Ánh nắng đầu hè không quá gay gắt, mềm mại xuyên qua tấm rèm mỏng manh, tạo nên những chiếc bóng khá uyển chuyển. Là ngày thứ năm họ đến phòng vẽ để cùng được vẽ một bức chân dung, cùng thời điểm vào mỗi ngày. Chloe ngồi trên chiếc sofa đơn được trang trí bằng nhiều bông hoa tươi, ngoái đầu ngước nhìn chồng mình. Damien đứng đằng sau cô, lông mày vàng óng hơi nhướng lên trên, môi mỉm cười nhẹ.
"Chloe, hoạ sĩ có thấy xấu hổ nếu em đột ngột đổi tư thế không?"
"...Ngài mới là người đổi tư thế trước."
Trên nền chiếc váy rộng rãi mềm mại, bàn tay to lớn lướt đi trên đó một cách tự nhiên, vô tư động chạm chiếc bụng đáng yêu giờ đã căng phồng giống mặt trăng lớn, dịu dàng đùa nghịch như đánh công văn.
"Đứa bé đang gọi em đấy."
Một đứa trẻ sắp ra đời, bào thai ngọ nguậy hiện rõ đến mức không thể chạy theo. Hơn nữa, đứa trẻ hiếu động có vẻ bận rộn, vặn vẹo tay chân hết từ bên này lại sang bên khác.
"Ừ ừ, ta biết trong đó chật chội. Thế nên bây giờ phải mau ra đời đối mặt với cha của con."
Nhà vua trầm giọng nói, bàn tay vẫn xoa bụng vợ. Chloe quay lại nhìn về phía trước và lại mỉm cười, cho rằng ít nhất không nên làm phiền hoạ sĩ đang vẽ. Nếu không vì thế, thực lòng cô muốn được nghe chồng cô nói chuyện nhiều hơn, giao tiếp với đứa trẻ sắp ra đời.
"Nếu ta chăm sóc con nhiều như vậy trước khi con được sinh ra thì đã chẳng phải đến lúc nên ra ngoài sao? Không đúng sao hả?"
Chloe gần như không nhịn được cười khi nghe giọng nói ngọt ngào từ anh, không biết đang doạ hay cầu xin nữa.
"Em nghĩ ngài gây áp lực trong việc giáo dục con mình quá đấy, nó thậm chí chưa ra đời."
"Nó mang trong mình huyết thống của ta, sẽ chẳng bao giờ nó lại xấu hổ." (Gùa: Uh hoá ra là anh cũng biết mình trơ trẽn có tiếng đó)
Chloe cuối cùng cũng không kìm được, cô chợt bật cười, xin lỗi hoạ sĩ.
"Xin lỗi, ta cần tập trung hơn nhỉ?"
"A không, thưa Hoàng hậu. Thay vào đó, người cứ mỉm cười một cách tự nhiên."
"Thấy chưa, hoạ sĩ giỏi nhất vương quốc khuyên em hãy nên mỉm cười."
Giọng Damien tràn ngập âm thanh tiếng cười. Chloe cảm nhận bé con chuyển động mạnh mẽ như thể hưởng ứng vua cha của mình, không ngăn được việc vừa lắc nhẹ đầu vừa cười hạnh phúc.
"Nghe nói mẹ của chúng ta đã hoàn thành xong đôi tất mười bốn."
"Lúc dùng trà hai ngày trước, mẹ nói mẹ đã làm xong đôi thứ mười hai rồi có phải không?"
"Có vẻ mẹ đã quyết định vượt qua con số mười ba, những con số thật khó chịu."
Chloe thở dài, lại ngước nhìn anh. Cô càng cảm thấy tiếc nuối vì không hiểu được tâm tình mẹ chồng, không rõ có phải bà đang cố tránh điềm rủi nào đó.
"Hẳn mẹ đã đặt quá nhiều áp lực lên bản thân rồi."
"Việc đến gặp em hằng ngày còn nặng nề hơn, thế nên ta mới đề xuất thêm sở thích khác cho mẹ giết thời gian chứ."
