“Quyền Minh Chu Tước, tên nghe thật là hay, thế làm sao để học vậy tiền bối, có học nhanh không thế tiền bối”

 

“Không nhanh cũng không chậm”

 

Lãnh Bạch lúc này không hiểu những lời của Khương Sở Lam nói là có ý gì nên phải hỏi lại lần nữa

 

“Xin lỗi tiền bối Lãnh Bạch có hơi khờ khạo một tí không hiểu những lời của tiền bối nói là có ý gì, tiền bối có thể giải thích cho Lãnh Bạch hiểu được không”

 

“Ta nói này, tên tiểu tử nhà ngươi được cái ngoan ra thì ngươi thật sự rất ngu”

 

Lãnh Bạch nghe những lời này vừa gãi đầu vừa cười Haha

 

“Ngươi cười cái gì ta đang nói ngươi ngu mà”

 

“Tiểu bối cười là vì người nói quá đúng thôi mà haha”

 

(haha cười cái đầu nhà ngươi)

 

“Đưa đầu ngươi lại đây”

 

“Đầu tiểu bối?, tiền bối muốn làm gì”

 

“Ngươi sợ làm cái gì ta có ăn thịt ngươi đâu, mau lại đây nhanh, tiểu tử”

 

“Nè tiền bối đầu của Lãnh Bạch đây”

 

“Ngươi ngồi im ở đó cho ta, đừng cử động”

 

Khương Sở Lam đặt tay lên đầu Lãnh Bạch ngay tức khắc bốn môn võ công ngay lập tức được truyền vào đầu của Lãnh Bạch, Lãnh Bạch lúc này được nhìn thấy quá khứ của Khương Sở Lam khi đang học môn võ công này

 

“Đây....đây là tiền bối?, không lẽ đây là quá khứ của tiền bối”

 

Trong khi Lãnh Bạch đang nhìn Khương Sở Lam luyện tập thì ở trong có người bước ra

 

“Con học tới đâu rồi Sở Lam” -Lã Đức Chân Nhân-

 

“Vâng thưa sư phụ đệ tử đã luyện được 1 môn võ công rồi, trong nay mai đệ tử chắc chắn học được hết cuốn Quyền Minh Chu Tước” -Khương Sở Lam thời trẻ-

 

“Con không cần phải học nhanh như vậy, chúng ta là những người tu tiên, tuổi thọ hơn người bình thường rất nhiều, dù cho con có học 1 ngàn năm đi nữa cũng không muộn,.....À đúng rồi, con học được một chiêu rồi thì con thử dùng cho ta xem đi”

 

“Vâng thưa sư phụ”

 

Khương Sở Lam quay đầu lại nhìn vào khu rừng, đưa một tay thẳng đứng trước ngực, từ từ gôm đấm đấm lại, cuối cùng tung cú đấm ra một phát lực tay đã đấm bay cả khu rừng và cả thủng một lỗ lớn trên ngon núi.

 

Lãnh Bạch lúc này cũng không thể tin được những gì đã thấy trước mắt mình, tại sao lại có một cú đấm có thể làm bay cả khu rừng và thủng một lỗ lớn tới như thế trên ngọn núi

 

“Đúng... đúng là ngoài sức tưởng tượng, không ngờ trên đời này lại có loại võ công kinh khủng tới như vậy, nói không chừng một cú đấm như thế này người đạt cảnh giới Huyền Đế Đại Cảnh cũng không cản được”

 

Lãnh Bạch đang say xưa với điều mới thấy trước mắt thì đột nhiên bị đưa trở lại thực tại

 

“A”

 

“Ngươi A cái gì, chưa xem đã sao”

 

“Không....không phải nhưng tiền bối lúc nãy rất tuyệt vời, lúc nãy tiền bối đấm bay cả khu rừng và thủng một lỗ lớn trên ngon núi luôn”

 

Lãnh Bạch có vẻ khá háo hức nên mắt sáng cả lên

 

“Ngươi còn có thể làm hơn cả ta nữa đừng ngạc nhiên sớm tới như vậy”

 

“Tiểu....tiểu bối sao?”

 

“Đúng vậy, ngươi còn nhớ lúc mà ngươi dùng Quyền Cương Đại Cước không?, Lúc đó ngươi dùng chiêu đó ngay lập tức cả 3 cái cây cổ thụ lớn đều bị ngã xuống, vốn chiêu đó không là gì so với chiêu mà ngươi nhìn thấy ta dùng”

 

“Vậy tiểu bối có thể làm được giống như tiền bối ư”

 

“Đúng vậy bởi vì những huyệt đạo ẩn trong người ngươi đã được giải phóng nên sức mạnh của ngươi cũng vì thế tăng lên rất nhiều, bây giờ kể cả người mạnh nhất hiện giờ ở thành Tuyết Nguyệt này cũng khó khăn mới thắng được ngươi”

 

“Người mạnh nhất của thành Tuyết Nguyệt hiện giờ đang ở cảnh giới Huyền Đế Đại Cảnh, Vậy.... vậy tiểu bối một bước lên tiên rồi còn gì”

