… Tôi phải làm gì đây?

Mặt trời đã lặn, tôi cố bám vào những giọt ánh sáng cuối cùng, nhưng tôi chẳng biết mình phải đi đâu đây.

Dù sao tôi cũng phải đến chỗ có người – càng nhiều người càng tốt.

Và thế là tôi cố lê thân tới giảng đường ở phía bên kia sân.

Tuy nhiên…

Bước chân tôi dừng lại ở phía trước tấm cửa kính dẫn vào giảng đường.

Bên trong giảng đường, thật kỳ quặc khi có khoảng 100 sinh viên đang ngồi học, còn giáo sư thì đang viết gì đó trên bục giảng. Tôi có thể nghe thấy tiếng ghi chép sột soạt và tiếng phấn nghiến kin kít trên mặt bảng. Giảng đường im ắng với những âm thanh vốn dĩ rất đặc trưng của nó.

Tôi không thể vào lớp được.

Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi cảm thấy xấu hổ với gia đình. Tôi vò đầu bứt tai. Tôi lên Tokyo trái ý gia đình, và giờ đây còn đang phải mắc nợ chị. Học phí là một khoản tiền mà nhà tôi đâu dễ trả? Còn tôi đang làm gì đây? Tôi bị những chuyện kỳ bí quyến rũ, đến những nơi vốn dĩ tôi không nên đến và vứt bỏ mọi thứ một cách nửa vời, để rồi bị ám. Những thằng ngu rồi sẽ sống một cuộc sống ngu dốt.

Tôi có thể quay về không?

Quay về nơi vốn dĩ tôi thuộc về.

Yoishi đã nói, Krishna đã nói, lý ra tôi nên vứt quyển vở đó đi, nhưng tính trẻ con trong tôi cản lại, nó cứ gào lên rằng điều đó không đúng đâu. Một phần trong tôi muốn ném nó đi, còn phần khác muốn giữ nó lại, lại còn cả cái thằng tôi thiếu quyết đoán nữa. Chính những cảm xúc phức hợp ấy hành hạ tôi, tôi đã làm phiền quá nhiều người, và chính tôi càng ngày càng dạt xa ra khỏi con đường vốn dĩ tôi phải đi. Những ý niệm trong đầu tôi cứ đấu tranh liên miên không dứt, chúng đánh nhau, đâm nhau, xé toạc lẫn nhau ra. Một cuộc chiến thảm khốc đang diễn ra và cuối cùng tất cả các ý niệm đều tan biến. Cuối cùng tôi ngừng lại, không suy nghĩ nữa, và thằng tôi trống rỗng ấy đang nhìn chằm chằm vào lớp học – và thấy trong đó một thằng tôi khác.

Vị trí tôi hay ngồi – tuốt phía xa bên phải dãy thứ năm tính từ hàng đầu.

Tôi đang ngồi đó.

Với một cái nhìn vô tư lự, có vẻ chán nản. Tôi đang ngồi học.

Lúc đó tôi cảm thấy một cái gì đó bên trong mình sụp đổ.

. Mọi thứ đảo ngược rồi ư?

. Tôi là con ma, còn thằng ngồi trong kia mới là thực?

Tôi không còn khả năng phân biệt được đâu là thực tại nữa. Tôi cảm thấy như có một cái gì đó đang được tạo thành sau khi bộ phim kết thúc. Thực tại của tôi liên kết với thế giới chỉ bằng một sợi chỉ mảnh, muốn cắt nó quá dễ dàng. Như người bạn của Zippo ấy, một ngày nào đó sợi chỉ của anh ta bị đứt, và anh ta không còn đường quay lại nữa.

Tôi yếu ớt quay người đi khỏi giảng đường và ngồi xuống băng ghế đá.

Tôi lấy hai tay ôm đầu. Tôi có thể nghe thấy âm thanh xe cộ, còn những hàng cây tối, những bảng thông báo, những chậu hoa trước mặt tôi cứ như những dụng cụ do người khổng lồ làm ra.

