Tôi gặp lại và đi cùng những người bạn của mình đến khu vực sân khấu, nơi các vở kịch và buổi hòa nhạc đang được tổ chức. Ở kiếp trước, hình như các nhóm nghệ thuật kiểu câu lạc bộ kịch hoặc brass band đã biểu diễn tại nơi mà tôi gọi là phòng thể chất thì phải.
Mặc dù công bằng mà nói, nó đã được xây dựng đủ tốt để gọi là rạp hát hơn là một phòng thể chất bình thường.
Sophia vốn dĩ phải trực tại đây. Khi mọi người bắt đầu tản ra vì một màn biểu diễn vừa kết thúc, tôi nhìn quanh xem cô ấy có ở cửa ra hay sân khấu không, nhưng vô ích. Hm? Hay cô ấy đang trong giờ nghỉ giải lao nhỉ? Tôi bèn đi hỏi và một thành viên hội học sinh năm nhất đã đáp rằng:
"Ascarot-senpai đang có một vị khách ... Do có chút hơi nổi bật quá nên giờ họ đang ở phía sau khán đài ạ.”
Nổi bật bởi một vị khách ghé thăm sao? Tôi đã không thực sự hiểu lắm, nhưng biết Sophia đang ở đâu là đủ rồi, tìm cô ấy thôi.
"Ah, Katarina-sama. Thật mừng vì cậu đã ghé thăm." Một người đẹp mang mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt đỏ như ngọc ruby chào đón tôi với một nụ cười. Đó là Sophia, con gái bá tước, bạn của tôi, đồng thời cũng là một thành viên hội học sinh.
Đằng sau Sophia là anh trai của cậu ấy, Nikol Ascarot. Một chàng trai tuấn tú với tóc và mắt tuyền một màu đen, anh được biết đến như là 'Bá tước ma mị’. Tôi là người duy nhất vẫn còn gọi anh ấy bằng tên cúng cơm. Nikol vẫn như mọi khi, chỉ cần đứng đó thôi là aura mị hoặc đã toát ra ngập tràn rồi, và khi thấy tôi, anh cất lời chào hỏi.
"Katarina, khá lâu rồi đấy nhỉ."
Anh ấy mỉm cười nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ.
Nikol luôn luôn mang vẻ mặt vô cảm, nhưng khi nở nụ cười, ai cũng có thể thấy chúng hấp dẫn đến mức có thể xem là vũ khí. Sức mạnh của thứ vũ khí này giờ càng tăng lên nhiều hơn trong thời gian qua, và nó mạnh đến nỗi, ngay cả tôi, người đã biết anh ấy trong nhiều năm và đã quen với nó, bất giác đỏ mặt.
"... Đã lâu không gặp. Nikol-sama. "
Bằng cách nào đó tôi đã tự tái khởi động hệ thống miễn dịch Nikol của mình và trở lại bình thường ... Nhưng có lẽ thời gian vừa qua, aura của Nikol đã mạnh mẽ hơn nhiều trước đây. Nên hình như đến cả tôi, người vốn hoàn toàn miễn nhiễm với anh ấy, sẽ trở nên bối rối khi nhìn vào anh nếu như tôi mất đi lớp phòng vệ.
Bỏ qua chuyện đó thì…
"Sao cả hai lại ở đây? Nếu đi ra phía trước, thì mọi người sẽ đổ về chỉ để chiêm ngưỡng hai người đấy.”
Tôi cho là Jared đã đề cập rằng một phần lý do tại sao các thành viên hội học sinh đã được phân ra nhiều mảng khác nhau, đó là bởi vì họ rất nổi tiếng, và sẽ thu hút thêm mọi người tới những nơi đó. Nói cách khác, các thành viên hội học sinh cũng giống như một tạo vật có thể thu hút đám đông. Thật là lãng phí nếu họ trốn ở sau cánh gà vì bất cứ lý do nào ngoài việc nghỉ giải lao.
Anh em nhà Ascarot cũng giống như những con búp bê xinh đẹp và tinh xảo. Đặc biệt là Nikol cùng ‘Bá tước ma mị’ của anh ấy, nó hoàn toàn có thể quyến rũ bất kì ai, bỏ qua luôn giới tính của họ.
Khi tốt nghiệp vào năm ngoái, anh ấy không còn là học viên của học viện, nhưng tôi nghĩ rằng anh ấy đã cố gắng đến đây giúp đỡ như một nỗ lực cho thấy anh là một cựu thành viên hội học sinh.
Sophia trông có vẻ bối rối.
"Thật ra thì, mình đã để anh ấy đứng phía ngoài với suy nghĩ rằng có lẽ sẽ kéo thêm nhiều người đến."
Tôi hiểu rồi, vậy là ý tưởng kia quả là có áp dụng vào thức tế. Huh? Vậy tại sao hai người họ lại ở đây?
"Um, vậy tại sao bây giờ hai người lại đứng đây?"
"Đó là ... à, đúng là nhiều người đã đến, nhưng ... nhưng tất cả rút cục đều y như họ vậy ..."
Trong khi nói, ánh mắt của Sophia hướng về phía mấy người bạn cùng lớp của tôi, tất cả đều đỏ mặt, và dường như cực kì bối rối trong khi nhìn chăm chăm vào Nikol... Ôi, bạn tôi ơi.
"Vì vậy, mọi người đều chỉ chú ý vào mỗi anh ấy ... Rồi những người biểu diễn bắt đầu phàn nàn ... Và bọn mình được yêu cầu đi đâu đó mà để khán giả không nhìn thấy Nikol."
Cùng với một ánh mắt buồn, Sophia ngoảnh mặt đi.
... Yeah, điều đó đúng là không có ích gì thật ...
