Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
—Góc nhìn của Armia—
“Hóa ra hai người ở đây à.”
Tôi nở một nụ cười rồi nói.
Sau khi mất căn nhà được dùng làm nơi ở chung của cả đội, thủ lĩnh và Sarveria thường xuyên lui tới quán rượu của hội mạo hiểm giả, nên thể nào họ cũng có mặt ở đây.
Quả nhiên mình đoán không sai, tôi bật cười.
“Có gì không…”
…Thế nhưng, khoảnh khắc nhận ra vẻ hắc ám đang hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của hai người họ, nụ cười của tôi liền mất đi sinh khí.
Cũng chẳng có gì khó hiểu, từ lúc mất đi danh hiệu tổ đội hạng nhất cho đến giờ, bầu không khí xung quanh hai người họ lúc nào cũng âm u, nặng nề.
Nhưng bộ dáng hiện tại của họ có gì đó khang khác.
“Có phải là chuyện liên quan đến Raust không?”
“Hừm!”
…Trông thấy bộ dạng thủ lĩnh như thế, tôi thốt ra cái tên mà rất có thể là nguyên nhân đằng sau chuyện này.
Nhìn thấy họ sa sầm nét mặt, tôi lập tức biết rằng suy đoán của mình là hoàn toàn chính xác.
Có lẽ hai người họ bắt đầu cảm thấy hối hận vì những chuyện đã làm với Raust, tuy rằng có hơi muộn màng.
Là người đã đuổi Raust ra khỏi đội một cách độc đoán, họ còn chẳng có tư cách nói ra hai chữ hối hận.
…Nhưng dù sao thì, cái cảm giác tiếc nuối ấy đâu thể vứt bỏ một sớm một chiều.
Những điều mà Raust đã làm có thể được xem là kỳ tích.
Raust lặng lẽ rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mạo hiểm giả có mặt ở đây.
Chỉ mới mấy tiếng trước, họ vẫn còn buông lời chế nhạo anh ta.
“Giá như lúc đó mình để hắn vào đội…”
“Chết tiệt thật!”
Trong số đó, có những kẻ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã không mời Raust vào đội.
Từng là đồng đội cũ của Raust, hai người họ cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
Thủ lĩnh và Sarveria không thể gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi tâm trí, dù họ thừa biết đây là cái giá phải trả cho sai lầm của mình.
“Raust sẽ không bao giờ quay lại đâu.”
Bây giờ có mơ mộng hão huyền thì cũng chẳng có ích gì.
Bên cạnh Raust lúc này đã có một người đồng đội đáng tin cậy.
Anh ta sẽ không lập đội với bất kỳ ai khác.
“Đừng cố chấp nữa.”
Tôi cố khuyên nhủ thủ lĩnh.
Phải biết lúc nào thì nên buông bỏ.
Nghe thấy tôi nói thế, sắc mặt của hai người họ bỗng dưng trở nên khó coi.
Chắc chắn họ cũng hiểu được là đã quá muộn để cứu vãn mọi chuyện, Raust sẽ không bao giờ quay lại tổ đội Lôi Kiếm.
Dù cho biết rằng chuyện đó là bất khả thi, họ vẫn không thể gạt bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí.
Tôi chỉ hy vọng lời khuyên của mình có thể giúp được họ.
…Nhưng để tháo gỡ cái mớ cảm xúc rối rắm trong lòng họ thì đúng là chẳng dễ tí nào.
“…Trông cô có vẻ điềm nhiên nhỉ, Armia? Có phải cô cho rằng hai người chúng tôi đối xử với Raust tệ hơn thì cô có quyền lên mặt dạy đời bọn tôi?”
Chỉ vài giây sau, thủ lĩnh tuôn ra một tràng như thể trút hết cơn giận trong lòng ra ngoài.
Và tôi cũng nhận ra cái giọng điệu muốn trốn tránh tội lỗi ẩn trong lời nói của anh ta.
“Tôi nào dám nghĩ như thế.”
Thay vì nổi xung với anh ta, tôi chỉ nở một nụ cười đầy vẻ hối hận.
“Hừ!”
Ngạc nhiên trước phản ứng nằm ngoài dự đoán của tôi, thủ lĩnh khịt mũi.
Có vẻ như thủ lĩnh đã hoàn toàn hiểu sai vấn đề.
Tất nhiên, so với thủ lĩnh và Sarveria thì thái độ của tôi đối với Raust vẫn đỡ hơn hai người họ.
…Nhưng đó cũng chẳng phải là điều đáng tự hào gì.
◇ ◆ ◇
Mọi thứ bắt đầu từ một năm trước, tôi gia nhập tổ đội Lôi Kiếm khi đó đã đứng trên đỉnh cao với danh hiệu hạng nhất.
Vào lúc ấy, một pháp sư tập sự chỉ mới 14 tuổi như tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì được mời vào tổ đội hạng nhất.
Dù cho biết rõ khả năng của mình nhỉnh hơn người khác, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc nhận được lời mời vào tổ đội hạng nhất.
…Bởi thế nên là, trong lòng tôi bắt đầu xuất hiện cảm giác ái mộ dành cho thủ lĩnh và Sarveria, hai thành viên trụ cột của đội.
Và đó cũng là lý do khiến tôi khinh thường Raust.
Ban đầu tôi vốn không có thành kiến với anh ta.
Người thủ lĩnh mà tôi ái mộ nói rằng cách đối xử đó chỉ là một hình thức huấn luyện dành cho Raust, nên tôi cũng bắt đầu ngược đãi anh ta.
Chưa một lần nào tôi cảm thấy hoài nghi về những hành động của mình.
…Mãi cho đến cái ngày Raust bị đuổi khỏi đội, khoảnh khắc kề vai sát cánh cùng Laila đối đầu với con hydra trước khi nó tiến hóa, tôi chợt nhận ra mình đã ngu ngốc đến nhường nào.
Và tôi cũng đồng thời thấy được những đóng góp to lớn của Raust.
…Không, từ sâu trong thân tâm tôi thừa biết Raust đã phải lao tâm khổ tứ thế nào vì chúng tôi, chỉ là tôi không muốn công nhận điều đó mà thôi.
Sau khi hiểu ra được như thế, tôi cảm thấy hành động trước đây của mình thật đáng kinh tởm.
Là thành viên đứng ở tuyến sau trong đội và có thể quan sát toàn cảnh trận chiến, đôi khi tôi cũng có cảm giác Raust là một mạo hiểm giả tài giỏi.
Nhưng vì mù quáng tin vào lời nói của thủ lĩnh, tôi lại cho rằng đó chỉ là tưởng tượng của mình.
———Nhờ trận chiến với con hydra mà tôi đã hiểu được khả năng thực sự của Raust.
Cảm giác cắn rứt lương tâm không ngừng giày vò tâm can tôi.
Thái độ của thủ lĩnh và Sarveria đối với Raust, ác ý ẩn trong lời nói và hành động của chúng tôi sẽ không bao giờ được tha thứ.
…Nhưng nếu so với hai người họ thì cái lối nhìn nhận thiếu khách quan của tôi còn đáng trách hơn.
Chính vì lẽ đó mà tôi đã làm tổn thương Raust.
Lỗi lầm mà tôi phạm phải sẽ không bao giờ có thể cứu vãn được nữa.
Vì thế nên là, tôi quyết định làm lại từ đầu.
Tâm ý đã quyết, tôi hướng ánh mắt về phía thủ lĩnh và Sarveria rồi mở miệng.
“Xin hãy theo tôi.”