"Kể từ khi uống viên tiên đan đó thì cũng đã trải qua 3 ngày Lãnh Bạch chưa tỉnh lại, muội muội của Lãnh Bạch rất lo lắng nhưng không thể làm gì, Trong lúc Lãnh Bạch đang bất tỉnh hắn ta mơ một giấc mơ rất kì lạ, Lãnh Bạch đã gặp một cô gái trong giấc mơ đó khuôn mặt lạ lẫm lẫn chút quen thuộc, nhưng chưa kịp chào hỏi thì đã chợt tỉnh lại"

 

“A!!!” "Lãnh Bạch hét lên một tiếng An Nhi ở ngoài chạy vội vào, vừa gọi caca vừa khóc"

 

“Caca huynh cuối cùng cũng tỉnh lại rồi... hức hức.... huynh làm muội lo lắm”

 

"Lãnh Bạch liền vội ôm An Nhi vào lòng an ủi cô bé"

 

“Nào nào ta không sao muội đừng khóc” (nhưng giấc mơ lúc nãy là sao? cô ấy là ai, tại sao cô ấy lại xuất hiện trong giấc mơ của mình)

 

“Caca”

 

“Sao đó An Nhi”

 

“Tại sao caca ngủ suốt 3 ngày vậy? huynh biết ta lo lắng cho huynh lắm không, ta còn tưởng huynh bị cái gì rồi chứ”

 

"Lãnh Bạch nhìn khuôn mặt của An Nhi có chút tiều tụy, trong lòng Lãnh Bạch bây giờ rất đau lòng" (con bé có vẻ mấy ngày nay chưa ăn gì, ta xin lỗi sau này ta nhất định sẽ bảo vệ muội)

 

“An Nhi ta nấu cháo gà cho muội ăn nhé”

 

"An Nhi rất thích ăn cháo ra nên cô bé rất vui vẻ hí hửng nhảy qua nhảy lại"

 

“Caca ta thích cháu gà lắm nấu mau đi”

 

“Được được rồi muội ra ngoài ngồi đợi ta, ta sẽ đi bắt con gà vào nấu cho muội ăn”

 

“Vâng, cảm ơn Caca!”

 

-Sau Nhà Của Lãnh Bạch-

 

“Aaa...ngủ có ba ngày thôi mà đau nhức người thật, đúng là ra ngoài thật là sảng khoái”

 

"Vừa lúc Lãnh Bạch đang vận động cơ thể thì có con gà lại nhướng mày nhìn khiêu khích Lãnh Bạch"

 

“Có phải nó đang khiêu khích ta không, ơ còn cười nửa miệng, được được lắm ông đây không bắt được ngươi ta không phải là Lãnh Bạch”

 

"Nói xong Lãnh Bạch liền chạy nhào tới con gà, nhưng nó lạ lắm, lần nào nhào tới cũng bị nó nhảy lên đầu ra phía sau"

 

“Cái con gà này!!!!!!, ngươi xem đây “Quyền Cương Đại Cước”

 

"Một cú đấm của Lãnh Bạch đấm ra khiến ba cái cây cao cũng vì thế mà ngã xuống, tất nhiên con gà cũng thế mà ngất xỉu, lúc này Lãnh Bạch cũng đang rất bất ngờ bởi vì một cú đấm lúc trước của hắn chỉ làm thủng phân nửa cái cây mà thôi"

 

“Đây.... đây là.... sao cú đấm lại mạnh đến thế”

 

"trong lúc đang suy nghĩ thì bỗng một tiếng nói xuất hiện"

 

“Này nhóc con ngươi tỉnh rồi sao, ngươi tỉnh nhanh hơn ta dự đoán”

 

“Giọng nói này là lão tiền bối, tiểu bối xin cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối”

 

“Ta cứu mạng ngươi? khi nào thế”

 

“Tiền bối giúp ta có thể tiếp tục tu luyện cũng giống như tiền bối cứu ta một mạng vậy, tiểu bối thật lòng cảm kích công ơn của tiền bối”

 

"Những lời này của Lãnh Bạch lại khiến ông ta cười lớn"