Quang cảnh bình thường của nơi nay hoàn toàn biến mất hẳn.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được điều đó kinh khủng đến thế nào. Tôi thấy shock, tôi không còn biết mình đang đứng ở đâu. Tôi nhận ra rằng mình hoàn toàn vô nghĩa. Lúc đó tôi thậm chí còn không thể khóc, bởi điều đó nghĩa lý gì đâu. Một thứ vô nghĩa làm một điều vô nghĩa để được cái gì? Hư vô chỉ sản sinh ra hư vô mà thôi.

. Cảm giác sợ hãi như thế nào vậy?

Yoishi từng hỏi tôi như thế.

Yoishi, giờ tôi đã hiểu.

Đây chính là nỗi sợ, sợ đánh mất nơi mình đang sống.

… Chính nó.

Tôi ngẩng đầu lên, và thấy trước mặt mình một gương mặt trắng ngần.

Mái tóc đen, dài của Mitsurugi Yoishi đang tung bay trong gió, và đôi mắt đen láy của cô đang nhìn vào tôi.

“Cứ thế này anh sẽ chết.”

Buổi tối, hình ảnh cô nữ sinh cấp ba trong bộ đồng phục nổi bật hơn hẳn trong sân trường đại học.

Những sinh viên đại học đi ngang qua đều liếc nhìn chúng tôi một cái.

“Tại sao anh lại muốn mang theo bóng tối của người đó – để rồi phải khổ đau đến thế?”

Đôi mắt đen như hạt huyền của Yoishi thiếu hẳn sự trống rỗng thường nhật.

Thay vào đó là một thứ ánh sáng muốn biết một điều gì đó trên cả “nỗi sợ”.

“Tại sao…”

“Tại sao ư…”. Tôi có biết đâu, chính vì thế tôi mới đau khổ đến như vậy. Tôi không thể trả lời được câu hỏi đó ngay lúc này. Vì thế tôi cứ nói mà không hiểu tại sao.

“… chẳng phải như thế là bình thường ư?”

“… sao?”

“Nếu nhìn thấy một ai đó mang vác nặng… chẳng phải ta thường dừng lại giúp đỡ sao?”

“Ngay cả khi điều đó quá sức của anh?”

Những từ đó khiến tôi cứng họng.

Tôi không biết. Chính vì điều đó tôi mới can thiệp vào quá nhiều chuyện một cách nửa vời. Thế tốt nhất tôi không nên thò mặt vào chứ gì? Phải vậy không?

“Quá sức anh ư… chết tiệt.”

Tôi vò đầu bứt tai.

“Không phải anh cố tình can thiệp vào tất cả mọi việc. Vì anh có một nguyên tắc…”

“Nguyên tắc?”

“Vì nếu chúng ta làm việc một cách tự nguyện… chỉ có thể cho bạn mình mà thôi.”

Tôi ngạc nhiên khi mình có thể thốt ra những lời nói đó.

Thực sự cậu bé đã chết kia đâu phải bạn tôi. Tôi còn không biết cậu bé trông như thế nào chứ nói gì đến bắt chuyện với cậu ta. Nhưng tôi chia sẻ nỗi đau của cậu bé. Tôi cũng ở trong trạng thái đau khổ tương tự. Một đứa trẻ cảm nhận được tử thần kề bên thì điều ước của cậu bé đó không phải là chuyện dành cho một ai khác nữa rồi. Hãy chữa lành cho em. Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy dòng chữ đó nó đã khắc sâu vào tâm khảm tôi rồi.

Anh không thể làm được gì cho em, nhưng anh có thể ở cạnh em.

Vì thế tôi có thể mang quyển vở theo mình. Mẹ luôn ở cạnh tôi hàng giờ liền, nắm lấy tay tôi cho đến khi cơn đau dứt hẳn là bến đỗ bình yên duy nhất của tôi. Chỉ cần có một người bên cạnh thôi thì có thể vươt qua được mọi điều. Tôi muốn nói với cậu bé điều đó.

“… Anh thật ngốc.”

Tôi bắt đầu khóc.

“Ngốc quá”. Tôi lặp lại.

“Đúng, điều đó thật thiếu logic.”

Yoishi thì thầm, rồi bất thình lình lôi điện thoại di động từ trong túi ra.

