Bóng tối ẩm ướt và không đáy, như nước vậy.
Một nhà văn Mỹ chuyên viết truyện kinh dị có tác phẩm đã được dịch ra tiếng Nhật từng viết như thế. Tôi đọc được tác phẩm “Sự tuyệt vọng của Baumkuchen” do ông viết trong thư viện trường cấp ba, và thực sự đó là một tác phẩm hay. Tôi không có thói quen đọc sách nên để tôi phải thừa nhận điều đó hẳn cuốn sách này phải là một tuyệt tác, và cũng hiếm khi tôi không thể rời mắt khỏi quyển sách như vậy. Khi tôi lên Tokyo trọ học tôi cố gắng tìm kiếm nhiều hơn những tác phẩm của nhà văn này nhưng chẳng tìm được gì. Rồi cũng đến lúc tôi biết được rằng đó là tác phẩm duy nhất của nhà văn này được dịch sang tiếng Nhật, và từ đó biết được cả một tin buồn.
Ngay trong lúc tôi đang đọc tác phẩm của ông ở trường cấp ba thì ở nước Mỹ xa xôi, tác giả đã ngã từ trên con đập cao xuống và chết luôn tại chỗ vì say rượu.
Họ nói chuyện xảy ra vào một đêm mưa. Người này nói đó là một vụ tự sát, còn người khác lại cho đó là một tai nạn, nhưng với một độc giả của ông tôi lại cảm thấy hứng thú hơn với buổi tối mà ông đứng trên con đập trước khi chết.
Bóng tối vô cùng tận, đáy nước vô cùng tận.
Hay do ông không thể cưỡng lại được ham muốn khám phá độ sâu của bóng đêm?
Tôi nghĩ vậy.
Khi tôi chôn chân đứng giữa bóng tối vô cùng tận.
Phải, bóng tối cũng như nước vậy.
Bóng tối ẩm ướt bao quanh tôi, che phủ lấy tôi, ngăn cản thứ ánh sáng yếu ớt từ cây đèn pin trong tay tôi. Và đặc biệt hơn cả là tôi đang ở trong một bệnh viện bỏ hoang nằm trên ngọn núi trốn giữa trời mây.
“… Thấy không? Chúng ta nên về thôi. Ý anh là những mảnh kính vỡ rất nguy hiểm, tường thì sắp nứt, còn có thể có những tên cướp khát máu đang sống ở đây nữa.”
Tôi cố gắng nói tất cả những lý do mà tôi có thể nghĩ ra, nhưng…
“Chẳng có khu vực ma ám nào an toàn cả.”
Mitsurugi Yoishi nói với một cảm xúc chưa từng có.
Cô đang mặc đồng phục học sinh và đi theo dấu đèn pin cô đang cầm trên tay.
Chiếc cà vạt đen và áo sơ mi trắng trong bộ đồng phục mùa hè của cô như tan biến đi một nửa vào bóng đêm. Nếu chúng tôi đang ở một nơi khác hẳn đây sẽ là một sự kiện vui nhộn, nhưng vẻ đẹp như băng giá của cô khiến mọi thứ trở nên đáng sợ.
Giờ đã hơn hai giờ sáng.
Mitsurugi Yoishi và tôi đến khảo sát một bệnh viện bỏ hoang nằm trên một triền núi ở Hachioji.
Cửa kính cửa sổ hầu như bị đập vỡ nát, còn vải lót sàn nhà rách bươm là những gì còn sót lại của phòng khám. Những poster trên tường đã bị bào mòn và rách đi một nửa, còn nếu bạn chiếu đèn vào đó trông chúng giống như một cô gái đầy máu đang đe dọa bạn. Tệ nhất là ở đây vốn dĩ chẳng có ai nhưng tôi lại cảm thấy có rất nhiều người quanh đây.
“Có khá nhiều tin đồn quái gở về bệnh viện bỏ hoang này.”
Yoishi vui vẻ nói trong khi nhiệt độ khu vực này vẫn tiếp tục hạ thấp.