 

“Haha.... rất biết ăn nói, ta thích ngươi rồi đó tiểu tử, mà ngươi cảm thấy trong người thế nào rồi”

 

“Ta..... ta cảm thấy trong người rất thoải mái dễ thở và ta còn cảm nhận được sức mạnh trong người ta rất rõ không giống như lúc trước, và cả thính giác cũng rất nhạy bén”

 

“Tiểu tử sau này ngươi sẽ còn cảm nhận nhiều điều ngạc nhiên hơn nữa bây giờ chưa là gì đâu, bây giờ ngươi ngồi xuống nâng tu vi xem coi có gì khác biệt không”

 

“Lãnh Bạch lập tức ngồi xuống, chỉ trong một phút tu vi của Lãnh Bạch đã tăng lên một bậc"

 

“Tu... tu vi của ta cuối cùng cũng lên được Thất Hoán Cảnh rồi Haha”

 

“Tiểu tử ta biết hiện giờ ngươi rất vui mừng nhưng có vẻ ngươi quên việc gì thì phải”

 

“Ta quên việc gì? có sao”

 

"Lãnh Bạch suy nghĩ được một lúc thì nhớ ra món cháo gà của An Nhi chưa được nấu, liền hét lớn lên cầm con gà đang bất tỉnh và chạy vào trong nhà”

 

“Cái tên tiểu tử này trong rất là ngoan nhưng lại ngu khó tả”

 

“An Nhi!! An Nhi ta nấu liền cho muội ăn n...”

 

"Lãnh Bạch có vẻ đã tới quá muộn trước mắt hắn An Nhi đã ngủ khò khò rồi"

 

“Muội muội ngoan để caca đưa muội về phòng ngủ, sau khi thức dậy có món cháo cho muội ăn”

 

"Trong lúc đang loay hoay đổ gạo vào nồi thì con gà lại tỉnh dậy"

 

“Cụt tát tát tát”

 

“Ngươi ngươi im miệng lại cho ta để yên An Nhi ngủ”

 

(Lãnh Bạch liền nhảy vào bịt miệng con gà lại, nhưng nào ngờ lại bị nó ỉa vào đầu)

 

“ngươi!!!! con gà chết tiệt nhà ngươi”

 

(Lãnh Bạch và con gà cứ như thế mà rượt qua rượt lại cuối cùng cả hai cũng mệt rã)

 

“hừ hừ.... ta tha cho ngươi lần này đấy ngươi đi đi”

 

“Phù phù..... không phải là ngươi tha cho ta mà ta tha cho ngươi mới đúng, mệt chết ta mất thôi”

 

“Ừ, mệt thật..... ủa mà khoan vừa nãy ngươi vừa nói chuyện à?”

 

“Ta không nói chứ ai nói”

 

(Lãnh Bạch nhìn con gà một lúc rồi nói)

 

“Ngươi ngon lắm, nấu lên rất ngon chắc chắn An Nhi rất thích”

 

“Ngon?, ngon ông nội nhà ngươi, muốn ăn thì bắt tạm con gà khác mà ăn, ông đây là Hoàng Tát Túc đấy”

 

“Hoàng Tát Túc tên gì nghe phèn vậy Haha”

 

“Phèn?.... ngươi có biết cái tên đó hay thế nào không, Hoàng là trong Hoàng đế, Tát là.... là cái gì nhỉ”

 

“Nhìn một lúc thì ngươi cũng dễ thương, ngươi có muốn làm pet cho An Nhi nhà ta không”

 

“Cái gì ngươi nói cái gì ta không nghe rõ ngươi nói lại ta nghe xem”

 

“Ta nói là ngươi có muốn làm pet cho An Nhi nhà ta không”

 

“Không phải cái đó, cái cái gì mà dễ thương ngươi vừa mới nói đó”

 

(thì ra là con gà nhà ngươi lại là một đứa tsundere)

 

“Ta khen ngươi rất dễ thương, không biết một người dễ như ngươi có muốn làm bạn với em gái ta không”

 

“À thèm!, Tuy ta rất ghét ngươi nhưng mà em gái ngươi khá dễ thương nên ta mới làm quen thôi đấy, và ta cũng có một điều kiện”

 

“Điều kiện?”