Tôi cứ ngỡ cô sẽ gọi điện cho một ai đó, nhưng bất ngờ sau đó cô di chuyển ngón tay với một tốc độ kinh hoàng.

Tôi cứ ngỡ cô đang nhắn tin cho ai đó, nhưng tốc độ các ngón tay thật quá nhanh. Yoishi tiếp tục ấn phím không ngừng nghỉ, cứ như một con búp bê bị hỏng chỉ có thể làm đi làm lại duy nhất một động tác. Một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán cô, vướng vào tóc cô, mà cô vẫn đứng đó không di chuyển, đứng thẳng với hai chân dang ra một chút. Chỉ có ngón tay của cô cử động với một tốc độ không tưởng tượng nổi.

Tôi nhìn, há hốc mồm.

Mọi thứ vẫn tiếp diễn khoảng một giờ nữa.

Bóng tối giờ đã phủ trùm quanh chúng tôi, thỉnh thoảng có bảo vệ đi tuần ngang qua, lúc đó tôi chỉ có thể cúi đầu nói “Đợi em ấy thêm chút nữa đi ạ.”. Trông các ngón tay của cô di chuyển cứ như nói lên tính khẩn cấp của vấn đề.

“Này, em không sao chứ?”

Tôi hỏi, và cô gật nhẹ đầu.

“… Em đang làm gì thế?”

Nhưng cô không trả lời, thay vào đó nói một câu vô nghĩa: “thật tiện lợi.”

“Nhưng thế này thì mọi thứ sẽ được giải quyết.”

Và sau đó.

Đôi mắt Yoishi trợn ngược và cô bất tỉnh nhân sự.

Đêm hôm đó.

“Cậu ổn chứ?”

Krishna gào lên và xông vào phòng tôi, ngay khi thấy Yoishi nằm trong chăn thì miệng cô há hốc.

“Ơ… ối… cậu.”

“… Dạ?”

“Cậu, với một nữ sinh cấp ba… cậu nghiêm túc đấy chứ! Cậu mang một nữ sinh cấp ba về phòng là ý gì hả! Rồi cô bé lại còn.. ng… ngủ trong chăn cậu nữa!”

Mặt cô đỏ dừ lên khi đang gào.

Phải chăng chị ấy rất kém khi đề cập đến những chuyện như thế?

Sau đó Karasu đến.

Thay khăn ướt trên đầu Yoishi xong cô bắt đầu giải thích.

“Khi tôi đến lấy đồ của mình thì thấy Nagi cõng cô bé này về và gào lên “cô ấy ngất rồi, ngất rồi.” Tôi nhìn kỹ thì thấy cô bé này đang bị ốm nhẹ. Phòng tôi và nhà kho lại chẳng có chăn nên tôi cho cô bé uống thuốc và để cô bé nằm đây.”

Mọi thứ như thế đấy. Tôi ngồi thẳng lưng và nhìn Krishna đầy hậm hực.

“Tôi… tôi xin lỗi. Cậu ổn chứ?”

Cô nói thế, và Krishna đặt cái túi du lịch vào một góc phòng rồi nhìn tôi. Tôi cảm thấy có một chút bất cân xứng giữa đầu và vai cô.

“Em không biết… Nhưng Yoishi nói rằng như thế mọi thứ sẽ được giải quyết.”

“Nói gì cơ?”

“Em không rõ em ấy làm gì, và thực sự không hiểu được tại sao em ấy làm thế.”

Krishna ngồi xuống thở dài. Có vẻ như cô đã lao bổ về đây từ Aomori. Tôi cảm thấy có lỗi về điều đó.

“Em xin lỗi. Em làm phiền chị nhiều quá.”

Tôi cúi đầu thật thấp còn cô nói đầy vẻ trách móc “dĩ nhiên rồi”.

“Mọi sự thật lạ lùng. Tôi không thể gọi điện cho cậu được nữa, điện thoại của chúng tôi bỗng dưng hỏng – Nhưng tôi cũng muốn truyền đạt lại cho cậu lời thầy tôi nói. Kết quả của kiểm tra linh lực cậu.”

Cô lôi ra một tập giấy dày và bắt đầu đọc.