“Anh có thể nghe được tiếng ì ầm của máy móc trong tầng hầm mặc dù khu này không hề có điện. Anh có thể thấy được những hồn ma y tá đang vất vưởng quanh đây, hay một chiếc xe lăn không người đang rượt theo anh…”
“Thôi ngừng lại đi mà.”
“Nhưng ở giữa đống rác rưởi đó có một tin thú vị.”
Giọng của Yoishi vang lên đầy sức sống trong bóng tối.
“Đó là tin đồn về số người đến bệnh viện này thay đổi.”
“Số lượng… thay đổi ư?”
Tôi hỏi lại.
“Chẳng phải nó khá kỳ dị sao? Kiểu như ban đầu bốn người bỗng chốc lại thành năm? Anh nghe mấy thứ này mãi rồi.”
Tôi vặc lại, nhưng cô lại vui vẻ thì thầm.
“Tin tôi nghe được là… số người lại giảm dần.”
Tôi rùng mình, kiểu như câu chuyện chuyển sang hướng tôi không hề trông đợi.
“Nếu ban đầu anh có bốn người thì chỉ còn lại ba. Nếu ban đầu năm thì còn bốn. Khi vào bên trong bệnh viện thì những người khác hoảng hốt vì người còn lại biến đâu mất. Tuy nhiên khi ra ngoài bệnh viện thì ai nấy đủ cả.”
Tôi nghe thấy một tiếng vút nhẹ trong bóng tối.
Nhắc mới nhớ, tôi có nghe được những âm thanh không phải do chúng tôi tạo ra khi chúng tôi bước đi.
“Điểm thú vị trong câu chuyện này chính là điểm khác biệt trong các ý kiến. Khi người ta hỏi người biến mất ấy đã đi đâu thì họ trả lời rằng họ luôn đi cùng mọi người. Nhưng người ta lại không thấy người biến mất ấy. Vậy họ biến đi đâu? Và đi với ai?”
Tôi càng lúc càng cảm thấy rét run.
Trong khoảnh khắc, tôi không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Lý ra tôi đang đứng trên sàn bêtông, nhưng tôi cứ cảm thấy dưới chân mình giờ đây là bóng tối mịt mùng. Và tôi hoàn toàn không dám chắc người tôi đang nói chuyện là Yoishi nữa kia.
“Ôiiii, tại sao tôi lại đến đây kia chứ?”
“Tôi cứ ngỡ mình đã nhận được một bài học. Nhưng tại sao tôi lại tiếp tục sa ngã?”
Tôi đã học được một bài học xương máu. Khi giọng của cô trở nên đầy sức sống tôi có cảm giác như mọi thứ đang dần dịch chuyển. Niềm tin của tôi, thế giới quanh tôi bắt đầu bị xé toang, và tôi dần cảm thấy mình bị lôi vào một cái hố sâu thẳm.
Tôi vừa chiếu đèn xuống chân vừa theo bước Yoishi, vốn không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Rồi mọi thứ bắt đầu rạn vỡ.
Về những khu vực kinh hoàng nên tránh.
Mọi thứ bắt nguồn từ một thread trên site chuyên về những điều kỳ bí Ikaigabuchi.
Admin Krishna xóa ngay thread đó, nhưng không biết vì vô tình hay hữu ý mà tôi kịp thời đọc được nó. Tôi lưu ý mấy điểm quan trọng sau:
Rồi tôi chợt nhớ ra chính trong buổi offline mà Yoishi tham dự ấy người ta có đề cập đến một chuyến khảo sát một bệnh viện bỏ hoang. Một chuyện gì đó đã xảy ra ở đó, rồi có một người lầm bầm gọi tên “Yoishi”, và giờ họ vẫn đang phải điều trị chấn thương tâm lý. Mitsurugi Yoishi chuyên post những bài về những điều ma mị, nhưng tai nạn xảy ra đã khiến cô trở thành “kẻ bị nguyền rủa”. Sau đó một đồn mười, mười đồn trăm, tam sao thất bản khiến cô trở thành một hồn ma báo oán online.
Bất kỳ ai gặp cô đều chết sau 7 ngày.
