Khi tôi quay trở về căn hộ của mình thì Yoishi đã đi rồi.

Cô hẳn đã thấy chiếc chìa khóa tôi để trên bàn, vì cô đã khóa cửa và để chìa khóa như ở vị trí thường lệ.

Khi tôi vào căn hộ tôi bắt đầu đặt muối thô mà Krishna đã đưa ở thềm nhà rồi hít một hơi. Tôi tự nhủ với chính mình rằng mai sẽ gặp lại Krishna và thú thật với cô về việc tôi đã lấy cuốn vở đó.

Khi tôi bước vào phòng khách thì chăn đã được gấp gọn. Hẳn cô đã được nuôi dạy tử tế, tôi nghĩ vậy, nhưng rồi tôi cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến kiểu cách ăn mặc thường trực của cô.

Cô sống ở đâu mới được chứ? Hiện học lớp mấy, có tham gia câu lạc bộ nào không, học giỏi môn gì? Có thói quen gì, có nuôi thú không hay thích đọc sách gì?

Tôi hầu như chẳng biết gì về Yoishi cả.

Tôi không rõ cô sống ở đâu, số điện thoại và địa chỉ email liên lạc cũng không nốt.

Để có thể liên lạc được với cô tôi chỉ còn cách post lên forum Ikaigabuchi. Chúng tôi hầu như chả liên quan gì đến nhau nhưng đã nhiều lần từng cùng nhau vào sinh ra tử.

“Hừ, mình nghĩ vớ vẩn gì thế? Chắc tại mình mệt quá rồi.”

Tôi quyết định đi ngủ.

Thân thể tôi nặng như chì.

Chỉ mới hơn bảy giờ một chút, nhưng tôi thay bộ đồ đã mặc từ hôm qua và đi rửa mặt. Tôi đánh răng và cảm thấy có đôi chút thoải mái hơn. Tôi nằm dài xuống nệm nhưng ngay lập tức bật dậy. Không phải tôi bị quyến rũ bởi mùi hương của một nữ sinh trung học đâu nhé.

Cái gối bốc mùi.

Một thứ mùi chua loét bốc ra từ cái gối. Với việc lúc này tôi đang muốn ngủ thì điều đó khác gì một cơn ác mộng đâu. Con bé này… lần sau mình mà gặp lại hẳn phải buộc nó đi tắm. Sau khi lấy chăn quấn chặt gối cho đỡ mùi thì tôi lại nằm xuống, nhưng mùi vẫn còn nồng khiến tôi khó ngủ.

Ngủ không xong, tôi quyết định tiếp tục thăm dò thêm về bệnh viện bỏ hoang ở Hachiouji. Tôi từng kiểm tra từ máy tính của mình, nhưng chưa dùng đến điện thoại, để rồi kết quả khiến tôi bàng hoàng. Dù cho đã dùng đến site search riêng cho điện thoại, mà cũng có thể do công cụ tìm kiếm quá hữu hiệu, lượng kết quả choáng ngợp cũng đủ khiến tôi mất bình tĩnh.

“Nơi này nổi tiếng thật.”

Tôi mở trang đầu tiên.

Hầu hết các kết quả tìm kiếm đều dẫn đến các forum, hay những trang chuyên về những điều kỳ bí. Tuy nhiên ở mỗi nơi đều có một thread giống nhau.

Đó chính là “bệnh viện nguyện ước.”

Tôi từng nghe nói cụm từ này ở đâu đó rồi, tôi cố nhớ, và nhận ra đó là một câu mà người ta đã quăng vào mặt tôi. Đồ ngốc, không có một lối tắt nào để hoàn thành nguyện ước cả. Tôi lẩm nhẩm những câu mà Krishna đã nói và mỉm cười khi nhìn qua các bài post. Tôi cảm thấy mình giống như một thuộc cấp dễ bảo…

“Chiều cao tôi tăng này!” , “Tôi có bạn gái rồi”, “Bệnh của tôi đỡ hơn rồi”, hay “tôi đã có việc làm”, “tôi đã trúng số.”

