Tháng tư, nhiệt độ Hương Cảng liên tục tăng cao, thậm chí có những lúc vượt quá ba mươi độ. Trác dạ Húc từ bệnh viện trở về liền cởi phăng cà vạt, đúng lúc có điện thoại gọi điến, là một cuộc điện thoại đường dài Đường Mạn gọi tới từ New York.

“A Húc, chị và ba mẹ đã bàn bạc rồi, mấy ngày nữa sẽ đón Đình Đình tới New York. Hai cụ và chị sẽ ở cùng với nó, cùng nó vượt qua những ngày cuối cùng này.” Giọng nói trong điện thoại lộ ra vài phần đau thương.

“Cô ấy biết chưa?” Trác Dạ Húc nói.

“Tuần trước đã nói với nó rồi, nó đồng ý.”

Trác Dạ Húc cầm điện thoại ngồi xuống sô pha, gật đầu nói: “Ừ, em biết rồi. Hai ngày nữa em sẽ cùng cô ấy bay tới Los Angeles.”

“Đồng y nhanh quá đấy. A Húc, em thật vô tình.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng trách cứ nửa thật nửa giả.

“Đường tỷ, em không phải thằng vô tình, em cũng thích Đình Đình. Chỉ là…”

“Chỉ là thích nó như thích một cô em gái, đúng không?”

“Ừm.”

“Chị không có ý trách em. A Húc, cảm ơn em, cảm ơn những điều em làm vì Đình Đình. Chị cũng sẽ tuân thủ lời hứa của mình.” Ngừng một hồi, người trong điện thoại còn nói: “Vậy chị có một thỉnh cầu cuối cùng, chị biết em có chuyện cần phải làm gấp, nhưng chị vẫn muốn em có thể ở cùng nó một tuần.”

“Em sẽ.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trác Dạ Húc vẫn nắm điện thoại trong tay, cơ thể đổ xuống chiếc sô pha phía sau. Đường Mạn nói rất đúng, y quá vô tình. Bất luận thế nào thì Đường Đình cũng là vợ y, y không nên bạc tình như thế. Nhưng y không cách nào phân tâm để quan tâm chăm sóc cô, y đã có người mà mình quan tâm hơn cả. Có phải y đã sai rồi hay không…

A Húc, chị biết yêu cầu của chị rất vô lý, nhưng xin em nhất định phải đồng ý với chị. Chị mong em có thể kết hôn với Đình Đình.

Đường tỷ, chị nói đùa đấy à!

Em nghe chị nói đã, lần trước em tới đây rồi rời đi, nó suốt ngày theo đuôi chị hỏi bao giờ Trác tiên sinh sẽ trở lại. Từ nhỏ nó đã sợ người lạ, chỉ duy nhất với em…

Không được đâu, xin chị đừng nói nữa!

A Húc, cứ coi như chị cầu xin em đi! Thời gian của nó không còn nhiều nữa, bác sĩ đã nói tình hình khả quan nhất cũng chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi!

Xin lỗi, em không thể đồng ý.

Vậy thì thế này, nếu như em đồng ý, chị sẽ tận sức giúp đỡ em. Em là người có bản lĩnh, dựa vào bản lĩnh của mình, chỉ cần hai mươi năm sau Hương Cảng sẽ là thiên hạ của em, nhưng em có thể chờ đến lúc đó sao? Kết thông gia với Đường gia sẽ nhận được cái gì, em là người hiểu rõ nhất. Đình Đình sẽ không gây trở ngại cho hai người, thời gian của nó chẳng còn bao lâu.

Cho dù như vậy, em vẫn không thể đồng ý.

Hiện tại, vết thương này là ở chân của em, lần tới, biết đâu họng súng kia lại chỉ vào cậu ấy. Chàng trai, suy nghĩ kỹ đi, nghĩ thật kỹ vào, ba ngày sau trả lời chị.

Y đã làm sai rồi sao, nếu như không thể quay về thì biết làm sao đây, A Cửu…

Điện thoại trong tay reo lên kéo Trác Dạ Húc khỏi dòng suy nghĩ.

“Tổng tài, buổi họp bàn bạc kế hoạch đầu tư chiều này hủy bỏ à?”

“Sao phải hủy?”

“Tổng tài phu nhân… Tôi tưởng tổng tài…”

“Cứ tiến hành bình thường.”