Ngay khi tin vui Hoàng hậu mang thai chính thức công bố, bà Prescilla đã rất vui mừng, đến thăm con dâu đều đặn mỗi ngày. Damien lặng lẽ quan sát mẹ trong vài ngày, sau đó lờ mờ ám chỉ việc bé con sẽ rất thích nếu mẹ tự tay làm tặng món quà gì đó. Bà Prescilla như ngay lập tức đứng lên khỏi chỗ đang ngồi, lắc qua lắc lại hệt cá mắc câu, may may vá vá suốt đường trở về. Lúc đầu bà còn lúng túng, kích thước bàn chân đứa trẻ sơ sinh vẫn trông khác lạ một cách hoang mang, thế nhưng sau cùng những đôi tất nhỏ, be bé xinh xắn dành cho đứa trẻ đã được hoàn thành.
"À nhân tiện, em cũng phải gửi tặng quà cho ngài Wyatt."
"Ta đã trả đủ tiền rồi, không cần lãng phí kho bạc thêm nữa, Chloe."
"Nhưng sáng tác nhạc cho một thai phụ không phải là việc của ngài Wyatt."
Hoàng hậu trẻ nghiêm túc nói. Âm thanh dương cầm nhẹ nhàng trong vắt, lan toả khắp phòng khiến cô cảm giác lạc trong rừng sâu. Chloe chẳng rõ chồng đã ra lệnh cho Wyatt như thế nào, song những giai điệu được ông sáng tác luôn rất biết cách làm say tim cô, xứng danh thiên tài.
"Đôi khi cần phải vượt quá giới hạn của mình, nếu không có sự bứt phá mà chỉ luôn theo lối mòn thì không bao giờ tiến bộ được đâu."
Damien phát ra âm thanh cùng với dáng điệu có phần đáng ghét, di chuyển ngón tay theo nhịp dương cầm. Chloe nhìn bàn tay anh và nhẹ nhàng siết chặt nó.
Cô nghĩ mọi người chẳng biết một người sở hữu trái tim lạnh lùng thực chất giờ đây tốt bụng thế nào. Chính Damien là người ra lệnh vẽ chân dung vợ mỗi tháng một lần, mỗi khi cơ thể Chloe thay đổi, cũng chính là người đề xuất cho mẹ phương án hay ho nhằm thể hiện được toàn bộ chân thành, thậm chí còn ra yêu cầu nhạc sĩ sáng tác cả những giai điệu dành cho người sẽ kế vị vương quốc Swanton. Cả những vở kịch thể loại bi kịch cũng bị tạm dừng diễn trong nhà hát, trong suốt thời gian Hoàng hậu mang thai. Nếu không có con, Chloe chẳng thể tưởng tượng ra những viễn cảnh quá chân thực này.
"...Nghe hay không, thưa Hoàng đế?"
Chloe vô thức nhìn anh và hỏi, Damien cùng đôi mắt xanh cong cong khoé miệng.
"Em đang cám dỗ ta à?"
Ánh nắng chói chang làm cô loá mắt, cô theo quán tính mà nheo mắt lại. Cảm giác chân thực về một sinh linh đang ngày càng lớn lên trong khoang bụng, Chloe đồng thời cảm tưởng mình đang khám phá ra từng khía cạnh mới mẻ về chồng, những biểu hiện ẩn mà cô chưa biết. Cơ thể ngày càng nặng nề, trái lại tâm trí lại như lơ lửng trên những tầng mây.
Giờ đây, các trường Đại học trên đất Swanton đều được cung cấp hướng dẫn giáo dục có hệ thống cho trẻ em. Và Weiss, hiện tại là Tổng tư lệnh lực lượng Vệ binh Hoàng gia, được lệnh đệ trình thúc đẩy kế hoạch giáo dục thể chất cho trẻ sơ sinh và trẻ tập đi. Damien đã công bố kế hoạch này với truyền thông, đồng thời tuyên bố những đứa trẻ trong tương lai hoàn toàn hưởng nền giáo dục giống con của mình. Chưa hết, những bản sáng tác dành cho bà bầu của Julian Wyatt bán đắt hơn cả tôm tươi, thậm chí nổi tiếng trên đất Công quốc.