 

“Đó là khi ngươi đã học được chiêu này thôi, còn nếu ngươi không học được chiêu này thì ngươi cũng giống như ếch ngồi đáy giếng với mấy tên Huyền Đế Đại Cảnh thôi”

 

“Vâng tiểu bối không lơ là tập luyện đâu thưa tiền bối, nhưng mà theo như tiền bối nói thì một cuốn võ công có 4 chiêu phải không”

 

“Đúng vậy, cuốn ta đưa ngươi là cuốn thấp nhất nên có bốn chiêu, còn cuốn cao nhất người thời ta gọi là Vạn Vật là cuốn Võ Công mạnh nhất có tới 133 chiêu lận”

 

“1...133 chiêu”

 

“Ngươi sao thế”

 

“Khô.... không tiểu bối chỉ bất ngờ thôi, cuốn võ công hiện giờ chỉ có 78 chiêu thôi nhưng cuốn võ công thời tiền bối có tới tận 133 chiêu lận, nên tiểu bối chỉ sốc xíu thôi”

 

“Có vậy cũng sốc, giờ cũng trễ rồi người nấu cháo cho em gái ngươi đi ta vào trong nghỉ ngơi đây”

 

“Vâng thưa tiền bối” (nếu mình học hết 13 cuốn võ công thì sau này An Nhi sẽ được ăn ngon mặc đẹp, vì An Nhi mình sẽ cố)

 

Sau khi nói chuyện xong với Khương Sở Lam, Lãnh Bạch đã nấu một nồi cháo rất ngon, Lãnh Bạch và An Nhi đều ăn rất vui vẻ, nhưng có lẽ sự vui vẻ này không được lâu.

 

- Sáng hôm sau -

 

Sáng sớm ông trời có vẻ đã nắng, từ khi trận dịch bệnh đó xảy ra trời lúc nào cũng u tối, trời nắng có thể giúp người bị nhiễm độc có thể bớt đi những triệu chứng, nên vì thế Lãnh Bạch đã dẫn An Nhi ra ngoài đi dạo

 

“An Nhi muội thấy không khí thế nào, có thấy trong người khỏe hơn không?”

 

“Muội thấy khỏe lắm Caca muội khỏe như trâu ấy hehe”

 

(Muội ấy có vẻ đang rất vui)

 

Khi đang đi trên đường An Nhi bị một người đụng vai làm ngã xuống đất

 

“An Nhi!!!! muội không sao chứ”

 

“Không không muội không sao đâu Caca”

 

Lãnh Bạch tuy rất ngốc nhưng cũng biết là tên kia cố tình làm cho An Nhi ngã

 

“Này ngươi cố tình phải không?”

 

Lãnh Bạch hỏi nhưng tên kia vẫn tiếp tục đi như đang làm ngơ lời hỏi của Lãnh Bạch

 

“Này ta hỏi ngươi, có phải ngươi cố tình làm ngã An Nhi không hả!!!!!”

 

“Xin lỗi nha ta không thể nghe những lời của những tên sâu bọ nói được” (Thương Phàm thiếu gia của nhà họ Thương)

 

“Ngươi xin lỗi mau”

 

“Gì cơ?, ta nghe không rõ, không phải lúc nãy ta đã nói t.....”

 

chưa kịp nói xong Lãnh Bạch đã đấm vào mặt của tên kia khiến hắn lăn ra đất, những tên cận vệ của hắn cũng vì thế mà nhào lại định giết Lãnh Bạch nhưng đã bị một đấm của Lãnh Bạch làm cho cơ thể tan vỡ không còn một mảnh vụng

 

“Ngươi... ngươi dám giết người của Thương Gia ta ngươi gan to lắm tiểu tử, một khi phụ thân ta mà biết được, ngươi sẽ không thể nào ở thành này được nữa”

 

“Thì sao”

 

“Hả? thì sao? là sao, ngươi sẽ không trốn được dù bất kể đâu ngươi cũng sẽ chết haha”

 

Lãnh Bạch lúc này đang tức giận nhưng mà.... hắn hiện tại như đang bước vào một thế giới khác vậy, mắt cứ nhìn xuống đất, trong người thì có luồng sức mạnh đang tràn ra, xung quanh người của Lãnh Bạch trong chốc lát đã phủ đầy luồng khí đen, ngay lập tức những luồng khí này đã được những người có tu vi cao để ý, còn tên họ thương kia thì bị luồng khí này dọa đến đái ra quần

 

“Ca....ca..... huynh....sao vậy”

 

Lãnh Bạch hiện tại không thể nghe thấy An Nhi nhưng vẫn biết được An Nhi là ai, Lãnh Bạch đưa tay về hướng An Nhi vuốt qua một cái An Nhi đã biến mất

 

“Này ngươi nhìn về hướng này làm gì”

 

Lãnh Bạch trong vô thức, vung tay lên trước ngực gôm đấm đấm lại sau đó tung một cú đấm làm bay cả phía Nam của Tòa Thành, trong lúc này những cao thủ ở trong thành liền lập tức tiến tới chỗ của Lãnh Bạch, Khương Sở Lam lúc này cũng cảm nhận được có người 4 người đang tiến tới chỗ của Lãnh Bạch nhưng cũng không thể làm gì được vì luồng khí này của Lãnh Bạch đã áp chế Khương Sở Lam ra ngoài.

