Con tàu xuyên qua không gian phủ đầy tuyết trắng, còi tàu vang lên inh ỏi. Yên vị ở hàng ghế đầu chuyến tàu tốc hành Hoàng gia không ngoài ai khác chính là Chloe, đôi mắt nâu ấm không thể dễ dàng rời khỏi cửa sổ. Ánh đèn từ những ngôi làng san sát gần tuyến đường sắt xuyên qua núi non hiểm trở, soi sáng màn đêm đen kịt lấp lánh như sao.

"Chloe."

"Vâng."

Damien nhướn mày nhìn Chloe, nhân vật vẫn đang chăm chú khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay vì là quay mặt lại.

"Chán quá đi mất."

"Em nghĩ ngài nên ngủ một chút đi, chắc hẳn ngài rất mệt mỏi sau khi giải quyết cả đống công việc."

Damien xoay xoay ly rượu trong lúc lắng nghe câu trả lời khá thân thiện đến từ vợ anh. Việc bận rộn thu xếp lịch trình cho hẳn mười ngày Lễ hội mùa đông tổ chức tại Thisse quả thật khiến anh ngập trong sổ sách. Mực trên văn bản ký ngay trước khi lên tàu vẫn chưa khô hẳn. Giây phút vừa rời khỏi Swan, anh đã cố gắng dành toàn thời gian quý báu cho người vợ anh thân thương, ấy vậy nhân vật đang được nhắc đến thậm chí chẳng đoái hoài anh, khiến anh cảm thấy có chút chộn rộn.

Phốc.

Quả dâu tây nhỏ bay theo quỹ đạo hình parabol từ phía bên kia và lặn mất tăm trong chiếc váy ấm. Hoàng hậu trẻ quay đầu lại cùng với vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

"Xin lỗi em nhé, tay ta bị trượt."

Gò má đỏ bừng khi cô vừa lấy ra quả dâu tây từ giữa khe ngực vừa trừng trừng mắt nhìn Damien, người đang bình tĩnh giơ tay đầu hàng.

"Hoàng đế, trong từ điển của ngài không hề tồn tại hai từ 'xấu hổ' phải không?"

"Ơ kìa, sai lầm nhất thời thôi mà, đâu cần phải chỉ trích ta gay gắt như vậy."

Cái gì cơ! Chloe nhăn nhăn sóng mũi nhìn người đàn ông vừa nhắc hai từ "sai lầm" cùng với nét mặt không hề thay đổi.

"Vì ta đã xin lỗi rồi nên sẽ tốt hơn nếu em có thể trả quả dâu đây."

Chloe vẫn đang chăm chú nhìn Damien, vị vua trẻ cùng những ngón tay nghịch ngợm chuyển động, sau đó cô khẽ cười nhẹ, ranh mãnh nhét quả dâu tây trước đó tiếp xúc cơ thể trôi tuột vào miệng. Khoé môi kiêu ngạo của Damien bất chợt co giật trong cơn vô thức.

"Thô lỗ thật đấy, Chloe."

Đôi mắt xanh trong tràn ngập ánh sáng khiến Chloe muốn trêu chọc. Chloe luôn sẵn sàng chấp nhận bất kì một trò đùa nào từ Damien, cô ngẩng mặt lên, chĩa cằm xuống bàn.

"Dâu tây của Hoàng đế sao?"

Trên tấm thiệp đính kèm dải ruy băng nhỏ rõ ràng viết một dòng chữ "Chúng thần nồng nhiệt chào đón chuyến ghé thăm từ Hoàng hậu đến với Thisse".

"Nói trắng ra thì đây là dâu của em."

Sau khi chuyến thăm từ nhà vua và Hoàng hậu được ấn định, vô số món quà đã được cư dân Thisse gửi đến. Một trong số đó là món quà từ hai bà cháu xuất sắc mang về vinh dự quả dâu ngon nhất được Chloe chọn cách đây vài năm. Chỉ cần nhìn vào dòng chữ viết trên tấm thiệp, Chloe chắc chắn mình không hề nhầm.

