Về lâu đài Verdier trong kỳ nghỉ hè, Anna đã tìm ra được bức thư hay ho. Nhìn quanh chiếc dương cầm cũ mẹ cô sử dụng, Anna tìm thấy góc giấy giữa bàn và tường. Anna chọc ngón tay mảnh nhỏ vào và lôi ra một bức thư cũ kĩ.

"...Kính gửi Công tước Damien Ernst von Thisse."

Anna ngoái nhìn Declan thông qua cửa sổ, thằng bé vật lộn với thanh kiếm nặng và cái khiên lớn. Chín tuổi, thằng bé bắt đầu sử dụng kiếm thật trong việc tập luyện cùng với tinh thần vô cùng nghiêm trang. Ban đầu, Declan đọ sức nảy lửa cùng với vua cha. Có vẻ nhiệt tình quá sức, thanh kiếm trong tay Declan rơi rớt nhiều lần. Cộng hưởng cùng với người mẹ luôn luôn lo lắng, giáo viên dạy kiếm được trực tiếp chuyển thành Bá tước Weiss. Đó là chuyện tốt đối với Anna. Bởi lẽ trong lúc mẹ con bé không để ý, vua cha không quên tận dụng cơ hội ở bên phu nhân, thế là Anna được ở một mình, thoả sức khám phá.

"Declan ngày càng kém khéo léo hơn."

Anna lẩm bẩm một mình, sau đó tựa lưng cửa sổ, đọc từng dòng trên bức thư. Phần cuối bức thư chưa viết bị gạch bởi mực, dù vậy vẫn có vài phần tương đối thú vị. Điều thú vị nhất có lẽ chính là chủ nhân bức thư vẫn chưa bao giờ được trông thấy nó, và Anna đinh ninh rằng bức thư được viết bằng chính nét chữ của mẹ con bé. Dễ hiểu khi chính con bé tự phát hiện ra.

"Hi hi!"

Anna cẩn thận gấp lá thư lại, đi về căn phòng mà mẹ con bé đã từng trải qua suốt thời thơ ấu. Nhà vua cùng vợ đang thưởng thức trà tại nơi khá chật hẹp đó, cũng chính là nơi cha cầu hôn mẹ vào lần đầu tiên.

"Công chúa, em đi đâu mà vội thế?"

Declan nhìn cô bé và mỉm cười, thằng bé vừa quay trở lại sau một trận đấu cùng Bá tước Weiss.

"Em có thoả thuận muốn bàn bạc với vua cha. Hoàng tử có muốn đi cùng em không? Sẽ thật sự rất vui đấy."

"Em định bày trò chơi khăm cha nữa phải không?"

Declan giả vờ lên giọng trông như người lớn, ra dáng một người anh trai. Anna thì thầm vào tai thằng bé.

"Em đã tìm thấy một bức thư cũ, nhưng mà nội dung có vẻ hơi lạ."

"Đâu nào, anh xem."

"Không."

Anna khúc khích, sau đó phóng lên cầu thang. Chẳng còn cách nào khác, Declan buộc phải chạy theo, cau mày lo sợ con bé bị ngã. Đứng trước căn phòng Chloe từng ở thời còn con gái, Anna hắng giọng đứng trước ngưỡng cửa.

"Thưa vua cha và mẫu hậu. Là con, Diana ạ."

"Vào đi."

Cánh cửa bật mở, dễ dàng trông thấy Damien và Chloe, những người đang ngồi nhàn nhã trên sofa cũ, chầm chậm uống trà. Cả hai đồng loạt nhìn cô con gái.

"Declan cũng đến à, có chuyện gì vậy?"

"Bẩm Hoàng đế, Công nương xứ Swanton, Diana, có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với ngài."

Anna luôn luôn tỏ ra trang trọng mỗi khi con bé có chuyện bận tâm. Damien nhướn hàng lông mày vàng óng đẹp đẽ, sau đó gật đầu.

"Thử xem nào."

