“Này, đến đâu tiếp?”

Tôi gào lên, vừa gào vừa ấn pedal đạp trối chết.

“Một nơi nào đó không người ấy.”

Yoishi nói khi đang yên vị ở ghế sau xe đạp.

Trên tay cô cầm quyển vở đó, giờ đã được bọc lại bằng giấy báo.

“Ra đó là lý do em từ bệnh viện đến thẳng nhà anh.”

“Phải… Tôi theo dấu thứ này.”

Sau đó Yoishi đi thẳng từ phòng khách xuống bếp và bốc một nắm muối còn sót lại trên bàn đổ hết lên đầu và lên bộ đồ ướt mem của mình. Sau đó cô đột ngột nói: “Tôi mượn về đọc nhé”, sau đó bọc quyển vở bằng giấy báo và đi khỏi nhà. Tuy nhiên ánh nhìn của cô lúc đó rạng lên rực rỡ. Cô vừa mới phong ấn lại một thứ rất nguy hiểm, vì chính ánh nhìn đầy vui thích của cô khiến tôi hiểu vật đó nguy hiểm đến thế nào.

“Ra cuốn vở đó rất nguy hiểm.”

“Đây chính là căn nguyên của mọi việc.”

“Căn nguyên ư? Nhưng đó chỉ là một quyển nhật ký thôi mà.”

“Đúng, nhưng mọi người đều cố trao cho nó một ý nghĩa.”

“Ý nghĩa…”

Đột nhiên tôi nhớ ra Krishna có nói một điều tương tự.

“Này, sao chúng ta không liên lạc với Krishna nhỉ?”

Nhưng Yoishi bác bỏ ngay điều đó.

“Không thể để cho bất kỳ ai nhìn thấy cuốn vở này nữa.”

Những từ ngữ đó khiến tôi nổi da gà, và bất thình lình cô chỉ tay về phía trước.

“Rẽ góc kia”

“Sao?”

“Có một nơi tôi muốn dừng lại.”

Tôi theo lời cô và rẽ vào một con hẻm hẹp bên cạnh đường chính.

Đó là một tiệm tạp hóa nhỏ, đã đóng cửa. Hiển nhiên thôi, giờ đã quá nửa đêm rồi, nhưng nó tĩnh lặng đến mức khiến tôi không chắc ban ngày tiệm có mở cửa hay không. Ánh đèn đường chỗ này cứ nhờ nhờ. Tôi cố chọn những lối đi có nhiều người qua lại nhưng tại sao chúng tôi lại rẽ vào đây chứ?

“Này, chúng ta đi đâu đấy?”

“Phía trước có một ngôi đền.”

“Em muốn phong ấn nó ở đấy ư?”

“Không.”

Cô nói một cách tự nhiên.

“Tôi muốn lấy một đoạn dây trừ tà ở đó.”

Lấy một đoạn dây trừ tà?

Tuy nhiên đúng như Yoishi nói, mái ngói cong cong của ngôi đền đập vào mắt chúng tôi.

Ánh sáng phát ra từ chánh điện xua đi bóng tối trên con đường đầy cây cối rậm rạp.

Tôi chạy xe vào con đường hẹp dẫn đến bãi đỗ xe, Yoishi nhảy ngay xuống. Cô chạy dưới mái ngói để hướng đến cây bạch quả (một loại cây họ Cử) cạnh đền chính. Tôi đậu xe, chạy về phía cô và nhanh chóng quan sát xung quanh.

“Em có chắc là em được phép làm vậy không?”

“Em có muốn bị nguyền rủa hay phải nhận lãnh cơn giận của các thần không? Chọn đi.”

… Cả hai đều không.

Yoishi hẳn đã nhận ra việc kéo một đoạn dây trừ tà hoàn toàn vô ích. Thế là sau đó cô lại chạy đến nhà kho cạnh đó và lôi ra một cái móc câu. Trước khi tôi kịp can ngăn cô đã cắt lấy một đoạn dây trừ tà. Trong suốt quá trình đó tôi cứ cầu nguyện liên tục. Xin lỗi, xin lỗi, con bé đó bị tâm thần mà. Nó không có ý xấu đâu, chỉ hơi chập một tí thôi.

“Chẳng có thần thánh gì ở đây cả, anh đừng có lo.”

Cô vừa nói vừa vung vẩy cuốn vở vốn dĩ đã được bọc bằng giấy báo ở tay trái, và cầm móc câu ở tay phải.