"Em ngưỡng mộ ngài."
Chloe không còn chôn vùi những lời trào dâng bên trong lòng nữa, cô chọn nói ra. Damien cúi đầu trìu mến hôn vào tai cô.
"Em bị ta hớp hồn rồi đúng chứ?"
Hoạ sĩ chậm rãi di chuyển cây cọ, chớp mắt thêm vài lần nữa, lặng lẽ đứng dậy. Bức tranh đến hồi hoàn thiện, do đó tất cả những gì mà ông phải làm là xem lại hết tổng thể.
Cạch.
Sau tiếng đóng cửa, Chloe tựa đầu qua vai của Damien. Hoạ sĩ đột ngột biến mất cùng với bức tranh nhưng như Damien đã nói trước đó, niềm hạnh phúc hiển hiện trên khuôn mặt họ không thể giấu đi.
"Em rất nóng lòng muốn được trông thấy con của chúng ta."
Được ở bên nhau thế này thật tuyệt, song khi bụng cô ngày một to hơn, cô muốn trông thấy khuôn mặt đứa trẻ càng sớm càng tốt. Trông nó nặng nề đến nỗi cả việc di chuyển cũng khá khó khăn.
"Bác sĩ đã nói không lâu nữa đâu, gia đình chúng ta sẽ sớm gặp mặt, có phải không nào?"
Damien xuôi theo Hoàng hậu, chầm chậm nhẹ nhàng hôn lên má cô. Bác sĩ đã nhìn cái bụng căng phồng, tương phản thân hình mảnh mai, ám chỉ hy vọng đứa bé sớm được chào đời ngay ngày hôm nay. Nhà vua thì thầm vào tai vợ mình những điều bác sĩ nói riêng với anh.
"Nếu em thật sự muốn gặp con mình một cách nhanh chóng, Chloe."
Đôi mắt màu trà bất giác mở to, gò má nhanh chóng chuyển sang sắc đỏ.
Lật phật. Gió từ đâu đó đột ngột thổi tới khiến tấm rèm mỏng bất chợt thổi tung. Bao quanh không gian rực rỡ xanh tươi, chỉ có khuôn mặt Chloe là cực kì đỏ. Vệt bóng của chồng từ từ di chuyển qua người Chloe, thu hẹp khoảng cách, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống tay cầm của chiếc sofa và làm nhồn nhột những ngón chân cô.
"Em đẹp lắm."
Từng cử chỉ trên khuôn mặt của Damien càng thêm rõ nét khi anh nghiêm trang không chút do dự. Chloe chầm chậm nhắm mắt, hoàn toàn đắm chìm bên trong màu mắt xanh thẳm của anh. Ngón tay mảnh khảnh di chuyển trên bụng, ngọ nguậy theo chuyển động của bé con, hệt như con chim đang đập mỏ vào vỏ trứng.
* * *
Hai ngày sau, vào đêm bức chân dung được hoàn thành. Đồng thời là lúc Hoàng hậu Chloe von Thisse chuyển dạ sinh con. Bên trong phòng ngủ nhà vua được nối liền với phòng ngủ Hoàng hậu, chỉ cách nhau một cánh cửa, không khí căng thẳng hiện hữu rõ rệt. Bức tường cùng cánh cửa dày cách âm rất tốt, thế nhưng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh vọng lại từ phòng kế bên.
"Hoàng hậu, xin người hãy mạnh mẽ thêm chút nữa."
Có thể nghe thấy những lời động viên đến từ bà đỡ. Lông mày của Damien co giật theo tiếng rên rỉ yếu ớt bị cắt quãng rồi tiếp tục. Đã ba tiếng trôi qua rồi, Damien túc trực trong lúc Chloe sinh nở, ngồi bất động trên chiếc ghế đặt ngay ngưỡng cửa.
"A...hức..."