Việc Ngải Cửu dùng súng tập kích Trác Lão gia trở thành tiêu điểm sục sôi trong giới hắc đạo, vốn tưởng Trác gia kiêu ngạo làm càn không để Ngải gia vào mắt sẽ bị Ngải lão gia quét sạch, ai ngờ ngươi ra tay lại là Ngải thiếu gia, càng không ngờ hắn lại ra tay với Trác lão gia. Xem ra Ngải lão gia bắt đầu tu thân dưỡng tính rồi, thế nhưng ông đã có một kẻ thừa kế cũng ra tay độc ác như thế.

Bàn chuyện làm ăn xong, Ngải Cửu lập tức rời khỏi hộp đêm, không hề muốn nán lại, Vu Kỳ Kỳ đuổi theo phía sau ôm tay hắn.

“Elan, cùng đi ăn cơm tối đi.”

“Không đói.”

“Đừng như vậy mà, bây giờ chúng ta có phải kẻ thù đâu, là đồng minh mà.” Cô nàng đưa hai tay quấn lấy cổ Ngải Cửu, hơi ưỡn cao bộ ngực sữa lộ ra đến một nửa.

Ngải Cửu lừ mắt một cái, giật mạnh tay cô nàng xuống. “Đúng, chúng ta chỉ là đồng minh.” Nói xong, hắn bước nhanh lên xe mình, lên xe nổ máy, không để cho cô nàng kia đuổi theo được nữa.

Từ khi tập đoàn Krogh tan rã, Vu Kỳ Kỳ tự lập cho mình một thế lực, hiện tại, việc buốn bán thuốc phiện của cô ta ở Hương Cảng cũng không nhỏ, gần như đá được chân Hồng bang của Hạ Chu Diễm. Dã tâm chưa được thỏa mãn, cô ta lại tìm đến Ngải Cửu yêu cầu hợp tác lần nữa. Ngải Cửu không so đo hiềm khích trước kia, đồng ý cùng cô ta hợp tác kiếm tiền. Trước kia, nguồn thuốc phiện của Ngải gia không nhiều, phần lớn đều nhập từ Thái Lan. Bây giờ hợp tác với Vu Kỳ Kỳ, thuốc do cô ta chế và tìm nguồn hàng cung cấp, Ngải Cửu phụ trách việc vận chuyển và tiêu thụ hộ cô ta, đương nhiên số lượng cũng không nhiều, vì hắn không thích kiểu làm ăn này. Hạ Chu Diễm nói thứ hắn dành cho Vu Kỳ Kỳ là tình cũ khó quên, thuần túy chỉ đang giúp cô nàng đó.

Tình xưa khó quên à? Hắn lên giường với Vu Kỳ Kỳ, nhưng hắn cũng lên giường với người phụ nữ khác, đàn ông bình thường vẫn cần có chỗ phát tiết. Còn như việc hắn ở bên cạnh cô ta cũng chỉ vì những ngày đó quá buồn chán.

Nhìn người đã đi xa, người phụ nữ ấy cười nhạt. Không vội, nếu Ngải thiếu gia đã thỏa hiệp một lần rồi sẽ có lần sau. Vị trí Ngải thiếu phu nhân kia, cô ta đã nắm chắc rồi.

Đêm khuya, Ngải Cửu lái xe nhưng nhất thời chưa biết đến chỗ nào, gọi điện cho Hạ Chu Diễm chỉ nghe được một trận âm thanh ầm ĩ, sau đó điện thoại bị cúp. Hình như hắn còn nghe được… giọng của Trác Dạ Húc? Chắc nghe nhầm, chẳng phải người đó đã tới New York rồi sao?

Trác Dạ Húc không ngờ mình vừa xuống máy bay lại gặp phải chuyện này, sớm biết đã không tới đây. Trên đời này, con ma men khó chơi, khó dây nhất chính là Hạ thiếu gia Hồng bang.

“Hỏa ca, rốt cuộc anh có chuyện gì thì nói mau đi!”

Hạ Chu Diễm đã say khướt, vừa mới đứng lên lại ngã xuống, thiếu chút khiến chiếc ghế đổ ngược ra sau. Chống tay vịn vùng vằng ngồi thẳng lên, đưa ngón tay chỉ vào Trác Dạ Húc, “Cậu phải kính cẩn… cảm ơn anh cho tốt vào!”