Mỗi forum đều có vài ba bài post kiểu như vậy.

Tôi đứng dậy và tiếp tục đọc.

Có vẻ những từ được viết trong cuốn sổ và trên tường – “Hãy chữa lành cho em” và “Em sẽ làm điều gì các người muốn nếu em lành bệnh” chính là nguyên nhân gây nên hàng loạt những tin đồn. Thậm chí có cả một wiki với những thông tin đó nên tôi vào xem.

. Có một căn phòng tài nguyên ở tầng hầm bệnh viện bỏ hoang.

. Có dòng chữ viết trên tường ghi rằng: “Em sẽ làm điều gì các người muốn nếu em lành bệnh.”

. Nói **** sẽ chữa cho em, nói ba lần, vào bức tường đó.

. Nói điều ước của bạn, “Đổi lại em hãy cho tôi %%%%”.

. Sau đó hãy trả một cái gì đó trong bệnh viện về đúng vị trí ban đầu của nó.

. Nói lại lần nữa với bức tường, “**** đã chữa xong”.

. Điều ước của bạn sẽ thành hiện thực.

Tóm lại là như thế.

“Đáng tởm”.

Tôi gào lên.

Khi tôi đọc những trang tương tự khác tôi dần cảm thấy thất vọng.

Tôi tìm thấy một số người chỉ đi phá lung tung, một số khác đốt hồ sơ bệnh án, số khác thì đi tiểu ngay cạnh đó, và một số khác nữa tạo dấu hiệu hòa bình bằng những lon bia.

“Ra vậy, hèn gì Krishna giận dữ đến thế.”

Cô hay nói.

“Gần đây người Nhật nhanh chóng mất dần sự tôn kính với những gì vô hình.”

Về mặt truyền thống, người Nhật xưa rất tôn kính thần thánh. Đó là điều cốt yếu dẫn đến Thần đạo, hay nói cách khác nước Nhật có rất nhiều vị thần. Với tư duy “khi chết, bạn sẽ thành thần” nên có rất nhiều lễ hội tôn vinh thần thánh trên khắp cả nước cho dù bạn ghét nó đến đâu thì mỗi năm vẫn cứ phải tham dự vài ba lễ hội như vậy. Với những người Nhật đương thời như chúng tôi thì sự tôn kính đó tuy có suy giảm đôi chút nhưng tôi vẫn không vì thế mà ghét cách người Nhật bày tỏ sự tôn kính đối với những gì không thể thấy. Dĩ nhiên ở vùng hẻo lánh quê tôi chúng tôi rất tin tưởng vào thần núi, thành ra việc chúng tôi tin vào những vị thần đại loại như thần mặt trời chẳng hạn thì vốn không lạ gì.

Rồi tôi quay sang nhìn vào cái túi để cạnh cánh cửa phòng khách.

Tôi nhào tới và lôi từ đó ra một quyển vở. Đó là một cuốn nhật ký chưa đầy những dòng chữ của một cậu bé tám tuổi mà giờ hẳn đã không còn trên cõi đời này. Tôi mở những trang giấy đã ố vàng và đọc lại từ đầu.

Đầu tiên cậu bé đến bệnh viện chỉ để kiểm tra định kỳ. Cậu rất mong ngóng được mau chóng về nhà. Nhưng cậu càng phải trải qua nhiều xét nghiệm hơn khiến cậu phải ở lại lâu hơn, những từ ngữ của cậu dần mất đi sức sống. Những gì cậu bé viết sau đó những gì cậu mong muốn được làm sau khi ra viện như đi xe đạp, chơi bóng đá, đi chơi với gia đình, đi câu cá và chơi điện tử. Cậu bé viết những thứ mà những đứa trẻ thường hay làm. Khi ghi chép đã đến được nửa quyển vở thì cậu bé chỉ mong ngóng được về nhà. Cậu viết rằng những buổi xét nghiệm thường đau. Cậu viết về chứng bệnh của mình. Tôi nín thở về những dòng tâm sự nặng nề của bệnh nhi.