“Đầu tiên – kết quả của phép “Shishoushikibetsunodaji”, cậu nói rằng ngón giữa bị run. Ngón giữa, như chúng tôi đã nói qua điện thoại hẳn là một vị thần cao cấp hay một ác thần, nhưng sau đó cậu nói ngón giữa ấy còn tự cử động nữa, đúng chứ? Nếu cậu nói điều đó sớm hơn hẳn chúng tôi đã cho cậu nghe kết quả khác.”

“Ý chị là sao?”

“Một con ma sống.”

“… Hơ?”

“Không, đợi đã.”

“Ma sống? Tức khi sự ghen tị và ghét bỏ trở thành dạng linh hồn…”

“Đúng nó rồi đấy. Người khơi mào ra nó cũng hẳn không nhận ra được điều đó. Một kiểu cản trở linh lực khá phiền phức đây.”

Krishna nói tiếp, nhưng tôi không hiểu.

“Nói cách khác? Em đã phải chịu đựng điều đó còn kẻ gây ra điều đó sống vui vẻ mỗi ngày ư?”

“Ừ đúng thế.”

Tôi bất thình lình trở nên giận dữ. Tôi đã phải chịu đựng quá nhiều sự thất vọng và hoảng sợ rồi nên tôi bực mình là lẽ dĩ nhiên.

“Là ai? Để em cho hắn một đấm.”

Tôi nói còn Krishna nhún vai, “chẳng dễ đâu.”

“Cứ tự nhiên đấm vào mặt những kẻ yêu thích những điều kỳ bí trên khắp cả nước đi.”

“… Khắp cả nước ư?”

“Nói chính xác hơn là những người ở Tokyo và phụ cận. Bởi lời đồn về “bệnh viện nguyện ước” lan truyền với một tốc độ nhanh chóng mặt ở Tokyo. Hay nói cách khác mỗi người cảm nhận được một chút hy vọng từ thông tin ngu xuẩn ấy thì những nguyện ước của họ sẽ trở thành một hồn ma sống, tất cả chúng tụ hợp lại dưới mái nhà là bệnh viện đó và chúng trở thành một đám linh hồn cực lớn.”

“Vậy người đàn ông mặc kamishimo mà em thấy…”

“Hẳn là một con ma trôi nổi trong khu vực đó. Với một đám linh hồn thì dạng có vị thế nhất là dạng còn lưu lại được nhiều ký ức nhất. Tôi có nói ma lững lờ trên bầu trời khi họ mất đi mục đích của mình, nhưng về cơ bản thủ phạm chính của vụ này chính là một linh hồn cực lớn. Con ma trôi nổi to lớn đó kết hợp với những hồn ma sống tạo ra một huyền thoại về “những điều ước có thể thành hiện thực”, và trở nên hùng mạnh ngang ngửa với các vị thần.”

Tôi kinh ngạc trong khi Krishna lật trang tiếp tục đọc.

“Và thêm nữa, có một thiết bị giúp khuếch đại những linh hồn sống đó.”

“Thiết bị ư?”

“Mạng Internet.”

Krishna đẩy gọng kính đỏ của mình lên bằng ngón giữa và nhìn tôi chăm chú.

“Ôi, điều này nghe thật ngu ngốc – chính những lời đồn thổi về bệnh viện đó ở trên mạng. Không phải là quăng một điều gì đó ngẫu nhiên vào bệnh viện ở vị trí nào đó là đủ để nguyện ước toại thành, và thực sự chẳng có nguyện ước nào của ai trở thành sự thật cả. Tuy nhiên ở một nơi có nhiều xúc cảm như thế thể nào mà chẳng tồn tại một hai hồn ma kia chứ. Thế là họ đến đó với những điều ước ích kỷ của họ và cuối cùng bị tổn thương bởi chính những điều đó. Hạng người gì vậy chứ?”

… Rác rưởi.

Mọi thứ dần sáng tỏ.

Dần dần, cảm giác hy vọng càng tăng đến mức bùng nổ. Họ đến đó, vượt qua nỗi sợ để rồi chẳng có gì xảy ra cả. Điều ước chưa bao giờ thành sự thật. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã quá tin vào những chuyện đó – nhưng có những kẻ không muốn chấp nhận rằng chỉ có mình bị lừa.