"Ngài có vui lòng cho phép thần và Declan cùng đi du lịch đến nhà của dì mùa đông này không? Cũng là thời điểm Sophie được phép thăm nhà."

"Anna."

Giọng Damien bỗng chốc trầm xuống, sẽ chẳng đời nào anh lại cho phép hai đứa con nhỏ đi xa một mình. Hơn nữa, chính Damien cũng chẳng được lòng người dân Công quốc. Anh còn thậm chí lên cả kế hoạch để cho Sophie, người mà bọn trẻ hết mực yêu quý, kết hôn một nhà quý tộc đến từ Swanton. Như thể đoán trước được sự phản đối, Anna tinh nghịch trề môi.

"Ừm, ngài sẽ vô cùng hối hận nếu ngài từ chối đó, thưa Hoàng đế."

"Đây có phải là lời đe doạ không?"

"Thần chỉ nói với ngài sự thật thôi, thần đã tìm thấy kho báu đấy ạ."

Chloe nhấp trà và nhìn con gái. Dù trông con bé giống hệt Chloe, song cô không khỏi cảm thán trước tính cách khá mạnh mẽ khi nói chuyện với vua cha của mình.

"Được, ta phê chuẩn. Cho phép bọn con du lịch."

"Hoàng đế?"

Đôi mắt Chloe mở to khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng chồng.

"Không đời nào có thể từ chối một vụ cá cược trước một khuôn mặt giống hệt em được."

Anna âm thầm nháy mắt với Declan đứng phía sau. Damien hỏi lại, xoè bàn tay ra và nhìn con gái.

"Giờ thì con sẽ tặng gì cho cha con đây?"

Damien cũng chẳng trông đợi gì nhiều, chắc hẳn con bé định đưa cho anh một quả sồi nhỏ nhặt được trong vườn, hoặc là viên sỏi có hình thù lạ, Damien lờ mờ đoán thế. Tuy nhiên những gì con gái trình bày lại hoàn toàn khác so với mong đợi. Anna khoa trương bằng một đôi môi xinh xắn, "Ba la ba la bummm", xong xuôi chìa ra một bức thư cũ trong tay của mình. Đôi mắt màu trà giống hệt Chloe trở nên lấp lánh.

"Một bức thư tình thời vua Thisse còn là Công tước! Người gửi không ngoài ai khác chính là Hoàng hậu!"

Anna cảm thấy đau khổ khi bị Declan kéo ra khỏi phòng. Ngay khi Declan xác nhận bức thư con bé tìm thấy chính là của mẹ cả hai, thằng bé đã thay mặt em cúi đầu xin lỗi người làm cha mẹ. Theo lý thuyết của thằng bé, Anna cố thoả thuận với vua cha bằng một món đồ không thuộc về mình, do đó thoả thuận không hề hợp pháp.

"Anh không muốn đến Công quốc hay sao?! Cả anh cũng muốn đi mà!"

Declan kêu lên khi ôm Anna sụt sịt khóc nấc, như thể đang ôm khúc gỗ cứng đơ.

"Đừng lo, anh sẽ đưa em đến Công quốc mà."

Chloe lặng lẽ lắc đầu, nhớ lại khuôn mặt đang khóc của cô con gái. Lạy Chúa, con bé đã tìm thấy bức thư này ở đâu vậy chứ? Nụ cười không kiểm soát được hiện diện trên môi, khi trong tay cô là bức thư cũ cô đã quên mất.

Lõm bõm. Chloe đứng dậy từ trong bồn tắm. Bức thư mà cô đọc đi đọc lại nhiều lần đã bị loang nước ở những từ cuối. Cô thắp ngọn nến, đặt nó trước gương, sau đó để xa một chút và hong khô nó. Trong lúc đang cố cẩn thận để không bén lửa vào rìa bức thư, Chloe nghe tiếng mở cửa từ đằng sau mình.

"Hôm nay ngươi không cần phục vụ ta..."