Rồi tôi chợt nhận ra.

Tại sao trong bóng tối, tôi nắm chặt quyển vở ấy đến thế.

Vì tôi đã từng trải qua những cảm xúc như của cậu bé ấy.

Ngày bé tôi từng bị suyễn cấp tính.

Khi lớn lên thì bệnh cũng tự khỏi, nhưng lúc ấy những triệu chứng xảy ra khiến tôi hoảng hốt. Có cảm giác như không khí xung quanh tôi dần bị rút đi vậy. Tôi có cảm giác đơn độc dưới biển sâu không đáy, cứ như tôi bị tước đi khả năng thở vậy. Nỗi tuyệt vọng mù quáng ấy trải khắp thân thể tôi. Khi tôi ngủ và căn bệnh hoành hành tôi chạy đến khóc với bố mẹ. Và lúc điều đó xảy ra tôi tìm được một thứ dễ chịu hơn bất kỳ bác sĩ hay thứ thuốc nào – vòng tay của mẹ. Vòng tay ấm áp ấy xoa nhẹ lưng tôi, cho tôi cảm giác bình yên và căn bệnh của tôi ngừng phát tác.

Tôi đặt tay lên trang cuối cuốn sách.

“Hãy chữa lành cho em”

Tôi có mẹ, nhưng tôi không chắc cậu bé này tìm được một ai để xoa dịu nỗi đau không?

Cậu bé có nơi nào an toàn để tìm đến không?

Có lẽ đó chính là lý do tôi mang cuốn vở đó theo mình.

Đau đớn đến chết và tiếp tục đau đớn ở một địa điểm bị ma ám. Tôi không thể nào tha thứ cho điều đó.

Tuy nhiên tôi thở dài.

Tôi không biết nên làm gì với cuốn vở. Nếu tôi muốn giải quyết tấn gốc vấn đề thì cách tốt nhất là chùi sạch những từ ngữ trên tường, nhưng tôi không đủ can đảm quay về nơi đó.

“Ôi… mình đúng là một thằng hèn vô dụng.”

Tôi gãi đầu, và rồi.

Bất thình lình chuông điện thoại reo vang.

Tôi nhảy dựng lên và trả lời ngay mà không kiểm tra xem ai gọi.

“Yo! Nagi bé nhỏ!”

Giọng nói vui vẻ, vô tư từ đầu dây bên kia khiến tôi cứng lại.

“Là ta, ta đây mà. Dạo này cậu thế nào?”

“D… dạ chào chị?”

Đó là Yamada Akira, chị ruột tôi.

“Chào chị là ý gì? Chị đã bảo phải nói chị biết hè này cậu có định về nhà không thôi.”

Ngày trước chị có tham gia băng nhóm nên giờ vẫn giữ cách nói trịch thượng đấy.

“À, dạ… chuyện về nhà. À à, khoảng dịp lễ hội mùa hè được không (Obon)? Khoảng tháng 7 ấy?”

“Này.”

Giọng chị ngân nga trong điện thoại khiến tôi rùng mình.

“Nói ngày chính xác coi, chị còn phải đi làm mà, cậu biết đấy. để chi trả chi phí cho chuyến đi của cậu, được chứ?”

Akira, lớn hơn tôi bốn tuổi, tốt nghiệp hai năm cao đẳng ở một trường gần nhà ở Shizuoka và hiện cũng đang làm việc cho một công ty gần nhà. Tôi cãi chưa bao giờ thắng chị và có lẽ nếu có động thủ tôi cũng thua nốt. Do sự cố trước đó nên giờ tôi đang mắc nợ chị. Nói chính xác tôi đang ở vị thế thấp nhất trên hệ thống phân cấp.

