“Krishna, chị có ở đó không?”

Thời điểm bây giờ đã là 10 tiếng sau khi tôi rời khỏi bệnh viện ma ám đó.

Tôi đang gõ cánh cửa của trụ sở câu lạc bộ nghiên cứu những hiện tượng phi tự nhiên – tổng hành dinh của Ikaigabuchi.

“Có ai không?”

Tôi gõ nhiều lần nhưng vẫn không ai trả lời.

“Lạ nhỉ, bà này luôn có mặt giờ này mà.”

Tôi nhìn qua lớp cửa kính mờ đục của căn phòng tối, cố kìm một tiếng ngáp.

Phải đến khi mặt trời mộc tôi mới về đến căn hộ của mình ở Musashino từ bệnh viện ở Hachiouji

Hôm nay tôi muốn đánh một giấc càng lâu càng tốt, vì thế phải có một lý do nào đó để tôi làm sinh viên gương mẫu, đến trường ngay tiết Một như thế này.

Từ bệnh viện, chúng tôi trở lại đường cao tốc rồi quay về ga Hachiouji. Ngay lúc bắt được chuyến tàu đầu tiên thì cơn mệt mỏi ập đến khiến cả hai chúng tôi ngủ vùi. Tôi cố tỉnh lại khi tàu thông báo đã đến ga Mitaka và vội vã nhảy xuống, Yoishi chẳng biết vì sao cũng nhảy theo. Sau đó cô cứ nửa tỉnh nửa mê đi theo tôi về căn hộ và gục ngay trên hành lang. Dĩ nhiên tôi bảo cô dậy mà đi về nhà đi. Tôi thậm chí còn bẹo má cô nhưng cô vẫn cứ không cử động, y hệt như đồ điện tử hết pin vậy.

Và tôi chẳng còn cách nào khác để cô ngủ lại căn hộ của mình, đưa cô cái chăn duy nhất mà tôi có, còn bản thân tôi đành vác xác đến trường đại học như một kẻ bị đá ra khỏi chính căn hộ của mình. Tôi tính ngủ một chút ở tiết đầu “Giới thiệu về Luật”, nhưng khi nghĩ lại về những điều đã xảy ra cho mình đêm qua thì tôi không thể nào bắt mình chui vào cõi mộng được. Bí ẩn về chuyện thành viên biến mất vẫn chưa được giải thích, và tôi cũng chẳng rõ tại sao Yoishi gọi nơi ấy “đáng tởm” nữa.

Khi nghĩ về những chuyện đó tôi mất cơ hội ngủ một giấc. Thế là tôi học giờ kế tiếp “Ngoại ngữ 2”, mà cũng chẳng thể nào ngủ được. Tóm lại không chợp mắt được phút nào, tôi lê bước đến câu lạc bộ khảo sát những hiện tượng phi tự nhiên khi có chuông báo giờ ăn trưa.

“Có Krishna trong này không vậy?”

Tôi gõ cửa, nhưng không ai trả lời.

Dù vậy tôi thoáng nghe âm thanh gì đó ở bên trong.

“Giỡn chắc?”

Tôi nhớ có một ai đó post trên forum về một ai đó gây tiếng động trong phòng.

Tôi cảm thấy lo lắng và đặt tay lên nắm đấm cửa, để rồi nhận ra cửa không hề khóa. Tôi cảm thấy nghi ngờ và bước vào bên trong.

Tôi hít một hơi và đẩy cửa.

Và khi tôi nhìn thấy điều xảy ra ở bên trong…

Tôi bị chấn dội.

Lùi lại một bước.

Trong phòng là một cô gái với cây nến buộc trên đầu qua một dải băng đô.

Cô mặc áo choàng trắng, tay trái cầm một hình nộm còn tay phải là cái búa.

Trong miệng cô ngậm năm chiếc đinh mũ.

“Ấy ồi ứ ì.”