“Vậy em cần dây trừ tà làm gì?”

“Những niềm tin mà con người tích tụ lại do cầu nguyện từ lâu nay cũng có một sức mạnh tương đương.”

Đây không phải lần đầu tiên tôi không hiểu được ý cô.

Dù thế nào đi nữa tôi cũng miễn cưỡng đi theo Yoishi, giờ đã quay trở lại bãi đỗ xe.

Khi hai chúng tôi cùng ngồi xuống tôi lao đi ngay, như muốn chạy trốn.

Tôi tăng tốc, cho xe hướng về khu mua sắm ở trên đường chính với tốc độ tối đa.

Tuy nhiên…

Tôi bắt đầu có một cảm giác kỳ lạ. Kiểu như trung tâm mua sắm giờ đã không còn là chính nó nữa – Phải rồi, kiểu như số cửa hiệu lại tăng lên. Ngay lúc chúng tôi đến nơi thì mọi cửa hiệu đều đã đóng. Tuy nhiên tôi cảm thấy rằng trước đây chỉ một vài trong số chúng có bảng hiệu, còn giờ bảng hiệu nhìn đâu cũng thấy. Không, không chỉ thế. Tôi có thể thấy được thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ cửa sổ của một vài tòa nhà. Tôi có thể thấy được có người bên trong. Nhiều hoạt động đến mức tôi có cảm tưởng các cửa hiệu sẽ mở cửa bất kỳ lúc nào.

“Nhanh nữa lên.”

Yoishi thì thầm bên tai tôi.

Không đợi cô phải nhắc, tôi ấn pedal với tất cả sức lực.

Một cái gì đó không đúng. Những điều bất thường luôn xảy ra quanh tôi – không, phải là sắp xảy ra mới phải.

Tôi thấy nhiều người ở những khoảng không gian hẹp giữa các ngôi nhà.

Tôi cảm nhận được họ đang nhìn mình, nhưng tôi không dám nhìn lại. Tôi cảm thấy những cánh cửa mà tôi đi ngang qua có vẻ như đã mở ra. Tôi cảm thấy khu vực sau lưng tôi sáng dần lên. Nhưng tôi cương quyết phớt lờ tất cả. Tôi cắm đầu ấn pedal liên tục.

“Trả nó lại đây.”

Bất thình lình tôi nghe thấy một giọng nói. Tôi có cảm giác như vô số những cánh tay vô hình hướng về phía tôi. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, tôi liên tục lặp lại điều đó trong tim mình như đang cầu xin sự tha thứ. Cơ thể tôi ra mồ hôi như tắm. Tôi tiếp tục tăng tốc độ đạp xe về phía cuối khu phố mua sắm tưởng chừng dài vô tận và thoát ra được trục đường chính.

Lúc đó.

Ánh sáng chiếu khắp nơi. Tôi có thể nghe được tiếng còi đinh tai. Một chiếc xe tải đang tiến về phía tôi từ bên hông.

“Ứ… óa óa óa.”

Tôi gấp gáp quay đầu nhưng vẫn không kịp. Tôi không thể nào thoát ra được.

Chúng tôi sẽ bị tông – ngay lúc đó chiếc xe đạp cũ kỹ của tôi thể hiện một tốc độ mà trước giờ tôi không thể hình dung nổi. Có cảm giác như thời gian đã ngừng lại, và khi tôi quay lại nhìn Yoishi như một nỗ lực níu kéo sự sống thì thấy mái tóc suôn dài của cô tung bay, rồi trọng tâm xe xuống thấp đến mức thiếu tí nữa tôi đặt một nụ hôn lên mặt đường.

“Đạp đi.”

Những từ đó đưa tôi về thực tại, và tôi nhấn pedal với tất cả những gì đang có.

Cả hai bánh đều trượt, nhưng phút cuối đụng được nhựa đường nên kịp thời lấy lại thăng bằng.

“U oa oa oa oa oa”

Ngàn cân treo sợi tóc.

Chiếc xe tải lại một lần nữa ấn còi và chạy vượt qua chúng tôi.

Áp suất không khí do xe tải tạo ra thổi mạnh vào chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn giữ được thăng bằng. Tôi không thể nghĩ được gì trong mộc lúc lâu, còn Yoishi hoàn toàn im lặng.

Ông bà tổ tiên ơi…

Tôi cảm tạ tất cả những vị thần mà tôi có thể nhớ ra được.