Chỉ cần nói chuyện với cô ta cũng đủ khiến bạn bị nguyền rủa.
Những câu chuyện về cô cứ thế được dịp phát huy, từ một cô gái khát máu đến một kẻ cụt tay… Tất cả chúng làm tôi bực mình.
Tôi đã nói chuyện với cô vài lần về vụ việc trước đó khiến tôi cho rằng cô không đến mức như những lời đồn đã thêu dệt. Cô chỉ là một nữ sinh trung học bình thường rất hiểu biết về những hiện tượng kỳ lạ. Dĩ nhiên cô cũng có những phút hơi bị khùng vậy.
Thế là tôi nghĩ rằng.
Nếu tôi có thể biết chính xác việc gì đã xảy ra có khi thanh danh của cô sẽ được vãn hồi lại một chút.
Sau buổi học ngày hôm đó tôi lao nhanh tới cổng Tây vào khoảng hơn ba giờ chiều, đây cũng là lúc sinh viên học dự bị đại học tan trường. Tôi không nghĩ Krishna sẽ tiết lộ điều gì nên cách tốt nhất là hỏi trực tiếp cá nhân có liên quan.
“Ê, Yoishi!”
Lúc đó một cô gái tóc đen da trắng xuất hiện, còn tôi đang gọi cô khi đang đứng dưới cột đèn đường.
“Đợi đã, anh chỉ muốn hỏi em vài điều thôi mà.”
Tôi nói khi chạy đến chỗ Yoishi, còn cô ném lại cho tôi một cái nhìn đầy bực bội.
“Cặp mắt của cô vẫn đen nhánh như hai hạt huyền vậy”. Tôi nghĩ thế.
“Em đã từng đến buổi offline của Ikaigabuchi bàn về việc điều tra một bệnh viện bỏ hoang ở Hachiouji à?”
Cô im lặng một lúc như đang hồi tưởng về một người bạn thuở thơ ấu rồi gật đầu.
“Có.”
“Chuyện gì đã xảy ra với những thành viên khác cùng đi vậy?”
“Đó là một buổi offline nên tôi không giữ liên lạc với ai cả.”
“Em biết không, một người trong số họ nhập viện vì chấn thương tâm lý đấy.”
Tôi thuật lại với cô những gì Zippo đã nói ở buổi offline trước đó.
Một người anh ta biết đã cùng đi với Yoishi.
Và sau đó anh ta nhập viện, miệng cứ lầm bầm “Yoishi”.
Sau đó cô nghiêng nhẹ đầu về một bên.
“Em sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra ở đó?”
“Gì… Tôi chỉ nghe nói đó là một điểm ma ám và đến đó điều tra thôi.”
“Không phải, nhưng em đã biết đó là một nơi nguy hiểm vậy sao không ngăn họ lại?”
“Họ không phải là kiểu người chịu dừng lại khi tôi nói “nơi đó là thật” đâu.”
“… Hừm.”
Đúng vậy thật.
Nghe nói thế tôi lại càng muốn đi hơn.
Nhưng không, không phải chuyện này. Tôi biết cô là một người đặc biệt. Cô có một điểm khác biệt căn bản với những người yêu thích chuyện kỳ bí bình thường. Cô hẳn đã biết rằng bệnh viện đó thực sự là một nơi nguy hiểm. Biết rõ điều đó mà không hề can ngăn, kiểu người gì vậy chứ?”
Rồi sau đó cô nói cứ như đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
“Người ta phải tự chịu trách nhiệm khi đến tìm hiểu một nơi bị ma ám. Trên thế giới đâu cũng vậy cả.”
Cô nói lạnh lẽo, còn tôi trở nên bực mình.
“Em không hề quan tâm ư? Vì thế mọi người mới coi em như một kẻ tâm thần vậy đó.”
Tôi độp lại.
Còn cô nhẹ thở dài.
“Anh làm sao có thể ngăn dư luận được, nhất là ở trên mạng.”
Cô nói, và tiếp tục bước đi.