“Bố mẹ giờ đang đợi thằng con vô dụng vác xác về đấy. Cậu giờ lớn rồi, tỏ chút lòng tôn kính người lớn tuổi đi.”

“… Em biết.”

“Hừm, câu trả lời chán phẻo ấy là ý gì thế?”

“Em xin lỗi, em hiểu mà.”

“Vậy thì khoảng tháng 7 hử?”

“Dạ. Tuần sau em có lịch thi, lúc đó em sẽ báo chị chính xác ngày.”

“Hừ, tuần sau chứ gì. Nếu cậu không gọi thì cậu chết với chị.”

“Dạ.”

“À, còn nữa.”

“Dạ?”

“Nhà ta sẽ phụ trách ngọn lửa lớn của lễ hội năm nay nên cậu liệu mà về nhà trước lễ hội đấy.”

Rồi chị cúp máy. Tôi nhìn vào màn hình LCD trên điện thoại thấy báo 1 phút 37 giây và thở dài.

Chị tôi, Akira, chỉ trong một phút ba bảy giây đã thay đổi hoàn toàn không khí trong phòng. Thật đáng sợ.

Tôi lại nhìn lên trần nhà.

Giờ hai tay tôi đầy việc. Tôi quá bất cẩn thò tay vào quá nhiều chuyện để rồi giờ đây chúng chiếm trọn tâm trí tôi. Tôi cố kiếm một chỗ ở rẻ và phải trốn khỏi đó, thiếu tiền chị khi chuyển nhà, cũng chẳng chú ý tập trung khi đi học, mà cũng chẳng định nghiên cứu sâu về những hiện tượng kỳ bí như Krishna. Giờ thì tôi lại chẳng biết nên xử lý như thế nào với một cuốn vở mang về từ một địa điểm bị ma ám.

Thoáng chốc tôi nghĩ đến Yoishi, gương mặt trắng ngần và cau có đấy.

Cô đẹp ngoài sức tưởng tượng, nhưng thái độ vô cảm như người máy kia khiến cô như một con búp bê.

Hẳn nhiên tôi không thể kiểm soát được cô.

Tôi lăn qua lăn lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không rõ.

Tôi đang đứng ở một nơi mờ đục, trắng dã.

Ở đó Yoishi đang cười, một biểu hiện trước nay tôi chưa hề thấy.

Hay thật, ra em còn có thể cười cơ đấy.

Tôi nói vậy, nhưng có vẻ như cô không hề nghe thấy. Không để ý đến tôi, cô tiếp tục vui vẻ làm mình trở nên bẩn thỉu hơn. Cô đang nghịch một thứ gì đó có vẻ như đang trượt dần xuống dưới. Tôi cứ ngỡ đó là một con chó hay cái gì đó đại loại nhưng khi tôi nhìn xuống dưới chân cô khiến tôi thất kinh. Đó là một con rắn.

Mà tôi cũng chẳng biết đó có phải là con rắn hay không, vì thân nó rất dài, và phía cuối thân là một gương mặt, gương mặt trông giống như mặt Yoishi. Gương mặt bình thường, u tối, vô cảm của cô đang hiện hữu ở đó. Để rồi Yoishi, con người, cứ đá vào đó và mỉm cười thỏa mãn. Rồi cả hai cùng nói. Tại sao, tại sao… đánh người là xấu. Tôi nói thế, nhưng Yoishi, con người, chỉ cười. Còn Yoishi, con rắn thì im lặng, kiểu như muốn nói “đáng xấu hổ”. Yoishi, con người, nói rằng chẳng sao đâu, đứa trẻ này vốn hư rồi, thế là Yoishi, con người lại tiếp tục đá. Không sao đâu, tôi hư mà. Yoishi, con rắn nói thế và tiếp tục chịu đau đớn từ những cú đá. Tôi cứ gào lên “dừng lại đi”. Nhưng tôi càng gào thì họ càng chìm dần vào những hành động đó.

Để rồi Yoishi, con rắn vỡ bụng, mà dòng máu đó từ đó trào ra.

