Quý Thừa một tay giơ súng, giữ họng súng nhắm thẳng vào đầu Gambling Snake, tay kia cẩn thận cầm lấy điện thoại di động, đưa lên tai mình.

Lý Duy không biết Thiên Nhất và Quý Thừa nói chuyện gì. Sắc mặt Quý Thừa cũng không lộ ra quá nhiều thứ, hắn vốn không phải là người vui buồn hiện rõ trên mặt, đứng trước loại đối thủ đáng sợ như Gambling Snake thì càng phải khống chế b·iểu t·ình thật tốt.

Khoảng một phút sau, Quý Thừa cúp điện thoại di động, tiếp đó bỏ súng xuống, quay đầu nói với Lý Duy nói:

- Lý tiên sinh, theo ta đi! ‌

Lý Duy đã không còn ngạc nhiên vì sự thần kỳ của Thiên Nhất. Hắn không đoán ra, cũng không có tâm tình và thời gian suy đoán Thiên Nhất rốt cuộc đã nói gì với Quý Thừa, thứ hắn quan tâm chỉ là “đề bài thứ ba” kế tiếp.

Hai người rời khỏi phòng hội nghị, để lại những người khác ngồi bên cạnh bàn. Thần sắc của bọn họ lúc đầu nhìn thấy Quý Thừa là vui mừng, đến lúc nhìn thấy hai người rời đi là kinh ngạc, tới giờ phút này lại biến thành sợ hãi.

Gambling Snake chậm rãi xoay người, nhìn những người ở đây, giọng nói âm trầm rót vào trong tai bọn họ:

- Hắn đã đặt thẻ đ·ánh b·ạc ‌ xuống, vậy thì ta sẽ mở ván này...

......

Đi xuống tầng trệt, ra ngoài đường phố, lúc này Lý Duy mới thật sự thở phào một hơi. ‌ Hắn hỏi Quý Thừa:

- Vừa rồi hắn đã nói gì?

Thực ra chuyện mà Lý Duy lo lắng nhất vẫn là vụ án kia của mình bại lộ, vì vậy lập tức dò xét ý tứ của đối phương.

- Hắn...

“Ầm”, lại một t·iếng n·ổ lớn vang lên, lần này là từ đỉnh đầu truyền đến.

Lý Duy theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tầng cao nhất của tòa nhà mình vừa rời khỏi ánh lửa ngút trời, cả tầng lầu đều bị nổ tung, tường chung quanh b·ốc k·hói dày đặc, vô số thủy tinh vỡ và mảnh vụn xác c·hết như một cơn mưa nhỏ từ không trung rơi xuống.

Quý Thừa vội vàng kéo cổ áo Lý Duy, chạy về phía chiếc xe chuyên dụng của HL cách đó gần nhất. Hắn vừa mở cửa xe liền ném Lý Duy vào, còn mình thì lại trúng mấy mảnh vụn từ trên trời rơi xuống.

Lý Duy ngồi lên ghế phụ, còn chưa hoàn hồn, bên kia đường lại đột nhiên vang lên tiếng súng lác đác. Hắn quay đầu nhìn, lúc này mới chú ý tới, tại nơi cách đó một con đường, một đám đội viên đột kích vũ trang đầy đủ đang vây quanh một nhà hàng hải sản, giao chiến với người ở bên trong. Hiện giờ trong nhà hàng tỏa ra khói mù dày đặc, cũng không biết là bom khói, bom cay ném vào, hay là vừa rồi có gì thứ khác ở bên trong nổ tung.

Tại khoảnh khắc này, đầu óc của Lý Duy có phần chập mạch, nhìn cảnh tượng này bất cứ người nào cũng sẽ sinh ra ảo giác giống như đang ở chiến trường.

- Mau cúi đầu xuống! Ngẩn ra làm gì!

Quý Thừa đã vòng qua bên kia xe, mở cửa xe quát lên.

Lý Duy nào dám không nghe, lập tức cúi thấp đầu. Lúc này hắn mới ý thức được, ở vị trí này của mình nếu xui xẻo bị đạn lạc trong nhà hàng bắn trúng, chẳng phải là m·ất m·ạng oan uổng.

Quý Thừa đóng cửa lại, không thắt dây an toàn, cũng không hỏi han, lập tức nổ máy, đạp ga hết cỡ, thuận tay cầm điện thoại vô tuyến trong xe nói:

- Ta là thượng úy Quý Thừa, người trong xe theo dõi số hai nghe đây, chạy theo chiếc xe mà ta và Lý Duy tiên sinh đang ngồi. Không cần quan tâm đến đội hành động bên kia, các ngươi có nhiệm vụ của mình. Ngoài ra điều thêm một số nhân thủ từ phân bộ đến đây, theo sát chúng ta, tùy thời chuẩn bị chi viện.

Thái độ của hắn bình tĩnh, suy nghĩ chu toàn, sau khi nói xong liền ném điện thoại vô tuyến xuống, một tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím của đài điều khiển. Rất nhanh một bản đồ giao thông giả lập xuất hiện trên màn hình cỡ nhỏ, trên đó còn hiện ra rất nhiều điểm đỏ chậm rãi di động, chắc hẳn là xe khác.