 

“Đúng vậy, mỗi ngày ngươi phải cho ta ăn ba bữa đều đủ nếu thiếu ta sẽ không chơi với em gái ngươi nữa”

 

“Được được ta hứa”

 

“Chưa xong còn nữa”

 

“Cái gì còn nữa?, rốt cuộc con gà nhà ngươi có tham vọng tới cỡ nào thế”

 

“Như thế là chưa đủ với ta, để một người cao quý như ta làm bạn với em gái ngươi thì ngươi phải chịu những điều kiện của ta đưa ra”

 

(con gà lắm lời)

 

“Thôi được ta đồng ý ngươi nói ra hết điều kiện của ngươi đi”

 

“Được coi như ngươi hiểu chuyện, ngươi phải đưa ta về nơi mà ta đã sinh ra”

 

“Nơi ngươi đã sinh ra?”

 

“Đúng vậy đã lâu lắm rồi ta chưa về nhà, không biết giờ cha mẹ ta có ổn không”

 

“Vậy nhà của ngươi ở đâu”

 

“Nhà ta ở Khương Lam”

 

“Khương Lam?”

 

(Nhà tút tát ở Khương Lam, cũng là chỗ mình muốn đưa An Nhi tới đó, cũng coi như tiện đường giúp nó vậy)

 

“Sao thế ngươi im lặng vậy”

 

“Không không có gì, ta có thể giúp ngươi nhưng không phải bây giờ, hiện giờ ta còn yếu nên không thể đi đường xa được và nhà ta cũng không có nhiều tiền nên là cũng không có lương thực dự trữ trong một tháng trên đường đi đến đó”

 

“Không sao dù gì ta cũng ở đây 6 năm rồi, chờ lâu chút cũng không sao”

 

(Vừa nói được một lúc thì An Nhi từ phòng ngủ bước ra)

 

“Caca”

 

“Muội thức khi nào vậy”

 

“Muội mới thức thôi, nhưng huynh nói chuyện với ai vậy”

 

(Đúng lúc Lãnh Bạch đang định nói ra thì tụt tát lại lắc đầu”

 

“À không ta nói chuyện một mình”

 

“Ta nói này caca huynh làm như vậy người ta nói huynh bị khùng đó”

 

“Ahaha, sau này ta không làm thế nữa”

 

“Mà huynh nấu cháo gà xong chưa, muội đói lắm rồi”

 

“Thôi chết ta quên nấu rồi!!”

 

“Aaa!!!, Huynh lừa ta sao, huynh nói nấu 6 tiếng trước rồi mà, sao giờ lại chưa có chứ”

 

“Muội đợi ta thêm chút xíu nữa thôi ta nấu nhanh thôi, không mấy trong lúc chờ đợi muội chơi với con gà này đi”

 

“Caca con gà này ở đâu vậy”

 

“À ta nhặt nó ở chỗ thùng rác, tuy có hơi bẩn chút nhưng nhìn cũng dễ thương”

 

(ngươi được lắm, tiểu tử)

 

“Caca sao nó nhìn huynh như muốn mổ xẻ huynh vậy”

 

“Có đâu tại mắt của nó bị lé đó mà”

 

(Ta không thể nhịn được nữa, ngươi xem đây tiểu tử!!, Mổ mỏ cước”

 

"Tút tát bay lên mổ một phát vào tay của tiểu bạch và một vuốt vào mặt"

 

“Aaaa... con gà nhà ngươi!!!!”