Chloe thậm chí không thể hét lên vì sự đau đớn. Bà Prescilla vô cùng kiên nhẫn trong việc chờ đợi suốt từ nãy giờ siết chặt khăn tay, nhắm mắt cầu nguyện. Cha của Chloe, Lord Verdier, cố gắng điều chỉnh nhịp thở trên hành lang dài yên ắng tĩnh mịch, khuôn mặt trắng bệch sau ba mươi phút.
"Hoàng hậu, người cần phải mạnh mẽ lên, người sẽ làm được."
Trong giọng nói bác sĩ Brown lan truyền một sự gấp gáp. Đột nhiên, âm thanh rên rỉ bỗng chốc dừng lại khiến đôi mắt Damien, suốt từ nãy giờ vẫn chăm chăm vào cánh cửa trở nên méo mó.
"Hoàng đế! Hoàng đế!"
Damien đứng phắt dậy và mở cửa. Bên trong căn phòng trông khá tối tăm, Chloe nằm giữa chiếc giường rộng rãi to lớn, cả cơ thể mướt mồ hôi, nhắm mắt lại và thở dốc. Bác sĩ Brown cùng bà đỡ không thể ngăn lại từng bước dõng dạc của Damien. Trong lúc bà đỡ cố gắng lau đi mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt đang mê man của Hoàng hậu, Damien thay bà ấy cầm chiếc khăn, lau nó cho cô.
"Chloe."
Damien ngồi bên giường và thì thầm, Chloe từ từ mở mắt. Cô cố mỉm cười dù đang bất lực.
"Sự kiên nhẫn... chẳng phải không ai qua được em sao... Hức..."
Cơn đau chuyển dạ tạm dừng một chút bắt đầu trở lại, Chloe nắm lấy tấm vải lanh dài treo ngay bên cạnh. Đôi mắt nhà vua đỏ ngầu nhìn sang bác sĩ. Bác sĩ nhìn anh một lúc, ông nói vài lời rồi lại bắt đầu động viên Chloe.
"Hoàng hậu sẽ ổn thôi, thưa Hoàng đế."
Đối với đôi tai của Damien, người đang dùng chính đôi mắt quan sát từng tấc cơn đau chuyển dạ của vợ, những lời động viên mọi chuyện sẽ ổn nghe thật sáo rỗng, hệt như lời xúc phạm kém chất lượng. Anh cởi áo khoác và áo sơ mi. Chloe đang chuyển dạ nằm nhìn anh, vầng trán đẫm mồ hôi hơi nhăn lại.
"Em ổn, Hoàng đế...a...ức...!"
Damien nắm chặt tay cô và đặt lên quả tim mình. Khi nắm bàn tay mảnh khảnh thật chặt, anh cảm tưởng như nó sắp tan vỡ.
"...Damien."
Chloe rên rỉ nhìn anh. Nhịp tim đập liên hồi như sắp nổ được truyền sang bàn tay anh. Đôi mắt nhìn cô trong căn phòng tối, ánh sáng yếu ớt giống hệt ngọn lửa xanh trong. Chloe ước gì anh nói gì đó, nhưng Damien không hề mở miệng. Anh chỉ yên lặng, chú mục nhìn cô.
Đôi mắt xanh thẳm đã cuốn hút cô ngay lần đầu tiên mà cô nhìn thấy. Vào lúc Chloe chuẩn bị nói rằng cô ổn, nhìn ánh mắt nhen nhóm lửa chợt khiến Chloe nở hoa trong lòng. Chloe cảm nhận vị mặn và nước mắt rơi khi đôi môi anh nhẹ nhàng lướt qua bờ môi cô ấy, trong lúc cô cố mỉm cười.
"......"
Chloe hít một hơi sâu và siết chặt tay của Damien. Không gian xung quanh mờ ảo và tối, song cô không thể nào không nhìn thấy những giọt nước từ khoé mắt anh bất chợt lăn dài. Hệt như nước mắt đang chảy ra từ bức tượng, và cô đinh ninh một điều anh không hề biết bản thân đang khóc.
"Ha..."