Chúng tôi bước qua một hàng rào hỏng, và tôi nhận thấy mình đang đứng trên một mảnh đất ướt với cỏ mọc um tùm.

Không gian xung quanh tối mịt. Lúc này trăng đã bị mây che khuất nên chúng tôi không thể thấy rõ mặt nhau.

Nền đất mềm nhão, khu vực bốc mùi bùn sình nồng nặc. Bên tai tôi chỉ toàn tiếng côn trùng kêu.

Chúng tôi đang ở phía bắc Musashino, ở một bãi thải giờ chẳng ai dùng nữa.

Tôi nhìn quanh, á khẩu khi Yoishi cắn chặt chiếc đèn pin và đặt một hòn đá lượm được vào giữa quyển vở. Cô cột tất cả lại bằng sợi dây trừ tà cô vừa mới cắt được.

“Em tính làm gì vậy?”

“Nhấn chìm nó.”

Cô trả lời như thể đó là điều hiển nhiên vậy.

Tôi nhìn quanh bãi đổ chất thải đen kịt này.

Có một cái hồ hình vuông với mỗi cạnh khoảng ba mươi mét đang chìm trong bóng tối.

“Này.”

Tôi nói trong khi côn trùng vẫn tiếp tục rỉ rả.

“Chúng ta có nhất thiết phải làm vậy không?”

Gương mặt trắng ngần của Yoishi được phản chiếu dưới ánh đèn nhìn sang một phía khác.

“Cậu bé đâu liên quan gì, đúng không? Cậu bé chết vì bệnh. Vậy tại sao phải để cậu ấy chìm xuống ở một nơi hẻo lánh thế này chứ?”

“Anh chỉ cảm thấy thương hại hắn ta thôi.”

“Em đã đọc nhật ký chưa. Cậu ấy chỉ muốn có một cơ thể khỏe mạnh. Nhưng…”

Mắt tôi giờ đã quen dần với bóng tối, và cái hồ trước mặt tôi hóa ra là một bãi sình.

“Nhưng cậu ấy sẽ bị nhấn chìm ở một nơi hoang vu thế này ư…?”

“Những ai đã rơi vào bóng tối phải được trả về với bóng tối.”

“… Sao?”

“Tất cả những tên tội phạm đều có một lịch sử có liên quan đến tội ác, chẳng hạn như họ đã bị cha mẹ mình bạo hành hồi còn bé, hay đã được nuôi dưỡng trong một môi trường tội ác. Họ bị tổn thương đến mức linh hồn họ vỡ tan, để rồi rơi vào bóng tối. Khi đã rơi vào bóng đêm sâu thẳm thì việc quay lại là không thể.”

Yoishi nói không ngừng nghỉ, còn tôi chỉ lắng nghe.

Làm gì đây? Tôi nên làm gì đây? Yoishi nhanh chóng tiếp tục công việc dang dở. Trong hành động của cô không hề có chút do dự. Trong ánh mắt của tôi giờ chỉ toàn lưng cô. Kiểu như tôi đang chứng kiến cảnh cô tự cột chính mình vậy. Cô đang loại bỏ phần cái tôi bẩn thỉu của cô, như giấc mơ tôi thấy…

Khi con người Yoishi đá con rắn Yoishi.

“Ngừng lại đi.”

Trước khi tôi kịp nhận ra thì tôi đã nắm lấy tay Yoishi rồi.

“Nghĩ cách khác được không?”

“Không có cách nào khác cả.”

“Như thanh tẩy hay trừ tà chẳng hạn.”

“Đây không phải thứ dành cho họ.”

Tôi không thể chịu được giọng nói quyết đoán đó.

“Sao em có thể khẳng định chắc chắn thế?”

Tôi nhìn vào gương mặt trắng ngần của cô.

“Chưa thử sao biết được?”

“Tôi biết chứ.”

Cô chỉ vào đôi mắt đen huyền của mình, trong đó còn u tối hơn cả môi trường xung quanh.

“Những ai đã từng một lần biết đến bóng tối sẽ bị rơi vào vòng xoáy của nó.”

Tôi á khẩu.

Tôi nhớ tới ông tác giả đã từng biến mất ở con đập vào một đêm mưa. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là thứ chủ nghĩa lãng mạn chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, cứ ngỡ đó chỉ là tưởng tượng ngô nghê của một học sinh cấp hai. Nhưng khi người nói lại là cô tôi cảm nhận trong đó một sức nặng vô hình.

Tuy nhiên…

Tuy nhiên, tôi lắc đầu.