“Phải – chính những cảm giác tiêu cực đó đã tụ hợp lại để tạo thành dòng chữ trên tường. Những nguyện ước méo mó đó đã chuyển hóa thành ác tâm, và có khi còn kinh khủng hơn nữa. Thế là ra đời huyền thoại về “bệnh viện nguyện ước.”

Ra đây là lý do Yoishi nói “đáng tởm.”

Ra đây là lý do Yoishi nói ma tồn tại ở trên mạng.

Đến đây thì tôi đã hiểu, nhưng vẫn còn nhiều bí ẩn khác chưa được giải thích. Kiểu như tai nạn ở bệnh viện năm ngoái. Tại sao chỉ mình Yoishi biến mất trong mắt người khác, và có sự không trùng khớp về ký ức? Phải giải thích điều đó thế nào đây?

Tôi hỏi, và Krishna nhìn tôi đầy nghi hoặc. Hẳn cô đang lo về trạng thái tinh thần của tôi, nhưng tôi vẫn cứ van nài.

“Nói em biết đi. Ý em là nếu những điều đó vẫn chưa được giải quyết thì khéo em chết vì shock do những hình dung của mình mất.”

“À, ừ… trí tưởng tượng của cậu cũng phong phú thật đấy.”

Cô nạt tôi và tiếp tục giải thích.

“Rất đơn giản, vì Yoishi đã đi cùng với những hồn ma sống.”

Những từ đó khiến tôi nổi da gà.

Trong bóng đêm vô tận ấy…

Tôi hình dung Yoishi đi cùng với những hồn ma sống thích thú với những ý nghĩ kinh hoàng.

“Những người bạn đi cùng Yoishi hẳn đã đến nơi cho rằng sẽ hoàn thành nguyện ước của mình. Nói cách khác khi họ thấy dòng chữ trên tường họ nghĩ cần thêm gì nữa để điều ước của mình trở thành hiện thực. Điều ước ám ảnh họ quá lớn, hẳn là Yoishi đã thấy được điều đó.”

Krishna nhìn Yoishi đang ngủ với một cái nhìn đầy ganh tị.

“Cô bé có thể thấy được những hồn ma.”

“Thế người bạn của Zippo luôn lảm nhảm Yoishi…”

“Hồn ma sống là một đám những ý thức xấu xa của con người không muốn người khác biết. Nhìn cô bé nói những điều đó với cậu mà xem.”

Tôi nhớ những điều mà Krishna đã nói cách đây khá lâu.

Yoishi dễ dàng vượt qua ranh giới ấy.

Lời nói của Yoishi chứa đầy những bí ẩn mà người thường không nên biết.

Nên những câu nói của cô luôn khiến tôi, người đứng ở phía bên này, dao động.

Tôi may mắn vẫn còn đứng được ở phía bên này, nhưng…

Khả năng tôi không thể quay trở lại thế giới này vẫn còn bỏ ngỏ.

Và người bạn của Zippo thì không thể nữa rồi…

“Dù thế nào…”

Krishna nói, gãi đầu.

“Trong trường hợp này chúng ta cũng có một phần lỗi. So với những chuyện kinh dị cũ cần có thời gian để chuyển đổi và phát triển thì những chuyện kỳ bí bây giờ được phát tán rất nhanh trên mạng, thế là chúng bùng nổ với một tốc độ chóng mặt. Không có một gốc rễ nào đằng sau chúng cả. Đó chỉ là một post vớ vẩn của một ai đó rồi từ đó gây ra phản ứng dây chuyền và trở thành một bãi đáp để từ đó có thể triệu hồi một hồn ma thật. Người ta nói rằng bóng tối không rõ nguồn gốc chính là nỗi sợ thực sự đối với thế giới những điều kỳ bí – nhưng trong trường hợp này mọi thứ khởi nguồn từ việc xuất hiện dấu hiệu khi có sự tập hợp lại.”

“Dấu hiệu đó chính là hàng chữ trong quyển vở ư?”

Tôi hỏi, và Krishna buồn bã gật đầu.