Tôi mở mắt ra.

… Giấc mơ gì thế này?

Đèn trong phòng vẫn sáng. Tôi mơ màng nhìn vào điện thoại để xem giờ, bây giờ là một giờ sáng. Tôi chỉ mới ngủ được 6 tiếng, cổ họng tôi rát bỏng nên tôi đứng dậy vào bếp kiếm chút nước.

Tôi nghe một âm thanh quái gở phát ra từ hành lang căn hộ. Có cái gì đó đang bị kéo lê. Phải nhà hàng xóm không? Tôi tính mặc kệ nhưng bỗng có một tiếng phụp như một cái gì đó bị va vào. Sau đó là im lặng tràn ngập.

“… Giờ thì sao nữa?”

Tôi sợ hãi mở hé cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài hành lang và shock.

Hiện hữu một hồn ma.

Không phải…

Mitsurugi Yoishi, trông như một hồn ma, mặc đồng phục đứng đó.

“Na… này, em đang làm gì thế?”

Tôi đứng trong phòng nói vọng ra, nhưng cô không trả lời.

Tôi không còn cách nào khác là mở cửa ra, và hiện hữu ở đó Yoishi đang đứng đó.

“Anh đang hỏi em có việc gì ở đây không?”

Khi tôi lặp lại lần nữa thì cuối cùng Yoishi cũng nhận ra tôi. Đôi mắt hạt huyền của cô quay về phía tôi và lầm bầm “ra là anh”.

“Ra là anh là ý gì? Đừng có làm như em vô tình gặp phải anh khi em đang đứng trước cửa phòng anh chứ. Từ lúc nào em…”

Lúc đó tôi bỗng dưng nhận ra.

Yoishi ướt mem từ đầu đến chân, áo cô ướt đẫm đến mức tôi có thể thấy rõ nội y, điều này làm tôi muốn quay mặt đi ngay lập tức. Nhưng ngay lúc đó tôi thấy một thứ nước màu nâu chảy xuống từ váy cô.

Và hôi kinh khủng… mùi hôi nhất từ trước đến giờ tôi từng ngửi thấy.

“Em vừa mới dọn cống xong hay sao thế?”

Tôi vừa hỏi vừa bịt mũi.

“Tôi chưa bao giờ làm việc đó cả.”

Cô trả lời với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Chúa ơi, muốn bắt chuyện với con bé này đúng là vô phương mà. Nhưng dù gì đi nữa gào vào mặt nhau ngoài hành lang sẽ làm kinh động hàng xóm láng giềng nên tôi đành để cô vào trong. Khi tôi đóng cửa lại mùi càng bốc lên nồng nặc. Tôi ngay lập tức quyết định rằng mình không thể làm được gì hơn với đống mùi ngoài hành lang nhưng nơi này cần phải được tẩy uế khẩn cấp trước khi mùi lan vào phòng khách.

Thế là tôi chụp lấy cổ áo cô và lôi xềnh xệch cô vào phòng tắm. Tôi tròn mắt khi thứ nước màu nâu ấy rơi từng giọt từ trên tóc, trên áo cô.

“Anh sẽ đi kiếm đồ thay cho em, giờ hãy tắm đi.”

Tôi nói sau khi đẩy cô vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại.

Tôi nghe tiếng lầm bầm “ghét tắm” từ bên trong, nhưng…

“Anh không quan tâm, tắm đi. Kỳ cọ ít nhất ba lần đấy.”

Tôi vừa gào vừa bắt đầu mở hộp cactông mà tôi chưa hề mở từ hồi dọn đến đây.

Dù bây giờ đang là đỉnh điểm của mùa hè nhưng nếu cứ như thế cô sẽ cảm lạnh mất. Nhưng vấn đề to hơn chính là cái mùi hôi như nước cống này. Tôi lục tận dưới đáy hộp cactông tôi tìm được một cái áo phông gửi từ nhà lên. Nhưng khi tôi đến phòng tắm cửa mở toang, và thứ mùi hôi nồng nặc đó ngập tràn trong không khí.