Các nhân vật phụ không nên quá nổi bật so với nhân vật chính. Nhưng không thể yêu cầu điều đó với ‘Bá tước ma mị’ được. Anh ấy là loại người mà chỉ cần đứng đó thôi là hào quanh cũng đã tỏa sáng lấp lánh rồi.
Sophia trông khá thất vọng, vì vậy tôi nhẹ vỗ vai cô ấy.
"Nè, Sophia mình có mang cho cậu một ít đồ ăn nhẹ, cậu nên ăn chúng. Có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn nếu cậu được ăn món nào đó ngon lành một chút.”
"Cảm ơn cậu nhiều."
Sophia mỉm cười khi nhìn vào tôi và trả lời, cảnh đó trông dễ thương đến nỗi khiến cho trái tim tôi đập thình thịch nhanh hơn rất nhiều dù đối tượng là một cô gái – đúng là em gái của ‘Bá tước ma mị’ có khác.
Tôi đưa cho Sophia và Nikol một ít bánh chocolate có vị vừa giống bánh mì vừa như bánh ngọt. Tôi sẽ hạnh phúc nếu họ xem nó như một món ăn nhẹ ngon lành.
"Nói ra thì, Katarina-sama, cuối cùng cậu vẫn từ chối tham gia vào buổi biểu diễn của hội học sinh sao?" Sophia vừa nói vừa phồng hai má lên bởi thức ăn, có lẽ cô ấy chỉ vừa chợt nhớ ra điều này.
Cô ấy giống như một con sóc đáng yêu vậy, tôi muốn bắt về làm thú cưng của mình quá đi.
Bên cạnh đó, bất cứ khi nào tôi phồng miệng nhai đồ ăn, mẹ hoặc chị Anne cũng đều mắng tôi, nói rằng "Đừng phồng má lên như vậy!" Có sự khác biệt nào giữa tôi và Sophia không nhỉ?
"Mình không phải thành viên hội, nên mình không tham gia được đâu."
Mặc dù tôi đã quẩn quanh hội học sinh từ năm ngoái và những học viên năm nhất đều nghĩ rằng tôi là thành viên của hội ... Thì trong thực tế tôi chỉ là người ngoài mà thôi, vì vậy sẽ rất phiền nếu tôi đồng ý tham gia buổi diễn.
Chắc chả cần phải nói, nhưng vở kịch của của hội học sinh là một câu chuyện cổ tích, kiểu kiểu như truyện nàng Cinderella – một câu chuyện tôi từng đọc tại kiếp trước – và không có vai nào mà tôi có thể tự tin đóng được, ví dụ như một cái cây hoặc hòn đá ven đường ấy.
Nhưng vì họ luôn luôn cho phép tôi tới văn phòng hội chơi, nên tôi muốn giúp bằng cách nào đó như làm công việc hậu trường hoặc chuẩn bị đồ dung dụng cụ này nọ chẳng hạn.
"Mình đã rất mong chờ được thấy Katarina-sama trên sân khấu, vậy mà ..."
Sophia trông có vẻ thực sự thất vọng, nó làm tôi thấy có lỗi với cô ấy, cả Nikol đứng bên cạnh cũng nói bằng một giọng buồn buồn:
"Vậy sao, Katarina sẽ không tham gia vở kịch à."
Huh? Nhưng mà tại sao họ lại thất vọng chứ?
... Ánh nhìn buồn bã của anh ấy cũng rất quyến rũ ... Ôi không, khi nhìn vào một Nikol như thế, mấy người bạn của tôi bắt đầu lảo đảo hết cả rồi - Bạn ổn chứ, bạn của tôi ơi?
Chà, tôi biết Sophia và Nikol nói những điều như vậy bởi vì chúng tôi đã là bạn của nhau từ rất lâu rồi. Nhưng vì hội học sinh đã có quá đủ trai xinh gái đẹp, tôi không tưởng tượng được có chỗ nào lại cần một cô gái có gương mặt nữ phản diện như tôi làm chi cả. Thay vì cố gắng mời tôi tham gia thì -
"Tôi nghĩ khán giả sẽ vui hơn nhiều nếu Nikol-sama xuất hiện. Anh không có cơ hội làm điều gì đặc biệt lễ hội trước đó phải không? Anh nên đến đây với tư cách khách mời ở lần này đấy."
Một người bạn khác của tôi, người vốn cùng tuổi cùng năm học với Nikol đã nói rằng khi họ còn năm nhất, hội học sinh quá bận bịu với công việc đến nỗi không thể tham gia vào thứ gì vui vẻ cả.
Cũng phải nói, lý do tại sao họ rất bận bịu hóa ra là vì sự mê hoặc chết người của Nikol đã gây ra chút rắc rối…
"... Nhưng tôi không thể diễn được…" Sau vài giây suy nghĩ, Nikol đã trả lời tôi như vậy.
"Anh không thể diễn?"
"Quả là việc đó có hơi khó khăn đối với anh mình."
Thay vì Nikol, Sophia đã trả lời hộ cho thắc mắc của tôi.
"Dù có bỏ qua cả việc tạo dựng vị trí xã hội cho bản thân mình, anh ấy vẫn khá tuyệt vời ... Nhưng thật không may, điểm yếu lớn nhất của anh mình là anh ấy không thể kiểm soát được các biểu hiện cảm xúc như ý muốn."
"Ừm, Mình hiểu mà ... Lý do là vì vậy…"
Gần đây, tuy anh ấy bắt đầu biểu lộ được nhiều hơn, có thể cười và thể hiện sự buồn bã ... Nhưng có vẻ Nikol vẫn không thể tự mình làm theo yêu cầu khi được hỏi tới.
