Thủ đô vương quốc giờ đây có thể được chia thành hai khu vực, một thị trấn mới bao quanh lâu đài Hoa Hồng, còn cung điện cũ được bao quanh bởi thị trấn cổ xưa nay được chuyển thành Đại học Hoàng gia. Sở dĩ thành phố được nhà vua trẻ cho tổ chức lại bởi ngài đánh giá nơi thị trấn cổ có nhiều tiện ích. Biển hiệu quán trọ dựng lên khắp nơi, Hoàng gia bắt đầu truy quét những tên ma cô dính líu cờ bạc và ổ mại dâm, dù vậy ra sức hoạt động kín kẽ để bắt tất cả những tên tội phạm hoạt động bí mật.

Lẫn trong bóng tối sâu thẳm trước buổi bình minh, chiếc xe ngựa cũ dừng lại trước quán bar nhỏ trông có vẻ như đóng cửa từ lâu. Một tên đàn ông bước ra khỏi đó, dáo dác xung quanh, sau đó nhanh chóng hướng về toà nhà. Cửa đóng kín bưng, bên trong chẳng có chút ánh sáng nào, thế nhưng tên đàn ông kia vẫn cứ gõ cửa một cách quen thuộc. Hắn gõ 3 cái, lại tiếp 1 cái rồi lại 2 cái. Sau tiếng gõ cửa khó hiểu, tiếng những bước chân nặng nề vang lên bên trong, sau cùng cánh cửa bật mở.

"Gì, sao đến muộn thế?"

"Tôi xin lỗi, xe ngựa đến muộn quá."

Gã béo bên trong tặc lưỡi, truyền ra xấp báo vừa in. Hắn khẽ cau mày, dõi theo bóng phu xe ngựa vừa mới xuống xe và tiến lại gần, bởi lẽ hắn đương thắc mắc chẳng hiểu vì sao. Không chỉ thế, vóc dáng người phu xe ngựa hoàn toàn khác với dáng vẻ của người chúng ký hợp đồng.

"Chết tiệt, lũ ngu...!"

Chẳng kịp thời cơ trách móc đồng bọn, kẻ đã ngu ngốc dẫn hổ vào hang, mông tên đàn ông vừa nhận xấp báo bị phu xe ngựa tung cước đá vào, ngay khi cánh cửa bật mở toang ra. Hắn ta cùng với xấp báo lăn kềnh xuống đất, rơi vào bên trong.

"L...là sĩ quan!"

"Làm sao mày biết? Ặc...!"

Gã béo hồng hộc lao thẳng về phía của người phu xe, sau cùng tắt thở và ngã khuỵu xuống. Hắn được nhân từ nhận cú đấm nhẹ ngay thẳng khoang bụng nhưng không thể nào giữ nổi tỉnh táo.

"Xin, xin ngài tha mạng."

"Ta không có ý định giết ngươi, thế nên ngươi hãy câm miệng ngay đi."

Từ trong bóng tối, giọng điệu bình tĩnh chầm chậm nhả ra. Tông giọng không khàn như người phu xe, cũng không cứng nhắc như viên cảnh sát. Giọng nói thoải mái đến mức kì lạ, chẳng để lộ ra một danh tính nào. Chẳng lẽ là cảnh sát mật đã được Hoàng gia âm thầm quản lý?

Xoẹt.

Hắn nhặt que diêm trên bàn, thản nhiên thắp nến. Bóng tối biến mất, không gian quán bar được chúng nguỵ tạo bất ngờ hiện ra. Chiếc bàn cũ kĩ cùng với cái máy cũng trông cũ nốt, rõ ràng là những thiết bị dùng để đánh bạc.

"Điên rồ thật nhỉ."

"Phu xe" nhíu mày, nhặt một tờ báo trong xấp báo lên.

[Gia đình Hoàng gia không có con cái! Có phải là điều tốt không? Phần 3 bộ truyện Hoàng hậu vô sinh?]

Một dòng tiêu đề rõ ràng khiêu khích, mực còn chưa khô khiến hắn khó chịu. Tờ báo vò nát, hắn ngước mắt lên.

"Bây giờ các ngươi mất trí rồi à?"

