Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.

______________________________________________________________________________

“KHÀààààààààààààà!”

Con hydra rống lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Margulus và Sarveria há hốc miệng vì kinh ngạc.

Cho dù có đứng trước một con hydra đang hấp hối thì Margulus cũng không dám chắc có thể kiểm soát được nỗi sợ trong lòng hắn.

…Ấy vậy mà, một sinh vật thừa sức gieo rắc nỗi sợ hãi dù đang bên bờ vực cái chết như nó, lại bị đánh bại bởi một tổ đội chỉ có hai người.

“R…Raust…”

Ánh mắt vẫn dán chặt vào thân ảnh ấy, Margulus thốt lên bằng giọng thều thào…

◇ ◆ ◇

Margulus và Sarveria vốn dĩ không định đến nơi này.

Nếu biết trước con hydra đã hoàn thành quá trình tiến hóa và đang trên đường đến thành phố mê cung, hai kẻ đó có lẽ đã chuồn từ lâu.

Margulus và Sarveria, cũng như những mạo hiểm giả khác tình cờ ở trong hội tại thời điểm đó, nhận được thông báo thảo phạt khẩn cấp từ hội và buộc phải tham gia cái nhiệm vụ bất đắc dĩ này.

Nhưng có vẻ như thần may mắn đã mỉm cười với chúng, vì khi hai kẻ đó tới nơi thì con hydra đã bị đánh bại.

…Tuy nhiên, Margulus và Sarveria còn chẳng nhận ra cái sự may mắn ấy.

Giống như thể bọn chúng không hề quan tâm đến con hydra, trong đầu chúng hiện giờ chỉ có một cái tên duy nhất.

Raust, anh chàng trị liệu sư bị mọi người khinh thường từ trước đến nay.

…Nhưng giờ đây, tất cả những kẻ đang có mặt ở nơi này đều hiểu ra rằng bọn chúng đã sai.

Margulus và Sarveria, hay bất cứ mạo hiểm giả nào khác đang đứng ở đây đều nhận thức được một con hydra đã tiến hóa nguy hiểm đến nhường nào.

Chỉ cần đứng trước con hydra, dù là ai thì cũng đều cảm thấy một nỗi khiếp sợ theo bản năng, Margulus cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.

Thế nhưng, Raust lại đánh bại được một con quái vật như thế chỉ với hai người.

Đây là một thành tựu mà ngay cả những mạo hiểm giả hạng nhất có tiếng ở vương đô cũng không thể làm được.

Một con quái vật cấp cao sau khi tiến hóa có thể sánh ngang với những thảm họa.

Không một ai xác định được thiệt hại mà nó gây ra, có khi còn hơn cả những thảm họa tự nhiên.

Bởi thế cho nên, với tư cách là người đã đánh bại nó, Raust chắc chắn sẽ được tung hô như một anh hùng.

“…Ưm!”

…Hiểu được điều ấy, Margulus cuối cùng cũng nhận ra cái người mà hắn đã đuổi khỏi đội tuyệt vời đến nhường nào.

Cho đến tận bây giờ, Margulus vẫn xem Raust là một công cụ để hắn lợi dụng.

Nhưng giá trị của Raust không chỉ có chừng đó.

Hắn cuối cùng cũng hiểu ra.

Tiềm năng của Raust to lớn đến mức nào.

Tất nhiên, danh tiếng tổ đội Lôi Kiếm có được cũng là nhờ Raust.

Margulus và Sarveria, hai kẻ đó cuối cùng cũng thấy được sự tự phụ của bản thân khi cho rằng thành quả mà Raust đạt được vốn là của chúng.

“Mình đã…”

Và giờ chỉ còn lại sự tiếc nuối trong những thanh âm không rõ ràng của Margulus.

Nhờ vào việc đánh bại hydra, Raust sẽ có một tương lai vô cùng xán lạn.

Không chỉ được tung hô như một anh hùng, Raust còn có khả năng lấy được danh hiệu mạo hiểm giả cấp thế giới.

Nói cách khác, danh tiếng của Raust là điều không thể bàn cãi.

…Nhưng còn bọn chúng thì sao?

Nghĩ tới đó, Margulus cắn môi.

Hiện tại thì, tổ đội Lôi Kiếm đã trở thành tâm điểm của những lời chế nhạo trên khắp thành phố mê cung.

Cái danh hiệu hạng nhất đã đi vào dĩ vãng, thất bại trong nhiệm vụ thảo phạt hydra giống như một điềm báo, bọn chúng cứ thế tụt dốc không phanh cho đến khi mất sạch địa vị của mình.

Tổ đội Lôi Kiếm giờ đây chẳng là gì trong mắt mọi người.

…So với tương lai xán lạn Raust thì tương lai của chúng quả thực còn không bằng một góc.

“Tại sao…”

Margulus hỏi bằng giọng hồ nghi, tại sao bọn chúng mất đi mọi thứ nhanh đến như vậy, tại sao cái người chúng cho là đã hết giá trị lợi dụng rồi đuổi khỏi đội, giờ đây lại có được tất cả.

Bản thân hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Đây chính là cái giá phải trả vì đã đuổi thành viên trụ cột ra khỏi đội, mặc dù biết rõ là vậy, Margulus vẫn không muốn tin vào hiện thực.

…Bởi vì trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ, giá như bọn chúng không đuổi Raust ra khỏi đội, thì có lẽ bây giờ chúng cũng được tung hô như những anh hùng.

“…Ha.”

Nhưng dù có mộng tưởng đến đâu đi nữa thì cũng không thể thay đổi được thực tại.

Nhìn thấy Raust nhanh chóng rời đi mà không hề ngoái đầu lại, tâm trí Margulus trở về với hiện thực.

Hắn không biết Raust có suy nghĩ này hay không.

Nhưng Raust rời đi mà không thèm nhìn Margulus bằng nửa con mắt, giống như thể anh ta chỉ coi hắn là hòn đá ven đường.

“…Ưm!”

…Margulus còn chẳng thể phản bác lại sự thật đó.

Không thể phản bác đồng nghĩa với thừa nhận.

Nhận ra điều đó, Margulus có cảm giác cái viễn cảnh u tối bắt nguồn từ sai lầm của hắn dần hiện ra trước mắt, mâu thuẫn trong lòng hắn lại tiếp tục phát sinh.

…Bỗng dưng ngay lúc ấy.

“Thủ lĩnh, Sarveria, cuối cùng cũng tìm được hai người…”

“Ể, Armia?”

Ngạc nhiên trước giọng nói đột ngột gọi tên mình, hai kẻ đó quay lưng lại và nhìn thấy Armia, người mà chúng đã không thấy mặt trong nhiều ngày qua.