Chẳng biết nên gọi là may hay không may mắn sau khi sinh ra đứa con đầu lòng và cũng suýt chết vì bệnh hậu sản, Prescilla chẳng còn mang thai thêm lần nào nữa. Bà luôn để tâm những người xung quanh đứa con bé bỏng bởi lẽ đã rất liều mạng để sinh nó ra. Cũng khá dễ hiểu khi bà lo lắng con trai lớn lên trong sự cô đơn vì xung quanh anh chẳng hề tồn tại những người anh chị hay em.

Lần đầu tiên Damien nếm trải cảm giác của sự ghen tị là khi đang học buổi gia sư Toán, một đứa trẻ khác đưa câu trả lời nhanh chóng hơn anh. Dẫu dốc hết mọi sức lực hay có cố gắng đến như thế nào, anh cũng chẳng thể đánh bại thành viên nhỏ nhất gia tộc Winston. Trên thế giới tồn tại vô số thiên tài ở nhiều lĩnh vực khác nhau, và Ralph Winston chính là một trong số đó, người sở hữu tài năng thiên bẩm về đo lường và Toán học, chính là bức tường đầu tiên mà Damien đã phải chạm trán. Lúc đầu, anh nghĩ có thể đánh bại cậu ta bằng cách đầu tư thời gian lẫn cả công sức, thế nhưng mất đến nửa năm để Damien bé bỏng cay đắng hiểu rằng mình không thể nào vượt bức tường đó. Anh đã thông báo với mẹ mình rằng sẽ không cùng học với Winston nữa.

Trước người mẹ đang mở to mắt tự hỏi lí do tại sao, Damien đã đề xuất Ralph trở thành trợ lý cho người phụ trách công việc mở rộng lâu đài Thisse.

"Damien, cậu ta chỉ mới mười bốn tuổi thôi."

"Mẹ, con chắc với mẹ đầu óc của Ralph còn vĩ đại hơn cả Charlie cơ." (Charlie: người phụ trách lâu đài)

Nhờ Prescilla, người đã tin tưởng vào con trai mình mà Ralph Winston, thiên tài sinh ra trên đất Thisse xuất sắc hoàn thành công trình một vài toà nhà cho gia tộc họ. Điều này được Prescilla cẩn thận tâm sự với con trai bà trong lúc cùng anh dạo quanh căn phòng trưng bày do Ralph thiết kế ngày đẹp trời nọ.

"E rằng ta là tác nhân chính khơi dậy cảm giác ghen tị mạnh mẽ trong con khi con còn trẻ."

"Đúng là con thấy ghen tị, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra việc để bản thân bị cuốn vào những cảm xúc kém chất lượng đó sẽ là lãng phí thời gian. Thực tế con thấy khá là thú vị khi để ai đó giỏi hơn bản thân làm việc cho mình."

Damien thời trẻ xem việc ghen tị là thứ cảm xúc đáng bị khinh thường. Thời điểm hiện tại đã sau chục năm, Damien không còn cách thức nào khác ngoài việc thừa nhận bản thân đã bị cuốn vào những thứ cảm xúc kém chất lượng đó.

"Có phải Hoàng đế không khoẻ không ạ? Thần sắc ngài ấy trông không tốt lắm, nhưng thần lại lo mình nói quá nhiều."

Mười ba tuổi. Sophie không những trưởng thành hơn nhiều chỉ sau vài năm mà còn trở nên hoàn toàn tinh ý, con bé bày tỏ nỗi lo lắng với Chloe. Cô đang bình thản nhấm nháp tách trà bên trong không gian nhà kính đầy nắng, ngoái đầu lại nhìn người chồng thân thương.

"Có thật như vậy không nhỉ?"

"Một chút cũng không. Đừng lo lắng về điều đó, yên tâm nói chuyện đi hai cô gái."

Chloe khẽ mỉm cười nhẹ với Damien, anh đang thong thả cắn chiếc bánh quy. Không gian nhà kính tràn ngập hoa hồng trắng và hồng nhạt, nhà vua trẻ tuổi yên vị trên chiếc sofa xen lẫn hoa văn tương tự, trông anh chẳng chút khó chịu đến đáng ngạc nhiên. Chloe mở miệng với giọng hài hước, nhìn anh như kẻ đã "đột nhập" vào thời gian uống trà của những cô gái không lời báo trước.