Cô gái nói.

Hẳn ý cô là “thấy rồi chứ gì”.

Tuy nhiên do ngậm đinh nên âm thanh phát ra hoàn toàn khác.

“K… Krishna”?

Tôi ấp úng, và cô gái mặc áo choàng trắng với gọng kính đỏ lấy đinh ra khỏi miệng rồi nói “thấy rồi chứ gì”. Giọng cô trong trẻo như chuông ngân vậy.

“Em có gõ cửa mà.”

“Biết rồi.”

Krishna nói bằng một giọng giận dữ.

“Thật không may tôi đang ngậm mấy cây đinh này nên không trả lời được. Thành ra tôi nghĩ “Thôi kệ”, nhưng rồi cửa mở. Nhờ cậu mà thí nghiệm bí mật tôi định làm coi như xong. Làm gì có ai mở cửa khi không có người hồi đáp chứ? Chỉ có trộm thôi. Thế cậu muốn trộm cái gì đây hử?”

Phải, cô gái nhỏ nhắn với kiểu nói hoạnh họe này.

Chính là Kurimoto Shina, hay Krishna, admin của site chuyên về những điều kỳ bí lớn nhất nước.

Thực sự thì chị ấy già hơn tôi, nhưng trông chị cứ như một nữ sinh cấp hai đang làm part-time ở một miếu thờ. Tuy nhiên thực sự chị đã hai mươi tuổi, sinh viên đại học năm ba thành ra mặc dù trông cứ như loli nhưng bạn đừng để bị lừa bởi những gì bạn thấy. Sở hữu một hiểu biết đáng kinh ngạc về thế giới những điều kỳ bí và một uy tín lớn đã khiến chị trở thành đối tượng được nể phục trên Internet.

“Em xin lỗi, em chỉ muốn hỏi chị vài điều.”

Tôi nói.

“Tôi chẳng có gì để nói với cậu cả.”

Cô nhanh chóng đáp trả.

“Tôi đã nói cậu đừng đến đây nữa, đúng vậy không? Hôm qua, rồi hôm kia nữa tôi cũng nói vậy nhưng có vẻ như cậu vẫn không chịu nghe. Hay khả năng tiếp thu của cậu đi vắng rồi?”

“Không hề.”

Tôi cúi đầu và bước vào phòng.

Tôi nhìn khắp phòng một lượt và bắt đầu cảm thấy bực mình. Màn tối phủ khắp tường và những dây trừ tà (Shimenawa –

– ND) treo khắp phòng. Mỗi góc phòng đều được rắc muối và ở trung tâm căn phòng là một ngọn nến to đang cháy sáng.

“Em không dám chắc, nhưng mà…”

Tôi nhìn quanh và hỏi.

“Chị đang muốn rủa ai chết à?”

Cô giật phăng ngọn nến ra khỏi đầu và gào lên đáp trả.

“Đồ ngốc! Trông tôi giống một kẻ hay trù ếm lắm hay sao? Đây là nghi thức giải ếm đấy. Hay nói cách khác là hoàn lại lời nguyền. Vì vài lý do khác nhau mà một số linh hồn hung hăng đi bôi tro trát trấu vào Ikaigabuchi. Tôi đang tập hợp những ác cảm của họ vào trong hình nhân này và đốt đi – hay nói cách khác là tro hóa nó. Nghi thức này không thể để một ai khác nhìn thấy, nhưng do cậu…”

“Không thể nhìn thấy… Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với người vô tình chứng kiến nó?”

“Người đó sẽ hóa thành tro bụi.”

“… Hơ.”

Krishna im lặng nắm tóc tôi và kéo tôi về phía cô. Sau đó cô đập vào lưng tôi bằng thứ gì đó có vẻ như một cây gậy gỗ có khắc các ký tự. Có vẻ như đây là một nghi thức trừ tà.

“… Ối, ối, đau.”