Nhân tiện, tôi đã khám phá ra sự thật này sau khi tôi bắt đầu nhập học. Mặc dù anh ấy đã có thể biểu lộ kha khá cảm xúc khi ở gần chúng tôi, nhưng về cơ bản anh ấy xem như vẫn luôn vô cảm. Bởi lý do đó chúng tôi bắt đầu thắc mắc liệu luyện tập cùng người khác có giúp Nikol khá hơn được không.
"Được rồi, Nikol-sama. Cười lên nào." Tôi nói.
"Hiểu rồi." Anh ấy lịch thiệp đồng ý và một nụ cười quyến rũ đã ... không hề xuất hiện. Cho dù tôi đợi bao lâu, anh vẫn không biểu đạt được thêm chút cảm xúc nào - điều khả dĩ nhất mà tôi thấy là môi Nikol đang giật giật.
Cuối cùng, tôi xác định chắc chắn rằng Nikol vẫn không thể mỉm cười theo ý mình muốn được ... hoặc đúng hơn là, anh không thể biểu lộ xúc cảm theo yêu cầu nhất định nào đó. Như thế, tôi bỗng nhận ra rằng Nikol, người có thể làm bất cứ điều gì, thực sự có một điểm yếu. Tôi từng nghĩ rằng không thể mỉm cười trước người khác sẽ là nhược điểm chết người đối với một quý tộc ... nhưng trong trường hợp của Nikol thì không đến nỗi nào, do bất cứ ai tiếp xúc với anh đều sẽ bị thứ hào quang mị hoặc kia hấp dẫn.
Có vẻ như Chúa ban cho Nikol mị lực, nhưng tước bỏ khả năng thể hiện cảm xúc của anh ấy.
Đúng là sẽ rất khó để diễn xuất trong khi không biểu lộ được cảm xúc. Mặc dù anh ấy vẫn có thể đóng mấy vai như cái cây hay tảng đá, nhưng để làm gì chứ?
"Ồ, nhưng có lẽ anh mình sẽ cười được nếu trò chuyện cùng Katarina-sama chăng?" Sophia nói, nghe qua thì ý tưởng cũng tốt đó... nhưng thay vì tôi thì -
"Không đâu, sẽ tốt hơn nhiều nếu đối tượng là cậu, Sophia à."
Đằng nào thì, Nikol cũng là một siscon cơ mà. Anh ấy đã luôn ở bên cạnh Sophia khi còn nhỏ, rồi giờ thậm chí sau khi đã tốt nghiệp từ học viện, anh vẫn thỉnh thoảng ghé qua để chăm nom Sophia vì cảm thấy lo lắng cho em gái mình.
Cũng đúng thôi, Sophia là một cô em gái xinh đẹp và đáng yêu xuất chúng, tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của Nikol.
"Không, mỗi mình không thì không đủ. Để anh ấy có thể cười, chúng mình cần Katarina-sama cơ. "
"Không mà, mình thực sự nghĩ rằng chỉ mình thì không có được đâu ..."
"Nhất định mà. A, mình biết rồi! Tại sao ta không để anh ấy diễn thử vài đoạn thoại từ vở kịch nhỉ? Nếu Katarina-sama chịu làm bạn diễn của anh mình, mình chắc chắn rằng anh ấy sẽ có thể cười một cách tự nhiên được đấy.”
Cứ vầy thì nó sẽ trở thành vòng lặp vô hạn của “Không, chỉ mình thì không được" mất, Sophia giờ đây mang một ánh mắt lấp lánh lạ thường, rồi bắt đầu lăng xăng chỉ cho Nikol mấy động tác của vở kịch họ định diễn.
Sau khi nhìn thấy Sophia vui vẻ đến mức thế, tôi nghĩ mình đành phải chiều cô ấy vậy. Dù sao thử chút thì cũng chẳng hại gì mà.
Cũng giống như Nikol, Sophia yêu anh trai mình rất nhiều và có lẽ đang muốn nhìn thấy anh ấy có một màn diễn xuất tuyệt vời. Cô ấy hẳn muốn tôi diễn cùng Nikol thay vì bản thân mình chỉ là do muốn ở trong vai trò khán giả mà thôi.
Ổn thôi! Tôi sẽ vì Sophia đáng yêu của mình mà chấp nhận làm bạn diễn của ‘Bá tước ma mị’ ngay bây giờ!
Cảnh mà Sophia muốn Nikol đóng là cảnh thú vị nhất của vở diễn – một phân cảnh lãng mạng. Hoàng tử sẽ vuốt ve mái tóc của cô gái mình yêu, mỉm cười, rồi nhẹ nhàng tỏ tình trước khi ôm lấy cô ấy.
Theo đó thì, tôi chỉ có mỗi một câu thoại "Em cũng vậy, thưa hoàng tử", việc duy nhất cần làm là nương theo các động tác của bạn diễn, vì vậy kể cả người chỉ có kinh nghiệm diễn tĩnh vật như tôi cũng có thể làm được, không vấn đề.
Nào tới đi! Vì Sophia yêu quý, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ.
"Được rồi, diễn nào, Nikol-sama!"
Khi nhìn thấy tôi đứng dang chân chống hông đầy tự tin trước mặt Nikol, Sophia gọi nhỏ "Katarina-sama, cách cậu đang đứng có hơi ..."
Ôi, không ổn rồi. Tôi cần thể hiện cho giống một nàng công chúa hơn nữa, tôi bèn khép sát chân mình lại.
Sau khi tôi đã chuẩn bị xong, Nikol bắt đầu tiến đến gần. Có vẻ như anh ấy hơi hồi hộp, mặc dù đó chắc không phải là thật đâu vì khán giả chỉ là bạn cùng lớp của tôi – những người như muốn chết ngất vì sự quyến rũ của anh ấy, và Sophia thôi mà. Tôi tự hỏi có phải Nikol không thực sự muốn làm cái này cho lắm hay không?