"Chính Hoàng đế đã chủ động đến thăm ta vì muốn ta uống trà cùng với ngài. Tiếp tục câu chuyện của em đi, Sophie. Gilles đã cho xây dựng một trường học tại Guenevis mà có phải không?"

"Vâng, đúng như mong đợi, nó rất tuyệt vời."

Chloe cảm thấy choáng ngợp, vô thức nắm chặt hai tay. Damien bên cạnh lặng lẽ nhếch môi, người trông ung dung nhai chiếc bánh quy. Ngay ngày đầu tiên Sophie đến Hoàng cung học, việc để cái tên khó chịu lọt vào tai anh thôi thúc anh như lập tức muốn gửi con bé trở lại Carter trên một con tàu.

"Quả nhiên, cậu ấy là người may mắn cho dù có làm gì đi chăng nữa." (Damien)

"Việc đó gần với nỗ lực hơn là may mắn. Cậu ấy thực sự chăm chỉ khi làm mọi việc."

Chloe lặng lẽ nói thêm, rót thêm trà đen vào tách cho chồng.

"Ngài đang ghen à?"

Damien nâng tách trà lên, tựa lưng vào ghế, kiêu ngạo cao giọng. Chloe dừng lại một chút bởi lẽ không đoán biết được cụ thể tâm trạng của người đàn ông, nhân vật tươi cười bên ngoài thực chất lúc này như nuốt phải xương bên trong cổ họng. Dù vậy, tình huống có vẻ thậm chí còn khó xử hơn nếu cuộc trò chuyện đột nhiên kết thúc. Một ngày nào đó khi có cơ hội, Chloe sẽ thổ lộ thêm chuyện cô ấy "chia tay" Gilles và họ đã nói lời tạm biệt nhau. Hoàng hậu trẻ tuổi tự hứa với lòng và nở nụ cười tươi tắn hơn nữa hướng về phía chồng.

"Hoàng đế em biết không hề biết đến những cảm xúc tầm thường đó, cho dù có là một trò đùa đi chăng nữa."

"Vậy sao?"

Damien cười khúc khích, nhướn mày nhìn vợ như thể thúc giục Chloe nói thêm.

"Vâng, và sẽ tuyệt vời hơn nữa nếu như chúng ta trao cho nhân vật cố gắng nâng cao vị thế Swanton tại nhiều vương quốc khác trên thế giới bằng một phần thưởng xứng đáng có đúng không nào?"

"Vậy thì ta phải xin lỗi vì đã phá vỡ đi sự mong đợi đó đến từ em, Chloe. Ta không có ý định ban thưởng Gilles bất cứ thứ gì dưới danh nghĩa của ta cả."

Chloe theo bản năng liếc nhìn Sophie. Đúng như dự đoán, Sophie lo lắng bầu không khí sẽ trở nên nguội lạnh nếu như con bé nhắc đến Gilles. Ngay ngày đầu tiên đến đây du học, Sophie nhanh chóng cảm thấy mình nên kết thúc câu chuyện trước khi mọi thứ đi vào bế tắc, tồi tệ hơn nữa là khiến nhà vua cảm thấy khó chịu.

"Vâng, nếu đó là ý của ngài, thì em cũng..."

"Nếu như giáo đoàn tại đó phát hiện ra nguồn gốc của cậu ta, một giáo sĩ hết mực nghiêm cẩn và được kính trọng lại có xuất thân từ Swanton, điều đó có thể tác động tiêu cực đến danh tiếng của cậu ấy. Cho dù hệ thống cấp bậc ở Công quốc có lỏng lẻo đến đâu đi chăng nữa so với hệ thống của vương quốc ta thì những khuôn mẫu đôi khi hoạt động ngược với lí trí."

Damien hiếm khi ngắt lời cô và nói thêm. Sau đó Chloe hiểu ra, gật đầu và "À". Dù chồng cô có chẳng mấy thiện cảm với Gilles đến đâu thì cũng là người phân biệt rạch ròi giữa công và tư.

"Suy nghĩ của em thiển cận quá rồi."

Chloe bỗng nhiên cảm thấy may mắn, bởi lẽ cô đã cố gắng tài trợ Gilles dưới danh nghĩa gia tộc Verdier thay vì Hoàng gia Swanton. Cô ấy luôn có xu hướng mất đi thăng bằng mỗi khi nhắc đến cái tên Gilles. Như thể đọc được suy nghĩ phải cẩn trọng hơn giống lời nhắc nhở chính bản thân mình đó đến từ vợ, Damien cười toe toét và nhìn cô.