Đôi tay đang nắm lấy nhau bất giác run lên. Chloe nhíu mày nhìn anh, không biết vẻ mặt đang cười hay là đang khóc, chắc chắn không bao giờ quên cảnh thiêng liêng này. Giọng nói bác sĩ và cả bà đỡ đồng loạt nhỏ dần, chỉ còn hơi thở, tông giọng trầm thấp của Damien vang trong đầu cô.
Chloe, tình yêu của ta. Ta luôn ở đây, ở bên cạnh em. Mãi mãi, mãi mãi.
"Hư ư... hức!!!"
Âm thanh dõng dạc xuyên qua màng nhĩ Chloe. Cảm giác như mọi tiếng ồn đều hút vào tai cô cùng một lúc.
"Là một hoàng tử khoẻ mạnh!!"
Damien hít một hơi sâu và từ từ nhắm mắt lại. Chloe cố mỉm cười nhẹ, cuối cùng cũng thấy chồng cô thở phào nhẹ nhõm. Nhìn nó kìa, đứa bé khoẻ mạnh và cô vẫn ổn. Thế nhưng tại sao, khoang bụng vẫn đau?
"Ôi trời, trời ơi...! Thần vừa thấy thêm cái đầu nữa!"
Đôi mắt thẳm xanh của Damien loé lên sắc bén. Không đời nào. Chloe cắn lấy đôi môi nhợt nhạt và siết tay anh. Không diễn tả nổi sự ngạc nhiên và phấn khích của mình thành lời, cô chỉ dùng sức mình để rên rỉ.
"Hoàng hậu, Hoàng hậu, sắp được rồi, hãy cố lên!"
"Hư... ức... haa!"
"Ư oa oa oa!"
Sau cùng, hai tiếng khóc khác cao độ trộn lẫn vào nhau. Ngay khi bác sĩ trực cắt dây rốn thì cũng là lúc đôi chân Chloe trở nên yếu ớt, nữ hộ sinh đứng cạnh giường không giấu được vẻ xúc động.
"Một cô công chúa. Là hoàng tử và công chúa!"
Chloe không hề nghe lầm, chớp mắt thật mạnh, không bao giờ nghĩ đến tình huống này. Bên cạnh, Damien cũng không hề giấu nổi sự ngạc nhiên, song như mọi khi, anh ấy nhanh chóng chấp nhận và hiểu tình hình.
"Có vẻ như món quà Stella tặng đã thể hiện được sức mạnh của nó."
Damien, người đã khịt mũi khi thấy hòn đá Stella mang theo mỗi khi sinh con được gửi đến cho Chloe và cô luôn trân trọng nó, không khỏi ngưỡng mộ sự trùng hợp rất diệu kỳ.
"Damien..."
Damien không hề biết đến niềm mong ước của Chloe. Với sự giúp đỡ của nữ hộ sinh, anh bế lấy từng đứa trẻ và ôm chúng trong tay mình. Khuôn mặt Chloe nhanh chóng đỏ bừng. Cuối cùng cũng hiểu lí do tại sao cái bụng to lớn bất thường, cả những cú đạp vô cùng "chất lượng" khiến cô đau đớn. Người hầu khóc nức nở ngay bên cạnh.
"Hoàng hậu, người thực sự rất tuyệt vời...!"
Chloe nghĩ có thể chấp nhận những lời khen ngợi khiến cô xấu hổ duy nhất lần này. Bởi lẽ từ trước đến giờ trong gia tộc của Thisse, chưa từng có ai cùng lúc sinh được cả hai đứa trẻ. Chloe đảo mắt một lượt, sau cùng dừng lại ngay Damien, mỉm cười hạnh phúc khi trông thấy anh bế con của họ.
* * *
"Ya! Hây ya!"
"Hây! Hây!"
Cặp song sinh dùng vũ khí là kiếm gỗ, hợp sức tấn công cha mình. Người cha uyển chuyển đỡ kiếm một người, sau đó vòng tay qua eo đứa nhỏ còn lại, hất nhẹ nó lăn xuống đất.
"Hãy lượng tình mà xem xét, thưa Hoàng đế!"