Tôi muốn hỏi rằng để bị bóng tối nuốt chửng thì có sao không.

Biết bản chất của bóng tối có ý nghĩa gì? Chìm xuống đáy con đập có ý nghĩa gì? Rồi thì con người cũng chết, lúc đó hãy tận hưởng niềm vui với bóng tối. Tôi yêu thích những điều kỳ bí, cảm thấy phấn khích bởi những điều chưa thể giải thích nổi khiến tôi nhận thấy thế giới sâu thẳm đến dường nào. Nhưng cũng giống như bố tôi khi ông cầu nguyện thần núi mỗi khi đốn gỗ, sự tồn tại của những gì không thể thấy, một thế lực siêu nhiên vượt trên con người – gọi là thiên nhiên hay gì cũng được – cần phải được tôn trọng.

Tôi học được điều đó từ mẹ mình. Khi tôi còn bé, tôi con rúm lại vì sợ hãi căn bệnh của mình chẳng biết khi nào phát tác. Một ngày nọ khi mặt trời chưa mọc, tôi bị đánh thức và được đưa đến đỉnh Eboshi. Chúng tôi dò dẫm trong bóng đêm để lên núi, tôi một tay nắm chặt tay mẹ, tay còn lại dụi cặp mắt buồn ngủ của mình. Tôi nhớ rằng chúng tôi không thể thấy chân núi khi trời còn tối và tôi vô cùng sợ hãi bởi những hình thù quái dị của chưa thể giải thích nổi. Tôi leo núi trong hoảng sợ, bám chặt lấy bàn tay mẹ như muốn níu giữ cho mình chốn bình yên duy nhất. Tôi không hiểu tại sao mẹ lại dẫn tôi lên núi. Nhưng khi chúng tôi đến đỉnh, mẹ lấy ngón tay chỉ về phía mặt trời mọc thì tôi phát ra một âm thanh không phải là tiếng nói nữa. Bóng đêm đã bị xua tan, và hình ảnh ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi khiến trong lòng tôi rộ lên một cảm giác tín ngưỡng. Điều thần kỳ đã tạo ra sự sống, tạo ra thế giới. Tôi đã được chứng kiến bằng chứng của lời tiên tri đầy sức mạnh ấy, đó là chúng tôi đã được ban cho sự sống.

Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ…

“Một ngày nào đó em hãy đến Fujieda nhé.”

Tôi nói.

“Anh sẽ dẫn em ngắm mặt trời mọc ở đỉnh Eboshi. Nếu em vẫn còn muốn nói thì hãy cứ nói đi.”

Đôi mắt Yoishi mở to đầy ngạc nhiên.

… Á á.

Tôi ngốc quá, ngốc quá.

Tôi nghĩ vậy, nhưng ngôn đã xuất mất rồi.

Tôi ưỡn ngực ra.

“Thế đó.”

“Những gì anh nói chẳng có tí logic nào cả.”

Cô thở dài, và tôi chẳng thể bắt lỗi cô được gì cả.

“Dù gì đi nữa tôi cũng chẳng nhấn chìm cậu bé đâu.”

Tôi lấy quyển vở từ tay Yoishi, và ôm nó thật chặt.

Yoishi yên lặng nhìn tôi một lúc rồi nói.

“Anh cứ làm những gì anh muốn đi.”

Cô lạnh lẽo nói, rồi quay lưng đi thẳng.

Tôi biết.

Tôi biết mình là một thằng hèn không thể cứu rỗi. Tôi biết chứ.

Và thế đó. Tôi phớt lờ lời cảnh báo của Yoishi và đưa quyển vở quay lại nhà mình, để rồi trong vòng chưa đầy một tuần lễ những sự kiện kỳ lạ liên tục xảy ra, cái này nối tiếp cái kia.

Chẳng hạn như một buổi sáng trời mưa.

Trên chuyến xe bus tới trường đại học tôi chợt thấy.

Khi tôi đang nắm tay vịn trên xe tôi thấy có gì đó ở phía xa.