Dĩ nhiên tôi bắt đầu nghĩ rằng đó là một việc vô ích. Tôi cảm thấy lo lắng cho cô và muốn hỗ trợ cô, nhưng hành vi của cô quá thô lỗ. Tuy nhiên khi tôi nhìn vào lưng cô tôi lại cảm thấy một cảm giác buồn bã cứ trào dâng. Cô như một người lữ hành cô đơn trên con đường của mình. Trông như cô đang mang trên mình gánh nặng của những nỗi đau và những điều bất hạnh trên thế giới vậy.
Chúa ơi, sao con có thể bỏ mặc được chứ.
Tôi lại đuổi theo cô.
Rồi lại tiếp tục cuộc nói chuyện.
“Vậy hãy nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra ở đó đi. Anh sẽ post bài đó lên.”
Rồi Yoishi ngừng lại nhìn tôi đầy tò mò.
“Tôi không hiểu tại sao anh lại làm thế.”
“Im lặng và nói anh nghe nào.”
Tôi lặp lại lần nữa.
Phía sâu trong đáy mắt cô có cái gì đó đang động đậy.
“Anh thực sự muốn biết ư…?”
Cái nhìn vô hồn của cô làm tôi khiếp đảm.
Một cái gì đó sắp sửa mở ra phía trước cặp mắt u tối dường như có thể ràng buộc mọi thứ ấy. Lúc đó tiếng chuông cảnh báo an toàn cứ buộc tôi hãy dừng lại. Ngừng lại đi, ai đó hét lên. Tôi cảm thấy một câu chuyện vô vọng sắp sửa bắt đầu.
“Nếu thực sự anh muốn biết đến thế…”
Yoishi tiếp tục, vẫn nhìn về nơi xa xăm.
“Sẽ nhanh hơn nếu anh đi với tôi.”
“Đi đâu? Đến bệnh viện ấy ư?”
Yoishi gật đầu và nhướng mày.
“Thực ra tôi vẫn chưa thực sự hiểu hết về nơi ấy.”
“Cái gì?”
“Trong đầu tôi vẫn chưa thể đưa ra một chứng cớ xác đáng này để buộc tôi phải đi. À, ra thế. Chuyện này cũng hiếm gặp.”
Tôi câm nín, chân tôi bắt đầu run rẩy, nhưng cô vẫn nói tiếp.
“Từ giờ trở đi, phần ai nấy lo.”
… Và thế là tôi và Yoishi đáp tàu đến nơi.
Ra vậy, giờ tôi mới hiểu thế nào là phần ai nấy lo. Cố gắng giúp cô trong khi tôi không nhận ra được vị thế của mình, chính điều đó dẫn tôi đến việc vất vưởng ở một nơi quái gở như thế này.
Trong bóng tối dày đặc.
Chúng tôi đang đi xuống tầng hầm bệnh viện, trên một hành lang dài, ẩm thấp và tối đen.
Hơi thở của tôi càng lúc càng nặng nhọc, nhiều khả năng do không khí bẩn thỉu ở nơi đây. Tim tôi đập mạnh đến mức như muốn xé toang lồng ngực, và rất nhiều lần tôi nghĩ rằng mình không thể đi tiếp được nữa.
Nhưng tại sao tôi vẫn cứ tiếp tục?
Tại sao tôi không thể nắm tay Yoishi rồi bảo “anh về đây?”
Lúc đó.
Tôi lại nghe một tiếng vút nhẹ lần nữa.
Tôi giật lùi lại, cứ như có thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim tôi.
“Âm… âm thanh gì thế? Anh nghe nó nãy giờ?”
Tôi hỏi, nhưng Yoishi bình thản trả lời: “Chịu”, rồi đi tiếp.
“Chịu… mà anh nghe thấy nó đúng không? Âm thanh có to không?”
Tôi tiếp tục xua đèn xung quanh.
“Đây”.
Giọng Yoishi từ phía trước.
Tôi nhìn về phía cô và nhận ra cô đang đứng trước một căn phòng. Tôi tiến đến gần hơn và nhìn thấy cây đèn pin trong tay cô đang chiếu vào tấm bảng ghi “Phòng lưu trữ dữ liệu số hai”.
“Có gì trong này?”