"Trân trọng những mối quan hệ trong quá khứ vốn dĩ là nét hấp dẫn của tấm 'bia đá' thuộc về ta mà. Thậm chí con người thật của cô ấy còn ôm lấy ta chặt đến mức nào."

Damien khẽ nhấc tay lên, nhẹ nhàng lướt qua những mẩu bánh vụn trên khoé miệng cô. Chloe vô thức đỏ mặt trước sự đụng chạm hết sức nhẹ nhàng.

"Sophie, tiếp tục nói đi. Dạo này cha mẹ ngươi thế nào rồi? Phu nhân Stella vẫn như cũ chứ?"

Không giống Chloe đang tự ngẫm lại việc đã hiểu lầm người đàn ông ngọt ngào này, Sophie thậm chí còn đang tưởng tượng một cơn ớn lạnh bao quanh cơ thể nhà vua trẻ tuổi. Sau khi kết thúc câu chuyện của mình theo cách tốt đẹp, Sophie vội vã rời khỏi nhà kính cùng với lí do phải dỡ hành lý.

"Gì đấy, ngài đã ghen tị lắm có phải không?"

Có lẽ con bé có việc muốn viết thư kể cho mẹ, đôi mắt xanh thẳm đã sáng bừng lên trong lúc nhận lệnh kể về Gilles, trước sự chứng kiến của nhà vua và Hoàng hậu.

* * *

Cỗ xe Hoàng gia dẫn đầu bởi hai chú ngựa tuyệt đẹp băng băng phi vào nhà hát, phóng viên tác nghiệp xung quanh không lỡ cơ hội chụp loạt ảnh nền. Đáp lại sự chào đón một cách nồng nhiệt, Chloe bước vào nhà hát, bên cạnh hộ tống là Weiss. Cậu ta vốn dĩ không quen với không khí sự kiện lớn, mở miệng với giọng nhỏ nhẹ xen chút lo lắng.

"Danh tiếng của người tăng theo từng năm. Nhờ vậy mà tỉ lệ ủng hộ Hoàng thất có vẻ đang ở mức độ cao nhất, vượt mọi thời đại."

Chloe khẽ mỉm cười nhẹ với Bá tước Weiss, nhân vật vừa ngầm tiết lộ cậu là cộng sự thân cận của Damien, vừa thầm trấn an cô rằng không cần lo sợ trước những con người phản bác Hoàng hậu không phải chính trị gia thuần.

"Ta xin lỗi, vì ta mà ngài bị đẩy vào cảnh phải chịu cảnh rắc rối."

"Rắc rối sao ạ? Thần không hề nghĩ thế đâu, thưa Hoàng hậu."

Hôm nay Chloe đi xem vở kịch mà Margaret – người hầu thân cận của cô tại lâu đài Birch sẽ đóng vai chính. Tin tức vợ chồng Hoàng gia sẽ đến tham dự buổi diễn của một diễn viên hiện đang nổi đình nổi đám thời gian gần đây đã khiến số lượng phóng viên tập trung xung quanh nhà hát gấp đôi bình thường.

"Xin phép người cho thần được hỏi, Hoàng đế sẽ không tham dự sao ạ? Có thể thần hơi tự mãn nhưng không biết rằng dạo này ngài ấy có khoẻ không ạ?"

Khi một phóng viên dũng cảm lên tiếng, đám đông huyên náo đột nhiên im bặt. Bởi lẽ xuyên suốt lịch sử, vấn đề sức khoẻ nhà vua luôn là chủ đề nhạy cảm hiếm được nhắc đến.

"Câu hỏi đó..."

Weiss tỏ ra không hài lòng, Chloe kịp thời ngăn cậu, mỉm cười rạng rỡ.

"Chẳng lẽ ta lại trở thành quốc mẫu của một vương quốc bỏ lại Hoàng đế đang bị đau ốm và đến xem kịch hay sao? Ta hy vọng ngươi sẽ viết bài tốt."