“Cảm ơn anh cái gì?” Trác Dạ Húc siết chặt tay, y sắp mất hết nhẫn nại.

“Cảm ơn anh cái gì… Tháng trước là sinh nhật A Cửu, cậu đi New York, anh thay mặt cậu tặng quà cho hắn… ợ…” Ợ lên một tiếng, cơ thể lại tụt xuống.

Trác Dạ Húc rũ mắt xuống hỏi: “Anh tặng cậu ấy cái gì?”

“Đỏ… bộ đồ tây màu đỏ, cà vạt màu đỏ, áo sơ mi màu đỏ, đồ lót màu đỏ…” Con ma men đếm từng món một.

“Sinh nhật hai mươi tư tuổi rồi đấy, ba năm rồi chưa tặng quà cho cậu ấy.”

“Cậu thật là nhỏ mọn.” Con ma men liếc ngang chỉ trích.

“Năm cậu ấy hai mươi hai tuổi bị Ngải lão gia triệu về Hương Cảng ép kết hôn với Vu Kỳ Kỳ, hai mươi ba tuổi thì vì em kết hôn với Đường Đình, năm nay cũng không thể tặng cậu ấy.”

Nhắc tới Đường Đình, Hạ Chu Diễm mở to mắt một chút, “Phía New York xử lý xong chưa?”

“Ừm, cô ấy ra đi rất thanh thản. Ở tang lễ, người nhà của cô ấy lại cảm ơn em lần nữa.” Trác Dạ Húc cười tự giễu, nâng ly uống cạn ly rượu mạnh. “Nói thật, đến nửa điểm cảm giác em cũng chẳng có, thương tâm khổ sở, một chút cũng chẳng có, chỉ nghĩ rằng tang lễ đã kéo dài thời gian em trở về Hương Cảng, trì hoãn mấy mấy vụ làm ăn. Máu lạnh đến nỗi bản thân em cũng muốn chửi mình là thằng đốn mạt.”

“Máu lạnh, nói đến máu lạnh thì ai so được với tên họ Hứa kia. Mụ nội hắn! Tôi đối với cậu ta… moi tim moi phổi, còn cậu ta… trong lòng cậu ta trừ thiếu gia nhà mình thì cũng chỉ còn thiếu gia nhà mình.” Sức mạnh phẫn nộ đẩy Hạ thiếu gia đứng lên, tay trái chống lên thành ghế, chân trái dẫm lên ghế da, tay phải chỉ trần nhà, rống lên: “Hứa Nghị, con mẹ nó, cậu đéo phải là người. Cậu chờ đấy, tôi sẽ cho cậu thấy, Hứa Nghị—-“

Cửa phòng vip bị đẩy tung ra, người bước vào chính là kẻ Hạ thiếu gia vừa yêu thương hô hoán.

Sắc mặt Hứa Nghị tái xanh, hai vai hơi run, rất hiển nhiên, hắn đã nghe thấy những lời khi nãy. “Trác thiếu gia.” Hắn lên tiếng bắt chuyện với Trác Dạ Húc một câu liền đến gần Hạ Chu Diễm, Hạ Chu Diễm ngừng rống mà ngơ ngác nhìn hắn.

“Muốn cho tôi thấy?” Một nắm đấm vận đủ mười phần sức giáng lên bụng Hạ Chu Diễm khiến hắn nôn ra một ngụm rượu. “Xin lỗi, gây thêm phiền toái cho cậu.” Hứa Nghị gật đầu với Trác Dạ Húc một cái, sau đó bất chấp kẻ kia có thể bước đi hay không liền nắm cổ áo hắn, thô bạo kéo ra khỏi phòng vip.

Trác Dạ Húc cười điềm đạm giơ chiếc ly trống không trên tay nghiêng trái nghiêng phải, mới chỉ ba năm thôi, rốt cuộc Hỏa ca anh cũng hết khổ rồi.