“Anh đã bảo rửa…”

“Tôi đã tìm ra được bản chất của bệnh viện bỏ hoang ấy rồi.”

Yoishi nói, cặp mắt mỏi mệt giờ đây rạng ngời.

Ơ, tại sao.

Tôi buộc Yoishi phải ngồi vào bồn tắm và đang gội đầu cho cô bằng vòi sen. Tôi phun nước nóng lên đầu cô vài lần nhưng thứ nước màu nâu đó cứ chảy ra mãi.

Có vẻ như Yoishi đã một mình quay trở lại bệnh viện đó. Cô quay trở lại ngay sau khi thức dậy vào giữa trưa, nhưng việc khảo sát kéo dài mãi đến sáu giờ chiều cô mới rời khỏi đó, lúc đó trời tối mù. Đèn pin của cô hết pin, và sau khi đi lang thang trong vùng núi thì cô ngã xuống sông.

“Sao không gọi taxi hay gì đó?”

Tôi nói, còn cô chìm vào yên lặng.

“… Đừng nói với anh rằng họ từ chối em chứ.”

“…”

… Đúng là cô ướt nhẹp thế này thì cũng khó trách họ.

Hẳn là sau đó cô đi bộ đến nhà ga, và phớt lờ những cái nhìn của những người qua đường cô đến thẳng đây. Tôi thở dài mường tượng Yoishi ướt nhẹp đi lang thang trên con đường không một bóng người.

“Thôi được rồi, Yoishi à.”

Tôi vừa nói vừa phun nước nóng lên đầu Yoishi.

“Trong thế giới này, việc chăm chút về ngoại hình rất quan trọng. Ai cũng nói không nên đánh giá con người qua vẻ ngoài, nhưng ấn tượng đầu tiên lúc nào cũng quan trọng cả. Đó vốn dĩ là một bước xuất phát tốt. Nên ít nhất em nên tắm mỗi ngày. Nếu em muốn đến nhà một ai đó, hãy đến vào giờ bình thường. Anh nói điều này với em vì có vẻ như trông em chẳng quan tâm mấy đến thời gian, nhưng giờ đã là một giờ rưỡi sáng, giờ này những người bình thường đều đã ngủ cả.”

Nhưng Yoishi vẫn cứ không nghe.

Cô nhắm mắt lại trông như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó.

Mọi thứ bắt đầu trở nên gượng gạo, nhưng thứ nước màu nâu đó dần trở nên trong suốt hơn. Thế là tôi cho dầu gội đầu lên đầu cô và bắt đầu gội. Bọt nổi đầy lên, phòng tắm giờ đây đầy mùi dầu gội.

“Vậy em đã tìm thấy gì ở bệnh viện đó?”

Khi nghe tôi hỏi thế Yoishi trả lời, mắt vẫn nhắm nghiền.

“Tôi không liên quan gì về tai nạn đã xảy ra ở đó cả.”

“Ý em là, chuyện về bạn của Zippo sao?”

Yoishi gật nhẹ đầu.

“Thế còn chuyện em biến mất nghĩa là sao?”

“Tôi không muốn nhắc tới chuyện đó!”

… Không muốn nói sao?

Thế tại sao em lại đến đây?

Tôi vừa nghĩ thế vừa gội đầu cho cô.

“Có một con ma online.”

Cô nói một điều vô nghĩa.

“Anh đã bao giờ đọc những câu chuyện kinh dị theo kiểu tự chịu trách nhiệm chưa?”

“Ý em là những truyện nói rằng “nếu tiếp tục đọc bạn hãy tự chịu trách nhiệm lấy.”

Có một câu chuyện kinh dị online khá nổi tiếng vì người ta cho rằng nó sẽ nguyền rủa những ai đọc nó. Có vài ba loại như bị nội dung truyện ám ảnh, hay bị nhập vào nếu hiểu được nội dung của nó, kiểu vậy. Nhưng tôi chẳng tin lắm.