Vẻ mặt Chloe bỗng dưng khựng lại khi cô quay sang, định từ chối cô người hầu, bởi lẽ trông thấy người chồng đang sải từng bước tiến lại gần hơn, trên người chỉ độc mỗi áo choàng tắm.

"Hoàng đế."

Phòng tắm trong lâu đài Verdier thật sự rất nhỏ, thậm chí lỗi thời hơn hẳn so với phòng tắm bên trong Hoàng cung. Chloe cố gắng nhanh chóng mặc vào chiếc váy đặt trên chiếc ghế cũ kĩ, song Damien đã ngăn cô lại.

"Em ở yên đấy."

"Em đã đi lâu quá à?"

"Các vị thánh xưa thậm chí khuyên nhủ rằng các cặp đôi nên tắm cùng nhau."

Cô chưa bao giờ nghe vị thánh nào nói như vậy hết, rõ ràng Damien lại xạo sự.

"...Ai cơ?"

"Ta quên béng tên mất rồi."

Chloe biết ngay, cô đi về phía bồn tắm, mái tóc buông xoã không che được hết toàn bộ cơ thể. Không, cô đang cố đi đến đó.

"Hãy lại đây nào."

Damien nắm lấy đôi vai thon thả, nhẹ nhàng xoay người Chloe. Vợ anh chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với gương. Sau khi ra khỏi bồn tắm, cơ thể Chloe hoàn toàn trần trụi. Ở phía còn lại, Damien cùng chiếc áo choàng đang vận trên người trông lịch sự hơn. Chloe hỏi chồng, người dùng đôi mắt đẹp đẽ chăm chú ngắm nhìn hình ảnh trong gương, ánh mắt tỏ vẻ cầu xin.

"Em... xấu hổ. Sao ngài làm vậy?"

"Chải đầu cho em thì có gì xấu hổ chứ?"

Anh bình tĩnh đáp, cầm lấy chiếc lược từ cái gương lớn có hình dạng giống với bàn trang điểm, từ từ chải tóc cho cô. Mái tóc nâu dài ma sát với chiếc lược chải được anh nhẹ nhàng luồn vào kéo ra hết lần này đến lần khác. Damien là người có thể kiểm soát bản thân hành động theo kiểu tinh tế, bất cứ khi nào mà anh ấy muốn. Chloe nhận thức rõ ràng điều đó, lặng lẽ nhìn anh chải tóc chậm rãi. Qua cửa sổ mở, dễ dàng nghe thấy tiếng chim cu gáy. Ánh trăng đêm hè vàng rực một góc, xuyên qua cửa sổ không chút tách biệt, đủ để chiếu sáng không gian tối tăm.

"Lâu đài chắc hẳn vô cùng cổ kính, em rất vui vì bọn trẻ có vẻ thích nó."

"Ta đã ra lệnh cho trùng tu nó nhiều nhất có thể, tuy nhiên cần phải giữ lại dáng vẻ ban đầu."

"Tại sao?"

Chloe chớp mắt chậm rãi và hỏi lại anh, Damien đặt chiếc lược xuống chiếc tủ bên dưới.

"Bởi lẽ những kỷ niệm đẹp trải qua cùng em ở khắp mọi nơi."

Một câu trả lời vô cùng đơn giản lại khiến Chloe đỏ mặt không hề nhận ra. Damien từ từ cúi đầu xuống gáy Chloe, sau đó ngước mắt nhìn thẳng vào gương. Ánh mắt mãnh liệt cộng hưởng cùng giọng nói trầm chậm rãi từ tốn.

"Em biết em rất đẹp có phải không?"

"Không."

Chloe nhắm mắt, lặng lẽ lắc đầu. Damien nở một nụ cười tỏ vẻ nguy hiểm như không hề thích câu trả lời đó.

"Hãy cho ta biết."

Là thứ cảm giác Chloe đã lâu chưa cảm nhận lại, cảm giác con rắn thần thoại, xinh đẹp quấn quanh không một thanh âm, đến lúc định thần thì cơ thể đã hoàn toàn bất động. Anh ôm lấy cơ thể cô, tuy nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, để lại vết cắn trên chiếc cổ nhỏ thanh tú ngọt ngào.