Ngải Cửu biết được Đường Đình chết vì bệnh tại một ngày nào đó của hai tháng sau, do Hạ Chu Diễm vô tình nói ra. Hai tháng này hắn đã vội vàng làm việc chẳng rảnh rang quan tâm đến những chuyện khác, Hạ Chu Diễm cho rằng hắn đã biết từ lâu. Ngày đó Ngải Cửu không cùng Thái Tuấn đi xa giao với khách hàng, hắn gọi tài xế đưa hắn quay về đại trạch Ngải gia. Hứa Nghị thấy sắc mặt hắn bèn theo lên xe cùng.

Trở lại phòng, Ngải Cửu ôm một đống rượu trong tủ ra, ngồi trên ban công nốc từng ly từng ly một. Hứa nghị đứng bên cạnh thấy vậy nhưng không có ý ngăn lại, cũng chẳng ngăn được. Từ đầu tới cuối Ngải Cửu không nói câu nào, cho dù say đến nỗi không cầm nổi ly rượu cũng vẫn im lặng không lên tiếng. Uống hết rượu, gục trên bàn hắn mới nói, “Hứa Nghị, đưa tôi lên giường, nhớ đóng cửa ban công.” Uống nhiều rượu như vậy cũng chẳng tác dụng gì, không say nổi.

Hôm sau, sắc trời sáng sủa, sắc mặt Ngải thiếu gia cũng sáng sủa y như vậy, giống như việc say rượu kia chưa từng xảy ra. Thực ra hắn cũng có chút đau lòng, giá mấy chai rượu kia cộng lại cũng phải mấy chục nghìn đô, thế nhưng tất cả đã bị hắn biến thành nước tiểu mà xả ra ngoài. Xả rồi thì thôi, dù sao uống rượu một mình cũng chẳng vui vẻ gì.

Ba tháng sau, sân bay quốc tế Hương Cảng, hai vị tổng tài trẻ tuổi của Trác thị và Ngải thị có mặt tiếp đón quý ngài Bristol Klin thuộc công ty giải trí EW đến từ nước Mỹ.

Do khác biệt về văn hóa, để giảm rủi ro, Bristol Kiln dự định góp vốn mở chi nhánh công ty giải trí EW với người bản địa ở Hương Cảng. Nhận thấy lợi nhuận ngành giải trí rất kếch xu, hai nhà này đã đánh bại những công ty giải trí chính hiệu khác và thu được cơ hội hợp tác cùng công ty EW. Lần này, Bristol Klin đến để xác định người hợp tác cuối cùng là ai.

Kẻ thù gặp mặt nên đặc biệt đỏ mắt. Vào phòng khách ở sân bay, thấy một mình Trác Dạ Húc ở đó, Ngải Cửu vốn muốn tránh khá xa, nhưng đôi chân không nghe lời lại rẽ về phía kẻ thù.

“Trác tổng tài bận rộn quá nhỉ.”

“Cũng tạm.” Trác Dạ Húc không nâng mắt, tiếp tục đọc báo của y.

Ngải Cửu cởi áo gió ném sang một bên, ngồi xuống cạnh y. “Nhìn bộ dạng Trác tổng tài thế này chắc là đã dự liệu trước rồi nhỉ.”

“Đối thủ là Ngải thiếu gia, ai dám nói chắc điều gì.” Trác Dạ Húc hừ hừ nói.

“Trác tổng tài quá coi nhẹ bản thân rồi, ngay cả tôi cũng chưa được nếm hết thủ đoạn của Trác tổng tài mà nhỉ?” Ngải Cửu thở dài lắc đầu, vươn tay rút tờ báo trong tay y ra, đó là một bài quảng cáo, một bài quảng cáo thuốc tráng dương chiếm hết một trang báo.

“Mấy thứ kia là cơm thừa canh cặn Ngải thiếu gia không thèm để mắt tới thôi, tôi còn phải cảm ơn cậu nhiều lắm.”

“Nếu muốn cảm ơn, vậy lần này Trác tổng tài đừng cạnh tranh với tôi.” Ngả Cửu vừa nói vừa nghiên cứu bài quảng cáo thuốc tráng dương.

“Một đổi một, nếu như Ngải thiếu gia nể mặt, tôi có thể mời cậu một bữa.” Trác Dạ Húc thấy hắn chăm chú vậy liền tò mò ghé đầu qua.

“Ngày nào tôi cũng ăn cơm rồi, nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, vậy Trác tổng tài nghĩ ra thứ gì khác đi.” Mẹ nó, thần kỳ được thế này cơ á?