"Xin, xin ngài tha mạng. Tôi đã phạm phải trọng tội."

Tin chắc người đứng trước mặt là cảnh sát mật, bọn chúng quỳ rạp xuống đất, run rẩy bần thần.

"K... kiếm sống... k... khó quá, tôi sẽ lập tức d, dừng..."

"Để nuôi gia đình khốn khó, cho dù có phải là bán tin đồn..."

Két.

Cánh cửa không khoá lần nữa mở ra, lại nhân vật khác thình lình xuất hiện.

"Cormier, lâu rồi ta mới gặp cậu vào lúc sáng sớm."

Cormier quay lại cùng với đôi mắt giận dữ, hàng lông mày chau trong khi nắm chặt tờ báo, đôi tay run lên vì sự tức giận. Quý ông tóc vàng đẹp đẽ cầm lấy tờ báo nhàu nát trong tay cậu ta, quẳng nó lên bàn. Ngón tay thuôn dài nhẹ nhàng miết thẳng viền báo, cẩn thận hệt đang ủi phẳng bằng tay.

"Hoàng, Hoàng đế..."

Cormier chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi việc, không phải nghĩ ngợi quá nhiều, khuôn mặt tỏ rõ thất vọng. Damien nhìn cậu và cười toe toét.

"Vò mặt Chloe cũng hay quá nhỉ?" (Á à, thì ra Cormier chọn cái chết)

Cormier nhắm chặt đôi mắt, không thể đoán trước bình minh đang sắp ló dạng sẽ là điềm rủi hay điềm lành nữa.

* * *

Ánh nắng len lỏi qua tấm rèm mỏng, chiếu sáng căn phòng. Chloe chơm chớp đôi mắt dưới chăn và khẽ hắng giọng.

"Hoàng đế, em sẽ nhanh chóng chuẩn bị và ra ngoài ngay, thế nên ngài hãy vui lòng đợi em một chút."

"Ăn sáng trên giường một ngày cũng được."

"Em không phải là bệnh nhân, cũng chẳng phải là trẻ con... Như thế không được."

Tấm chăn đột ngột được nhấc khỏi mặt Chloe trong khi chủ nhân của nó đang cố kìm tiếng nức nở xen lẫn nghẹn ngào. Đôi mắt xanh sáng tuyệt đẹp được rợp bởi mái tóc vàng óng ánh phản chiếu, rực rỡ xen nắng ban mai, đang nheo nheo lại chú ý nhìn cô.

"Ý em bảo ta cứ thế đứng nhìn người vợ đáng yêu của ta chết đói hay sao?"

Chloe chẳng ngu ngốc đến mức không biết chồng mình dùng lời bông đùa để xoa dịu cô.

"Ngài làm như em yếu lắm, đến nỗi sẽ chết nếu chỉ bỏ một bữa ăn."

Nước mắt tuôn rơi nữa rồi. Damien dịu dàng ôm cô vào lòng sau khi trông thấy mắt mũi cô đã đỏ hoe. Hoàng đế có lịch họp vào buổi sáng, đồng nghĩa với việc chẳng rỗi thời gian để an ủi cô. Hoàng hậu buộc phải thức dậy. Trấn tĩnh xong xuôi, Chloe chớp mắt và cố cất giọng.

"Hoàng đế yêu quý của em đã chẳng cho em được quyền nhàn rỗi, kể từ khi em còn là Nữ công tước."

"Ta đã làm vậy à? Có lẽ ta phải suy ngẫm lại thôi."

Damien nhấn mũi vào sâu gáy Chloe hơn như muốn ngửi lấy mùi thơm da thịt. Chloe quay đầu nhìn chiếc xe bạc chở đầy thức ăn. Mơ khô ngâm siro ngọt, bánh mì bông xốp phủ kem, tart nướng vàng ruộm thơm phức và món kem lạnh được làm từ chanh. Tất cả, bao gồm cả ấm trà đen xoa dịu khẩu vị đều được mang đến dựa theo sở thích gần đây của Hoàng hậu trẻ.

"Nếu muốn thì em cứ ngủ thêm đi, ta sẽ ở bên canh chừng em ngủ."