“Một người đã biến mất ở đây.”
“… Hơ?”
Tôi nuốt nước bọt và hỏi tiếp.
“Nói cách khác, tin đồn về việc có người biến mất…”
“Là thực.”
“Trời ơi, sao em không nói sớm hơn chứ!”
Tôi nạt cô, cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn. Nói cách khác người bạn đã nhập viện của Zippo chính là người đã biến mất. Dĩ nhiên ở một mình trong một nơi quái dị như thế này ai mà không bị chấn thương tâm lý kia chứ. Với lại hai khớp gối của tôi đã muốn khuỵu khi nghĩ đến việc đứng ở đây. Ê đợi đã, vậy tại sao anh ta lại lầm bầm “Yoishi” vậy chứ? Và tại sao cô lại nhận được những lời đồn như vậy chứ?
Rồi sau đó Yoishi lắc nhẹ đầu.
“Anh sai rồi.”
“… Hơ?”
“Chính tôi mới là người biến mất”.
Giọng nói của cô khiến tôi sởn da gà.
“Tôi luôn đi chung với họ, nhưng khi ra khỏi bệnh viện họ lại cho rằng tôi đã biến mất. Chúng tôi kiểm tra kỹ lại cho đến khi rời khỏi bệnh viện, nhưng những hồi ức của chúng tôi chỉ khớp cho đến căn phòng này. Sau đó chúng tôi rời khỏi bệnh viện với những ký ức khác nhau. Với họ, tôi không có mặt, còn với tôi thì tôi luôn nhớ mình đi chung với họ suốt quãng thời gian đó. Thế… hóa ra lúc đó tôi đi chung với ai?”
Tôi nhìn nghiêng một bên mặt Yoishi vốn đang vui sướng kể về chuyện đã thực sự xảy ra.
Và nghĩ rằng lẽ ra mình không nên đến đây.
“Tại sao ký ức của chúng tôi không khớp nhau, và tại sao điều đó lại xảy ra chính là điều tôi muốn biết.”
Yoishi tiến đến cánh cửa với vẻ dè dặt rồi quay lại nhìn tôi lần nữa.
“Này, anh sợ à?”
Cô hỏi, nhìn vào mắt tôi.
“Cảm giác sợ hãi như thế nào vậy?”
Sau câu nói đó, cô biến mất vào căn phòng.
Còn lại một mình tôi tần ngần đứng trong bóng tối.
“- Phải rồi, dĩ nhiên là anh sợ lắm chứ. Vì thế nên giờ anh về đây, chúc may mắn.”
Nếu tôi có thể nói được như thế mọi thứ sẽ đơn giản biết bao.
Tuy nhiên khi nỗi sợ hãi của con người bước qua một giới hạn nào đó thì chân họ dường như trở nên mất cảm giác. Như vậy muốn thoát ra được khỏi dòng chảy này, hành động có thể làm khiêu khích những thứ vốn không thể nhìn thấy lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Hơn thế nữa, Yoishi lại là một nữ sinh trung học. Thành ra nếu giờ tôi bỏ chạy thì sẽ chẳng bao giờ gột rửa được cái tiếng “thằng hèn” khi để lại một cô gái trẻ một mình trong bệnh viện bỏ hoang.
Tôi không còn cách nào khác là đi qua cánh cửa vốn đã được mở hé.
Bên trong còn tối hơn. Nếu có thể đo được mật độ của bóng tối hẳn mật độ ở đây sẽ rất dày đặc. Khi chiếu đèn tôi cảm nhận được phòng này rộng khoảng 15 – 16 tatami. Ở giữa phòng đặt một cái bàn, trên đó đủ loại dụng cụ tôi chưa từng thấy bao giờ đang văng tung tóe. Ở góc phòng là những cái tủ ngã chỏng chơ với đầy những mảnh kính vỡ, các giấy tờ kẹp trong những tập hồ sơ lưu trữ cũng văng tung tóe.