“Tôi mới là người phải chịu đau này. Tôi phải dành ra một ngày nhìn về phía mặt trời và kiếm những thứ dụng cụ đắt tiền này. Cậu nghĩ tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu thời gian và tiền bạc cho việc này hử?”

Thế thì đừng quên khóa cửa khi làm việc gì đó quan trọng chứ.

Tôi muốn nói thế lắm, nhưng dù lưng tôi có bị gậy phang liên tục tôi cũng thấy mình may mắn bởi có thể cảm nhận được bộ ngực của Krishna ở khoảng cách gần đến vậy. Tôi biết ngực cô khá to, nhưng khi ở khoảng cách gần đến vậy do cô nắm đầu tôi kéo tới tôi mới cảm nhận được hết nó lớn đến cỡ nào. Tôi muốn cảm nhận cảm giác mềm mại ấy lâu hơn nữa nhưng sau khoảng hai mươi mấy cú đập cô đột ngột buông ra.

Hơ? Tôi ngẩng đầu lên, thấy cô nhíu mày nhìn tôi đầy hoài nghi.

“Cậu vừa mới đến một nơi nguy hiểm đúng không?”

“… Sao?”

“Rất kỳ lạ. Lý ra ở đây vốn chỉ có hai người chúng ta, nhưng tôi cảm nhận đươc sự hiện diện của rất nhiều người khác.”

“Này… chị đừng nói những điều quái gở như vậy chứ.”

“Cậu đã đi đâu?”

Krishna đi qua đi lại.

Gọng kính đỏ của cô đẩy sát mặt tôi.

“Đừng nói với tôi rằng cậu vẫn còn gặp gỡ cô gái tên Yoishi đó chứ.”

… Chết bà.

Từ sau vụ việc lần trước Krishna đã coi Yoishi như kẻ địch. Ừ thì cô đã cho tôi một câu trả lời không liên quan gì đến ma quỷ, nhưng ngay sau đó Yoishi khiến mọi nỗ lực của cô đổ sông đổ biển nên diễn biến như thế cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Nhưng sau đó cô mắng tôi một trận vì vẫn còn tiếp xúc với Yoishi.

Tôi từng nghĩ mình nên bịa ra một chuyện gì đó cho xong, nhưng mà…

Dự cảm của chị ấy quá tốt, còn tôi thì nói dối quá dở.

“Tôi không giận đâu, nên cậu cứ nói đi.”

Krishna mỉm cười, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Tôi kể lại chuyện đêm qua tôi và Yoishi đến bệnh viện bỏ hoang ở Hachiouji và được Yoishi xác nhận rằng câu chuyện về số người giảm xuống là thực. Khi tôi tìm thấy một quyển vở ở tầng hầm và tìm thấy những chữ viết tay cực lớn trên tường với nét chữ tương tự. Dĩ nhiên tôi làm gì dám khai chuyện Yoishi ngủ như chết trong nhà mình, nhưng tất cả những điều còn lại tôi nói rõ đến từng chi tiết.

“… Hiểu rồi.”

Khi tôi thú tội xong, nụ cười của Krishna biến mất để lại một gương mặt nghiêm trọng.

“Cậu đã đến bệnh viện đó.”

“… Dạ.”

“Và đi cùng với Mitsurugi Yoishi, không ai khác.”

“… Dạ.”

“Sau đó cậu bắt gặp một thứ gì đó rồi bỏ chạy về nhà.”

“… Vâng.”

“Cậu thật là…”

Cô gằn từng tiếng.

“Ngu hết thuốc chữa.”

Bất thình lình cô nắm cổ áo tôi và ấn tôi xuống một cái ghế. Sau đó Krishna chụp lấy cây bút và tờ giấy trên bàn rồi vẽ một đường thẳng ở giữa.