Một người đàn ông mặc “kamishimo” (một bộ đồ dành riêng cho tầng lớp samurai xưa – ND) đã bạc màu, đứng ở đó, kiểu như trong những bộ phim dã sử. Ông mang một “hakama” trắng viền xanh da trời càng khiến ông trở nên nổi bật nhưng hầu như chẳng ai chú ý đến ông ta. Tất nhiên ngày nay cosplay làm người ta nổi giận nên tôi nhìn đi hướng khác. Tuy nhiên khi xe đến trạm dừng và tôi lại ngoái nhìn về phía đó thì ông ta đã đi mất. Tôi cứ ngỡ ông ta đã bỏ đi nhưng khi tôi nhìn quanh thì thiếu tí nữa tôi ngất xỉu, lúc này ông ta đã đứng trên nóc của một căn nhà gần khu phố chính. Ông ta thờ ơ bước đi trên đỉnh hàng rào trên nóc tòa nhà.

Và rồi trong giờ học.

Tôi nghe âm thanh huýt sáo, một âm điệu nhẹ nhưng cô đơn được gió mang đến tai tôi. Tiếng chuông gió chăng, tôi ngỡ là vậy, nhưng rồi tôi chợt nhận ra âm thanh đó không hề được phát ra từ bên ngoài mà đến từ trong lớp học, hay chính xác hơn ở sát bên cạnh mình. Tôi hốt hoảng ngoái nhìn nhưng chẳng ai thổi sáo cả. Hay nói cách khác nếu có ai đó thổi sáo trong giờ học thì giáo sư sẽ phát cáu lên mất. Tôi cố gắng kìm hãm trái tim đập mạnh của mình bằng cách hít thở sâu vài lần. Tuy nhiên tiếng sáo vẫn cứ văng vẳng. Giai điệu không quá dài để nhớ, nhưng không quá ngắn để có thể bỏ qua. Giai điệu đó vẫn cứ văng vẳng trong đầu. Tôi cảm thấy hoảng sợ bịt tai lại. Lúc đó tôi cảm thấy lưng mình nổi da gà. Tôi vẫn còn nghe thấy nó, vẫn còn nghe thấy rõ dù đã bịt tai lại. Khi tôi nhận ra rằng âm thanh đó phát ra từ bên trong đầu mình thì tôi bịt mồm lại để ngăn mình hét lên, và chuồn khỏi lớp học.

Trong giờ nghỉ trưa điều đó lại xảy ra khi tôi đang chơi bóng rổ với vài người bạn trong phòng thể dục.

Khi tôi nhận bóng và dẫn bóng qua lãnh thổ đội bạn thì tuyển thủ đội đối phương, cũng là thành viên đội tuyển trường nhanh chóng che chắn. Ngay lúc đó khóe mắt tôi thấy có một ai đó giơ tay lên. Thế là tôi chuyền một đường bóng xuyên thủng hàng phòng ngự của đội bạn nhưng lúc đó lại có tiếng còi hết đường biên ngang. Đồng đội tôi hỏi “cậu làm gì thế?”

“Hơ, chẳng phải cậu chạy về hướng đó sao?”

Tôi hỏi lại lần nữa, nhưng đồng đội tôi trả lời không phải hướng đó.

Tôi vừa chơi vừa hoang mang, nhưng trong trận đấu đó tôi đã hai lần chuyền hỏng khi thấy một ai đó qua khóe mắt mình, điều đó càng khiến đồng đội tôi bực mình.

… Cái gì đang diễn ra thế này?

Tôi ngờ rằng có một điều gì đó không đúng ở đây, và lang thang bên ngoài phòng thể dục. Tôi đến vòi nước bên cạnh cổng vào, mở vòi và uống một ngụm. Sau đó tôi ngồi vào băng ghế bên cạnh và ngẩng đầu lên. Bầu trời trong xanh quá, nhưng dù trời trong xanh thế tôi cảm thấy có một cái gì đó u ám, kiểu như thế giới tôi đang thấy bỗng dưng mờ đục. Như trong một bức ảnh cũ, đó là một thế giới chẳng liên quan đến tôi. Kiểu như tôi vừa mới chào tạm biệt thế giới mà tôi đã sống bấy lâu nay.

“Mình ngờ rằng do thứ đó lắm à.”

Cuốn vở vẫn còn nằm ở nhà tôi.

Cuối cùng tôi mang cuốn vở đó về nhà, nhưng tôi cột chặt nó bằng sợi dây trừ tà của Yoishi vì quá sợ và ném nó vào tận sâu trong tủ. Tạm thời cuộc sống của tôi sau đó khá tĩnh lặng và không có gì xảy ra… nhưng tôi phần nào vẫn còn lo lắng về điều đó. Có lẽ đó là lý do tôi hay thấy những điều bất thường.

Lúc đó có một người ngồi kế bên tôi.

Tôi vô thức nhích sang một bên để nhường chỗ.