Tôi có cảm giác mình đá phải cái gì đó khi chiếu đèn, ra đó là một lon bia. Tôi nhìn quanh thấy những tàn tích còn sót lại của thuốc lá và túi snack. Nhiều khả năng đó là hàng thải của những con người vô tâm mà Krishna vốn dĩ rất thất vọng. Có khi ở đây là một địa điểm cho những người thích chơi trò thử lòng can đảm vào cuối tuần.
“Chỗ này chắc rất nổi tiếng nhỉ.”
Tôi nói, và một giọng nói chán chường đáp trả từ phía xa căn phòng. “Có lẽ”.
Tôi chiếu đèn về phía đó và phát hiện Yoishi đang đứng kế một cái tủ, cô chiếu đèn vào tủ, chiếu sáng một đơn thuốc nhưng rồi cô không làm gì nữa và bước về phía tôi.
“Trước đây chúng ta đã từng tìm kiếm thứ này rồi.”
Yoishi chiếu sáng một cuốn vở đã cũ mòn.
“Cái gì đây?”
Tôi chiếu sáng nó và mở ra, và nhận ra đó là một cuốn nhật ký. Chữ viết kín đặc từng trang, chủ yếu bằng kiểu chữ hiragana. Thi thoảng có những hình ảnh về ngôi nhà và xe cộ được vẽ bằng chì màu, từ đó tôi nhận ra rằng cuốn vở này hẳn là của một bệnh nhi. Tôi tiếp tục xem xét thì nhận ra nhật ký dừng lại khi viết được chừng nửa trang giấy vào thời điểm 16/8/1991. Bên cạnh đó là những dòng chữ thật lớn:
“Hãy chữa lành bệnh cho em”.
Những từ ấy như đâm sâu vào tim tôi.
“Khớp tên, hẳn cái này của đứa trẻ đó”.
Yoishi đưa cho tôi một xấp giấy trong khi tôi đang nhìn trân trối vào cuốn vở vàng.
Đó là một cuốn bệnh án về tiền sử bệnh của một đứa trẻ 8 tuổi.
Và phía cuối có mấy chữ được viết vô cảm: “Vô phương cứu chữa.”
“Em ấy chết rồi.”
Tôi lẩm bẩm, và Yoishi gật đầu.
Sau đó cô chiếu đèn lên bức tường đối diện và vui vẻ lặp lại những gì tôi đã nói.
“Phải, số của đứa trẻ đó là phải chết mà.”
Tôi gần như á khẩu khi nhìn lên bức tường.
Ở đó.
Bằng nét chữ hiragana, cũng kiểu chữ như trong cuốn vở.
“Nếu chữa được cho em, em sẵn sàng làm tất cả những gì các người yêu cầu”
Nét chữ trên tường quá lớn, mỗi chữ to bằng hai đầu người, và được viết ở một độ cao ngay đến một người lớn cũng không dễ tiếp cận.
“Đứa bé ấy… viết những dòng này ư?”
“Ai biết được?”
Yoishi vừa nói vừa chiếu đèn loang loáng từ bức tường này sang bức tường khác.
“Nhưng vấn đề không nằm ở chỗ ai viết.”
“… Thế vấn đề là gì?”
Tôi nghĩ vậy, nhưng nhiều khả năng như thế sẽ làm vấn đề trở nên quái gở hơn nên tôi ngăn mình không hỏi cô cho đến khi bước ra chỗ sáng sủa hơn. Thấy không, tôi cũng biết rút kinh nghiệm mà.
Nhưng đúng lúc đó.
Đèn tắt phụt.
Mọi thứ chìm trong bóng tối. Tôi giật bắn.
“Này… này, sao em lại tắt đèn đi”.
Nhưng tôi nhận ra ngay.
… Không chỉ Yoishi cầm đèn pin, mà cả tôi cũng vậy, phần tôi rõ ràng không hề đụng chạm vào công tắc.
Thành ra, để mọi thứ trở nên tối đen như thế…
Tôi lại nghe âm thanh vút từ đâu đó phát ra.
Có vẻ như âm thanh đó vừa thật xa, vừa thật gần ngay bên tai tôi. Nghe cứ như không khí đang nứt toác ra, kiểu như một bức tường vô hình đang nứt ra vậy. Cùng lúc đó tôi ngửi thấy một thứ mùi khác lạ, thối rữa, thứ mùi của một dòng sông nhung nhúc cá chết.