"Chẳng có một món đồ nào trong số đồ đạc của Hoàng hậu mà không phải của ta cả."

"Một lời nguỵ biện vô cùng trơ trẽn."

Damien nghiêng ly khi thấy Chloe cắt lời. Sở dĩ đôi môi anh cứ khô khốc có lẽ chẳng phải do rượu.

"Ngài muốn thử một quả không?"

Damien chẳng cần tìm câu trả lời cho những cảm xúc của mình lúc này khi nhìn vợ anh, người đang nhướn mày một cách gọn ghẽ, xắn quả dâu tây từ chiếc dĩa bạc, nhúng nó vào kem. Phải rồi, chính là nguyên nhân khiến anh thấy khát.

"Ta chân thành cảm ơn em."

"Hừm... Quả là đáng ghét mà."

Chloe giả vờ suy nghĩ một lúc, dùng chiếc lưỡi nhỏ nếm một chút kem, xong xuôi thì nhét quả dâu thứ hai vào trong khoang miệng. Đồng thời là lúc khuôn mặt của Damien tiến đến gần hơn. Bóng dáng cao lớn che phủ Chloe khi anh đứng dậy đối mặt với cô vợ nhỏ, sau đó hạ thấp thân trên của mình. Đoàn tàu đang băng qua một đường hầm trên dãy núi tuyết. Xình xịch, xình xịch. Bên trong không gian tràn ngập bóng tối chỉ nghe được mỗi âm thanh tàu hoả, hàng lông mi rậm lặng lẽ run lên, cuối cùng chầm chậm mở ra. Tên cướp trắng trợn cướp cả môi cô lẫn quả dâu tây vô tư thì thầm trước mũi Chloe một cách trơ trẽn.

"Ngon chứ, em yêu?"

"Đồ vô lại."

"Ta sẽ coi như ta chưa nghe thấy."

"Damien."

Chloe phải đi vòng qua chiếc bàn và ngăn việc Damien ngồi xuống cạnh cô bằng việc đặt bàn tay nhỏ lên khuôn ngực anh. Chuyện ngập đầu trong công việc khiến Damien chẳng còn thiết tha gì với những việc khiến anh mệt mỏi hơn nữa.

"Tốt hơn hết ngài nên ngủ một giấc đi. Đến Thisse chúng ta có rất nhiều việc cần phải làm đấy."

"Em cứ ngủ thoải mái đi, còn ta không thể ngủ được."

Chloe thở hắt ra trước câu trả lời không chút do dự. Damien trơ tráo giữ lấy vạt của chiếc váy, nơi vừa trước đó quả dâu đáp trúng cách đây không lâu, thì thầm đầy vẻ dâm đãng.

"Ta không buồn ngủ, và ta cũng chẳng có việc gì làm trên đường tới Thisse cả. Hơn nữa, người bạn đồng hành của ta nhẫn tâm đến mức không chia dâu tây cho ta."

"Đó là lí do cho việc ngài chơi khăm em?"

"Chơi khăm gì chứ, Chloe."

Damien khẽ mỉm cười nhẹ và đặt môi mình lên trên môi cô thêm một lần nữa.

"Tán tỉnh mới đúng."

Cử chỉ trìu mến khi dùng chóp mũi cạ vào đôi môi ẩm ướt từ anh không hề làm cô nao núng. Chuyến tàu tốc hành Hoàng gia lần này không có lịch trình đi thẳng giống như thường lệ mà sẽ dự định vòng quanh vương quốc, dừng lại nhiều điểm khác nhau. Hệt như một dịp đặc biệt đối với người dân trên khắp vương quốc, cụ thể là những cư dân ở vùng nông thôn có tình cảm lớn đối với vợ chồng Hoàng gia, những người hiếm hoi mà họ được gặp một lần trong đời. Biết đâu sẽ là sự kiện ý nghĩa với họ.