"Đừng làm thế."

"Sao cơ."

Nhà vua tiếp tục đặt những nụ hôn lên cùng một chỗ, cơ thể Chloe ngày càng nóng ran. Với phần thân trên hoàn toàn chuyển sang sắc đỏ, Chloe ngượng ngùng ngoảnh mặt qua bên, ái ngại hỏi nhỏ, nhất quyết phân tán suy nghĩ của anh. Bởi cô biết rõ khả năng cách âm tại đây kém đến thế nào, cô đã lớn lên và sống tại đây hơn 20 năm.

"Ngài đã đi đâu với bọn trẻ thế?"

"Vào rừng, đi dạo ban đêm."

"Thế à?"

Trong lúc phát triển khu mỏ, khu rừng gần lâu đài nhất vẫn được giữ nguyên. Do đó, xung quanh lâu đài vẫn tồn tại khu rừng nhỏ. Bọn trẻ rất thích dạo quanh khu rừng kể từ lúc nghe đây chính là nơi cha mẹ gặp mặt vào buổi ban đầu.

"Anna rất thất vọng có phải không? Chắc hẳn con bé đã rất phấn khích khi nghĩ cuối cùng cũng được đến Công quốc."

"Declan rất giỏi đi thẳng vấn đề và cả thuyết giảng."

"Thằng bé đã nói gì thế?"

"Nếu em lẳng lặng đưa bức thư cho cha trước và đợi đến khi vua cha đọc xong, tâm trạng vui vẻ thì có lẽ cha đã đồng ý rồi."

Vai Chloe chợt run lên khi cô cười nhẹ. Cảnh tượng chồng cô cùng hai đứa trẻ đi dạo trong rừng, khoan khoái trò chuyện hiện lên như thể vẽ ra trước mắt. Damien dường như đọc được suy nghĩ Chloe khi anh tiếp tục giải thích tình hình.

"Tuy nhiên sau đó, Anna khịt mũi, phản bác Declan."

"Như thế nào nào?"

"Anh nói thế chẳng qua vì anh chưa đọc bức thư."

"Điều đó có nghĩa là gì?"

Chloe nhún vai hỏi lại, Damien lặng lẽ mỉm cười, sau đó nhếch môi có phần tinh nghịch.

"Ta nghe nói nội dung bức thư có phần hơi lạ. Anna đã nói giống như bức thư của đứa cháu gái viết cho ông hơn."

"Nó có thể sao...?"

Chloe trông giống kẻ mới bị đâm, kinh ngạc chớp mắt. Damien đưa bàn tay lớn nhặt bức thư lên.

"Hay là chúng ta cùng kiểm chứng nhé?"

"Vâng, nghe được đấy."

Chloe cùng chồng đọc lại bức thư khi được anh ôm trọn vòng tay mình. Damien bắt đầu phân tích, thanh âm khúc khích không thể kìm được bắt đầu phát ra.

"Chà, ngay lúc bắt đầu đã thấy sai rồi, Chloe. Đáng lẽ em nên dùng từ 'thân mến' thay vì 'kính gửi'."

"Nực cười, sao có thể dùng hai từ 'thân mến' vào lần đầu tiên gửi thư được chứ?"

"Thế có thật em kính trọng ta không? Dù sao cũng là những lời nói dối, vậy thì có gì khác biệt đâu chứ."

Chloe nín thinh không nói nên lời. Damien nói tiếp bằng giọng vui vẻ, chăm chú nét chữ gọn gàng ngay ngắn.

"Hơn nữa, cảm giác có hơi cứng nhắc khi em viết ra toàn bộ tên ta. Lời chào mở đầu vốn dĩ nên được rút ngắn, không nên viết như thế này."

"Vì ngài là một người lính nên em tưởng ngài thích sự trang trọng."

"Đừng lố bịch thế, Chloe. Đừng có nói em đã cố tránh xa ta kiểu này nhé. Kiểu ngài thân là Công tước, còn em chỉ là con gái xinh đẹp, thế nhưng bất lực của một Tử tước."