"... Sophia, anh không nghĩ là ..."
"Không. Onii-sama, làm ơn diễn như em đã nói. Anh đã gặp bất lợi so với mọi người kể từ khi anh tốt nghiệp, vì vậy anh phải nắm lấy những cơ hội này khi chúng đến! "
Nikol và Sophia thì thầm gì đó với nhau.
Dường như Nikol thực sự không muốn hành động như vầy. Nhung Sophia, một người rất yêu anh trai mình, đang muốn nhìn thấy anh ấy diễn xuất trên sân khấu.
Cuối cùng, dường như không thể từ chối yêu cầu từ người em gái dễ thương của mình, Nikol tiến lại trước mặt tôi, trông anh có lẽ đã chuẩn bị tâm lý xong rồi.
"Katarina, em đã sẵn sàng chưa?"
"Vâng. Để giúp Sophia, em sẽ là một bạn diễn tốt của anh! Để đó cho em."
Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi diễn xuất trước mặt những người khác, nhưng nó không phải là buổi diễn thật và đó chỉ là một cảnh nhỏ. Tôi sẽ trở thành một nữ diễn viên hoàn hảo và vượt qua nó.
"Tôi hiểu rôi, cảm ơn em."
Đáp lời, Nikol nở một nụ cười vô cùng quyến rũ.
Urgh, không ổn. Tôi suýt đỏ mặt bởi sự quyến rũ ngập tràn của anh ấy. Bình tĩnh nào, nữ diễn viên Katarina Claes.
Và trong khi tôi cố gắng kìm nén bản thân lại, Nikol chậm rãi nâng bàn tay mình lại gần. Với những ngón tay dài và đẹp, anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi trong khi tim tôi thì dộng thình thịch.
Sự quyến rũ ma mị của anh ấy quá sức ghê gớm. Cứ thế này thì tôi sẽ y chang mấy người bạn ở đằng sau mình mất.
Cho đến tận khi tôi sắp đến giới hạn của mình, bằng một nụ cười rất đáng yêu, Nikol bắt đầu đọc thoại.
"Anh yêu em."
Tôi gần như quỵ luôn bởi giọng nói ngọt ngào và quyến rũ của anh ấy. Tuy nhiên, nhờ sự trui rèn của hệ thống miễn dịch mà tôi đã xây dựng được suốt qua nhiều năm, bằng cách nào đó tôi đã đáp lại được bằng câu thoại của mình.
"... E- em cũng vậy. Nikol-sama. "
Nikol ngay lập tức trông rất kì lạ khi nghe vậy.
Ể tại sao? Ôi không, tôi sai thoại mất rồi! Tôi bị lung lay bởi hấp lực khủng khiếp từ Nikol và nói 'Nikol-sama' thay vì 'Hoàng tử’. Có mỗi câu thoại ngắn củn cũng đọc sai, chắc anh ấy đang thấy sốc vì tôi lắm.
"Um, Nikol-sama ..."
Trước khi tôi có thể thốt lên câu "Tôi xin lỗi vì đã mắc sai lầm", tôi bỗng tự thấy mình đang nằm trong vòng tay của Nikol.
Ah, tôi nhận ra là chúng tôi vẫn sẽ phải tiếp tục diễn, tôi thả lỏng cơ thể mình trong tay Nikol. Cơ mà ... cái ôm của anh ấy thậm chí còn ấm áp và mạnh mẽ hơn tôi tưởng tượng nữa, và quan trọng nhất, Nikol có mùi cực kỳ tuyệt.
Ồ không. Tôi bắt đầu mất tri giác bởi cái hào quang ma mị này rồi.
Và rồi, khi tôi bắt đầu lạc trôi, Nikol thì thầm vào tai tôi, bằng một xúc cảm giống như là đớn đau.
"... Katarina, ngay cả khi em thuộc về kẻ khác, tôi chắc chắn vẫn sẽ ..."
Huh? Có cái thoại nào như thế này không nhỉ? Tôi chỉ nghĩ được như vậy vì não tôi đã dừng hoạt động bởi giọng nói quá quyến rũ đang thì thầm trong tai mình.
Tôi cảm thấy như tôi nghe Sophia nói vui vẻ "Anh làm được rồi, Onii-sama." từ một nơi nào đó xa xăm.
************
Huh, tôi đang ở đâu đây? Đến tận khi tạm biệt Nikol và Sophia tôi mới có thể hoàn toàn lấy lại tri giác của mình.
Thật ra, tôi còn chả nhớ mình đi từ lúc nào. Hay đúng hơn, tôi không có tí kí ức nào sau cái đoạn tôi đọc sai thoại.
... Có vẻ như tôi bị như vậy là bởi mị hoặc đến từ ‘Bá tước ma mị’ của Nikol
Mấy người bạn của tôi còn tệ hơn cơ, họ thậm chí còn chả nhớ nổi cái gì từ sau nụ cười đầu tiên anh ấy dành cho tôi. Anh ta thực sự là một sự tồn tại hết sức đáng sợ mà.
Và như vậy, khi đã trở lại bình thường, tôi cũng những người bạn của mình đi đến khu vực các học viên khác đang trưng bày và bán những thứ họ tự làm.
Ở đó, các học viện bày bán những món như đồ tự thêu, hàng thủ công, và đồ trưng bày đến từ Bộ ma thuật.
Trong khu này, Maria đang bán đồ ngọt và bánh kẹo mà cô ấy tự tay làm.
Để tiết kiệm thời gian của cả nhóm, tôi tách ra khỏi mấy người bạn, họ đang muốn tham quan xung quanh và mua một ít vải thêu, trong khi tôi thì tìm xem Maria đâu rồi.