"Tàu sắp đến điểm dừng rồi, chắc chắn cư dân trong làng đang đợi chúng ta."

"Thì?"

Chỉ chưa đầy một giờ nữa họ sẽ xuống trạm tiếp theo, một ngôi làng nhỏ yên bình trên núi. Tất nhiên, Damien là người có thể điềm nhiên mỉm cười với họ cùng với khuôn mặt hết sức bình tĩnh bất kể chuyện nóng bỏng nào xảy ra ở đây. Dẫu vậy, so sánh với vợ của anh, khuôn mặt Chloe thì không đủ dày che đi sức nóng.

"Hoàng đế bệ hạ."

"Phu nhân yêu quý."

Chloe nuốt khan, nhìn Damien nhẹ nhàng hôn lên phần trên bộ ngực lộ qua chiếc váy hở cổ. Đã được vài ngày trôi qua kể từ lần cuối cô gặp nhà vua, người nghiện công việc trong suốt nhiều ngày. Nếu để bản thân xuôi theo cảm xúc của chồng và để mặc anh cứ thế lấn lướt, rõ ràng anh sẽ băng băng hệt như đoàn tàu bị hỏng. Và thay vì tỏ ra lịch sự trước những cư dân lần đầu tiên gặp, cô sẽ tỏ ra bối rối và mất tự nhiên.

"Muốn cá cược với em không?"

Chloe vội vàng thốt lên. Tia sáng thú vị loé lên trong đôi mắt xanh đang khao khát như thiêu đốt, nhưng rồi chợt biến mất đi.

"So với những gì mà em sắp chuẩn bị làm cùng ta thì trò chơi nào cũng sẽ nhàm chán."

Rõ ràng ban đầu, người đàn ông mang cái tên Damien đã phản ứng với hai từ "cá cược", hệt như bản năng vốn có. Chloe chắc chắn cô đã thu hút được sự chú ý từ anh và không thể nào bỏ lỡ cơ hội.

"Nếu không sau này em đảm bảo ngài sẽ là nhân vật hối hận cho xem."

"Ha ha ha, sao em lại tự tin thế?"

Đôi mắt nâu ấm toả sáng lấp lánh.

"Đó là trò chơi mà ngài sẽ chết nếu không nói lên sự thật."

* * *

Đúng như dự đoán, Damien không thể từ chối lời đề nghị đó của cô. Chloe ngầm tự khen ngợi bản thân vì đã nhớ ra trò chơi rất phổ biến trong khu phố và không ngần ngại chộp lấy thời cơ kịp thời dụ dỗ nhân vật trước mặt, người đàn ông có thể dễ dàng che giấu đi sự phấn khích mặc dù ung dung khoanh tay và đang co giật các đốt tay mình.

"Luật lệ rất đơn giản. Xoay cái chai này xem xem đầu chai quay về người nào. Người kia sẽ đặt câu hỏi, nhưng thay vào đó, người hỏi cũng phải trả lời câu hỏi tương tự."

Dù thế nào đi chăng nữa, nếu chỉ nói chuyện theo cách thông thường thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Và vì bản thân sẽ phải trả lời những câu hỏi tương tự nhau, thế nên ít nhất thì những câu hỏi vô lý hay khiến đối phương bối rối sẽ không xuất hiện.

"Làm sao có thể tin tưởng đối phương đang nói sự thật?"

Chỉ cần đảm bảo anh ấy tham gia trò chơi một cách công bằng.

"Em nói rồi mà, nếu ngài xạo sự thì ngài sẽ chết."

"Ý em là thứ gì đó giống như tia sét trên trời giáng xuống?"

Đáp lại Damien là một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, người đang cố tình chòng ghẹo.

"Cái chết chia cắt chúng ta."

"Ha ha ha."

Chloe bỏ lỡ cơ hội ở lượt đầu tiên, mỉm cười giả lả, cử chỉ duyên dáng như thể Damien đang trêu chọc cô. (Theo mình hiểu thì có vẻ miệng chai không hướng về người nào cả)

"Đến lượt ngài đấy, xoay nó đi."