Nhưng khi ánh mắt tôi thấy đôi giày đã cũ mòn tim tôi đập loạn nhịp.

Cơ thể tôi đông cứng, tôi không thể di chuyển.

Tôi không nhớ rõ tại sao tôi vẫn còn thở được.

Âm thanh biến mất, và thế giới lại bị bao phủ bởi một màn sương trắng.

Tôi vẫn tiếp tục ngồi cạnh thứ đó.

“Trời đẹp thật.”

Sau một quãng thời gian dài như cả thế kỷ thì có người đến bắt chuyện với tôi.

Tôi ngẩng đầu dậy và nhìn thấy đó là Ishikawa, bạn học chung lớp ngoại ngữ với tôi, đang mỉm cười.

Cậu ta là kiểu sinh viên điển hình trong một trường đại học điển hình.

“Cậu ổn chứ…?”

“À, ừ…”

Cơ thể tôi giờ đã có thể di chuyển. Khi tôi nhìn sang bên cạnh thì ở đó chẳng ai ngồi cả. Tôi nắm tay lại và mở ra, di chuyển được. Tuy nhiên lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi.

“Mới xong việc à?”

“Không.”

“Trông như cậu bị thiếu ngủ.”

Hahaha, Ishikawa cười to. Cậu ta có khả năng rất cao trong việc tạo được cho mình một công việc tốt, một công ty tốt và những mối liên hệ tốt nên khi tôi nhìn cậu ta tôi cảm thấy những nỗi lo của mình mới nhỏ mọn làm sao.

“Ê Nagito, nghe này.”

Cậu ta ngừng lại một chút trước khi nói tiếp.

“Có thể điều chỉnh được đấy.”

Những từ ngữ đó khiến tôi buồn nôn. Tôi cảm thấy có thứ nước bẩn thỉu nào đó rưới vào họng mình. Cảm giác buồn nôn ngập tràn cơ thể tôi, tôi cố hết sức chạy ra khỏi đó.

Lúc tôi đứng lên tôi nhìn kỹ mặt Ishikawa thì trông khác hẳn. Một cái gì đó đen tuyền, không giống người chút nào. Tôi sắp chịu hết nổi rồi, tôi đã chịu đựng đến giới hạn rồi. Tôi nghĩ vậy.

Lúc đó bầu trời nhiều mây hơn. Tôi cứ ngỡ mây đã tan đi và nhìn lên, nhưng hóa ra bầu trời vẫn trong xanh và đầy nắng. Bầu trời trong xanh ấy trải dài ra đến vô tận, nhưng tối đen, như khoảng không gian xung quanh tôi đột ngột tối đen đi vậy. Với cảm giác đó tôi vẫn tiếp tục chạy, chạy ra khỏi trường đến tòa nhà phía tây.

Do đã cắt đứt với Yoishi nên chỉ còn một người khác để tôi nương tựa.

Krishna!

Tôi đến trước căn phòng và đập cửa nhưng không ai đáp trả. Tôi nhìn qua lớp kính mờ đục và lắng nghe nhưng cảm thấy bên trong không có người. Tôi dựa vào tường và lôi điện thoại ra rồi gọi vào số Krishna, số điện thoại viết lên tấm danh thiếp. Quãng thời gian chờ cô nhấc máy cứ dài như vô tận, tôi vừa đợi vừa điều hòa nhịp thở.

“… Xin chào?”

Tôi chỉ muốn khóc khi nghe thấy giọng nói đó.

“Krishna, em gặp chuyện rồi.”

“Sao? Cái gì đã xảy ra?”

“Em nghĩ có ai đó đang ám em.”

Lúc này tôi nhất định sẽ nói hết.

Tôi đã lấy từ bệnh viện một cuốn vở nhưng tôi giữ kín điều đó. Yoishi muốn ném nó đi nhưng tôi lại mang nó về nhà và giờ cuộc sống của tôi đang dần sụp đổ.

Tôi nói hết mọi thứ với cô và van vỉ.

“Em xin chị, hãy cứu em.”

Phía bên kia đầu dây, Krishna yên lặng.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe mắng “cậu thật vô vọng”. Tôi không quan tâm mình sẽ bị giũa như thế nào, hay bị sỉ nhục như thế nào. Chỉ trông chị ấy có thể đưa ra một giải pháp nào đó.

“À, tôi chỉ có thể nói thế này thôi”.

Tôi nghe giọng Krishna lấp lửng.