“Được rồi, nghe cho thủng đây. Bên này lằn ranh là nơi chúng ta sống. Hay nói cách khác là phía bên này sông Nại hà. Còn ở phía bên kia là một thế giới khác ở bên kia sông Nại hà. Hiểu biết về một thế giới khác đồng nghĩa với việc bước chân qua lằn ranh đó. Khi cậu cố tình liếc trộm thì họ luôn có thể thấy được cậu.”

Lần nào gặp tôi cô cũng ca bài thuyết giáo này nên tôi cứ cho vào tai này ra tai kia.

“Thế này, khi cậu đến gần một ai đó có linh lực thì linh lực của cậu cũng tăng theo, đúng không? Mà nói kiểu đó cũng chẳng thật chính xác. Khi cậu thấy một hiện tượng bất thường thì lúc đó cậu đã nhìn vào thế giới bên kia, và cảm giác “tò mò” thực sự rất nguy hiểm. Nếu cậu cảm nhận được điều đó tức cậu đã tương tác với ma quỷ, và điều đó vô cùng nguy hiểm. Kiểu như cả đời cậu luôn có cảm giác một ánh mắt vô hình nào đó luôn nhìn mình chòng chọc. Ở một nước Nhật quá độ như thế này khoa học vẫn chưa đủ sức đâu, thành ra sẽ chẳng một tổ chức nào có thể giúp được cậu cả. Cậu sẽ chịu nỗi đau ấy một mình, mệt mỏi dần, và chết.”

Mặc dù những câu ấy làm tôi ớn lạnh nhưng tôi vẫn nói với Krishna.

“Nhưng… nếu chuyện ấy thực sự xảy ra thì chị sẽ giúp em chứ?”

“Cậu…”

Thế rồi mặt cô đỏ dừ lên và nạt.

“Đồ ngốc! Đừng xem tôi như một siêu anh hùng mà cậu thấy trên TV chứ. Tất cả những gì tôi làm chỉ là thừa nhận sự tồn tại của thế giới bên kia và báo động cho người khác. Nếu một sự kiện bất thường nào đó xảy ra thì việc tôi có thể làm được là huy động những người chuyên nghiệp ở khu vực đó mà thôi, tức thực tế tôi chẳng thể giúp được gì cả. Mà cậu quên cái bệnh viện đó đi, đừng gặp Yoishi nữa, và đừng thò mặt đến đây nữa.”

Krishna nói với hy vọng kết thúc được cuộc đối thoại này theo hướng có lợi cho mình. Tuy nhiên tôi là kẻ không dễ dàng đầu hàng.

“Vậy hãy cho em biết một chuyện. Có phải Yoishi chính là nguyên nhân gây ra vụ tai nạn 6 tháng trước đây không? Cho dù em ấy là người biến mất nhưng tại sao bạn anh Zippo lại phải nhập viện chứ?”

Sau đó Krishna nhìn tôi chăm chú.

“… Ra thế.”

Cô lầm bầm, rồi thở dài rõ to. Sau đó cô ngồi xuống ghế, nhìn lên trần nhà, gãi đầu rồi nói.

“Cậu đang cố minh oan cho Mitsurugi Yoishi.”

“Dạ, ờ… biết nói thế nào nhỉ?”

Thực sự đó không phải lý do duy nhất. Phần khác do tôi cũng bị tính tò mò ảnh hưởng, đến mức tôi không thể nào tránh được những thứ đã làm tôi hoảng sợ. Nhưng tôi cũng cảm nhận được rằng mọi thứ đang diễn biến theo hướng có lợi cho tôi, vì thế tôi tiếp tục nói tiếp.

“Dù thế nào đi nữa em vẫn không nghĩ rằng Yoishi chính là nguyên do. Nhưng những dòng chữ trên tường, người biến mất rồi Yoishi nói “đáng tởm” – Em không thể nào hiểu được tất cả những điều đó.”

Krishna gật đầu.

“Dĩ nhiên tôi cũng chẳng hiểu nhiều về bệnh viện đó.”

