Trên con đường trước cửa nhà hàng, quẹo sang tay phải sẽ đến một một con đường chính có tám làn xe chạy. Lúc này giờ cao điểm buổi sáng còn chưa qua, trận địa bazooka vừa xuất hiện, khu vực nội thành này lập tức trở nên sôi sục. Hàng loạt chuông báo chống trộm trên xe hơi vang lên, liên tục không ngừng, vô cùng điếc tai. Đám tài xế ào ạt thắng xe khẩn cấp, lập ‌ tức đổi đường muốn rời xa chỗ thị phi này, nhưng lại khiến giao thông lâm vào tình trạng hỗn loạn. Đám người đi bộ gần đó thì bỏ chạy tứ tán, tiếng hét và tiếng mắng chửi không dứt bên tai.

Các thành viên của Giới Luật Thép tốp năm tốp ba g·iết ra ngoài, bắt đầu chiến đấu với đội đột kích vũ trang của HL đang vây quanh nhà hàng hải sản.

Nhưng hai bên giao chiến bất kể là trang bị, nhân số hay rèn luyện quân sự, HL đều hoàn toàn nắm ưu thế, nhất là về vận dụng chiến thuật chênh lệch rất rõ ràng. Phe HL gần như dưới ‌ tình huống tổn thất bằng không, dần dần chiếm được thượng phong.

Đội đột kích chủ yếu trang bị áo chống đạn, mũ chống đạn, mặt nạ phòng độc, súng trường đột kích bán tự động. Mặc dù cũng có dao găm quân dụng sử dụng cận thân, nhưng rất ít có cơ hội dùng đến. Đây không phải là đang chơi COD (Call of Duty), cũng đừng tưởng rằng trong phim ảnh mặc áo chống đạn có thể chịu được đạn shotgun ở khoảng cách gần là sự thật. Thực tế nếu bị đạn súng t·rường b·ắn trúng, tùy tiện bắn vào chỗ nào cũng sẽ lập tức mất đi khả năng chiến đấu, không may đầu gối trúng đạn thì chỉ có thể nằm yên.

Vì vậy trong chiến trường hiện thực, thứ được coi trọng là hợp tác đoàn đội, yểm trợ, phối hợp, áp chế, tiêu hao, cuối cùng mới là xông lên. Chủ nghĩa anh hùng cá nhân là thứ không được ủng hộ nhất trong thời đại v·ũ k·hí nóng này. Cho dù là người siêu năng lực, khi đối mặt với một đội quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, v·ũ k·hí đầy đủ, có chống ‌ cự cũng chỉ đổi lấy kết cục thảm hại bị loạn súng b·ắn c·hết mà thôi. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như năng lực vừa khéo thích hợp đối kháng với q·uân đ·ội, hoặc là sở hữu thực lực cấp Hung trở lên.

Lúc này đám tín đồ của Giới Luật Thép đã bị ép phải phá vòng vây, vô cùng cấp bách, hơn nữa lòng người không đồng nhất. Một số người suy nghĩ dứt khoát bất chấp tất cả, g·iết một tên thì hòa vốn, g·iết hai tên thì có lời. Một số khác thì suy nghĩ làm thế nào bảo toàn tính mạng, rốt cuộc nên trực tiếp đầu hàng, hay là thử chống cự một chút, nếu thật sự chạy không thoát thì sẽ đầu hàng. Lỡ như thành công ‌ xông ra, trở về tổ chức có thể sẽ được thăng quan. Nhưng lỡ may thất bại, vậy không phải cái mạng này cũng đi đời luôn sao? Vì vậy dưới tình huống này, một số kẻ tín ngưỡng không kiên định đã lộ ra.

Súng pháo mà Giới Luật Thép trang bị, giao chiến ở khoảng cách tầm trung trong thành ‌ phố vốn rất có ưu thế, uy lực của nó hoàn toàn không đếm xỉa đến biện pháp phòng hộ trên người binh sĩ bình thường. Có thể nói, ban đầu bọn họ đã nghĩ đến tổ chức phản kháng chiến đấu tám chín phần là diễn ra trong nội thành, dùng ít đánh nhiều, cho nên mới thiết kế như vậy.

Nhưng tình hình thực tế lại khác, bởi vì bọn họ chiến đấu riêng lẻ, thiếu đi sự phối hợp và yểm trợ lẫn nhau, dần dần bị hỏa lực đan xen của đội đột kích HL dồn vào trong lưới, vòng vây càng lúc càng thu hẹp, đến cuối cùng người của Giới Luật Thép đều bị ép vào trong nhà hàng.