"Anna, ta nên làm gì nếu con dễ dàng đầu hàng như vậy?"
Damien nhịn cười khi nghe con gái ngọng líu ngọng lo tuyên bố hùng hồn cùng với hai tay chắp lại trước mũi. Trong khi con bé vẫn còn do dự thì nhóc Declan, người thấy thế giới trước con bé khoảng ba phút, đã nhảy lên lưng vua cha và vòng tay quanh cổ anh.
"Đây là điều con sẽ làm!"
Damien bị buộc vào thế phòng thủ trước đòn tấn công hai bên gọng kìm từ cặp song sinh, cố đứng dậy khỏi bãi cỏ. Declan nằm ngửa, dồn thêm sức mạnh vào vòng tay ôm cha mình. Còn lại Anna, người ngay lập tức bị cha kéo lại ôm trong vòng tay, ré lên thích thú.
"Mặt trời nóng quá, hãy đến đây nào!"
"Chúng ta đi gặp mẹ nhé?"
"Vâng ạ!"
Damien cùng với bọn trẻ đi về hướng của Chloe, người đang vẫy tay từ dưới bóng mát. Những buổi dã ngoại trong khu vườn ngập tràn hoa luôn luôn kết thúc bằng cuộc đọ sức. Chloe đưa nước trái cây cho hai đứa trẻ, trìu mến nhìn chúng thoải mái uống nước, chúng chơi đến mức tía tai mặt mày. Không thể tin được mới thế mà đã bốn năm trôi qua, kể từ lúc cô sinh chúng.
"Anna."
"Vâng."
Anna nhìn Damien, liếm nước táo ở khoé miệng. Anh bế con bé vào lòng và nói với giọng có nửa nghiêm túc.
"Ta đã dạy con chiến đấu bằng thanh kiếm của chính mình, nhưng không bảo con sử dụng chiến lược đầu hàng hèn nhát."
"Nhưng mà cha ơi. Anh trai mới là người lên kế hoạch dùng cách này mà."
Ánh mắt Damien chuyển sang đổ dồn vào người Declan, thằng bé sở hữu mái tóc vàng óng gọn gàng, được cho là giống hệt cha khi cha còn nhỏ. Dù mục tiêu đã chuyển hướng, song thằng bé vẫn tự tin.
"Công chúa có khuôn mặt dễ thương lắm, chỉ cần nhìn em ấy một lần thôi thì cha không thể đánh em ấy được."
"Vậy là hai đứa cùng tấn công ta?"
"Vâng!"
Chloe và Damien không khỏi bật cười khi nhìn Declan tự tin lên tiếng.
"Dù sao cũng là con trai của ta. Hãy đến đây nào, đọc sách Anna nghe nhé!"
Damien ra hiệu cho Declan, đưa con trai một cuốn sách dành cho trẻ nhỏ mà vợ mang theo. Declan ngồi cạnh Chloe, Anna yên vị trên đùi cha mình. Với hai đứa trẻ ở giữa, Damien duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng chạm lưng Chloe.
"Mọi người đều muốn trở thành anh hùng, nhưng không phải ai cũng thành công được. Sở dĩ người tài xuất hiện trong thời khó khăn chính vì thời thế sẽ tạo anh hùng."
Declan đọc to dõng dạc, bỗng nhiên dừng lại và nhìn Chloe.
"Mẹ ơi, con không hiểu lắm, thời khó khăn là gì ạ?"
"Nghĩa là thời điểm thế giới khó khăn."
"Thế giới khó khăn lại là thế giới gì ạ?"
Declan hỏi lại cùng với vẻ mặt ngây ngô khó hiểu. Anna ngáp dài, dựa vào lòng Damien. Damien vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, từ tốn giải thích trong khi vuốt ve trán của đứa trẻ.
"Đó là thế giới mà người lãnh đạo không thể thực hiện vai trò của mình."
Thằng bé chớp đôi mắt xanh, chớp chớp, chớp chớp vài lần.
"Vậy thì trên thế giới này sẽ không tồn tại anh hùng đâu ạ."