“Yoishi này…”
Tôi nói với một giọng run rẩy, nhưng không ai trả lời.
“… Này, thôi trò đó đi…”
Tôi cố sức ấn công tắc đèn pin vừa gào lên, rồi lúc đó.
Cạch cạch cạch.
Những âm thanh sắc lạnh vang lên bên tai tôi.
Chính là… nó… Lời đồn về thứ âm thanh phát ra như bị một thứ nhựa dẻo bao bọc lại.
Lúc đó bất thình lình có người nắm lấy tay tôi.
Tôi muốn gào lên, nhưng thay vào đó lại đứng như trời trồng.
“Im lặng”.
Vì tôi nghe thấy tiếng thì thầm của Yoishi.
Lúc đó bóng tối và sự tĩnh lặng lại quay trở về nơi này.
Không…
Ở ranh giới của cái thế giới lặng yên ấy đầy những áp lực, tôi biết có một cái gì đó đang căng ra, tôi có thể nghe được một dòng thác âm thanh. Có ai đó ở đây chăng? Hay côn trùng? Tôi cố tự trấn an mình như vậy, nhưng tôi có cảm giác mình biết rõ âm thanh đó là gì. Ít nhất nó cũng chẳng phải động vật, mà là một cái gì đó như cảm xúc tuyệt vọng phức hợp của một con người.
Tôi cũng có thể nói rằng từ phía xa hành lang nó đang tiến dần về phía căn phòng này.
Tôi muốn khóc lắm rồi.
Tôi chính thức thừa nhận mình là một thằng hèn. Nếu tôi có thể an toàn rời khỏi đây tôi sẽ chẳng bao giờ đến những nơi kinh dị nào nữa. Tôi sẽ không bao giờ bị thế giới quái gở của Yoishi mê hoặc nữa. Tôi sẽ viết cho xong bức thư gửi mẹ, và sống một cuộc đời đúng nghĩa sinh viên, thuận thảo với gia đình, chăm chỉ làm việc và học tập. Đúng rồi, tôi lên Tokyo với mục đích xoay chuyển tình thế làm ăn bết bát của doanh nghiệp gỗ gia đình. Thế mà tôi lại hứng thú với một site chuyên về những điều kỳ bí để rồi bị trừng phạt bằng cách bị đày đến tận nơi đây. Đây hẳn là sự trừng phạt dành cho tôi khi vẫn chưa thể viết xong bức thư gửi mẹ. Tôi đã sai rồi, từ nay về sau tôi sẽ sống đàng hoàng hơn. Nên tôi xin đấy, xin đấy. Tôi không biết điều gì xảy ra nữa rồi, nhưng hãy trở về lại thế giới bên kia đi mà.
Tuy nhiên như muốn hủy diệt lời khấn nguyện của tôi.
“Biến đi”.
Yoishi gào lớn, rồi cái bàn ngay sát bên tôi tạo ra một âm thanh kinh khủng.
Có vẻ như Yoishi đã đá vào vật gì đó. Một cái gì đó đã vỡ ra, thế là một âm thanh cực lớn vang vọng khắp bệnh viện bỏ hoang yên tĩnh. Lúc đó thân thể tôi lại có thể cử động được. Đèn sáng trở lại, bóng tối bị đẩy lùi. Rồi tôi thấy…
Tôi chợt thấy.
Ở phía cánh cửa khép hờ mà tôi đã bước vào ban nãy.
Một đôi giày với quai buộc màu xanh.
Rồi thì phía trên đôi giày cũ mòn đó là một cẳng chân gầy guộc, thối rữa, trắng nhách và run rẩy – đôi chân của một đứa trẻ.
“Óa óa óa…”
Tôi gào to, và Yoishi cũng vậy.
“Không phải là không thể đâu”.
Cô nắm tay tôi và gào to.
“Điều đó là vô nghĩa. Không cần thiết.”
Cô vẫn tiếp tục gào lên những điều gì đó.