"Ngài ăn gian, không được nhảy cóc."

Chloe trợn mắt và cố thoát khỏi vòng tay của anh. Cô cẩn thận bước về phía bồn tắm, trước khi cơ thể bỗng dưng bị lạnh. Thay vì đuổi theo, Damien cởi áo choàng ra và vứt xuống sàn. Đợi vợ vào bồn tắm xong, anh mới từ từ bước vào sau đó. Cô khẽ cắn môi khi nhìn bức thư vẫn trong tay anh, có vẻ chồng cô sẽ lại tiếp tục trêu chọc thêm nữa.

"Điểm mà Anna chỉ ra xuất hiện ở đây. 'Đã ba tháng trôi qua kể từ lúc tôi trở về từ Swan'. Ha ha ha."

"...Ý ngài là, con bé muốn ám chỉ em rằng thật kì lạ khi suốt ba tháng em không hề viết một bức thư nào?"

"Hẳn rồi, theo những gì Anna nói, cứ như thể em đã muốn thoái thác trong suốt liên tục cả 100 ngày, cuối cùng chịu thua buộc phải cầm bút."

Damien thực sự thích thú vẻ mặt Chloe khi cô cố giấu cảm xúc ngượng ngùng.

"Anna trông khá ngờ nghệch, không ngờ con bé nhanh trí như vậy."

"Sao em không nghĩ đến việc chính vì con bé là con gái của ai đó?"

Cô vẫn chưa kể với cặp song sinh về cuộc gặp gỡ hỗn loạn lần đầu giữa cha mẹ chúng. Cô nghĩ dần dần bọn trẻ rồi cũng sẽ hiểu ra được điều đó. Câu chuyện về cặp vợ chồng Hoàng gia vẫn là món ăn tinh thần tuyệt vời, được bàn rôm rả kể cả giữa những người dân có thu nhập thấp.

"Chúng có thể hiểu em không thể viết vì đã lo lắng."

"Ta nghe nói đoạn sau đó thậm chí còn buồn cười hơn."

"Đoạn nào cơ?"

"Chắc là đoạn này, 'Mùa hè nơi tôi sống nổi tiếng với nhiệt độ cao', phải không nhỉ?"

Damien lắc đầu và tiếp tục nói.

"Ta cũng nghĩ thật kì lạ khi em đột nhiên nhấn mạnh thời tiết nắng nóng trong lúc gửi thư vào hè oi ả. Như thể ám chỉ rằng ta đừng mơ tới việc đến đó. Declan cũng khá đồng tình, thằng bé cười vang. 'Con đoán mẫu hậu không biết một sự thật rằng vua cha rất thích thời tiết nắng nóng.' Tóm gọn chỉ trong một câu."

Nhờ cả gia đình nhiệt tình phân tích, Chloe cảm giác mình đã để lộ cả cuốn nhật ký thay vì chỉ một bức thư.

"Em xin lỗi, thế nhưng chúng ta có thể dừng tại đây không...?"

Chloe cụp hàng lông mày màu hạt dẻ xinh đẹp xuống trong lúc nhìn Damien. Anh chợt bật cười, gấp bức thư lại và thả nó xuống chiếc ghế cũ kĩ ngay cạnh bồn tắm.

"Ta biết rồi, đến đây nào."

Chloe đang trong tư thế ngồi gấp đầu gối đối mặt với anh, không thể di chuyển một cách dễ dàng. Damien không chút do dự kéo cả cơ thể cô về phía anh, với lực khá mạnh, nước bắn tung toé và tràn ra sàn.

"Chloe, tình yêu của ta."

"Vâng."

"Em sẽ phá huỷ giả thuyết của Anna chứ?"

Chloe cảm thấy không hề công bằng trước phần tóc mái khô ráo của chồng, do đó cô dùng bàn tay ướt nước che lấy mặt anh.

"Sao nào?"