"Tại sao con lại nghĩ vậy?"
"Bởi vì Anna và con vẫn đang học hành chăm chỉ cơ mà."
Ngay khi Declan nói ra lời này, Chloe không khỏi thấy sợ trước dòng sức mạnh mang tên huyết thống.
"Đúng vậy, bọn con học kiếm thuật mỗi ngày luôn."
Anna đang ngáp, có vẻ buồn ngủ. Sự kết nối giữa hai đứa trẻ song sinh thậm chí vượt quá mong đợi của cha mẹ chúng. Chính Declan chứ không phải bảo mẫu, luôn là người đọc sách Anna nghe cho đến khi nào con bé thiếp đi.
"Chúng ta sẽ trở thành những nhà vua mạnh mẽ."
"Nhưng anh ơi, cha nói sẽ chỉ trao cho bọn mình vương miện, chứ không phải quyền lực đâu."
"Hửm? Ý em là gì?"
"Em cũng không biết?"
Quan sát cặp song sinh tự hỏi nhau, Chloe cuối cùng lên tiếng bằng giọng nhẹ nhàng.
"Sức mạnh đến từ bên trong."
Hai đứa trẻ nhỏ lần lượt nhìn vào bàn tay và khuôn mặt mẹ, Chloe cẩn thận đưa tay chạm vào ngực mình.
"Từ bên trong ạ?"
"Từ trái tim đấy."
Anna hỏi lại.
"Khi con lớn lên, trái tim con cũng lớn theo, vậy sức mạnh con có lớn hơn không hả mẹ?"
"Có một số người thân hình to lớn nhưng trái tim họ vẫn rất bé nhỏ."
Declan từ nãy đến giờ lắng nghe chăm chú, sau cùng mở miệng.
"Vậy con phải nên làm gì để trái tim mình trở nên lớn hơn?"
"Declan, con có còn nhớ lúc Anna bị ốm không? Khi con bé bị cảm lạnh."
Declan ngoan ngoãn gật đầu và cau mày lại. Lúc ấy, cơ thể Anna nóng như lửa đốt và có khuôn mặt đỏ bừng rất thương.
"Lúc đó, Declan không tham gia lớp lịch sử hay cả kiếm thuật, có phải con rất lo lắng cho Anna không?"
Declan bày tỏ sự không hài lòng rất đỗi hiếm có vào lúc không được gặp mặt Anna, chỉ vì mọi người sợ nhóc lây bệnh. "Hoàng tử sẽ không bị ốm!", đến mức thằng bé cao giọng.
"Vâng, con đã làm thế ạ."
"Thế thì tại sao con thậm chí không dùng bữa?"
"Anna không ăn được, con không thể trở thành người duy nhất được ăn. Anna cũng phải được ăn chứ ạ... em ấy sẽ đói."
"Chính là lúc đó, trái tim Declan đã lớn hơn rất nhiều rồi."
Chloe bắt lấy những cánh hoa đang bay bay, nhẹ nhàng đặt chúng lên cổ áo con trai mình.
"Trái tim Declan thực sự lớn hơn khi Anna bị ốm ạ?"
"Trái tim Declan thắt lại vì lo lắng cho Anna. Trái tim thực sự quan tâm, thấu hiểu ai đó là điều chủ chốt khiến cho trái tim Declan lớn hơn."
Declan chăm chú lắng nghe những lời mẹ thằng bé nói, nhẹ nhàng đặt một cánh hoa vào cuốn sách nó đang cầm. Chloe vui vẻ nhìn con trai cô, hệt như thấy lại chính mình nhặt những chiếc lá rụng vàng nhỏ xinh cho đứa con trai lúc còn bé tẹo.
"Vậy nếu Declan bị ốm, con cũng cảm thấy dễ chịu hơn ạ?"
Bất chấp những lời vô lý của bé Anna, Declan nhất mực nghiêm túc.
"Anh sẽ chạy và ngã mạnh, cho đến khi hai đầu gối trầy trụa chảy máu."
Anna lắc đầu, sau khi suy nghĩ tường tận những lời vừa nói từ miệng Declan.