Tôi ngay lập tức tìm thấy tuyệt sắc giai nhân với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh trong suốt ấy. Cô có thể được xem là một trong hai người đẹp nhất trường. Hình ảnh đáng yêu của cô ấy thu hút sự chú ý theo một cách hoàn toàn khác so với sự quyến rũ khủng khiếp của Nikol.
"Maria." Tôi cất tiếng gọi. Nhưng khi tôi đi về phía cô ấy -
"Katarina-sama, đã lâu không gặp." một giọng nói vang lên từ bên cạnh tôi. Khi tôi quay đầu nhìn về phía đó, tôi nhìn thấy một chàng trai trẻ với đôi mắt màu xám.
Tôi không nhận ra anh ấy ngay bởi vì anh ấy trông quá bình thường, nhưng anh ấy là một người tôi biết rất rõ.
"Rafael! Anh cũng đến tham gia sao?"
"Vâng, tôi được giao trách nhiệm quản lý những vật triển lãm được gửi đến học viện."
Cho đến năm ngoái, Rafael Walt, người đang mỉm cười vui vẻ trước mặt tôi, vẫn đang là Hội trưởng hội học sinh của học viện ma pháp.
Nhưng sau khi gây ra một vài sự cố, anh đã rời khỏi học viện và bắt đầu làm việc tại chi nhánh của Bộ Pháp thuật khu vực.
Sau vụ việc, anh đã rũ bỏ tên tuổi giả mạo của mình và quyết định bắt đầu lại dưới cái tên hồi sinh thời. Nhưng vì anh trông khá bắt mắt với mái tóc đỏ rực rỡ và vẻ đẹp trai rạng ngời, anh ấy hiện đang che giấu vẻ ngoài thực sự của mình bằng một lớp ngụy trang.
"Anh đang làm việc chăm chỉ đấy nhỉ."
Dù cho việc gia nhập Bộ Phép thuật là bắt buộc, nhưng có vẻ như anh ấy vẫn làm rất tốt.
"Vâng. Vì tôi là một nhân viên cấp thấp, quả là có chút bận rộn với công việc hàng ngày. "
Mặc dù Rafael nói vậy, nhưng anh ấy trông tràn đầy sức sống. So với hồi trước khi anh ấy có thể trở lại với chính bản thân mình, anh ấy trông vui vẻ hơn rất nhiều.
Khi tôi hỏi Rafael về những chuyện đã diễn ra gần đây, Maria nhận ra chúng tôi và đi tới.
"Cậu đã đến, Katarina-sama - đây là phần của cậu." Maria nói trong khi mang ra những đồ ngọt tự làm tuyệt vời cho tôi.
Thể theo ý tưởng và yêu cầu của tôi, Maria đã bán bánh kẹo mà cô đã làm cùng với với các thành phần là rau củ trong lễ hội trường.
"Oa, cái này là dành riêng cho mình sao? Cảm ơn Maria! Chuyện buôn bán thế nào rồi? "
"Vâng, thành thật mà nói, mình đã lo lắng rằng sẽ không thể bán nổi đồ ngọt do tự tay mình làm, nhưng nhờ Katarina-sama, mình đã bán được gần như toàn bộ."
Nhìn theo Maria, tôi thấy là hầu như không còn tý hàng dự trữ nào nữa. Cô ấy sẽ hoàn toàn bán sạch sau khi vài món còn lại trên quầy được mua hết. Xét rằng lễ hội vẫn còn khá lâu mới kết thúc, chuyện kinh doanh ở đây rất là mĩ mãn.
"Maria thật sự rất nổi tiếng mà. Đúng là đồ tự làm của cậu có khác.".
"Mình hoàn toàn không đồng ý, tất cả đều là nhờ Katarina-sama. Người đã khuyến khích mọi người mua hàng mà, phải không? "
Mặc dù đúng là tôi đã quảng cáo cho rất nhiều người khác nhau ... Toàn bộ ý tưởng bán đồ ngọt xuất phát từ tôi mà. Vì vậy, tôi đã cố gắng giúp đỡ hết mình.
Dù vậy, có một lần, tôi gần như đã gây ra hỏa hoạn khi món bánh tôi làm bị cháy. Lúc khác thì, chảo của tôi nổ tung vì một lý do nào đó và biến nhà bếp thành một đống hỗn độn..
Tuy gây phiền phức nhiều đến vậy, thiên thần Maria chỉ mỉm cười mà nói rằng "Đây là lần đầu tiên của người, nên là không sao đâu.”... nhưng nhân viên nhà bếp thì không được thoải mái như vậy.
Họ dường như yêu cầu Keith phải chịu trách nhiệm về tôi "ngay lập tức mang Katarina Claes đi dùm”, và vì vậy Keith nắm lấy cổ áo tôi, kéo xềnh xệch ra khỏi bếp và quăng tôi về phòng.
Nhưng tôi nghĩ rằng ít ra mình cũng có thể phụ việc bao gói! Thật không may, vì không khéo tay cho lắm nên rút cuộc là tôi khiến cho đống giấy gói lộn tùng phèo cả lên.
Bất kể tôi có phá hoại gì, Maria thiên thần chỉ nói: "Đây là lần đầu tiên Katarina-sama làm nó, vì vậy không hề có vấn đề gì đâu." Và nở một nụ cười đẹp như tranh... nhưng khi số giấy gói tôi phá nát đã bắt đầu vượt qua một số có hai chữ số, chủ tịch hội học sinh Jared nói với tôi rằng "Katarina, em đang lãng phí đấy, dừng lại đi." và tịch thu tất cả số giấy gói còn lại của tôi.
Thế là, tôi chả còn việc gì có thể giúp cả, và đó là khi thiên thần Maria đã bảo tôi hãy làm một người thử món ăn.