Những lời giải thích của admin của site về chuyện kỳ bí nổi tiếng nhất khi đang mặc bộ đồ miko khiến tôi choáng váng.

“Nơi đó có quá nhiều lời đồn. Những bệnh viện bỏ hoang kinh dị nói chung đều có điểm bất thường, nhưng bệnh viện này lại có quá nhiều những chuyện kể xung quanh nó. Có người trực tiếp thấy những con ma ngồi xe lăn, có những âm thanh không giải thích được, có những hồn ma y tá, hồn ma trẻ con. Có những người bị lạc, trong khi những người khác tuy về được đến nhà nhưng âm thanh đã “trao gửi” lại bệnh viện. Giờ thì có người biến mất nữa – càng nhiều thông tin mọi chuyện càng trở nên không thể giải thích nổi… Thực sự tôi chưa hề nghe chuyện này bao giờ.”

Nhắc mới nhớ.

Yoishi từng nói điều tương tự.

Tình thế như thế này rất ít gặp, đến nỗi cô vẫn chưa thể có cho mình câu trả lời.

“Tôi biết khá nhiềuu về những tin đồn về những khu vực quái gở, nhưng những khu vực kinh dị đều có xu hướng chung kết nối mọi việc lại chỉ bằng duy nhất một đầu mối. Chẳng hạn ở tàn tích lâu đài Hachiouji có khá nhiều người chứng kiến hồn ma chiến binh đang di chuyển do lâu đài bị thất thủ trong quá khứ. Hay ở khu gần Meoto Iwa có rất nhiều tư liệu về những cặp ma nam nữ. Hay nói cách khác những tin đồn luôn có một cơ sở xác tín nhất định. Vấn đề nằm ở chỗ bệnh viện bỏ hoang này lại thiếu điều đó, kiểu như một cái cây có nhánh cây mọc um tùm, và khả năng phát triển của nó vô cùng đáng sợ. Tôi đã từng biết khá nhiều nơi kinh dị, nhưng vẫn không tài nào đoán ra được sự thực về nơi này.”

Đến Krishna cũng có thứ không biết.

Một cảm giác ngạc nhiên mới mẻ ngập tràn lấy tôi, giờ tôi cảm nhận được thế giới những điều kỳ bí sâu đến thế nào, và rồi…

“Hơn thế nữa.”

Krishna nhíu mày.

“Những chữ trên tường không hề có ý tốt.”

“Không có ý tốt ư? Tại sao?”

Tuy nhiên Krishna không trả lời mà lại đặt ra một câu hỏi.

“Đầu tiên cậu nghĩ rằng ma là gì?”

“Ma ư?”

Tôi bặm môi và nói những điều đầu tiên nảy ra trong đầu.

“Những thứ thu hút nhiều sự chú ý nhất, như mấy thứ trắng trắng thò tay ra phía trước.”

“À, tấm vải trắng và khăn tay trắng. Có thể đoán được…”

Krishna đứng lên và lấy một album cũ từ trên kệ.

“Thứ này thì sao?”

Một phần ba tấm ảnh là đất đai trải dài, phần còn lại là bầu trời trong xanh. Có vẻ như đó là một nơi nào đó ở Hokkaido. Một con đường bê tông chạy dài, còn hai bên đường cỏ mọc đầy. Với một bức ảnh có đủ trời xanh mây trắng thì tấm ảnh này dư chuẩn để trở thành một áp phích quảng cáo du lịch.

“Trông thế nào?… Chào mùa hè ở Hokkaido hay đại loại thế?”

“Nhìn kỹ hơn đi.”

Ngón tay xinh xắn của Krishna chỉ vào một điểm trên bầu trời xanh.

Một đám mây tích mưa nằm gần như song song với mặt đất, và xa hơn phía trên là mây ti tích.

“Hơ?”

… Mây tích mưa và mây ti tích xuất hiên cùng lúc ư?