- Chư vị Giới Luật Thép, không nên tiếp tục phản kháng vô ích, các ‌ ngươi đã không còn đường lui, giao nộp v·ũ k·hí đầu hàng thì còn có thể bảo vệ tính mạng.

Người lên tiếng là một tên thiếu úy chỉ huy hiện trường. Không phải hắn muốn ngừng bắn tiến hành đàm phán, mà là không có biện pháp. Nếu hắn dẫn một đám người tràn vào trong tòa nhà này, lỡ may người nắm giữ đồng hồ giới luật bên phía đối phương hét lớn một tiếng “tuân theo ý chủ, ban xuống thần phạt”, sau đó cho nổ cả tòa nhà, mấy chục người phải chôn theo hắn, vậy thì không đáng chút nào.

- Đầu hàng?

Một tiếng cười lạnh cất lên:

- Vấn đề này ngươi nên bàn với giáo sĩ cao cấp quản lý nơi này của chúng ta.

Lời còn chưa dứt, một vật thể màu đen từ cửa sổ tầng hai bay ra. Đám đội viên đột kích còn tưởng rằng là gói thuốc nổ gì đó, vội vàng rút lui, nhưng sau khi món đồ kia rơi xuống đất, bọn họ mới nhìn rõ là một cái đầu người.

Chủ nhân của cái đầu này, chính là giáo sĩ lùn vừa rồi đã mắng hai gã cao lớn trên tầng hai. Hắn quả thật đã nghĩ đến chuyện đầu hàng, lại trưng cầu ý kiến của hai vị kỵ sĩ đội trưởng kia một chút, kết quả đầu của hắn bị tay không vặn xuống. Xin chú ý, thật sự là giống như bóng đèn bị “vặn” xuống, bộ phận tách rời khỏi cổ bị vặn đến giống như bánh quai chèo hay bím tóc, cho đến khi vị xé rách, v·ết t·hương nhìn thấy mà giật mình.

Giờ phút này, mỗi người có mặt đều hiểu... người trong nhà hàng sẽ không thỏa hiệp.

......

Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của tòa nhà buôn bán bên kia đường.

Nơi này cao mấy chục tầng, vừa cách âm vừa chống rung, cũng không ai đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới. Ngoại trừ Gambling Snake biết được tình hình đại khái, những người khác trong phòng hội nghị hoàn toàn không chú ý tới địa phương cách một con đường đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này Gambling Snake vừa chiếu xong tất cả tư liệu, tắt máy tính đi, kết thúc đoạn phim. Trong phòng hội nghị yên lặng như tờ, không khí vô cùng áp bức, mỗi tay trùm thương giới ở nơi này đều lộ ra b·iểu t·ình sâu xa.

Gambling Snake rút USB chứa tài liệu ra khỏi máy tính xách tay, sau đó cất vào, đi thẳng tới trước mặt Lý Duy, từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại di động giống hệt như hai cái trước:

- Cầm lấy, đề bài thứ ba sẽ lập tức bắt đầu.

Vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên bị đạp ra từ bên ngoài. Quý Thừa ‌ căn bản mặc kệ tình hình bên kia đường, một mình cầm súng xông lên. Trong nháy mắt sau khi tiến vào phòng hội nghị, hắn chỉ nhìn lướt qua, liền theo bản năng giơ súng nhắm thẳng vào Gambling Snake:

- Đặt hai tay lên đầu!

Gambling Snake không phản ứng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đối phương.

- Ta nói! Đặt tay lên trên đầu!

Quý Thừa lại đến gần mấy bước.

Lúc này chuông điện thoại di động bỗng vang lên. Lý Duy sững sốt một chút, nhìn sang Quý Thừa, nhưng hiện giờ ánh mắt ‌ của Quý Thừa đang nhìn chằm chằm vào Gambling Snake, giống như sợ chớp mắt một cái là sẽ lạc mất đối phương.

- Alo?

Lý Duy tiếp điện thoại.

Thiên Nhất ở đầu bên kia nói:

- Lý công tử, cảm giác chia sẻ bí mật với người khác thế nào?

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi làm sao có được những tài liệu kia? Ngươi đến cùng muốn thế nào?

Giọng nói của Lý Duy đang run rẩy, không phải vì giận dữ mà là do sợ hãi gây nên.

Thiên Nhất biết, từ giờ phút này, Lý Duy không còn tham gia trò chơi vì Khương Quân, mà là vì chính hắn:

- Ta muốn thế nào rất quan trọng sao? Trước mắt ngươi còn vấn đề cấp bách hơn cần phải giải quyết.