Damien thì thầm mà không nới lỏng vòng tay ôm cô. Chloe từ từ hít một hơi sâu, sau đó suy nghĩ quyết định của mình. Cô chẳng muốn dùng nỗi buồn để làm vũ khí khiến anh lo lắng. Cho dù hôm nay có tin đồn nào làm phiền cô đi chăng nữa thì cô cũng sẽ chẳng hề lung lay.

"Nhờ ngài mà em mất ngủ thì có."

"Thế chẳng phải càng tốt hơn hay sao?"

Ngay trước bàn tay cùng với nụ cười đầy vẻ ẩn ý muốn vuốt ve cô, Chloe nhẹ nhàng đẩy tay anh ấy. Damien ngoan ngoãn chịu sự khước từ trước sự động chạm trông chừng yếu đuối, mỉm cười và tựa đầu vào bàn tay "cô đơn". Trước một khuôn mặt mỉm cười đầy vẻ tuyệt mỹ, Chloe biết rõ anh vẫn chăm chú, sát sao mọi ánh mắt và cử chỉ, hành động nhỏ nhất đến từ nơi cô.

"Damien."

"Hửm."

"Em xin lỗi."

Hệt như dải ruy băng tự bung ra, chầm chậm chảy ra từ miệng một sự thành thật không giữ lại được bên trong tâm hồn. Đôi mắt to tròn giờ đây xen chút hốc hác, cuối cùng những giọt nước mắt không thể kìm được bắt đầu chảy ra.

"Chloe, tình yêu của ta."

Damien lau đi gò má ướt đẫm, nhẹ nhàng vuốt ve lưng vợ sau khi ôm cô vào lòng. Ngọn lửa nhen nhóm trong lòng anh chực bùng cháy, bởi lẽ anh biết lí do tại sao Chloe nản lòng như vậy. Chỉ nghĩ đến việc vợ anh đau đớn nhường nào nếu những tờ báo chết tiệt sáng nay phát hành rộng rãi cũng đủ khiến anh cảm thấy bực tức.

"Em chẳng việc gì phải xin lỗi cả."

Chloe cố gắng lấy lại ý thức khi nghe thấy giọng chồng cô trầm hơn. Cô nhìn vào gương sau khi tiễn anh khỏi phòng, dù anh vẫn muốn tiếp tục cố gắng ở bên cạnh cô. Đôi mắt sưng vù, nhức nhối kể từ hôm qua. Kỳ kinh nguyệt đầu tiên sau ba tháng đã kết thúc. Chloe tự thay quần áo mà không cần sự giúp đỡ đến từ người hầu, nhưng mùi cốt chanh the thé cứ làm bụng cô nôn nao khó chịu và khiến Chloe không chịu đựng được. Cuối cùng, Chloe uống cạn một hơi cốc nước trái cây, dùng tay lau đi đôi mắt nóng bừng.

Mang thai tưởng tượng.

Chloe cảm giác mình như kẻ ngốc, ngốc nghếch đến mức không thể chịu nổi. Cô mở ngăn kéo, nhìn cuốn tạp chí tin đồn vô tình tìm thấy khi đến thăm trường Đại học Hoàng gia cách đây không lâu. Bài báo công kích một cách tinh vi về tính hợp pháp triều đại Thisse bằng cách dấy lên lo ngại với việc Hoàng gia không có con cái, trong khi họ đã kết hôn vài năm. Cùng với thành tích xuất bản tạp chí tin đồn bất hợp pháp trước đây, Damien có vẻ chẳng mấy mặn mà với việc trừng phạt lấy cánh truyền thông.

"Hơn nữa, điều đó cũng chẳng hoàn toàn là sai sự thật, vậy nên sẽ khôn ngoan hơn nếu cứ để yên như vậy, có phải không?"