Yeah, tất cả những gì tôi phải làm là ăn những đồ ngọt và bánh kẹo mới nướng - đó là một công việc tuyệt vời.
Tôi rất tiếc vì tôi không thể giúp gì được. Maria thiệt là tuyệt. Tôi muốn cưới cô ấy làm vợ quá.
Tôi rút cuộc chỉ cần ngồi ăn mà thôi ... có điều vì chúng rất ngon, nên tôi bắt đầu ăn quá nhiều. Cho đến khi tôi để ý thì tôi không chỉ là ăn thử, mà là ăn sạch luôn số hàng vốn để bán luôn rồi.
Alan đã đã giận lên và nói "Nè, cô đang ăn quá nhiều rồi đó, sẽ không tốt chút nào nếu chúng bị chén sạch đâu. " Và thế là sau đó anh ấy tịch thu tất cả bánh kẹo của tôi luôn.
Tôi nghĩ hoài mà chẳng ra việc gì mà mình có thể giúp nữa hết, dù ý tưởng là của tôi thật đấy, nhưng tôi vô dụng quá đi thôi. Cuối cùng, khi đã thực sự hết cách, tôi bèn hỏi ý kiến Keith, và em ấy đã nói "Sao chị không thử quảng cáo cho cửa hang sắp tới xem?” Đó là một ý tưởng tuyệt vời, tôi sẽ cố gắng hết sức giới thiệu nó rộng khắp.
Nhưng tôi không nghĩ rằng việc buôn bán thuận lợi thế này là nhờ vụ quảng cáo.
"Đúng là mình đã quảng cáo nó, nhưng nó sẽ không thể bán được như vậy trừ khi thực sự ngon. Chúng đắt hàng vì đồ ngọt Maria làm ngon lắm đó. "
"... Katarina-sama, cảm ơn người rất nhiều."
Vì lý do nào đó, Maria đỏ mặt ngượng ngùng và mỉm cười khi nói ra lời cám ơn. Ôi, khuôn mặt của cô ấy thật hết sức dễ thương - tôi nghĩ rằng có lẽ tất cả những người đàn ông trên thế giới này sẽ ngay lập tức bị cuốn hút bởi nó. Ah, nếu tôi là con trai, tôi chắc chắn sẽ cưới cô gái có tên Maria cực kì vô cùng đáng yêu này.
Trong khi tôi đang mơ màng với những suy nghĩ tội lỗi đó thì…
"Ồ, Campbell-san, anh nghe nói rằng công việc của em ở Bộ Pháp thuật đã hoàn thành?”
Đột nhiên, Rafael nói ra vài điều tôi chưa từng nghe tới.
"Sao?! Maria, cậu đang làm viêc cho Bộ Pháp thuật à?!"
"Ah, vâng. Mình đã quyết định gia nhập Bộ sau khi tốt nghiệp."
"Mình hiểu rồi ... Nhưng Maria này, hồi năm nhất, không phải cậu muốn trở về nhà sau khi
đã tốt nghiệp sao?"
Maria mang trong mình ma pháp ánh sáng, một điều vô cùng hiếm hoi, trên hết, ma lực mà cô ấy có thuộc loại hàng đầu trong tất cả. Kể từ khi cô ấy bắt đầu đi học, Bộ Pháp thuật đã liên tục nhắc đi nhắc lại rằng cô nên đến Bộ Pháp thuật làm việc sau khi tốt nghiệp.
Và năm ngoái, cô luôn đáp lại rằng "Tôi muốn về nhà và sống một cuộc sống yên bình" ... Tôi đoán rằng cô ấy đã thay đổi ý định rồi nhỉ?
"Đúng là... Một thời gian sau khi mình nhập học, mình muốn về nhà và sống một cuộc đời lặng lẽ không nổi bật ... nhưng ... nếu mình làm vậy, mình sẽ không thể ở bên cạnh người nữa." Maria nói với đôi mắt đầy xúc cảm.
"Huh?"
Nhìn thấy tôi nhìn chăm chăm trong khi vẫn không hiểu cô ấy nói gì, Maria mỉm cười.
"Mình đã yêu cầu Katarina-sama điều đó trong lễ tốt nghiệp năm ngoái, nhưng mình muốn tự bản thân có thể ở bên cạnh người từ nay về sau. Nhưng mặc dù có ma pháp ánh sáng, mình vẫn chỉ là một thường dân. Mình phải cần một vị trí khá cao trong xã hội để có thể ở bên cạnh một người vốn là con gái Công tước như người, Katarina-sama à. Và như vậy, mình đã quyết định gia nhập Bộ Phép thuật. "
Những lời đó của Maria gần như là một lời tỏ tình không sai khác đi đâu được ... Nó làm tôi thực sự cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
"... C - cảm ơn, Maria. Mình, uhm, mình rất vui. "
Ôi, tôi cảm thấy như mình biết rất rõ bản thân đang ra sao. Mặt tôi giờ gần như bỏng rát cả lên rồi.
Có lẽ do nhìn thấy gương mặt của tôi, hai má Maria cũng bắt đầu đỏ lựng lên.
Cả hai chúng tôi bắt đầu cười ngượng ngùng khi nhìn vào nhau và đều bất giác đỏ mặt, như thể chúng tôi là một đôi vợ chồng mới cưới vậy.
"Xin lỗi, tôi rất tiếc vì đã chen vào không gian riêng tư của hai người, nhưng ... cả hai có nhận ra rằng tôi cũng đang ở đây không vậy?”
"Ôi, đừng đùa chứ, anh Rafael. Nói những điều như là bọn em đang ở trong thế giới riêng của mình như vậy ..."
Tôi lấy lại ý thức trước ánh nhìn không mấy vui vẻ của Rafael.
