khỏi đại trạch, lên xe cũng chưa biết nên đi đâu, chân tiếp tục đạp ga hết cỡ, tim hắn dần lạnh xuống. Ông già phát hiện rồi? Muốn ra tay?

“Đang làm gì vậy?”

“Ngủ, mấy ngày nay không chợp mắt rồi.” Trong điện thoại, Trác Dạ Húc ngáp mấy tiếng, mới vừa ngủ đã bị tiếng điện thoại Ngải Cửu liên tục gọi tới đánh thức.

“A Húc, ông già vừa hỏi tôi, có phải tôi đem giá niêm yết… nói cho cậu hay không, có phải tôi thường xuyên lui tới với cậu hay không. Ông phát hiện…” Lời Ngải Cửu hơi đứt quãng, giống như đang run rẩy.

Ở một nơi khác, Trác Dạ Húc cảm nhận được điều đó, nhỏ nhẹ an ủi: “Cậu sợ cái gì, A Cửu, cậu bình tĩnh một chút! Ngay cả tôi còn không biết rốt cuộc cậu muốn làm gì, ông già làm sao phát hiện được!”

“Không phải, không phải đâu…” Không phải hắn sợ ông già nhà mình… Trong đầu hắn là hình ảnh Trác Dạ Húc toàn thân đẫm máu, Ngải Cửu càng nói không thành tiếng. Ông già chỉ nhân từ một lần thôi, sẽ không cho… không cho cậu cơ hội thứ hai, nếu lại ra tay lần nữa sẽ tuyệt không cho cậu đường sống. “A Húc, tôi muốn gặp cậu, không, vẫn không nên gặp thì hơn…”

“A Cửu!” Trác Dạ Húc cơ hồ rít gào lên, nỗ lực thức tỉnh kẻ đang mất bình tĩnh ở đầu kia điện thoại. Vốn tưởng đã qua hai ba năm tôi luyện, hắn đã có thể tự kiềm chế, ai ngờ bây giờ mới gặp chút chuyện đã luống cuống tay chân thế này.

Trác Dạ Húc không biết rằng, bộ dạng cả người toàn máu của y đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Ngải Cửu. Mỗi khi nhớ tới cảnh y gần như chết đi ấy, Ngải Cửu cảm thấy tâm can ruột gan mình như bị người ta xẻo xuống, đau đến nỗi khiến hắn không thể thở, cơn đau đớn khiến hắn mất hết lý trí. “Đi tìm Hỏa ca, nghe chưa, đến chỗ Hỏa ca.”

Sau khi nhận được điện thoại của Trác Dạ Húc, Hạ Chu Diễm từ tổng đường Hồng bang trở về nơi ở, vào nhà liền thấy một tên nằm trên ghế sô pha trông nhưng chó nhà có tang. Đi đến trước sô pha gõ đầu hắn một cái, “Chết chưa?”

“Mẹ ông chết tôi cũng chưa chết được.”

“Mẹ tôi chết lâu lắm rồi.” Hạ Chu Diễm ngồi xuống đối diện, rút điếu thuốc lá trong túi ra châm mồi, “Nhìn cậu thế này thì chẳng có việc gì rồi, A Húc cứ như chết đến nơi ấy, tôi còn tưởng cậu vác súng đi tính sổ với ông già nữa chứ.”

Ngải Cửu nhìn trần nhà nhàn nhạt nói: “Em không thể để thất bại trong gang tấc như thế được…”

“Cậu nghĩ được như thế là tốt.” Hạ Chu Diễm nhớ ra buổi tối muốn thân mật với vợ yêu thì không được có mùi thuốc lá, hút hai hơi bèn dập thuốc. “Nhưng mà A Cửu này, chẳng lẽ cậu không thể nói ra cậu muốn gì à? Mấy năm nay cậu đã kéo Ngải gia ra khỏi con đường vốn có, lẽ nào cậu muốn tìm cơ hội chắp cánh cho A Húc? Song, tôi thấy không chỉ có thế, rốt cuộc mục đích của cậu là gì?”

“Còn phải hỏi.” Ngải Cửu lườm Hạ Chu Diễm một cái, đương nhiên là để đòi lại vợ hắn rồi.

