Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
—Góc nhìn của Armia—
“Ê Armia, cô dẫn chúng tôi đến chỗ quái nào thế… hử!”
Mặc cho giọng nói đầy hồ nghi của thủ lĩnh vang lên bên tai, tôi đi một mạch tới cửa tiệm vũ khí, nơi mà bất kỳ tân binh nào cũng ghé qua đầu tiên.
Tới khi nhận ra nơi mình đang đứng, sắc thái ê chề mới từ từ hiện rõ trên gương mặt anh ta.
“Cô giỡn mặt tôi đấy à! Tại sao chúng tôi lại phải đến cái nơi quỷ quái này chứ…”
Liền ngay sau đó, thủ lĩnh quát vào mặt tôi như thể phát tiết cơn giận trong lòng ra ngoài.
Biểu cảm trên gương mặt Sarveria cũng không khác mấy.
Có vẻ như bọn họ cảm thấy mắc cỡ vì bị đưa đến tiệm vũ khí nơi mà chỉ có tân binh ghé qua.
“Chúng ta… không còn là tổ đội hạng nhất nữa.”
“Hơ!”
“Ưm!”
Nghe thấy lời tuyên bố xanh rờn của tôi, hai người họ lập tức cứng họng.
Cần phải có ai đó chỉ ra cái sự thật quá đỗi hiển nhiên này.
Dù biết là thế, nhưng nhìn họ như vậy khiến tôi không đành lòng chút nào.
“…Không, chưa nói gì đến việc mất đi danh hiệu hạng nhất, so với những mạo hiểm giả ở quanh đây thì ngân quỹ của chúng ta còn chẳng bằng họ một góc, giờ không phải là lúc kén cá chọn canh, cảm thấy tự ái chỉ vì đặt chân đến cửa tiệm vũ khí đâu.”
Gạt bỏ cảm giác có lỗi trong lòng, tôi nói tiếp.
Sau khi bị tịch thu gần như tất cả tài sản, giờ chúng tôi còn thua cả những mạo hiểm giả mới vào nghề.
Cứ trốn tránh thực tại thì cũng chẳng thay đổi được gì.
…Nếu chấp nhận dừng bước ở đây chỉ vì lòng tự ái thì chúng tôi sẽ mãi dậm chân tại chỗ.
“Nhưng… chưa phải là hết mà.”
Nói xong, tôi chìa tay ra trước.
“…Hả?”
“Gì đây…”
Hai người họ tỏ ra ngơ ngác trước động tác đột ngột của tôi.
Đến khi nhận ra thứ mà tôi đang nắm trong lòng bàn tay, nét mặt của họ liền chuyển sang vẻ sững sờ.
Trong tay tôi là chút tiền ít ỏi chỉ vừa đủ để mua giáp tân binh.
Nói đúng ra thì, đây không phải tiền của tôi.
Dù vẫn chưa mất hết mọi thứ, chúng tôi cũng chẳng còn đồng nào để mua trang bị.
Và cũng chẳng có ai cho chúng tôi mượn tiền nếu xét đến vị thế hiện tại của tổ đội Lôi Kiếm.
Chính vì lẽ đó nên thủ lĩnh mới không khỏi ngạc nhiên.
“Thực ra thì, Laila đã chủ động mời tôi vào đội và cho tôi mượn số tiền này.”
“…Ể.”
Tiếp tục câu nói còn dang dở, tôi mở miệng.
Nghe thấy thế, khuôn mặt của hai người họ trở nên méo xẹo.
Có lẽ họ cho rằng tôi định dùng số tiền này để rời khỏi đội.
Khẽ nở một nụ cười, tôi lắc đầu.
“Nhưng tôi đã từ chối.”
Đúng vậy đấy, tôi quyết định không gia nhập tổ đội của Laila.
Không phải là vì họ yếu hay gì cả.
Thật vậy, nhóm hai người của họ không chỉ được xem là một trong những tổ đội mạnh nhất ở cái thành phố mê cung này, mà còn có thể xếp ngang hàng với những tổ đội hàng đầu ở vương đô.
Mặc dù giữa hai chúng tôi có một mối quan hệ khá thân thiết, tôi vẫn dành cho Laila sự kính trọng từ tận đáy lòng.