Điều đó thật không ổn! Maria đáng yêu đến mức tôi gần như bước chân vào một thế giới bị cấm đoán. Tôi suýt nữa đã ngỏ lời cầu hôn Maria hoặc một cái gì đó tương tự như thế nếu không khí ban nãy kéo dài thêm chút nữa.
Đúng như mong đợi từ nữ chính một trò otoge – sự quyến rũ của cô ấy không bút nào tả xiết.
"Mà tôi vẫn rất ấn tượng, Maria-san ... vì lý do em gia nhập Bộ Phép thuật hóa ra là vì muốn ở bên cạnh Katarina-sama."
"Um, tôi hiểu rằng động lực như vậy vẫn là chưa đủ.” Maria nói vậy với Rafael, người có thể sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn khi cô ấy gia nhập Bộ.
"Tôi không nghĩ rằng muốn ở bên cạnh người mình yêu là chưa đủ động lực. Nếu tôi ở cùng vị trí với em, Maria-san, tôi nghĩ tôi cũng sẽ làm điều tương tự. Nhưng ... "
"Nhưng?"
"Ngay cả khi em gia nhập Bộ Pháp thuật, nếu Katarina-sama lập gia đình với hoàng tử và trở nên bận rộn với công việc hoàng gia, không phải là em sẽ khó có thể gặp em ấy được không?"
"Cái này ... ?!"
Đúng là vậy. Và như có một mối giao cảm giữa cả hai. Maria và tôi đều bị sốc.
Thấy hai người chúng tôi như vậy, Rafael nói, "Huh? Maria-san thì tôi hiểu, nhưng Katarina-sama, tại sao em cũng bị sốc vậy? " Nghe có vẻ kì kì, nhưng kệ đi, đây không phải là lúc thắc mắc những lời này của anh ấy.
"… Katarina-sama, người là hôn thê của hoàng tử. Nếu người kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp và được đưa đến cung điện, người sẽ rất bận rộn và chúng ta không thể gặp nhau thường xuyên được ... Mình tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra. "
"Đúng … Nếu mình vẫn là hôn thê của Jared, cuối cùng bọn mình sẽ phải lấy nhau, và mình sẽ trở thành người của hoàng gia ... Ôi không. Mình chỉ muốn đơn thuần là cô con gái Công tước chứ không phải là một thành viên hoàng tộc đâu.”
Trong lúc tôi và Maria vẫn đang rên rỉ vì vấn đề riêng của mỗi người, Rafael, nhìn bọn tôi một cách bối rối vài giây rồi đưa ra gợi ý.
"Katarina-sama, sao em không thử gia nhập Bộ Pháp thuật.”
"Huh, em có thể sao? Mà khoan đã, nếu em gia nhập Bộ Pháp thuật, em có thể tránh việc phải lập gia đình được không? "
Tôi vội vàng chộp ngay cái ý tưởng đó. Và Rafael giải thích trong khi hơi lùi lại một chút trước sự vồ vập của tôi.
"Nói chung, miễn là em được giới thiệu bởi một người có vị trí cao trong đó, em có thể gia nhập Bộ Phép thuật. Và phải, tôi nghĩ rằng em sẽ có thể né được việc lập gia đình, vì Bộ có đủ quyền lực để quyết định vị vua kế tiếp. Nên là em sẽ không bị ép phài vào cung điện nếu em không muốn. "
Tôi hiểu rồi, vậy thì nếu tôi tham gia vào Bộ Pháp thuật, tôi sẽ có thể câu kéo thêm thật nhiều thời gian, đủ để cho Jared có thể đến với Maria hay bất kì quý cô tuyệt vời nào đó khác. Nếu điều đó xảy ra, việc chấm dứt cái hôn ước kia hoàn toàn nằm trong tầm tay rồi! Được, hướng tới Bộ Pháp thuật thôi nào!
... Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ, nhưng phép thuật của tôi quá tệ, tôi chỉ có thể sử dụng chiêu Đất Động siêu cùi bắp ...
"Um, nhưng Rafael à. Ma pháp của tôi, như mọi người đều biết, nó khá là … yếu ... "
"À, đúng là Bộ thường có rất nhiều ma thuật gia có ma pháp mạnh mẽ, nhưng cũng có một số khá lớn những người không giỏi ma pháp cho lắm. Chỉ cần có cái tâm hướng tới việc nghiên cứu ma pháp thì ai cũng có thể gia nhập được.
"Em hiểu rồi, thật tuyệt vời! Vậy thì, nếu em rèn luyện chăm chỉ thì ... à mà, em vẫn cần sự tiến cử từ một người có vị trí cao trong Bộ phải không? "
Thành thực mà nói, người duy nhất tôi biết trong Bộ Pháp thuật là Rafael.
Vì cha tôi là một công tước, nên ông có thể giới thiệu tôi với nhiều người hơn, nhưng mà ... Ông ấy có cho phép tôi gia nhập Bộ Phép thuật không lại là chuyện khác.
"Ôi, thật khó quá ... Em không biết ai có thể viết thư tiến cử cho người như em cả..."
Tôi cảm thấy buồn vì không thực hiện nổi một kế hoạch tốt như vậy.
Tuy thế, Rafael chỉ đơn giản là mỉm cười bí ẩn và đáp lại.
"Em không cần lo lắng đâu. Có một người có thể giúp em chuyện này đấy. "
"… Ế?!"
"Sếp của anh đã rất quan tâm đến em, Katarina-sama. Anh chắc chắn rằng người đó sẽ chấp nhận việc viết thư tiến cử cho em.”
"Sếp của anh á? Người đó biết em sao? "
"Ừ. Anh tin rằng sếp của anh sẽ chào đón em. Thậm chí có thể sẽ vui mừng vì được đón tiếp em nữa.”