“Đó là cảm xúc bị dồn nén của cậu bé.”

… Hãy chữa lành cho em.

Những từ ngữ cô đơn ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi.

Muốn chơi bên ngoài, muốn ra viện, muốn đi học, muốn được ăn nhiều, muốn chơi game.

Rồi cậu bé chỉ có thể ước những điều đó trong cay đắng.

“Những từ ngữ thuần khiết nhưng đầy sức mạnh, người Nhật xưa gọi đó là sức mạnh của ngôn ngữ.”

Krishna kết luận.

Im lặng ngập tràn khắp phòng, trong phòng giờ đây chỉ còn tiếng rù rì của tủ lạnh.

“Nhưng mà.”

Krishna nói tiếp, còn chúng tôi ngồi đó trong im lặng.

“Phải chăng việc đó có thể giải quyết được mọi thứ?”

… Đúng vậy.

Thực sự bản thân tôi cũng nghi ngờ. Liệu có khả thi không khi thanh tẩy một linh hồn thần thánh? Yoishi đã làm gì trên chiếc điện thoại của cô? Sao trông cô lại có vẻ thỏa mãn như thế trước khi bất tỉnh, nói rằng “thật tiện lợi” vẫn còn làm tôi băn khoăn.

“Đúng”, Krishna vừa nói vừa nhìn về gương mặt ngủ như chết của Yoishi.

“Cô bé nói cô bé đã giải quyết hết mọi thứ, đúng không?”

“Dạ”

“Hừ…”

Đẩy gọng kính vốn dĩ đã trượt xuống lên lại, cô thở dài.

“Rồi chúng ta cũng sẽ biết cả thôi. Thực sự tôi cũng không cảm thấy có nhiều điều lạ lùng ở cậu, và cá nhân tôi cũng thấy tò mò về cái cách Mitsurugi Yoishi thanh tẩy mọi thứ nữa.”

Tôi dần cảm thấy mệt mỏi vì cứ mãi suy nghĩ về những điều phức tạp. Thân thể của tôi mỏi nhừ, còn trí óc thì vẫn chưa được thông suốt. Tôi có thể ngủ ngay bất kỳ lúc nào.

“Nagi à, nếu cậu muốn ngủ thì qua phòng tôi.”

Karasu cười to, còn tôi ngáp dài do cảm thấy nhẹ nhõm.

“Cậu sẽ không thể chịu nổi nếu ngủ chung phòng với một nữ sinh trung học, đúng chứ? Tuổi trẻ mà.”

Cô… cô… cô ta nói cái gì thế?

Tôi muốn phản bác, nhưng Krishna nói trước.

“Cậu… cậu không đươc thế Nagi! Thật… thật thô bỉ… cậu không được!”

Mặt cô đỏ dừ khi nói những lời đó, Karasu giúp cô hạ hỏa rồi đến ngồi cạnh Yoishi. Cô thay mặt khăn và mỉm cười.

“Ra Yoishi là cô bé này đây. Trông cô bé ngủ mới dễ thương làm sao.”

Karasu thì thầm với một cái nhìn trìu mến, nhưng…

Thôi thì nếu từ bỏ thói quen nôn mửa và chịu khó tắm mỗi ngày thì tôi cũng đồng ý.

“Nagi này.”

Krishna nói từ sau lưng tôi.

“Cậu đã làm quá nhiều rồi.”

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa quyển vở đó về nơi nó thuộc về. Tôi sẽ không bất kính với nó, được chứ?”

Bất thình lình tôi cảm thấy muốn khóc.

Nên tôi quay mặt đi hướng khác và gật đầu liên tục.

Sau đó mỗi ngày cơ thể tôi ngày một nhẹ nhàng hơn.

Những chuyện lạ thường không còn xảy ra nữa. Tôi không còn gặp người đàn ông trong trang phục võ sĩ, cũng chẳng còn nghe thấy tiếng sáo, không thấy những kẻ kỳ dị và hơn tất cả thế giới trước mặt tôi đầy vẻ rạng ngời để tôi có thể lang thang đây đó.