"Không! Em cũng không muốn Declan bị ốm. Anh không cần phải lớn lên, Anna vẫn sẽ trở thành một vị vua tốt. Đúng không, thưa cha?"
Thay vì nói rằng tình cảm con bé dành cho anh trai đã lớn lên thêm một chút, Chloe nhẹ nhàng đặt một cánh hoa lên tóc Anna, con bé nằm trên đùi cha và dụi dụi mắt. Declan tiếp tục đọc sách và Anna ngủ thiếp đi. Giọng nói Declan cứ thế nhỏ dần, có lẽ thằng bé đã đủ mệt mỏi vì chạy nhảy đổ mồ hôi suốt cả buổi sáng.
"Có muốn mẹ đọc nó thay con không, Declan?"
Declan quay sang nhìn em gái mình, sau đó vô hại mỉm cười với mẹ.
"Có ạ."
Chloe vuốt ve mái tóc vàng rực, hôn lên vầng trán tròn trịa của con, bắt đầu lặng lẽ đọc sách con nghe. Gió nổi, thổi tung những cánh hoa trắng bay lên bầu trời. Một vài cánh hoa sượt qua gò má Declan trong lúc lắng nghe giọng nói êm đềm từ mẹ, một vài cánh khác đọng trên cơ thể của con gái cô, con bé ngủ trông ngon lành hệt thiên thần nhỏ. Declan lim dim, một tay ôm ngực, không có ý định gỡ những cánh hoa đọng trên mí mắt, cuối cùng thiếp đi. Chloe chạm mắt với Damien.
"Nếu mẹ ta cũng giống em, có lẽ ta đã không thành vua rồi."
"Tại sao?"
Chloe nhìn anh và hơi cau mày. Giữa họ chưa bao giờ có xung đột trong việc nuôi dạy con trẻ, nhưng liệu hôm nay sẽ trở thành lần đầu tiên? Song cô tin rằng mình sẽ không thua dù Damien có nói gì đi chăng nữa. Chloe không muốn nuôi dạy con mình cùng với quyền lực để ghét ai đó. Nhìn cô siết chặt bàn tay thanh tú mảnh khảnh, chuẩn bị chống trả khiến anh mỉm cười.
"Có vẻ vợ ta sở hữu thiên phú tác động ác quỷ và nuôi dưỡng chúng trở thành thiên thần."
"...Đó là lời khen đúng chứ?"
"Tất nhiên rồi, nhờ em mà một ác quỷ có ba thiên thần."
Chloe khẽ liếc nhìn anh rồi chợt mỉm cười. Người đàn ông ranh mãnh này luôn có biệt tài ăn nói khó hiểu, thế nhưng cô không ghét anh được nữa. Sau khi xác nhận bọn trẻ đã ngủ, Chloe hạ giọng nhiều hơn.
"Vậy thì, em nên cảm ơn công chúa Prescilla nhỉ? Vì đã nuôi nấng ngài thành chính ngài."
Lần này đến lượt của Damien, anh mỉm cười thì thầm đáp.
"Lí do? Em thích ma quỷ nhiều đến thế à?"
"Đúng vậy."
Khoé miệng Damien càng nhếch lên khi anh nhìn vợ không hề phủ nhận, can đảm gật đầu.
"Câu chuyện giữa chúng ta đã bắt đầu kể từ khi ngài đã có quyết định sẽ trở thành vua."
Thậm chí anh còn mệt mỏi với chính mình cơ. Nếu được, anh muốn thăm lại con người quá khứ, kẻ đã phủ nhận sức mạnh tình yêu, không tin vào nó và cười vào mặt anh cho thoả lòng, một kẻ kiêu ngạo. Tất nhiên không thể làm thế, thay vào đó, anh nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ hài lòng và trìu mến nhìn vợ anh.
"Hôn ta đi, tình yêu của ta."
Giữa cơn mưa hoa, nhà vua cùng với Hoàng hậu lặng lẽ hôn nhau, giữa những đứa con vẫn đang say ngủ.