 

“Thôi đi mà caca chắc bạn gà tức thay muội đó, huynh nói nãy giờ chưa làm cháo cho muội ăn nữa, huynh mau đi làm đi”

 

“Được rồi, muội ở đây đi, nếu con gà này có ăn hiếp muội muội cứ kêu ta”

 

(Lúc này Tút tát nhìn Lãnh Bạch rồi cười nửa miệng, còn Lãnh Bạch thì nhìn Tút tát như hình viên đạn)

 

“Thôi huynh mau đi nhanh lên đi”

 

“Được rồi ta đi nấu đây muội vào phòng nằm nghỉ đi”

 

“Được huynh nấu đi ta vào phòng đây, nào bạn gà vào với ta nha”

 

“Con gà chết tiệt này”

 

“Này tiểu tử”

 

“Tiền bối phải không, có chuyện gì thưa tiền bối”

 

“Ta quên đưa cho ngươi 13 loại võ công mà ta đã học, nên lần này ta ra đưa”

 

“Võ công?, 13 loại? không phải chỉ có ba loại thôi sao tiền bối”

 

“Mấy loại võ công thời nay làm gì so được với võ công vào thời của bọn ta”

 

“Thời của tiền bối?, rốt cuộc là tiền bối mấy ngàn tuổi vậy”

 

“Ta tới nay đã 15 ngàn tuổi rồi, Ta sinh ra vào thời Lương Bích, lúc đó còn khó khăn hơn thời của bọn ngươi rất nhiều”

 

“Lương Bích? đó là thời của những người được ghi trên tượng đá ở trong thành phải không ạ”

 

“Đúng vậy”

 

“Vậy tên của tiền bối là...”

 

“Ta là Khương Sở Lam”

 

“Khương Sở Lam?, Ta không thấy ghi ở tượng đá, những người được ghi trên tượng đá gồm có Lý Minh Hải, Hạ Nhược Phong, Trương Ngọc Anh, và Ma Đạo Tổ mà thôi, chứ không có tên của tiền bối trên đó”

 

“Tất nhiên làm sao mà ta có tên trong thành của kẻ thù được chứ”

 

“Kẻ thù?, Tiền bối từng là kẻ thù của Thành Tuyết Nguyệt này sao”

 

“Đúng vậy, lúc đó có bốn thành luân khuyên nhau dành thiên hạ, cuối cùng Thành Tuyết Nguyệt dành chiến thắng, nhưng mà chiến thắng này không được tốt lành gì”

 

“Tại sao ạ”

 

“Lúc đó Lý Minh Hải hẹn ta ra đánh một một với hắn, lúc đầu ta đương nhiên áp đảo được hắn, nhưng sau một hồi thì mọi chuyện lại khác, hắn dụ ta đuổi theo vào một khu rừng, nơi mà người của hắn đã mai phục làm một trận pháp nhằm để giết chết ta, đương nhiên chỉ có một mình hắn và những tên đệ tử của hắn thì không làm gì được ta trong trận pháp đó, nhưng không ngờ....”

 

“Nhưng không ngờ? có chuyện gì sao tiền bối”

 

“Ngươi thích nghe chuyện xưa ơ xưa lắc thế sao tiểu tử”

 

“Vâng, Tiểu bối rất thích nghe, tiền bối kể tiếp đi”

 

“Thôi được rồi, lúc đó ta không ngờ hắn lại liên minh với hai thành kia ám hại ta, với sức một mình ta thì có thể cản được Lý Minh Hải, Hạ Nhược Phong, Và Trương Ngọc Anh, Nhưng có thêm Ma Đạo Tổ thì ta không thể chống đỡ được”

 

“Nói tới đó là được rồi tiểu tử, ngươi nghe cho rõ đây ta sẽ không nói lại lần thứ hai, giờ ta sẽ đưa cho ngươi 13 loại võ công”

 

“13 loại...... có nhiều lắm không tiền bối”

 

“Ngươi không muốn?”

 

“Không không tiểu không có ý đó”

 

“Chứ ý ngươi là thế nào”

 

“Ý của tiểu bối là bây giờ ta học một môn võ công thôi có được không”

 

(tên tiểu tử này nói cũng đúng, nếu đưa hết 13 loại võ công cho hắn chắc hắn tập tới hết nửa đời hắn chưa chắc đã xong)

 

“Thôi được rồi, ta sẽ đưa cho ngươi một môn võ công có tên là Quyền Minh Chu Tước”.

 

Hết Chap 2