“Mấy thứ đó khiến cho người ta tin, đúng không?”

Tôi nói, nhưng cô bắt đầu giải thích: “không hẳn tất cả đều thế”.

“Ma rất nhạy cảm với những thứ có thể quan sát được họ.”

Cách nói của cô khiến tôi nổi da gà.

“Nếu anh nói về ma, ma sẽ tụ tập. Nếu họ biết anh có thể thấy, họ sẽ đến. Tất cả mọi câu chuyện đều có đề cập đến những điểm đó. Tôi có nói rằng những câu chuyện thú vị luôn tồn tại những điểm bất thường – đó chính là lý do. Nếu một ai đó nói lên sự thực về ma thì những từ ngữ ấy sẽ trở nên kỳ quặc. Suy cho cùng sự thực về phía bên kia thì con người làm sao hiểu được. Thành ra mặc dù câu chuyện vẫn có những điểm chưa hoàn thiện thì thực ra nó đã hoàn chỉnh rồi.

Mỗi lần nhắc đến chuyện ma bao giờ cô cũng nói một tràng dài.

“Anh không hiểu lắm, nhưng mà…”

Tôi vẫn hỏi tiếp.

“Bệnh viện bỏ hoang thì liên quan gì đến những câu chuyện ma tự chịu trách nhiệm chứ?”

“Nếu anh biết sự thật anh sẽ bị ám, cũng kiểu đại loại thế.”

Nghe những từ ấy, toàn thân tôi nổi da gà.

Hay nói cách khác, ý của cô nhắc tôi không được hỏi nữa. Krishna lúc nào cũng nói nếu nhìn trộm sang phía bên kia thì phía bên kia cũng nhìn thấy lại. Cả hai đều nói cùng một vấn đề, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác hẳn.

“Về cơ bản…”

Yoishi thêm vào.

“Người nhập viện chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ cần đoán ra được điều đó là ổn.”

Cô nhắm mắt lại và chìm vào yên lặng.

Sau đó cô không hề trả lời tôi thêm câu hỏi nào nữa.

… Tóm tắt lại.

Cô cảm thấy có vài phần trách nhiệm về chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Một người nào đó đi cùng với cô đến một địa điểm bị ám sau đó đã nhập viện. Cô biết đó là một nơi nguy hiểm. Cô không thể ngăn được họ mà cũng muốn hiểu rõ sự thật nên cùng đi đến đó để tìm hiểu sự thật nhằm thỏa mãn bản thân.

Tôi không thể hiểu được bản chất thực sự của bệnh viện này cũng do quá bận, chẳng biết điều đó tốt hay xấu. Tôi thích thú gội đầu cho Yoishi trong khi đám bọt cứ liên tục sinh ra trông như một đám mây dày.

Không có gì phải xấu hổ khi tôi thừa nhận rằng mình rất thích dọn dẹp. Tôi thích cảm giác nhìn một thứ bẩn thỉu trở nên sạch sẽ. Những người xung quanh tôi cho rằng tôi hâm, nhưng tôi cứ như cái máy hút bụi ấy. Sử dụng bàn chải đánh răng để loại bỏ những vệt dầu mỡ. Tôi cảm thấy phấn khích khi chứng kiến vật dụng trở về nguyên trạng. Thấy chưa, thứ này đẹp đến nhường này kia mà, cảm giác như vậy đấy. Cũng na ná như chuyện vịt con xấu xí vậy, chú vịt con xấu xí đã trở thành một thiên nga đẹp đẽ, tôi thích những điều ấy. Nói cách khác cái đầu bẩn thỉu của Yoishi là một thách thức thú vị đối với tôi.

Cuối cùng tôi phải gội đầu cho cô những ba lần. Sau đó tôi sấy khô tóc cô và cảm thấy hối tiếc nhà mình không có dụng cụ uốn tóc vì tóc của Yoishi suôn mượt. Tôi đặt khăn tắm lên đầu cô và lau khô.