Khi nhận ra điều đó, tôi bất giác nổi da gà.

… Không phải!

Đó không phải là một đám mây ti tích, mà là một gương mặt.

Vô số những gương mặt trống rỗng, trắng dã trôi hờ hững trên bầu trời.

“… Óa óa óa.”

Tôi nhảy dựng khỏi ghế, còn cô chỉ cười và gập quyển album lại.

“Theo như thầy tôi thì những người vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành chết đi sẽ vẫn tồn tại dưới một dạng thức khác. Có lúc chỉ là một cánh tay, lúc khác lại chỉ là một con mắt. Người ta nói rằng họ hiếm khi mang hình dạng con người. Rồi theo thời gian họ gần như quên bẵng tâm nguyện của mình. Nói cách khác họ trở nên trống rỗng, trôi vật vờ… Tuy nhiên những thứ trống rỗng và vật vờ ấy có thể kết hợp lại.”

“Kết hợp… với nhau ư?”

“Phải, chó này, mèo này, người này, tóm lại những linh hồn trống rỗng ấy có thể kết hợp được với bất kỳ thứ gì và chúng sẽ tiếp tục phát triển. Thầy tôi nói thứ lớn nhất từng thấy cũng ngang ngửa với núi Phú Sĩ đấy. Hằng hà sa số những oán hồn đang vật vờ trên biển.

Tôi hình dung ra nó và không khỏi hoảng sợ.

Một cụm lớn những linh hồn có đủ đầu chó, đầu mèo, người. Hằng hà sa số những oán khí dọc ngang bầu trời. Vậy bầu trời tôi ngắm… gồm rất nhiều thứ đó ở khắp mọi nơi. Có khi những đám mây đang lững lờ trôi chẳng phải mây cũng nên.

“Ai biết được, nhưng dù thế nào đi nữa những thứ trôi nổi ấy rồi cũng tiêu biến theo thời gian. Có những người từng thấy những hồn ma chiến binh, nhưng tôi chưa bao giờ nghe có ai thấy người neanderthan. Có lý do cho chuyện này, nhưng phải mất khá nhiều thời gian để họ có thể biến mất. Nói cách khác vẫn còn vô số những dạng thức của ma tồn tại trên thế giới này… và vấn đề ở đây là nếu họ đến những nơi bị ám, vốn dĩ như những thanh nam châm thì sẽ dừng lại đó. Chẳng hạn như những nơi có quá nhiều ám khí hay hiện trường những vụ án mạng với quá nhiều cảm xúc căm ghét… Họ có xu hướng tập hợp lại ở những nơi như thế, để rồi trở thành…”

À, cuối cùng thì tôi đã hiểu.

Ra đó chính là quá trình khai sinh ra những điểm bị ma ám.

Hôm qua, cảm nhận thấy rất nhiều người. Cảm giác có vô số người đang nhìn mình.

Cảm giác đó vẫn còn vấn vương trên da thịt tôi, và khi tôi nhớ lại cảm giác đó tôi cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Và trở lại vấn đề những chữ cậu thấy trên tường.”

Krishna đẩy gọng kính lên và tiếp tục.

“Tôi không biết thằng ngu nào làm thế, nhưng một ai đó viết trong cuốn vở “Hãy chữa bệnh cho em” cộng với “Em sẽ làm tất cả những gì các người muốn”. Nó trở thành một lời giao tiếp. Hay nói cách nào khác nó có một ý nghĩa nào đó.”

Tôi nuốt khan, rồi Krishna hỏi.

“Ở một nơi hẹn hò của những con ma không mục đích, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu đưa ra một mục đích nào đó?”

Tôi rùng mình.

“Họ luôn cố tìm một mục đích nào đó. Vì họ là ma, họ phải tìm ra một điều gì đó có ý nghĩa.”