Sau ba tháng, cái thai dự kiến sẽ được công bố. Chloe tràn đầy mong đợi được báo tin vui đến từ Hoàng gia và nhận vô vàn những lời chúc phúc, thế nhưng tất cả chỉ là giấc mơ. Cô ấy đã khóc rất nhiều sau khi nhận thấy kinh nguyệt trở lại. Bác sĩ trước đó chẩn đoán cô đang mang thai dường như không tin nổi vào chuyện đó, ông ấy muốn khám lại cho Hoàng hậu thêm một lần nữa nhưng Chloe đã từ chối, Damien hiểu sự chán nản ẩn hiện trong ánh mắt cô. Bởi lẽ anh biết vợ đã chờ đợi đứa con của họ biết bao lâu rồi, thế nên anh không muốn làm to chuyện.

[Liệu có ổn không với một gia đình Hoàng gia thiếu vắng con cái? Số thứ 2! Điều gì Thisse hoàn hảo vẫn đang thiếu sót?]

Bọn chúng còn "tình cờ" đăng lên trang bìa bức ảnh Damien bế một đứa trẻ anh đã tặng hoa trong khi chào đón phái đoàn ngoại giao. Chloe chạm mắt đứa trẻ, mỉm cười ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Damien, một lúc khá lâu rồi cất nó sâu vào trong ngăn kéo. Hơi nóng đột ngột xộc lên mi mắt, cô khẽ nín thở, nhìn lên trần nhà.

Chloe không hề biết rằng tin đồn vốn đang công kích vào một điểm yếu chí mạng, đến từng ngóc ngách trong tâm hồn cô. Cô cũng phần nào hiểu được cảm giác của những con người luôn muốn soi mói khía cạnh bí mật của những nhân vật có vẻ hoàn hảo. Nhưng... việc này thực sự đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều.

Lord Brown, bác sĩ riêng của Chloe, người đã gặp cô lần đầu tại lâu đài Birch luôn nhấn mạnh rằng thực tế Hoàng đế, Hoàng hậu vẫn còn trẻ tuổi, không nên nản lòng. Hơn nữa, vì biết quá khứ từng mất một con của Chloe nên ông càng thêm thận trọng cả trong lời nói, hành động của mình. Cô đã hạnh phúc biết bao khi được chẩn đoán mang thai cùng với đôi mắt ngập tràn cảm xúc.

Ngày Damien hay tin Chloe mang thai, anh đã đến nhà thờ lần đầu tiên sau nhiều năm. Chloe lén lau nước mắt khi nhìn anh, người thường không bao giờ để lộ mong muốn có một đứa con, cúi đầu trước vị linh mục đang ban phước lành cho đứa trẻ mang trong bụng.

Thế nhưng tất cả chỉ là giấc mơ được thực hiện bởi mong muốn tha thiết đến từ Chloe. Những cơn ốm nghén, dù rất khó khăn nhưng đáng hoan nghênh, và những bất thường cuối cùng đều là giả tạo.

Cô biết rõ nhất rằng đối với chồng chẳng là vấn đề gì cả. Dẫu vậy cô sợ, sợ nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn tình trạng thế này, anh sẽ bị coi là một vị vua rắc rối, bởi lẽ vợ anh không sinh được con. Nghĩ đến hoàn cảnh bất hạnh của những vị vua không có con trai kế vị ngai vàng trong lịch sử, lòng dạ Chloe càng thêm nặng trĩu.

Tất nhiên, cô biết giới tính đứa trẻ không hề quan trọng với Damien. Thậm chí anh sẽ thay đổi đổi luật lệ để không mang lại sự bất bình đẳng cho con cái họ. Dẫu vậy, tất cả những quyết tâm đó sẽ có ích gì nếu trong trường hợp họ không có con?

"Vâng?"

"Ta sẽ không rời đi trước và bỏ hiệp sĩ hộ tống lại phía sau đâu."

Thành thật mà nói, cô thực sự muốn tự mình sắp xếp lại những suy nghĩ mông lung nửa vời. Cô trợ lý nhỏ có vẻ bối rối trước những mệnh lệnh khó hiểu đến từ bề trên, im lặng một lúc, sau cùng quyết định ngoan ngoãn phục tùng.

"Bọn họ có thể quan sát ta từ phía sau."

"Người hãy để tâm đến việc hộ tống, thần nghĩ như vậy không nên đâu ạ."