Chống lại ánh mắt sắc lạnh như tên, Hạ Chu Diễm cảm thấy hơi sợ hãi, “A Cửu, cậu đừng làm càn…”

Mấy tháng sau, một đợt hàng súng ống đạn dược chuyển từ Mỹ đến Đông Nam Á bị cảnh sát Hương Cảng chặn thu, số súng đạn này không hề nhỏ. Trác Dạ Húc làm trung gian mua bán, khi hàng đến tay sẽ bán với giá gấp hai gấp ba. Trước đó đã chuẩn bị thỏa đáng nên không thể xảy ra sai xót, nửa tiếng đồng hồ nữa thuyền sẽ rời khỏi biên giới, nào ngờ lại bị mắc lưới ở bến tàu. Lúc xảy ra chuyện, Trác Dạ Húc không có mặt, thủ hạ là những kẻ biết điều nên cũng không kéo y vào, chỉ là vốn gốc lỗ lớn. Y có vài mối quan hệ ở cục cảnh sát, nhưng trước đó lại chẳng thu được chút phong thanh nào. Hơn nữa, thời gian dừng lại Hương Cảng rất ngắn ngủi, lẽ ra không thể bị phát hiện, nếu như không có nội gián hoặc đã sớm bị người ta theo dõi. Người dám gài y không nhiều lắm, rất dễ nghĩ ra. Ngải lão gia, cuối cùng cũng xuống tay với y rồi sao?

“Elan, mừng chúng ta hợp tác thành công.” Vu Kỳ Kỳ bưng hai ly rượu đến, đưa cho Ngải Cửu một ly, “Toast”.

Ngải Cửu khẽ hừ một tiếng, đưa tay nhận lấy nhưng không chạm ly với cô, tự mình uống lấy.

“Đừng lạnh lùng như thế mà, bây giờ chúng ta là cặp tình nhân mặn nồng mà.”

“Mặn nồng?”

Cô nàng quấn lên người Ngải Cửu như rắn nước, bàn tay xoa xoa cơ ngực rắn chắc ẩn dưới lớp áo sơ mi hắn, “Em biết hết mọi chuyện về anh, như vậy có tình là mặn nồng không?”

“Đúng vậy.” Ngải Cửu câu miệng cười, đẩy mạnh cô nàng ra, cô nàng lui vài bước ngã xuống giường. “Như nhau thôi.” Nói xong, hắn mặc lại quần áo, đi ra phòng gọi tài xế Tiểu Bặc đưa cô nàng đi.

Hắn đã ngán cô nàng này đến tận cổ rồi, tối hôm qua làm bao lâu cũng không bắn ra được. Ngải Cửu bất giác nghĩ tới căn phòng vip trong hộp đêm, mẹ nó, mất mặt cả mười tám đời tổ tông, bị Trác Dạ Húc làm đến bắn ra. Cũng đâu thể trách hắn, lâu rồi không được nếm vị thịt mà…

“Thiếu gia?”

“Chú A Thành!”

Chú Thành nhíu mày, bất mãn nói: “Mới không gặp được bao lâu đâu mà thiếu gia đã đổi tên cho tôi rồi, chú A Thành?”

“Ha ha, hôm nay chú vẫn đánh quyền nhỉ.” sao hắn lại đi tới đình bát giác? Đúng lúc hắn có vài việc muốn hỏi người còn già hơn ông già nhà mình từ lâu. “Chú Thành, có chuyện này không biết chú có thể nói cho cháu biết không?”

“Chuyện gì?”

“Giữa ông già với Trác gia gia… có chuyện gì vậy?”

“Sao lại hỏi vậy?” Chú Thành dừng lại, đi đến ngồi bên cạnh Ngải Cửu.

“Từ nhỏ đến giờ, cháu đã bao giờ là đứa mắt mờ đâu, chẳng qua trước kia cháu không hứng thú muốn biết thôi. Túi máu của A Húc bị ông già lấy đi rồi trả lại, cháu tập kích Trác gia gia bị ông già đập bể đầu, còn rất nhiều chuyện trước đó nữa…”

Không đợi Ngải Cửu nói hết, chú Thành bắt đầu kể lại chuyện năm xưa.