Trước câu nói đùa đến từ Chloe, căng thẳng vốn có trước đó như biến mất ngay chỉ trong giây lát. Weiss thầm nghĩ rằng quả thật người dân vương quốc có những lý do để luôn yêu mến Hoàng hậu trẻ tuổi. Tuy vẻ bề ngoài là một phụ nữ tương đối nhỏ nhắn, dẫu vậy trong vương quốc này, chẳng có một ai là không biết đến người thực xứng danh quốc mẫu dân tộc. Theo lời Cormier, nhân vật đã đến Công quốc để cứu cô ấy (Weiss chẳng biết rằng điều đó là thật hay Cormier cố tình cường điệu), thậm chí Hoàng hậu còn là tay súng thiện xạ. (Thiệt đó anh trai, mấy bồ có thể xem lại chương 36 nha, bả bắn John cái một à one shot one kill)

"Thứ lỗi cho thần vì đặt câu hỏi không hề phù hợp! Vậy thần có thể hỏi rằng vì sao Hoàng đế lại không đích thân hộ tống Hoàng hậu đến buổi sự kiện chính thức hôm nay được không? Ngài chưa bao giờ làm điều tương tự như thế trước đây." (Ý là mấy lần trước kiểu gì ảnh cũng hộ tống vợ đi, đồng vợ đồng chồng dữ lắm sao nay có mỗi mình chị lẻ loi một mình)

"Đó cũng là..."

Hoàng hậu mất khoảng một lúc ổn định nhịp thở, nhìn Weiss trì hoãn trả lời câu hỏi một cách tự nhiên.

"Bá tước Weiss có thể giúp ta trả lời được chứ?"

Ta xin lỗi nhé, Bá tước. Chloe như đang thì thầm bằng đôi mắt nâu. Weiss khẽ hắng giọng, tìm câu trả lời. Cả cậu ấy và Hoàng hậu đều gặp rắc rối trước vị Hoàng đế đột ngột thay đổi lịch trình chỉ trong một lúc sát giờ khởi hành, không rõ ngài ấy đã nghĩ gì nữa.

"Hoàng đế bệ hạ..."

Weiss sống hơn nửa đời người với tư cách một người lính răm rắp tuân theo mệnh lệnh, không tự tin lắm vào tài ứng biến chẳng mấy hay ho của bản thân mình. Cậu do dự mất một lúc rồi mới trả lời. Nỗi kinh hoàng đẫm máu dưới tài nhập vai xuất thần của nữ diễn viên nổi nhất vương quốc, Margaret Seymour! Cậu nhìn chăm chú tấm biển trên nóc rạp hát, cuối cùng mở miệng.

"Những vở kịch có chủ đề như thế này, thực ra ngài ấy không thường xuyên xem."

* * *

Sau khi xem toàn bộ vở kịch và chào hỏi Margaret phía sau hậu trường, Chloe quay lại cung điện Hoàng gia lúc trời tối muộn. Cô thay váy áo, sau đó đi đến phòng ngủ của hai vợ chồng, dẫu vậy chẳng thấy bóng dáng Damien đâu. Chloe rung chuông và cho gọi Paul. Cô muốn nhanh chóng thông báo về những lời lẽ sợ bị hiểu lầm mang tính xúc phạm từ Bá tước Weiss, không muốn chúng sẽ chình ình xuất hiện ngay trên trang bìa mặt báo cung điện sáng mai. Nhà vua không thích trò đùa lố bịch? Chỉ nghĩ đến đó đã thấy buồn cười.

"Ta xin lỗi vì cho gọi ông đêm muộn thế này, nhưng Hoàng đế đi đâu rồi?"

Cô bấm chuông cho gọi Paul và được ông báo lại rằng Hoàng đế đang trong phòng thư viện của biệt thự. Tiễn quản gia xong, Chloe cùng chiếc váy ngủ tiến về biệt thự. Cô khẽ hạ giọng với những cận vệ canh gác bên ngoài, trấn an họ rằng đừng quá lo lắng.

Lách cách.

Biệt thự nối với lâu đài Hoa Hồng đã được Hoàng đế ban lệnh mở rộng cách đây vài năm. Giờ đây nơi này có cả thư viện, phòng chơi dương cầm và phòng giải trí, trở thành nơi được tạo ra dành cho những khoảng thời gian riêng tư của vua và vợ, cả những thành viên trong gia đình họ. Vừa bước chân vào thư viện với trần nhà cao, bao bọc cơ thể Chloe chính là ánh trăng vàng nhạt xuyên qua khung cửa sổ lớn, thật đỗi yên tâm khi nhà vua trẻ được đặt ngay trong tầm mắt.

"Damien."