“Đó là tôi không thể giúp được cậu.”

“Hơ? Tại sao?”

“Vì lúc này tôi đang ở Aomori.”

“… Hơ?”

Để ý mới thấy giọng cô như ở nơi nào xa lắm.

“Đợi đã… sao chị lại đi Aomori?”

“Để chữa cột sống.”

“Tại sao chị lại đến tận Aomori để chữa cột sống chứ…?”

“Nói thì dài dòng nên thôi. Mà thầy tôi muốn nói chuyện với cậu.”

“Thầy chị ư?”

À à, Krishna từng đề cập đến một lần rồi… chị ấy đang ở với người đó ư?

Trong lúc tôi đang bấn với những suy nghĩ của mình.

“Chào! Một ngày tốt lành.”

Tôi nghe một giọng nam vui vẻ ở phía đầu dây bên kia. Tôi cứ ngỡ mình sẽ nghe một giọng nghiêm nghị, cứ như giọng bà lão cơ đấy, thành ra tôi hơi hụt hẫng.

“Đầu tiên ta muốn kiểm tra tình trạng của cậu, gần đấy có nước chứ?”

“Nước ư?”

Tôi nhìn quanh và thấy một xô nước ở cuối hành lang.

“Dạ có.”

“Được rồi, giờ hãy rửa tay, và rửa sau cổ đi.”

Tôi làm ngay khi vừa được bảo.

“Xong rồi.”

“Tốt lắm, giờ trong khi cậu tẩy rửa cơ thể mình nhớ đừng làm gì cánh tay trái nhé.”

Tôi cũng tuân theo.

“Nhẹ nắm tay lại, và lặp lại câu chú ta nói cho cậu bảy lần.”

Tôi liên tục gật đầu và lẩm nhẩm câu nói đó 7 lần.

“Xong rồi chứ? Giờ thì viết “鬼の字” (chú quỷ) bằng ngón tay phải lên tất cả những ngón của bàn tay trái rồi thổi mạnh vào. Khi làm vậy hãy chú ý lắng nghe.”

Tôi không hiểu, không hề hiểu, nhưng vẫn nhất mực làm theo.

Bàn tay mở của tôi ướt đẫm mồ hôi, còn ngón tay thì cứ giật vì quá căng thẳng.

“… Giờ thì.”

Giọng ông ta bất thình lình hạ thấp.

“Ngón nào đang run rẩy?”

… Ummm

Ngón giữa của tôi đang run rẩy.

Tôi bảo ông ta ngón giữa, và người đàn ông ở đầu dây bên kia chìm vào yên lặng.

“Dạ… alo.”

… Đừng có bất thình lình im lặng thế chứ, đáng sợ lắm.

“Này, bác có nghe cháu nói không? Ngón giữa tệ lắm hay sao chứ?

Tôi gào to, và ở phía đầu dây bên kia vang lên một giọng bất ngờ.

“Biến”

… Ê ê.

“… Alo? à, Nagi!”

“… À, Krishna”

“Cậu nghe tôi không? Cậu ổn chứ?”

Tôi choáng trong một lúc sau khi nghe tiếng hét BIẾN! trong điện thoại.

Tôi đổ sụp xuống.

“… Lão khọm kia đâu rồi?”

Tôi hỏi trong lúc cảm nhận một cơn giận dữ đang trào dâng.

“Thầy đang dùng linh lực để nhìn thấu cậu lúc này đấy.”

Krishna nói ở đầu dây bên kia.

“Chúng tôi không có ảnh nên tất cả những gì chúng tôi có thể làm là thu thập thông tin và đưa ra ước đoán. Chúng tôi vẫn không thể nào đoán ra được cái gì đang ám cậu, và tại sao.”

“Thầy chị có thực sự đáng tin không thế?”

Tôi hỏi, và Krishna cười nhẹ.

“Chịu, có thể những hành vi của thầy ấy hơi quái gở, nhưng tôi đoan chắc rằng những ý kiến của thầy ấy chưa bao giờ sai.”

Tôi không hiểu lắm, nhưng cách cô nói làm tôi bực mình. Phải chăng tôi đang ghen vì sự tin tưởng quá lớn của chị? Hay vì tiếng thét BIẾN! như nói rằng đó không phải chuyện của ông. Tôi không hiểu nên quyết định không tin tưởng ông ta.

“Vậy còn ngón tay run rẩy thì sao?”