 

Lãnh Bạch vẫn đứng yên đó không nhúc nhích dù chỉ là một bước, trong chốc lát 4 người kia cũng tới nơi

 

“Tất cả mọi việc đều do tên này gây ra sao”

(ông ta vừa nói vừa vuốt râu) -An Nam Chân Nhân-

 

“Tên tiểu tử này khá đẹp trai đấy chứ” (Cô ta vừa nói vừa liếm môi) -Uyển Thư-

 

“Nhóc con” -Kiếm Tâm-

 

“Haha tên nhóc này có vẻ rất mạnh ta muốn thử sức với nó quá” -Ưu Minh Đại Sư-

 

“Ngươi xem ngươi đã làm những gì với thành của bọn ta đi, tội này dù có chết cũng không hết, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi”

-An Nam Chân Nhân-

 

“Đúng vậy, nhóc con ngươi đã làm chết rất nhiều người vô tội rồi đấy, ngươi nghĩ ngươi có thể sống sót rời khỏi đây sao”

-Kiếm Tâm-

 

“Nói nhiều làm gì xuống đó và giết hắn nhanh cho xong”

-Ưu Minh Đại Sư-

 

Ưu Minh Đại Sư lao xuống dùng chưởng tay từ trên áp xuống tạo ra một cái chuông từ từ ép Lãnh Bạch lún xuống đất, Lãnh Bạch lúc này vẫn đang đứng yên không cử đông, Ưu Minh Đại Sư cũng không khỏi bất ngờ tại sao bị một chiêu của ta lại không cử động trong khi thân thể vẫn đang lún xuống

 

“Haha tên nhóc này có vẻ mất hết ý chí chiến đấu khi thấy sức mạnh của Ưu Minh Đại Sư rồi, tiếc thật đẹp trai thế mà”

-Uyển Thư-

 

“Ngươi không cử động phải không, thế ta giết ngươi luôn nhé”

-Ưu Minh Đại Sư-

 

Ưu Minh Đại Sư dồn sức lực vào tay ép xuống làm thân thể của Lãnh Bạch vỡ tan rã từng mảnh

 

“Thế là xong một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, đi thôi”

-An Nam Chân Nhân-

 

Khi 4 người quay đầu đi, thì An Nam Chân Nhân lại cảm nhận có luồng sức mạnh đang điên cuồng nhìn về phía họ

 

“Đứng lại”

-An Nam Chân Nhân-

 

“Sao thế, có chuyện gì nữa”

-Uyển Thư-

 

“Tên đó vẫn còn sống”

-An Nam Chân Nhân-

 

“Không thể nào, lúc nãy không phải ta đã ép hắn vỡ không còn một mảnh sao”

-Ưu Minh Đại Sư-

 

Vừa nói dứt câu, có một cây kiếm bay về phía Ưu Minh Đại Sư

 

“Tránh ra!!!!”

-An Nam Chân Nhân-

 

Cây kiếm đã đâm xuyên bụng của Ưu Minh Đại Sư, cả 3 người kia đều không thể tin một cơ thể kim cang bất bại như Ưu Minh Đại Sư cũng bị đâm xuyên qua

 

“Tên khốn đó, để ta giết hắn”

-Kiếm Tâm-

 

“Khoan đã!!!!!”

-An Nam Chân Nhân-

 

Kiếm tâm không nghe thấy lời của An Nam Chân Nhân nên đã tiếp tục tiến tới, nhưng chưa kịp tới thì đã bị Lãnh Bạch áp sát trước mặt tung cú đấm từ dưới lên khiến cho Kiếm Tâm bay đến 9 tầng trời, kế tiếp Lãnh Bạch tiếp tục đi tới trước mặt Uyển Thư tung một cú đấm từ trái qua khiến cho Uyển Thư bay ra tới tận biển, An Nam Chân Nhân lúc này đang tức điên lên vì cả 3 người bạn của ông ta đều chết, ông ta ngay lập tức bay lên dùng Lôi Đình trận để đối phó với Lãnh Bạch, những cột sét to như búa bổ giáng xuống đầu Lãnh Bạch nhưng cũng không thể làm bị thương gì được.

 

“Tại sao, tại sao ngươi lại không bị gì hả!!!”

 

Lãnh Bạch không trả lời, liền đưa hai tay từ từ lên, vút lên một cái, tất cả đất dưới chân đều bay lên khiến cho An Nam Chân Nhân không thể nhìn thấy phía trước, lúc này Lãnh Bạch liền vụt ra phía sau An Nam Chân Nhân tung một cú đấm khiến ông tan thành từng mảnh, sau đó Lãnh Bạch cũng bị bất tỉnh

 

Hết Chap 3