Làm sao một cô gái nhỏ nhắn như thế lại có thể gào to như vậy? Tiếng gào của cô che chở tôi. Nhưng giọng nói của cô cứ như đang khích động một thứ gì đó tôi không thể thấy. Hằng hà sa số những thứ tôi không thấy được đang bắt đầu chuyển động.
Tiếp sau đó Yoishi bắt đầu chạy ra ngoài hành lang. Có khi đó là một thách thức với một thứ gì đó mà tôi không biết, hay cô đang cố gắng bỏ chạy không biết chừng.
“Đợi… đợi đã nào!”
Chuyện quái gì đang xảy ra thế này. Tôi nghĩ vậy khi lao theo cô chạy ra ngoài.
Tôi đứng trước cánh cửa cô đá sập và văng vào một góc.
“Ê Yoishi, đợi anh với!”
Tôi chiếu đèn dọc hành lang nhưng cô không hề đợi tôi.
“Khốn kiếp, được lắm.”
Hồi còn học phổ thông tôi là thành viên của đội bóng rổ, thậm chí còn ở vị trí trung phong. Vì thế tôi khá tự tin vào tốc độ của mình.
Tuy nhiên Yoishi còn nhanh hơn. Không hề có dấu vết gì của tốc độ chậm rì của cô trước đó. Mái tóc đen dài của cô như tung bay khi cô chạy như một vận động viên chạy nước rút và khoảng cách với tôi cứ thế tăng dần. Với lại có vẻ như cô không hề thấy, hay cố ý làm thế mà những tấm bình phong, những chậu cây trong bệnh viện cứ thế ngã rạp. Kết quả đó làm tôi nhớ lại mấy trò chơi tôi từng chơi hồi còn học tiểu học, giúp tôi thoáng quên đi một chút mình đang ở trong một nơi bị ma ám. Dĩ nhiên tôi hối hận ngay sau đó, nhưng ngày đó đám trẻ chúng tôi rất sợ bác đầu hói đang giận dữ rượt theo sau, cảnh đó thực sự rất hài hước. Sự hưng phấn ngày đó trở lại với đôi chân tôi và nó chính là vị cứu tinh mà tôi cần. Tôi đá văng bất kỳ những vật cản nào ngáng chân và ngáng vai tôi để tôi tiếp tục chạy. Sự phấn khích giờ đã vượt qua được nỗi sợ hãi. Tôi chạy dọc hành lang, trèo lên cầu thang và ngoặt rất nhanh ở tầng một. Tôi đuổi theo Yoishi đang chạy phía trước tôi một đoạn.
“Ê Yoishi!”
Tôi đá văng cánh cửa vào bệnh viện và chạy ra bên ngoài.
Tuy nhiên bên ngoài vắng tanh.
Tôi chỉ nghe âm thanh côn trùng bên tai mình, và nhận thấy mình đang đứng ở bãi giữ xe, với cỏ mọc cao quá đầu.
Dưới ánh trăng sáng, tôi đặt hai tay lên gối và lấy lại nhịp thở. Tim tôi như muốn vỡ ra do lâu lắm không chạy thục mạng như thế. Chưa bao giờ ánh trăng làm tôi thấy nhẹ nhõm đến vậy. Khi tôi dần lấy lại bình tĩnh thì một đôi vớ đen và giày đen xuất hiện trước mắt tôi.
Khi tôi nhìn lên thì bắt gặp Yoishi đang cúi mặt nhìn xuống.
“Tại sao em chạy trước anh vậy?”
Tôi mắng, thở hồng hộc, nhưng Yoishi rít lên.
“Đáng tởm.”
“… Nói lại lần nữa xem.”
“Nơi này thật đáng tởm.”
Dưới bóng đêm mịt mùng, cô nhìn trừng trừng về khối bê tông trước mặt.
Rồi nôn mửa.
Bất thình lình cô nôn mửa ở bãi đỗ xe.
Bãi nôn của cô được ánh trăng chiếu rọi.
Tôi chôn chân đứng tại chỗ, và nghĩ rằng “Hình ảnh này cũng dễ thương đấy chứ.”