Nhiều ngày sau, khi tôi đã hồi phục được khá nhiều thì trên con đường đến phòng của Krishna ở khu nhà phía Tây tôi đi ngang qua trường dự bị. Tôi nhìn những học sinh cấp ba đi ngang qua và nhớ về Yoishi.

Sáng hôm sau, khi tôi và Karasu quay lại phòng tôi thì Yoishi đã đi rồi. Không để lại một bức thư hay gì cả, nhưng chăn đã được gấp gọn. Tôi sợ hãi đánh hơi, nhưng chỉ còn mùi xà phòng vương lại trong phòng mà thôi. Đó cũng là lần cuối tôi gặp cô.

… Ít nhất tôi cũng muốn nói lời cảm ơn cô.

Đó là suy nghĩ của tôi, tôi đứng đợi Yoishi ra nhưng không thấy. Cuối cùng tôi bỏ cuộc và hỏi một học sinh ngẫu nhiên về Mitsurugi Yoishi.

“Hẳn bạn ấy vẫn còn trong thư viện.”

Tôi nghe thế. Cô là một học sinh có vấn đề và ít khi đến trường. Từ cô tỏa ra một khí chất cô không muốn tiếp xúc với học sinh khác, vốn dĩ là một điều tôi có thể hình dung ra được.

Thế là tôi nhanh chóng chạy đến thư viện thành phố vốn chỉ cách chỗ tôi năm phút đạp xe.

Tôi băng ngang qua quầy lễ tân và nhìn quanh những dãy ghế rồi tìm thấy Yoishi ngồi gần ô cửa sổ ở phía xa. Cô đang đọc một quyển sách khá dày.

“Chào, em đang đọc gì thế?’

Tôi gọi, và cô trả lời không nhấc đầu lên.

“Bản chép tay của Kurten.”

“Ai vậy? Một tác giả nào đó à?”

Tôi hỏi khi ngồi đối diện với cô, còn cô lắc đầu.

“Một tên sát nhân hàng loạt nổi tiếng người Đức. Phương thức giết người của hắn bất thường đến nỗi người ta không thể bắt giam được hắn cho đến khi hắn tự thú.”

“Cách thức Kurten xuất tinh khi giết người thực sự rất thú vị.”

Tôi liếc nhìn vào và thấy chủ yếu những hình ảnh gớm ghiếc đen trắng chỉ khiến tôi muốn nhìn ra chỗ khác.

“Thôi thì.”

Tôi lầm bầm và nói những gì tôi muốn nói.

“Anh không biết em đã làm gì nhưng cơ thể anh thấy nhẹ nhàng hơn. Anh không còn thấy những thứ quái đản nữa. Krishna đã giải quyết vụ quyển vở rồi. Dù thế nào đi nữa em đã giúp anh quá nhiều. Anh cảm ơn em.”

Tôi cúi đầu.

“Thế là tốt rồi.”

Cô lầm bầm, chụp lấy túi và quyển sách và đứng lên.

Cô cẩn thận trả lại quyển sách về kệ và bước ra cửa.

… “Thế giờ em làm gì?”

Tôi muốn hỏi cô điều đó, nhưng lần này tôi kìm lại được. Krishna nói tôi không hề biết cách học hỏi, nhưng điều đó chưa hẳn đúng. Tôi vẫn còn khả năng để tiến lên. Tôi biết rõ tôi tiến xa được đến đâu. Và lần này tôi đã nhận được một bài học đau thương nên tôi cố kìm hãm mình nhìn cô bước đi xa dần.

Tuy nhiên đi được một đoạn có vẻ cô đã nhớ ra điều gì đó rồi đột ngột quay người lại.

Cô đến gần tôi, tựa vào tôi rồi thì thầm vào tai tôi.

“Anh không nên vào những site liên quan đến bệnh viện đó trong một khoảng thời gian.”

“… Hơ?”

“Tạm biệt.”

Và chỉ với câu nói đó, cô đi khuất.

Tôi ngơ ngẩn đứng đó trong một lúc.

Nhưng sau đó một nỗi tò mò vô cùng mạnh mẽ trồi lên.