“Mười lăm tuổi, thiếu gia từ Nhật Bản trở về Hương Cảng cùng cha mình tranh đấu giành thiên hạ. Ở Nhật, thiếu gia chỉ là một học sinh chăm chỉ đọc sách, tất cả mọi người đều cho rằng thiếu gia không thể vượt qua những ngày lưỡi đao liếm máu này, đến tận sau này bọn họ mới được mở mắt. Năm thiếu gia mười sáu tuổi, chỉ dựa vào bản lĩnh mình đã có thể giúp lão gia quản lý hai địa bàn, ông ấy làm việc tuyệt đối dứt khoát, nói một là một, chém người còn mạnh tay hơn bất kể người nào…”

“Bom nổ liên tục, không ai dám vào cứu thiếu gia. Nhưng không lâu sau, một tên tiểu tử họ Trác chán sống xông vào bức tường khói cao vài mét kia, cứu thiếu gia ho sặc sụa vì khói ra ngoài. Thiếu gia không tổn thương lấy một sơi lông, ngược lại tiểu tử kia lại bị lửa thiêu rụi một lớp da. Sau đó, lão gia thấy hắn cường tráng khỏe mạnh nên để hắn ở lại bên cạnh thiếu gia làm vệ sĩ. Hắn đứng hàng thứ chín, thiếu gia gọi hắn là Cửu ca…”

“Cửu ca…” Ngải Cửu thì thào lặp lại một lần.

“Cuối cùng chuyện bọn họ cũng bị người ta phát hiện, lão gia bắn Trác Cửu một phát ngay tại chỗ, phát súng thứ hai bị thiếu gia dùng tay chặn nòng súng. Toàn bộ bàn tay bị bỏng máu thịt lẫn lộn, nhưng hắn không nhíu mi đến một lần, đứng thẳng tắp nói với lão gia ‘con muốn ở bên cạnh cậu ấy’, một tên nhóc con mới mười bảy mười tám tuổi đầu…”

Hắn vẫn thắc mắc phần thịt trên tay phải ông nội bị làm sao, hóa ra là chặn nòng súng.

“Anh em trong giới không thể chịu đựng sự bẩn thỉu của bọn họ, muốn đưa bọn họ “xuống biển”. Thiếu gia chọn “chịu bảy đao”, theo quy định, chỉ cần bọn họ chịu bảy nhát đao mà vẫn sống thì phải thả bọn họ đi. Thiếu gia thực sự muốn từ bỏ tất cả, dự định nếu có thể sống sẽ cùng Trác Cửu tới Nhật Bản…”

“Ba nhát đao chém vào ngực, bụng, lưng thiếu gia, đao nào cũng sâu hơn mười cm. Trác Cửu đại khái bị hoảng sợ, vội quỳ xuống nói với lão gia và các vị đại ca khác, nói hắn không dám đòi ở bên thiếu gia nữa. Thiếu gia bảo hắn lập lại lần nữa, hắn nói “Tôi sợ, thiếu gia buông tha cho tôi đi”. Thiếu gia cười ha hả, xách đao xông lên chém đùi phải hắn một đao rồi ngã xuống đất ngất lịm. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói không cứu được…”

“Cửu ca…” Ngải Cửu lặp đi lặp lại, hỏi: “Tên của cháu do ông già đặt?”

“Đúng vậy. Nhớ lúc mẹ cháu vừa sinh cháu xong, cha cháu lập tức gọi điện để ông nội cháu đặt tên, là do chú truyền lời. Lúc đó hắn đứng trước cửa sổ suy nghĩ thất thần, chú hỏi hắn định đặt tên gì cho cháu, hắn nói một chữ, Cửu.”

Ngải Cửu, Ngải Cửu, ái cửu, ái cửu…

“Cho nên, thiếu gia à, cháu đừng quá hận ông nội mình.”

Ngải Cửu ngẩng đầu cười nhạt một tiếng, “Cháu biết. Thế nhưng chú Thành à, cháu sẽ không như vậy, cháu khác ông, sẽ không như thế…”