"Chẳng phải Hoàng đế đã nói tứ phương tám hướng đều đã thông thoáng hay sao?" (ý Chloe nói khắp nơi đều an toàn)

Trợ lý và các lính canh do dự, đứng trước mệnh lệnh từ chối một cách uyển chuyển đến từ Hoàng hậu, họ như đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Ngay khi Sophie chấp thuận, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc họ phải tuân theo mệnh lệnh Chloe.

"Vâng, thần sẽ nhanh chóng cử chiếc xe khác đến để giải quyết tình hình ở đây."

"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Ta đi rồi sẽ quay lại, Sophie."

"Thần, thần cũng ở lại sao ạ?"

Sophie mở to đôi mắt xanh biếc xinh đẹp. Chloe giao tiếp bằng mắt với cô trò nhỏ, lặng lẽ thì thầm.

"Bởi vì ta muốn không gian một mình. Cô gia sư nhỏ*, hiểu cho ta nhé?"

(*Đoạn này Chloe sử dụng "xon-xeng-nim", cách gọi cung kính thầy/cô hoặc bậc tiền bối, mình không biết dịch sao cho thuận nên thay vào bằng "cô gia sư nhỏ")

Chloe cuối cùng bỏ lại Sophie, gật đầu một cái, sau đó chầm chậm băng qua bãi cỏ, tay giữ gấu váy. Cô đi về hướng cái cây khổng lồ dường như đã ngót nghét trăm năm tuổi, cẩn thận bước lên bãi cỏ nhô cao rậm rạp như thể đang cù lấy bắp chân mình. Sau gáy chợt sởn da gà như đang cảm nhận từng ánh mắt một dõi theo bóng lưng. Sau cùng, khi đã đủ xa vượt khỏi tầm mắt sát sao của họ, cô mới thấy mình được thở một chút. Cảm giác giống hệt lúc nhỏ một mình đi dạo rừng Verdier.

Khi những bước đi vốn dĩ chậm rãi bắt đầu nhanh hơn, mức độ khập khiễng cũng đã tăng dần, thế nhưng điều đó không là vấn đề. Chloe bước đi từng bước ngày càng khẩn trương, mắt vẫn chú mục nhìn về phía trước. Cô đã rất vui khi thấy cái cây mà cô tưởng chừng chỉ đưa tay ra cũng sẽ dễ dàng để với được tới xa hơn rất nhiều lúc cô tưởng tượng.

Cũng đã yên lòng vì chẳng ai thấy nước mắt của cô, cũng chẳng ai nghe thấy tiếng cô khóc trộn lẫn hơi thở nức nở nặng nề. Cho dù quyền lực của một Hoàng hậu có lớn đến đâu cũng không thể nào so sánh với sự an nguy của cô ngay trong tức khắc. Những người hộ tống không như thường lệ, họ chẳng thể nào ngăn được Chloe cho đến cuối cùng, chắc hẳn cũng đã phần nào nghe thấy phong thanh tin vịt. Họ đoán được việc Hoàng hậu đau lòng đến như thế nào ấy là một chuyện, thế nhưng việc người gục ngã trước mặt của họ lại là chuyện khác.

* * *

Damien hay tin khi vừa đi săn trở về.

"Hoàng hậu?"

"Khoảng hai giờ trước thần nhận được tin người đã hoàn thành lịch trình tại tu viện."

Damien bước dọc hành lang, liếc nhìn đồng hồ treo tường chế tác công phu.

"Ta sẽ đến đó sớm thôi."

Sau khi cởi bỏ quần áo và cả đôi ủng bám đầy bụi bẩn, Damien nhặt chiếc khăn ướt trên khay và lau đôi tay. Để giải toả cơn tức giận kìm nén trước đó, anh đã tiêu thụ lượng đạn gấp đôi bình thường tại bãi săn. Dù đã bắt được những tên ma cô nhóm Royal Scoop đăng tin đồn nhảm nhưng họ vẫn chưa thể làm sáng tỏ vụ việc, việc này vẫn gây xôn xao dư luận.

"Vấn đề này không thể giải quyết chỉ bằng cách giết chết kẻ đã viết tin đâu ạ."

"Ta không quan tâm. Bất cứ kẻ nào xúc phạm Hoàng hậu đều sẽ phải chết."