Đó là một lời nguyền kiểu Nhật từ… Nó giúp cho thầy có thể biết được loại ma quỷ nào đang ám cậu.

“Vậy ông ấy nói biến nghĩa là gì?”

“Thầy nói thầy không dám tin nữa – nhưng ngón giữa không phải ma quỷ thông thường đâu.”

“Không phải ma quỷ thông thường… tức là sao?”

“Theo ý kiến tôi có thể là thần đấy.”

“… Hơ?”

“Một vị thần hùng mạnh hay ác thần, dù trường hợp nào đi nữa đó không phải là một vị thần không mục đích được.”

Ơ, thế tại sao lại ám em – Tôi tính hỏi thế, nhưng sực nhớ ra.

Đêm đó tôi và Yoishi đột nhập vào ngôi đền và cắt đi một đoạn dây trừ tà. Nhưng đợi đã, tôi đâu có cắt nó, và tôi đã xin lỗi rất nhiều lần. Tôi biết tội danh này thật khó có thể bỏ qua, nhưng thế này thì đi quá xa rồi.

“Dù thế nào đi nữa chúng tôi sẽ sớm về Tokyo. Chắc phải tối mới đến nên hãy lấy giấy ra ghi lại những gì tôi sắp nói đây.”

Tôi lục túi nhưng chẳng có tờ giấy nào, thành ra tôi mượn đỡ cây bút và tờ giấy từ một nữ sinh cạnh đó.

Khi tôi nói sẵn sàng với Krishna ở đầu dây bên kia.

“Đầu tiên, hãy ném cuốn vở đi.”

Cô nói thế.

“Ở một nơi mà không có người nào đặt chân đến được. Bãi rác thải cậu và Yoishi từng đến chắc được đấy.”

Nhưng tôi vẫn còn một chút băn khoăn.

“Em phải làm vậy thật ư?”

“Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng chính nó là căn nguyên của mọi sự.”

“Tại sao… Tại sao cậu bé đó?…”

“Nhiều khả năng vô số linh hồn đang tích tụ trong cuốn vở đó.”

Tôi cảm thấy những từ ngữ đó đang kết nối dần lại những mảnh vụn thông tin.

“Tôi từng nói với cậu rồi, ma quỷ mất đi mục đích đang cố tìm cho mình một mục đích. Tôi không biết chữ trên tường do ai viết. Nhưng những chữ đó đã tạo ra cho ma một mục đích nhất định, và nhiều khả năng chính nó là nguồn cơn mọi thứ.”

… Ra thế, hóa ra mọi sự là như vậy.

Đó là lý do tại sao Yoishi nói nên ném nó đi.

Và Krishna nói những chữ đó vô cùng tồi tệ.

Tôi cố gắng kìm nén những lời phản bác chuẩn bị buột ra khỏi miệng.

Cậu bé ấy, cũng như tôi, cậu bé đang đau đớn. Cậu bé cần được giúp đỡ, cậu bé chỉ muốn cười đùa và chạy nhảy mà thôi.

“Nagi, nghe này. Cậu bé đã chết rồi.”

Cô la lên.

“Cậu bé không còn trên thế giới này nữa. Khi nào cậu vẫn còn thương hại cậu bé đó cậu sẽ không thể nào xua đuổi được con ma đang ám cậu đâu.”

Tôi.

Tôi phải.

Tôi sẽ…

Tôi muốn cãi lại nhưng khi tôi mở lòng bàn tay trái ra tôi thấy ngón giữa còn run dữ dội hơn.

“Dạ, chị Krishna.”

Tôi nói với một giọng run rẩy.

“Ngón giữa run dữ dội lắm.”

“Hơ…?”

Lúc này trong điện thoại chợt tràn ngập tạp âm.

Bất thình lình tôi nghe thấy một âm thanh như một thứ gì đó trồi lên mặt nước.

“Hơ… Alo?”

“Alo…”

Ở một nơi nào đó xa xăm tôi nghe được giọng Krishna, nhưng giờ đã không còn là một cuộc đối thoại nữa.

Tạp âm, rồi những âm thanh bùng bục. Trộn lẫn vào đó là một giọng nói nhỏ rí. Vô số những giọng người đang hợp lại…

“Đừng cố lắng nghe…”

Krishna bất thình lình gào lên.

“Đừng… đừng nghe ư. Thế em phải làm gì đây?”

Rồi điện thoại ngắt.

“K… Krishna?”

Tôi cố gọi lại nhiều lần nữa, nhưng không tài nào liên lạc được.