"U-m, vị sếp ấy là người thế nào vậy ạ?"
"Sếp anh là một nhân vật độc nhất vô nhị, nhưng vẫn là một người tốt."
"X-xin lỗi!"
Maria xông xáo chen vào cuộc nói chuyện của chúng tôi. Thông thường cô ấy không phải là người như vậy nhưng giờ cô ấy lại trông như đang thực sự phát cuồng vì vấn đề gì đó.
"C-chuyện gì thế, Maria? Cậu trông có vẻ không bình thường lắm."
"U-um, nếu mình tóm tắt lại cuộc nói chuyện vừa rồi, thì nghĩa là nếu cấp trên của Rafael-sama viết cho Katarina-sama một lá đơn tiến cử, thì Katarina-sama sẽ có thể gia nhập Bộ Pháp Thuật ... và chúng ta sẽ có thể ở bên nhau, đúng không?! "
"Điều đó thì đúng."
Rafael mỉm cười vui vẻ với một Maria đang quá hưng phấn, đoạn cô ấy quay sang tôi và nở nụ cười đầy vui vẻ.
"Katarina-sama, chúng ta hãy cùng nhau gia nhập Bộ Pháp thuật. Mình sẽ làm bất cứ điều gì để hỗ trợ người! Mình hoàn toàn, chắc chắn và nhấn mạnh hết sức có thể về chuyện đó." Maria nói trong khi đôi mắt lấp lánh sang ngời và hai tay nắm chặt lấy đôi tay của tôi.
Bên cạnh bọn tôi, Rafael giơ tay lên và nói rằng anh ấy cũng sẽ làm những gì có thể để giúp đỡ.
"Uh, cảm ơn hai người!"
Sau đó, Rafael đã xin rút lui với lý do là không thể cạnh tranh nổi với sự nhiệt tình đầy mạnh mẽ của Maria khi cô ấy hạ quyết tâm cho việc có thể làm bất cứ chuyện gì để chúng tôi có thể cùng gia nhập Bộ Phép thuật và ở bên nhau.
************
Tôi chợt nhớ rằng mình quên hỏi Rafael về sếp của anh ấy khi quay lại hội nhóm với những người bạn cùng lớp. Nhưng mà thôi, tôi luôn luôn có thể hỏi anh ấy vụ này vào lần gặp gỡ kế tiếp của chúng tôi mà.
Sau đó, tôi nhận ra rằng mấy người bạn kia đã mua rất nhiều món từ cuộc triển lãm và các gian hàng bán thủ công.
"Mình đã mua một chiếc khăn thêu."
"Mình đã mua một chiếc vòng cổ đi kèm cặp bông tai."
"Mình thì mua con thú nhồi bông này."
Nhìn những người bạn cùng các món hàng đáng yêu trên tay, nói gì đó về việc họ sẽ sử dụng chúng như là một vật lưu niệm từ lễ hội trường, tôi mới giật mình nhìn lại bản thân.
Thứ duy nhất trong túi tôi là một mớ đồ ăn. Một khi tôi xơi hết, thì bùm, nó hoàn toàn biến mất - tôi không thể dùng thức ăn như một vật lưu niệm được.
Như một cô gái bình thường, tôi cảm thấy có gì đó sai sai với hành động của mình.
"... Có lẽ mình cũng sẽ mua món lưu niệm nào đó."
Nghe thấy như vậy, mấy người bạn của tôi bèn nói: "Thật là một ý tưởng tuyệt vời." "Hãy để bọn mình giúp cho.” Tất cả đều mỉm cười đồng ý với chuyện này.
Và như vậy, tôi cần xem xem mình nên mua thứ gì đó ... nhưng tôi không biết phải mua cái gì cả. Thực ra, tôi không có quan tâm lắm đến đồ thêu, các món trang trí, hoặc thú nhồi bông.
Nếu họ bán tiểu thuyết ngôn tình thì dù ở đâu tôi cũng sẽ nhào tới mua ngay. Khi tôi đang suy nghĩ mông lung như vậy, một người bạn của tôi chỉ vào một sản phẩm trên gian hang nào đó và nói "Thứ này thì sao?"
"Ồ, một cái trâm?"
Đó là một chiếc trâm được trang trí bằng đá xanh. Với thiết kế không quá cầu kì, nhưng viên đá rất đẹp. Khi tôi cầm nó lên, màu của nó liền thay đổi.
"Wow, nó chuyển sang màu xanh dương nhạt!"
Khi tôi ngạc nhiên trước viên đá đổi màu, người bán giải thích rằng nó thay đổi màu sắc tùy thuộc việc ánh sáng chiếu vào nó ở góc độ nào.
"Mình đã chú ý tới nó vì nó trông thật đẹp và cũng rất ngạc nhiên khi nó có thể đổi màu. Rồi mình nhận ra là màu của nó cũng đẹp như là màu mắt của Katarina-sama vậy …" Cô bạn chọn chiếc trâm cho tôi giải thích, đồng thời đỏ mặt vì lý do nào đó không rõ.
Những người bạn khác của tôi cũng đồng ý, ca ngợi tôi bằng cách nói rằng đó là màu sắc của đôi mắt tôi và nó trông thực sự lộng lẫy, hoàn toàn đẹp và phù hợp với tôi.
"Mấy cậu thực sự nghĩ vậy sao?"
Mặc dù tôi chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ về màu sắc đôi mắt của mình, nhưng được mọi người khen như vậy cũng khiến tôi thấy vui vui trong lòng.
Cuối cùng, theo ý kiến của mọi người, tôi đã mua chiếc trâm cẩn đá xanh đó.
Chiếc trâm được quấn lại và trao tận tay tôi. Tôi bèn đặt nó vào túi và tìm tới địa điểm tiếp theo của mình.