Trong đầu mình tôi hình dung ra hằng hà sa số những linh hồn quay đầu lại nhìn tôi cùng lúc. Vô số những gương mặt mà tôi có thể hình dung ra do ảnh hưởng của bức ảnh đã xem ban nãy… nhưng chúng lại nhập nhằng với cái nhìn từ ánh mắt đen như hạt huyền của Yoishi.

“Cậu muốn minh oan cho cô bé. Tôi tôn trọng động cơ của cậu.”

Krishna nói, khi đang nhìn vào một nơi nào đó xa xăm.

“Nhưng có những thứ con người không nên thấy.”

Tôi cảm thấy tim mình như đông cứng.

“Trong thực tế bên này và bên kia đã được thiết kế để tách ra khỏi nhau. Cô gái tên Yoishi đó dễ dàng bước qua ranh giới giữa hai bên, đó là một điều vô cùng nguy hiểm. Những từ của cô bé đó hàm chứa những gì mà người ta không được phép biết. Không… phải nói chính xác là trong tâm khảm họ nhận ra được, nhưng họ chọn cách quên đi, và như thế họ vẫn còn là con người. Những từ của Yoishi ẩn chứa những điều đó.”

Những từ của cô…

Tôi cảm thấy giờ tôi có thể hiểu được tại sao những lời nói của Yoishi làm tôi hoang mang đến thế.

Dù Krishna nói những điều tương tự và khiến tôi vui hơn nhưng khi cô nói ra những điều đó tôi cảm nhận thấy thế giới như co thắt lại. Kiểu như những điều tôi tin tưởng đang đứng trên bờ sụp đổ… tôi không rõ mình đang đứng ở đâu. Lần trước, và lần này, tôi cảm nhận được điều đó.

“Thật không may, những đứa trẻ như thế thật khó cứu rỗi.”

Trông Krishna lúc này thật cô đơn.

Và tôi nghĩ rằng.

Hẳn ngày xưa cô rất muốn cứu người, nhưng cuối cùng cô không làm được. Có thể Yoishi giống một ai đó cô quen trong quá khứ, và trong trường hợp tôi sai…

Tôi không còn hứng thú gì hỏi thêm nữa.

Tôi có thể hiểu được phần nào giới hạn của bản thân. Định lực, sự quả cảm hay kiến thức của tôi không là gì cả khi so sánh với admin này. Cả Yoishi nữa, dù tôi có cố can ngăn đến đâu cô vẫn cứ đến những nơi bị ma ám. Thật ngu xuẩn khi cứ tiếp tục đi theo cô.

Để minh oan cho cô…

Là một điều gì đó ngoài khả năng của tôi. Một lần nữa tôi lại nhận ra điều đó.

“… Cảm ơn chị về tất cả.”

Tôi bất lực đứng dậy, đeo cặp lên vai, lúc đó Krishna đưa tôi một cái túi màu trắng.

“Đây là muối thô đã được Susanoo no Mikoto (Thần biển và bão tố trong Thần đạo Nhật bản – ND) thanh tẩy được lấy từ đền Imamiya. Để thứ này trước cửa phòng cậu trong một tuần. Nếu xảy ra chuyện gì bất thường hãy báo tôi ngay lập tức.”

Dạ. Tôi trả lời và mở cửa.

“À, còn chuyện này.”

Krishna nói với theo.

“Cậu không mang theo thứ gì từ bệnh viện đó về nhà đấy chứ?”

Tôi cười khi bước chân ra hành lang.

“Em không bất cẩn đến thế.”

Tôi đáp, và đóng cửa lại.

Sau khi bước ra khỏi cửa tôi bước dọc theo hành lang tối. Hai tay ôm đầu.

Tôi muốn nói với chị mọi thứ, nhưng sự ngu xuẩn của mình khiến tôi không thể mở lời.

Tôi mở cặp và lấy ra một cuốn vở.

Trên đó có dòng chữ. “Hãy chữa lành cho em”.