Em thấy không. Chỉ cần tắm rửa sạch sẽ em trông xinh hẳn ra.

Tôi đung đưa tấm gương qua lại trước mặt Yoishi để cô có thể thấy mặt mình trông như thế nào.

Khi ánh mắt hai chúng tôi cùng gặp nhau trong gương thì tim tôi bỗng dưng loạn nhịp.

Yoishi với mái tóc ướt, sạch sẽ đẹp đến đáng kinh ngạc. Làn da mượt mà, bờ vai thon mảnh, đôi mắt đen trong veo, sáng ngời đẹp như bầu trời đêm. Trông cô có vẻ như hơi bần thần, nhưng làn môi cong vút của cô có một sức quyến rũ khó cưỡng.

Bạn có thể cho rằng đó là một viên ngọc thô.

Tuy nhiên thay vì “cảm ơn” thì Yoishi cong môi nói.

“Anh hữu dụng đấy chứ.”

Tôi suýt tí nữa thì bật lại “em đùa đấy à?”

Tôi ngửi thấy một thứ mùi gì đó kỳ quặc. À, ra là bộ đồng phục. Giờ tôi mới để ý cô vẫn mặc bộ đồng phục lấm bùn đó. Tôi muốn cởi phăng nó ra và vệ sinh toàn thân thể cô, nhưng điều đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng của tôi.

“Em tự làm tiếp nhé. Em có thể dùng xà phòng đằng kia.”

Tôi đứng dậy, nhưng thứ mùi khó chịu kia càng nồng hơn. Kiểu như mùi cá ươn ở nhà máy gần sông vậy. Lạ nhỉ, phòng tắm có mở máy hút kia mà, nên lý ra chỉ có mùi xà phòng mới phải chứ.

Rồi Yoishi bất thình lình nói.

“Anh có lấy thứ gì từ bệnh viện về không?”

“… Sao?”

Cô đứng lên, rồi bắt đầu đi đến một chỗ nào đó.

Rồi nôn mửa.

Cô lại nôn mửa.

Có nhà vệ sinh cạnh đó, nhưng bãi nôn của cô giờ sáng lấp lánh trên sàn nhà.

“Ê này Yoishi!”

Tôi muốn gào lên thế, nhưng thay vào đó lại kinh hoàng chấn dội.

Tấm gương tuy còn mờ đục nhưng vẫn đủ cho tôi thấy phía bên kia phòng tắm.

Trên hành lang, một đôi giày màu xanh da trời.

Cặp chân giờ đây trắng nhách, vốn dĩ được cắt ra từ một cơ thể thối rữa.

Không giống như tôi đứng chôn chân tại chỗ. Yoishi gào lên

“Cút ngay!”

Không phải một tiếng thét nữa, mà đã là một tiếng rống, tôi nhảy dựng lên.

Vẫn còn đầy nước dãi, Yoishi quay lưng về phía tấm gương – đối diện với hành lang.

“Nà… này… Yoishi!”

Tôi sợ hãi nhìn về phía Yoishi đang nhìn, nhưng chẳng có ai ở đó cả.

Chỉ còn lại bãi nôn của Yoishi trên hành lang.

“Ê này, đợi đã…”

Nhưng cô không hề dừng lại, tiếp tục dậm chân đi ra cửa.

Nước chảy ra thành dòng từ đầu tóc và quần áo cô. Cô bước vào phòng khách. Dẫm lên trên tấm thảm tôi mới mua cô tiếp tục tiến thẳng tới cái túi tôi vốn đã quăng sang bên và bắt đầu lục lọi.

“Đây rồi.”

Cô lôi từ túi xách tôi ra một quyển vở và nhìn tôi.

“Ra chính anh đang giữ nó.”

Tôi không biết phải giải thích thế nào, Yoishi lại nhìn tôi chăm chú.

“Tôi đến đây vì thứ đó.”