Không không, ngừng lại đi. Tôi vốn là loại người cứ hăng hái xông lên khi người ta bảo không được đi. Tôi vốn dĩ đã như thế trong suốt cuộc đời mình. Và dĩ nhiên tôi có thể hình dung được rằng mình sẽ hối tiếc vì đã làm điều đó. Nhưng… tôi nhận ra rằng mình đã móc điện thoại ra khỏi túi. Chỉ một chút thôi, chỉ liếc nhìn một chút thôi, và nếu cảm thấy có nguy hiểm tôi sẽ bỏ chạy ngay. Tôi dặn mình thế.

Ngay lập tức tôi vào mạng và search ngẫu nhiên “Hachioji”, “bệnh viện bỏ hoang”, “nguyện ước”. Một loạt những trang trước đó tôi đã vào xuất hiện và tôi mở ngay trang đầu tiên.

Tuy nhiên…

“Cái quái gì…?”

Tôi vô cùng ngạc nhiên, và mở những trang kế tiếp.

“… cũng thế.”

Mỗi site đều có một thread về bệnh viện bỏ hoang giờ đã không còn ai post bài. Thời điểm không ai post thêm gì nữa đứng lại từ một tuần trước. Thời gian hoàn toàn khớp với thời điểm Yoishi sử dụng điện thoại.

“Con bé viết mấy dòng này ư?”

Cảm thấy sợ hãi, tôi tiếp tục đọc.

Và ngay dòng đầu tiên tôi đã hiểu ra.

Tất cả chúng đều bắt đầu từ một dòng chữ nổi tiếng.

“Chỉ một mình bạn phải tự chịu trách nhiệm khi đọc những dòng này. Hãy hiểu rõ điều đó trước khi tiếp tục.”

Kiểu truyện kinh dị tự chịu trách nhiệm quá nổi tiếng trên mạng đây mà.

Họ nói rằng một khi đã đọc thì chính bản thân cũng được trải nghiệm những hiện tượng bất thường, và ở đó có một cái gì đó không ăn khớp. Một số cho rằng chính những dòng chữ chứa đựng những từ có khả năng triệu hồi hồn ma, và số khác lại cho rằng những từ đó được viết ra để gọi đến những linh hồn bảo vệ.

Tôi đọc thêm một đoạn và đã hiểu ra ngay lập tức. Ai đọc nó cũng thấy rằng đây chính là một câu chuyện tựa như bệnh viện bỏ hoang vậy.

“… Một ý tưởng đúng chuẩn nhỉ?”

Để loại bỏ những tin đồn về bệnh viện bỏ hoang thì tốt nhất hãy biến nó thành một nơi bị nguyền rủa.

Đó là câu chuyện về một cô gái vốn gắn bó mật thiết với “bệnh viện bỏ hoang” để rồi sau đó bước dần vào con đường của sự điên rồ.

Tôi bị thu hút vào ngay từ những dòng đầu tiên. Những từ ngữ chứa đầy sự thật, và sự mô tả về việc sụp đổ tính cách đầy thuyết phục. Những chuyển đoạn rất thật, và câu chuyện kinh dị mà cô gái kể ra, câu chuyện thực sự với những cảm giác kỳ quặc được viết với một phong cách nó sẽ dẫn tới một cảm giác bất an. Yoishi có thể viết được như vậy sao? Tôi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn muốn đọc cho đến hết.

Trong thư viện, vào buổi chiều tà, tôi nắm chặt điện thoại di động để đọc một câu chuyện. Việc cô sử dụng hiragana để mô tả sự sụp đổ ý thức thực sự kinh khủng, như Algernon vậy. Dù tôi nghĩ thế nhưng tôi vẫn nín thở đọc tiếp. Tôi cảm thấy lạnh gáy khi tiếp tục đọc. Và rồi khi cô gái đối mặt với định mệnh của mình, bước xuống tầng hầm bệnh viện…

Bất ngờ màn hình điện thoại của tôi bị che lại.

Khi tôi nhìn lên thì Yoishi đã ở cạnh đó từ bao giờ, lấy tay che màn hình điện thoại.

Cái nhìn u tối và sâu thẳm đó chiếu vào tôi…

“Anh không nên đọc đoạn kết.”

Đó là những từ ngữ kinh khủng nhất tôi từng được nghe.