Những chai rượu rỗng cùng với nhãn hiệu từ các vườn nho nổi tiếng khắp trên vương quốc được trải đầy xung quanh bàn. Miệng chai rượu đặt giữa bàn sau khi đã quay chục vòng như một cái nắp bất ngờ dừng lại, khó tin hơn cả là ngừng chĩa thẳng vào hướng của Damien. Lông mày Chloe có hơi nhíu lại.

"Ngài có gian lận không đấy?"

"Ta không phải Chúa, Chloe."

Damien khẽ mỉm cười nhẹ, đang thầm khoe mẽ về sự may mắn hiếm có của mình. Chloe kìm nén đi sự oán giận và liếc nhìn anh.

"Ta có thể bắt đầu trước được chứ?"

"Trước tiên ngài phải thề đã."

Chloe trịnh trọng đáp, nhìn Damien đang tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

"Thề gì cơ?"

"Nếu ngài nói dối, hãy thề to rằng chúng ta sẽ bị chia cắt bởi cái chết đi."

"...Tốt thôi, ta thề."

Damien nhướn hàng lông mày như được chải chuốt một cách kỹ lưỡng, sau cùng gật đầu. Chloe đặt tay lên ngực biểu thị cho việc xác lập lời thề. Tính cách của Damien có thể buông thả nhưng anh chẳng phải là người xem nhẹ những lời thề thốt, đặc biệt là những lời thề anh đã thốt ra. Câu hỏi đầu tiên nhanh chóng lọt vào đôi tai Chloe, một giây trước đó cô còn cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm khi nghĩ "trận đánh sống còn" vừa được sắp xếp một cách hoàn hảo, thế nhưng chồng cô thì đâu dễ dàng cho cô tận hưởng bình yên đến thế.

"Ai là người đầu tiên trong đời mà em muốn hôn?"

Chloe chợt mở to mắt tỏ vẻ bối rối, Damien lại bồi thêm nữa như thể chọc ghẹo.

"Theo nghĩa tình yêu."

Chloe không nói nên lời chính ngay giây phút cô định kể về hy vọng nhận được nụ hôn ngọt ngào chúc ngủ ngon đến từ mẹ. Cô ấy nuốt khan cùng với khuôn mặt xấu hổ, tuy nhiên hành động dùng những ngón tay thuôn dài đẹp đẽ vỗ nhẹ vào bên ngực trái của cô từ Damien hệt như nhắc nhở lời thề mà họ vừa mới xác lập trước đó.

"À, cái đó..."

"Em đang không định nói dối đấy chứ?"

Nắm tay Chloe siết chặt trong lúc Damien khiêu khích cô.

"Đó là George, cậu bạn hàng xóm thường xuyên đến nhà của em khi em còn nhỏ."

"Ừm hửm, George."

Damien thốt lên cái tên George cùng với ánh mắt trông chừng khó hiểu. Khuôn mặt Chloe lúc này đỏ bừng, nhanh chóng cố giải thích thêm.

"Khi đó, em và cậu ấy đều cùng mười tuổi. Năm lên mười hai, cậu ấy đã theo cha mình đến vương quốc khác."

"Ồ, thật đáng tiếc khi cuối cùng không thể hôn và nói lời tạm biệt nhỉ? Chloe Verdier năm mười hai tuổi."

Nghe trong giọng nói có chút ghen tị. Dựa vào đâu mà anh ấy tự tin đến vậy?

"Em đã có thể làm được mà có đúng không, ta nói đúng chứ?"

"Em đã không làm điều đó."

Khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ lựng khi Damien bật cười thành tiếng. Dĩ nhiên, cô quá xấu hổ để hôn lên gò má một người tốt bụng giống như George nên tất cả những gì cô có thể làm là vẫy tay chào. Dẫu vậy vì một lí do nào đó mà cô chẳng hề giãi bày điều trên.