“Ngải thiếu gia muốn tôi cảm ơn thế nào?” Làm gì mà được như thế.

Trái một vị Trác tổng tài, phải một vị Ngải thiếu gia, hai người thuận miệng nói ra nhưng người bên cạnh nghe thấy lại cảm thấy kỳ cục. Người thuộc hai phe đều mở to mắt, toàn lực đề phòng, rất sợ đối phương thừa cơ xông đến. Thế nhưng hai vị này lại châu đầu tỏ vẻ anh em huynh đệ tốt như thế là sao? Chẳng lẽ bên ngoài tỏ vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thực tế bên trong lại là sóng to gió lớn?

“Cậu muốn thử?” Trác tổng tài chỉ vào tờ báo, hỏi.

Ngải thiếu gia cúi đầu nhìn giữa hai đùi, cười gian tà, “Tôi không cần, có đủ to hay không chẳng lẽ cậu còn không biết?”

Trác Dạ Húc đang muốn nói gì đó thì giọng nữ trong trẻo từ đài phát thanh vàn lên, “Chuyến bay CX883 từ New York đến Hương Cảng đã hạ cánh…”

Buổi họp thương lượng tiến hành hai ngày, Trác Dạ Húc dùng danh tiếng của Đường gia hứa hẹn, trừ Hương Cảng, y có thể khiến họ tiến vào thị trường Đài Loan trong thời gian ngắn, cho nên cuối cùng Bristol Klin quyết định ký hợp đồng với Trác thị. Ngải Cửu lại bị đoạt mối làm ăn lần nữa. Những thứ trước kia hắn có thể không quan tâm, nhưng lần này, để loại trừ các đối thủ cạnh tranh khác, hắn đã hao phí rất nhiều vốn liếng, nếu như mọi việc đổ sông đổ bể thế này thì hắn không tiện giải thích với ông già ở nhà.

Trước buổi họp báo công khai ký hợp đồng của Trác thị và EW một ngày, thư ký Lưu nhận được một cuộc điện thoại tìm tổng tài.

“Xin hỏi, ngài tên gì?”

“Tôi không có tên, cô cứ nói người tìm cậu ta là.. chồng trước của cậu ta.”

“Thưa ngài, ngài không nên gọi điện kiểu này!”

Lưu tiểu thư vừa cúp máy, hộp bánh pizza đặt trên bàn gần cửa đột nhiên nổ tung, văn kiện trên bàn và bánh pizza văng tứ phía, một nhân viên gần đó nhất ngã xuống đất, đầu chảy đầy máu, mọi người thét lên, chen chúc vào góc. Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Lưu tiểu thư nơm nớp lo sợ nhấc máy, là người đàn ông lúc trước.

“Không làm ai bị thương chứ? Khiến các vị sợ hãi rồi, thật lòng xin lỗi nhé.” Người đàn ông kia lên tiếng xin lỗi.

“Tôi lầp tức… lập tức nối máy đến phòng làm việc của tổng tài cho ngài…” Lưu tiểu thư vội vàng nhấn nút nối máy, “Tổng tài, có một vị tìm ngài, hắn nói là… là chồng trước của ngài, vừa có bom…”

Không đợi cô nói xong, người trong điện thoại lập tức ra lệnh: “Nối máy, không được báo cảnh sát.”

Tất nhiên Trác Dạ Húc biết kẻ tự xưng “chồng trước” của mình là ai, ngoại trừ Ngải thiếu gia ra làm gì còn ai khác.

“Ngải Cửu, cuối cùng cậu cũng đã làm đến bước này.”

Người bên kia đầu dây cũng chẳng dài dòng, nói thẳng mục đích: “Bỏ hợp đồng với EW, bằng không sẽ có lần thứ hai thứ ba, tôi đảm bảo sẽ không vớ vẩn như hồi nãy đâu.”

“Cậu tưởng tôi sẽ nghe lời à?”

“Tôi không lấy được hợp đồng thì cậu cũng đừng mơ tưởng. Mấy chuyện phá đám này tôi làm nhiều lắm rồi, bây giờ vẫn chưa lụn nghề đâu.”

“Vậy tôi chờ, muốn chém muốn giết cứ tới.”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười lạnh, “Trác Dạ Húc, cậu kiêu ngạo như thế cũng chỉ vì cậu tưởng tôi không dám làm gì cậu.”