Bọn họ còn chưa chạy được bao xa, vừa vòng qua khúc cua, liền cảm giác sau xe truyền đến một chùm ánh sáng chói. Con đường hơi rung chuyển một trận, sau đó cả nhà hàng kia đều ‌ bị nổ văng lên trời, cũng không biết là v·ũ k·hí gì mà có uy lực kinh người như vậy.

Đương nhiên chúng ta đều biết, đàn ông đích thực không bao giờ quay đầu lại nhìn v·ụ n·ổ. Quý Thừa tiếp tục lái xe chạy tới, chỉ thở dài thật sâu, mấy chục giây sau lại cầm điện thoại vô tuyến lên:

- Gọi quân tiếp viện, s·ơ t·án giao thông để bọn họ có thể nhanh chóng đến ‌ nơi c·ấp c·ứu, chỉ thị của ta vừa rồi không thay đổi.

Hắn chờ ba giây, không thấy ai trả lời, lập tức quát lên:

- Nói đi! Còn người sống không!

- Vâng... vâng thưa trưởng quan, xe theo dõi số hai cũng không bị sóng ‌ xung kích lan đến.

Lúc này đối phương mới trả lời.

- Còn hơi sức thì không có thời gian để ngươi ngẩn ra đâu, chấp hành nhiệm vụ đi!

- Vâng! Trưởng quan!

Quý Thừa treo điện thoại vô tuyến lên, lấy điện thoại di động trong túi trả lại cho Lý Duy, đến lúc này hắn mới có thời gian nói chuyện:

- Bên kia đường có một cứ điểm của Giới Luật Thép, sau khi cậu lên tầng cao nhất không lâu, bọn chúng lại phát động t·ấn c·ông chúng ta, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Sắc mặt Lý Duy nhợt nhạt, đến giờ phút này hắn vẫn có phần chưa hoàn hồn, vừa rồi chỉ trong thoáng chốc đ·ã c·hết mấy chục người...

- Chẳng lẽ... Thiên Nhất kia là người của Giới Luật Thép? Là bọn họ b·ắt c·óc Khương Quân?

- Không thể.

Quý Thừa phủ định:

- Nếu như hắn muốn lợi dụng vụ b·ắt c·óc này để tập kích tiêu diệt chiến lực của HL, hắn có thể dẫn chúng ta tới một địa phương không liên quan, trước đó thiết lập mai phục kỹ càng rồi mới ra tay. Nhưng vừa rồi binh lực của cứ điểm kia và phương thức hành động của đám nhân viên, hoàn toàn không giống như được sắp đặt chu đáo, t·ấn c·ông một cách có chuẩn bị.

- Theo ta thấy, chuyện này có vẻ như là mượn đao g·iết ‌ người.

Lúc Lý Duy nghe đối phương nói chuyện, điện ‌ thoại di động vừa lúc nhận được một tin nhắn, nội dung là: “Trong một giờ, ngoại ô phía tây, vườn Tế Tiên. Thuận tiện kèm theo tin tức sau khi hoàn thành đề bài thứ hai... 2, 3/2, 2/2, 3√4.”

Lý Duy đưa tin tức cho Quý Thừa xem một chút. Quý Thừa liếc mắt một cái, có lẽ chỉ tùy tiện nhìn qua, bởi vì hắn cũng không có đầu mối về mật mã này, chỉ nói:

- Trước tiên ‌ truyền tin tức này cho tổ theo dõi đi, dùng bàn điều khiển bên tay ta.

Sau đó hắn lập tức ‌ nói:

- Vừa rồi trong điện thoại kẻ tên là Thiên Nhất kia nói ‌ với ta, trên người thủ hạ của hắn cất giấu thuốc nổ uy lực rất lớn. Chỉ cần ta nổ súng, hoặc là hắn ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều sẽ c·hết. Nhưng ta có thể lựa chọn dẫn theo cậu rời khỏi, để thủ hạ của hắn an toàn rút lui... Không ngờ cuối cùng tên khốn kia lại g·iết hết những người vô tội.

- Đúng rồi... ‌ ban nãy những người ngồi trong phòng hội nghị, ta cảm thấy có mấy người rất quen mắt, bọn họ là ai?

Lý Duy không trả lời, bởi vì hắn cảm thấy mình có dính líu đến ‌ c·ái c·hết của những người đó, dưới tình hình hiện giờ nói nhiều sẽ lộ ra sơ hở.

Lý Duy trầm ‌ mặc một hồi mới trả lời:

- Ta sẽ tìm một thời cơ thích hợp nói cho ngài biết... hiện giờ trong đầu ta rất loạn.

- Được rồi.

Với sự từng trải của Quý Thừa, đương nhiên rất n·hạy c·ảm với kiểu trả lời cho có lệ này. Hắn cũng không vội tra cứu chuyện này, chỉ dừng một chút sau đó nói:

- Còn có một chuyện cuối cùng, vừa rồi trong điện thoại hắn đã bảo ta truyền đạt đề bài thứ ba... “bất kể sám hối hay phạm tội đều cần có can đảm”.