"Tâm tình Hoàng hậu sẽ như thế nào nếu những chuyện này đến tai người đây?"

Tờ mờ sáng vài ngày trước, anh đã tìm thấy xấp báo có in hình mặt Chloe. Chính câu nói đó của Cormier như đã kéo anh trở lại trong khi trước đó vẫn đang chĩa súng về phía cửa sổ, nơi ánh bình minh dần dần chiếu rọi. Nếu là Damien của vài năm trước, có lẽ anh đã bóp cò gần như lập tức. Anh nhắm mắt lại, thở dốc, sau khi nhìn vào bức ảnh vợ anh chắp tay cầu nguyện. Đoàng! Đoàng! Những tiếng súng nổ bất ngờ vang lên, xé toạc không gian tĩnh mịch. Viên đạn xuyên qua mũ len của tên giao hàng, một viên còn lại sượt qua máy in làm bể chiếc gương phía sau gã ta. Từ trong kẽ răng hai kẻ đàn ông đang cúi rạp người, úp mặt xuống sàn không ngừng run rẩy, những tiếng nức nở cầu xin không ngừng thoát ra.

"Ta rất mong chờ những số tiếp theo. Lần tới cho ta ngắm nhìn đôi mắt của cô ấy nhé, Hoàng hậu đẹp hơn rất nhiều khi nàng mở mắt."

Đã vài ngày trôi qua kể từ sau vụ việc đó, chẳng có một tờ báo nào in hình Chloe phát tán tại Swan. Ban đầu, Damien đinh ninh cho rằng những kẻ nhạo báng Hoàng gia bằng cách tung hô những câu chuyện phiếm chỉ để lấp đầy dạ dày là đúng. Chúng chẳng thể nào xoay chuyển tình thế quốc gia. Dẫu vậy về sau, tình hình ngày một thay đổi khi các quý tộc, những kẻ chẳng mấy hài lòng cùng với chế độ quân chủ hiện tại mạnh mẽ từ anh, lấy đây làm cớ lài léo dư luận và ví von thành sở thích của mình. Hiện tại, chẳng kẻ nào dám bàn luận về việc kế vị trước mặt nhà vua nhưng theo thời gian, thể nào dư luận cũng ngày một lớn.

Damien từ từ thu thập suy nghĩ của mình trong khi uống nước chanh lạnh. Anh đã mơ hồ biết rằng vợ muốn có con, thế nhưng gần đây mới nhận ra rằng mong ước đó thật sự lớn, hơn cả những gì mà anh mong đợi. Anh nhớ như in khuôn mặt Chloe vào một ngày nọ, khi anh thức giấc và thấy máu tươi xuất hiện trên giường, khuôn mặt nhỏ bé vừa đau thương vừa thất vọng khi nhìn vệt máu vương lại trên tay.

Thực tế, Damien chẳng mấy quan tâm mọi người xung quanh nói gì. Kể cả khi thấy bài báo chế giễu Thisse hoàn hảo lại không có con, anh cũng chẳng hề mảy may thất vọng. Nếu một trong những đứa trẻ xuất thân từ khu ổ chuột may mắn nhận nền giáo dục tốt nhất và trở thành vua, đó cũng sẽ là một cuộc cách mạng do nền quân chủ Thisse đạt được. Bí mật nuôi dạy một đứa trẻ trở thành người kế vị trong tương lai cũng là cách Damien đã nghĩ đến. Sau khi quyết định sẽ trở thành vua, tất nhiên anh cũng nghĩ đến trường hợp mình không lấy vợ. Dễ hiểu điều này đồng nghĩa với việc anh còn thậm chí loại trừ khả năng mình sẽ yêu đương.

"Thần xin phép, thưa Hoàng đế."

"Vào đi."

Damien vẫn nhìn chăm chăm cửa sổ trong lúc tiếp tục suy nghĩ của mình. Vấn đề lớn nhất với anh hiện tại chính là người vợ đầu ấp tay gối, người vợ xinh đẹp đã thuộc về anh có vui hay không.

"Bữa ăn đã được chuẩn bị bằng những nguyên liệu mà ngài săn về."