Thiên Nhất dừng lại một chút, sau đó nói:

- Ba năm trước ngươi g·iết c·hết tay phóng viên kia sau đó che giấu t·hi t·hể, hiện giờ đã bị hơn mười người có quyền thế nhất ở quận Long biết được. Với chứng cứ trong phần tài liệu kia, muốn định tội của ngươi có thể nói là mười phần chắc chín.

- Có lẽ ngươi cảm thấy dưới đa số tình huống, pháp luật là bạn của ngươi. Nhưng lúc này ngươi nên minh bạch, bản thân công cụ vốn không tồn tại thiện ý hay địch ý, mấu chốt là nó phục vụ cho ai. Ngươi hiểu rất rõ những người đang ngồi trước mặt, bởi vì mỗi ngày ngươi đều có thể nhìn thấy sinh vật tương tự với bọn họ ở trong gương. Ha... ngươi nên biết, bất kỳ người nào trong bọn họ, xin chú ý là bất kỳ người nào, đều có thể lợi dụng những gì nhìn thấy vừa rồi để đưa ngươi vào tù, thậm chí là mượn cơ hội này lật đổ cha ngươi trong triều.

- Như vậy... ngươi có muốn lựa chọn tín nhiệm bọn họ hay không? Tin vào “giao tình” giữa bọn họ và ngươi, tin tưởng tất cả bọn họ đều sẽ ngậm miệng không nói về chuyện này?

Bởi vì không nghe được cuộc nói chuyện trong điện thoại của Thiên Nhất và Lý Duy, Quý Thừa đành phải tiếp tục nhìn chăm chú vào Gambling Snake, đồng thời hỏi:

- Bọn b·ắt c·óc nói gì? Hắn đưa ra yêu cầu gì mới sao?

Lý Duy không trả lời, ‌ tiếp tục nghe điện thoại, khẽ lắc đầu với Quý Thừa, ra hiệu hắn không nên quấy rầy mình.

Thiên Nhất diễn thuyết đầy tính kích động:

- Suy nghĩ một chút về cuộc sống trong tù đi, Lý công tử. Khi đám dân đen cả đời bị ngươi giẫm dưới chân ở cùng hoàn cảnh với ngươi, vậy thì cuộc sống tốt đẹp biết bao, cả ngày lẫn đêm bị giày xéo, trở thành công cụ tiết dục cho một đám đàn ông khỏe mạnh... Có câu “hoa cúc rũ ướt sương, đường gai cỏ khô nằm...”

Hắn lại bắt đầu ngâm ‌ thơ.

Lý Duy cảm thấy rất ‌ áp lực, quát lên:

- Đủ rồi!

- Ha ha... ‌ ngươi cũng không cần quá khẩn trương, ta có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề này.

Thiên Nhất thay đổi đề tài:

- Ta cho ngươi hai phương án, sự lựa chọn của ngươi cũng đồng thời đại biểu đáp án của ngươi về đề bài thứ hai.

- Bây giờ nghe cho kỹ, phương án thứ nhất, ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần cúp điện thoại di động là được. Vị sát thủ đại ca dáng vẻ giống như Al Pacino (diễn viên phim Bố Già) bên cạnh ngươi sẽ mang theo cái USB kia thuận lợi chạy trốn, ngươi và những người có mặt đều sẽ an toàn rời khỏi, tiếp tục hưởng thụ nhân sinh của các ngươi. Hơn nữa ta còn sẽ lập tức thả Khương Quân, kết thúc trò chơi này.

- Phương án thứ hai, ngươi đưa điện thoại di động cho Quý trưởng quan. Ta sẽ thuyết phục hắn dẫn ngươi rời khỏi tòa nhà này, tiếp tục đề bài thứ ba của ngươi. Còn những người khác trong phòng, sẽ c·hết hết chỉ còn lại một người, mà người đó sẽ mang theo USB rời khỏi, tiêu hủy vĩnh viễn những tài liệu kia.

Lý Duy nghe xong, do dự một lúc, sau đó đưa mắt nhìn Gambling Snake, lại phát hiện Gambling Snake cũng đang nhìn hắn. Vị thích khách này hoàn toàn không quan tâm đến thượng úy HL cách đó hai mét đang cầm súng chĩa vào mình, hắn vẫn đứng đó bất động, không phải vì nằm dưới họng súng không thể chạy trốn, chỉ là đang đợi phản ứng của Lý Duy mà thôi.

- Quý trưởng quan...

Lý Duy cuối cùng vẫn đưa điện thoại di động sang:

- Hắn bảo ngài tiếp máy...