"Thì thật ra, em rất muốn viết thư cho ta mà."

Thà là thành thật còn hơn giả dối, có phải không nào? Chloe hít một hơi dài, khẽ mấp máy môi và nói lí nhí.

"Đúng là em rất muốn viết thư gửi cho ngài. Nhưng em cảm thấy không nên viết ra toàn bộ suy nghĩ bên trong đầu mình."

"Vậy thì dùng miệng nói bây giờ đi. Em đã muốn viết gì nào?"

"Muốn hét lên rằng ngài là Công tước hết sức vô lại."

Damien bật ra âm thanh, không rõ tiếng cười hay tiếng thở hắt, vòng tay gác đầu. Chloe không thể ngừng nói khi trông cái cách mà chồng nheo mắt xứng danh là kẻ đang muốn bỡn cợt.

"Tưởng có nhiều tiền là làm phách hả? Rồi còn lộng quyền nữa chứ. Nếu ngài chú ý tính cách ngang bằng khuôn mặt tuyệt mỹ của mình, thì hẳn danh tiếng của ngài sẽ chất cao lên như một ngọn núi... Ôi mẹ ơi...!"

Đôi mắt Chloe lập tức trợn to, không khỏi thất kinh mà ngậm miệng lại. Đã mấy năm rồi cô không gọi mẹ, nhưng vì hoàn cảnh, không gian xung quanh nên cô mong rằng nhận được tha thứ.

"Thì cũng chính ngài bảo em thành thật."

"Ta đã nói gì đâu nhỉ?"

Damien cười toe toét, để nửa thân mình được ngâm dưới nước.

"Tiếp đi."

Chloe tựa cả hai tay lên bờ vai rộng, cố gắng đứng dậy, nhưng người đàn ông hết sức tinh nghịch càng ngày hạ thấp thân trên của mình, khiến cho Chloe không thể đứng dậy dễ như mong muốn.

"Ngài có vui mừng khi tại lâu đài Hoa Hồng, ngài đã nắm được điểm yếu em không? Cuối cùng ngài có hả hê khi trông thấy em quỳ gối hay không?"

"Em biết là ta muốn hôn em mà."

"Lúc đó em không biết, không hề biết."

Damien nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân mảnh dẻ. Chloe dịu dàng thủ thỉ, không giấu đôi mắt tràn ngập yêu thương.

"Bây giờ thì em biết rồi."

Lõm bõm. Nước trong bồn tắm lại bắn tứ tung. Đêm hè tại Verdier, không khí nóng bỏng đến mức nước tắm trong bồn cũng không thể nào làm nhiệt hạ xuống. Chloe tiếp tục thỏ thẻ với Damien, người đang ôm cô trọn vòng tay mình.

"Phòng bọn trẻ ở gần đây."

"À ừ, vậy thì Hoàng hậu sẽ phải cẩn thận không được lớn tiếng."

Tiếng nước bắn tung toé có chút lớn. Chloe làm theo lời chồng, cô mím chặt môi và hít thật sâu. Damien thì thầm rót vào tai vợ.

"Ta không hề biết em đã thực sự viết bức thư đó."

"Em đã viết đấy."

"Vậy đáng ra em nên gửi nó đi."

"Có người đã đến gặp em trước cả khi em kịp gửi nó đi."

"Ba tháng là khoảng thời gian đủ để kiên nhẫn ta tan vỡ rồi."

Bây giờ vẫn thế. Damien mỉm cười trầm thấp, hôn lên khuôn mặt ướt đẫm của cô. Anh thấy rất vui vì đến cuối cùng cũng đã nhận được bức thư giấu kín, sau thời gian dài. Chợt nghĩ sẽ là một ý kiến hay nếu anh nhờ vợ viết bức thư khác khi ngày mai đến, sau khi đắm chìm ánh trăng đêm nay, càng lâu càng tốt. Tiếng gợn sóng nước lõm bõm xung quanh ngày càng lớn hơn, hệt một giấc mơ giữa đêm hè dài.

- HẾT -