Tuy vậy, thủ lĩnh và Sarveria lại là hai người đầu tiên mà tôi ngưỡng mộ.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc lần đầu đặt chân vào hầm ngục, khoác trên mình danh hiệu thành viên của tổ đội Lôi Kiếm, cảnh tượng khi ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi đến tận bây giờ.
Hình ảnh hai người họ xông pha chiến đấu đã khiến tôi hoàn toàn bị mê hoặc.
Bây giờ nghĩ lại thì có lẽ là do lúc ấy tôi vẫn còn yếu.
Thật lòng mà nói, năng lực của thủ lĩnh và Sarveria chưa đến mức được gọi bằng từ phi thường.
———Dù vậy, tôi vẫn không đành lòng vứt bỏ những người đã từng là đồng đội kề vai sát cánh với mình.
“Tôi muốn… tiếp tục khám phá hầm ngục cùng thủ lĩnh và Sarveria.”
Nói xong, tôi tủm tỉm cười.
Mượn tiền ai đó sau khi đã từ chối lời mời vào đội của họ chẳng phải là hành động hay ho gì.
Bản thân tôi thừa biết đó là một hành động đáng xấu hổ.
Vì hai người họ, tôi sẵn sàng chấp nhận mang tiếng là kẻ mặt dày.
“Với số tiền này, chúng ta có thể bắt đầu lại.”
Hai người họ chỉ lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt dán chặt vào những đồng tiền tôi đang nắm trong tay.
“Quả thực là chúng ta đã làm những chuyện không phải, nhưng chúng ta vẫn có thể hối lỗi và bắt đầu lại.”
Nở một nụ cười toe toét, tôi ngắt giọng.
“Đầu tiên chúng ta sẽ sử dụng số tiền này làm vốn liếng để mua trang bị, kiếm một khoản tiền lớn trong thời gian ngắn là điều bất khả thi. Nhưng, từng chút, từng chút một, chúng ta sẽ trả lại tất cả những tài sản đã lấy của Raust.”
“Ưm!”
Nghe thấy những lời đó, hai người họ cúi gằm mặt xuống, bờ vai run lên bần bật.
Trông giống như thể họ đang tỏ ra ăn năn hối cải trước những chuyện đã làm.
“Cả Laila nữa, nếu dành dụm đủ tiền thì chúng ta có thể trích ra một ít để trả ơn cô ấy vì đã cho chúng ta mượn tiền trong lúc khốn khó như thế này.”
Tôi vừa nói vừa tưởng tượng ra viễn cảnh ấy trong đầu.
Chỉ sử dụng những trang bị mua bằng chỗ tiền ít ỏi này thì khó mà kiếm được nhiều.
Bằng cách trả ơn người đã giúp chúng tôi trong lúc khốn khó, tạ lỗi với người chúng tôi đối xử bất công từ trước đến giờ, và nếu chịu khó làm việc thì có lẽ tổ đội Lôi Kiếm sẽ lấy lại danh hiệu hạng nhất vào một ngày nào đó.
Khi ấy, tôi mới có thể tự đánh giá lại bản thân mình.
Nghĩ như thế trong đầu, tôi bật cười khúc khích.
“…Ể?”
…Thế nhưng, nhìn thấy vẻ mặt của thủ lĩnh và Sarveria khi họ ngẩng đầu lên, cổ họng của tôi nghẹn lại tới mức không thốt nên lời.
Những đường gân căng phồng vì tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của hai người họ.
Thấy vậy, tôi bất chợt chột dạ.
“Đừng có giỡn mặt với tao! Bọn tao mới là kẻ bị hại!”
“Hự!”
…Và trong cái giây phút hoàn toàn không phòng bị đó.
Chưa đầy một khắc sau, cơ thể tôi ngã xuống đất, đầu thì đau như búa bổ.
Cảm nhận dòng máu nóng hổi từ từ chảy xuống khuôn mặt mình, ý thức của tôi dần mờ đi.
“Chúng tao vẫn là mạo hiểm giả hạng nhất!”
…Cùng với tiếng hét cuồng loạn của thủ lĩnh vang lên bên tai, tâm trí tôi chìm vào bóng tối.