“Cậu nói đúng, tôi chắc chắn cậu không dám, không có gan.” Cố ý nói ra lời này là muốn chọc giận đối phương.

Im lặng một lúc, trong điện thoại vang lên tiếng người nhàn nhạt nói: “Buổi họp báo ngày mai, tốt nhất cậu nên cầu nguyện ngài Bristol Klin kia có thể đến dự họp.”

“Mẹ nó! Cậu phải đối đầu với tôi mới cảm thấy vui vẻ đúng không!” Trác Dạ Húc đứng dậy khỏi ghế, đấm lên bàn làm việc một cái, “Lão Cửu thối, cậu lăn ra đây cho lão tử!”

Hoàng hôn, giữa sườn núi Thái Bình, hai chiếc xe gần như đồng thời chạy tới khúc cong. Người xuống xe đầu tiên tiến về chiếc xe còn lại, người trong xe vừa mở cửa xe đã bị lôi ra ngoài, ném xuống mặt đất. Người ngã xuống đất bò dậy, không nói lời nào liền lao vào đánh đấm cùng người còn lại.

“Đánh nữa không?” Ngải Cửu lắc lắc nắm đấm, cười vô cùng đắc ý.

Trác Dạ Húc lau máu mũi, cởi bộ vest ném qua một bên. “Đánh, lão tử đánh chết cậu!”

“Dựa vào cậu? Nếu trước đây tôi không nương tay, con mẹ nó, cậu đừng hòng thắng tôi được một lần.”

“Hóa ra Ngải thiếu gia thích bị tôi làm, nói rõ ra là được rồi, cần gì giả vờ thua tôi.” Trong lúc nói chuyện, Trác Dạ Húc nhảy lên đá một đá về phía đầu Ngải Cửu.

Ngải Cửu vung tay cản lại, lùi ra sau vài bước, mông nện xuống nền đất, sau đó hắn lập tức nhảy phắt lên, xoa mông trừng mắt nhìn Trác Dạ Húc, “Cậu làm thật?” Nếu đòn đó đá trúng, chắc chắn xương sọ sẽ vỡ nát.

“Ngải thiếu gia, đừng nương tay.”

“Tôi ***!”

Hai kẻ đỏ mắt không chút nể nang tấn công vào chỗ trí mạng của đối phương, khác với trước kia, trong chớp mắt đó, y thực sự muốn giết chết hắn, chết rồi thì chẳng cần lo lắng nữa.

Mùa đông, chẳng ai mò đến ngọn núi lạnh chết người này, ngoại trừ hai tên điên chuyên tìm tới đây làm nóng người. Sau khi mặt trời hoàn toàn biến mất, bọn họ nằm song song trên mặt đất. Chung quanh tối đen, không thấy bản mặt sưng phù như đầu heo của đối phương cũng tốt, nếu như nhịn không được mà cười sẽ đụng đến dẻ xương sườn vừa gãy, như vậy càng đau.

Qua thật lâu, thân thể cũng đông cứng, Trác Dạ Húc đột nhiên thì thào nói: “Cậu không biết, cậu không biết tôi…” Nếu không nói ra, bọn họ sẽ càng chạy càng xa, xa đến không thể quay về được nữa.

“Tôi không biết cái gì?” Ngải Cửu nhìn màn đêm u tối hỏi.

“Năm năm, khi trả lại nhẫn cho cậu, tôi bèn nghĩ, năm năm sau tôi sẽ nhận lại nó, năm năm sau sẽ đoạt lại… A Cửu của tôi.”

Ngải Cửu chỉ cảm thấy bầu trời đêm sụp đổ, từng mảnh từng mảnh đè ép lên cơ thể hắn, nặng đến nỗi khiến hắn ná thở. “A Cửu của cậu, con mẹ nó, bớt nói lời buồn nôn đi. Năm năm?” Khịt mũi cười khan, “Tôi chỉ muốn ba năm.” Khi đó hắn buông tay đơn giản như vậy… là muốn ba năm sau bắt cái tên tiểu nhân hèn nhát này trở lại.

“Nói khoác không biết ngượng.”

“Chờ xem.”

“A Cửu, cậu đang khóc đấy à?”

“Tôi khóc chết mẹ cậu luôn!”