“Ngài vừa nói là lễ hội trường?”
"Đúng vậy, một lễ hội trường." Jared Stuart mỉm cười khi trả lời, Jared là hoàng tử thứ ba của vương quốc và là hôn phu của tôi.
Mặc dù anh ta trông có vẻ giống một hoàng tử tóc vàng mắt xanh đẹp trai kiểu mẫu, nhưng thực tế bên trong người này là trái tim của một đại S. Bạn sẽ hoàn toàn hối tiếc nếu làm anh ta tức giận Tôi đã học được điều này bằng kinh nghiệm xương máu của chính bản thân mình.
Mặc dù vậy, Jared nổi tiếng là một hoàng tử đẹp trai, tài năng và cực kì được lòng mọi người. Anh ta còn đặc biệt nổi tiếng hơn nữa trong lòng các cô gái trạc tuổi tôi, và như vậy, dĩ nhiên có khá nhiều lời bàn tán phản đối việc tôi được trở thành vị hôn thê của chàng hoàng tử tài sắc vẹn toàn này.
Giờ đây, với điểm số xuất sắc của mình, Jared trở thành chủ tịch hội học sinh trong năm thứ hai, và hiện đang bị một mớ gánh năng từ chức danh này đè lên vai.
Mà anh ấy vừa nói tới “lễ hội trường”, hình như đúng là có vẻ sắp tới đây trường tôi sẽ tổ chức một lễ hội thật, nhưng mà…
"Năm rồi đâu có lễ hội trường nào đâu nhỉ?”
Năm ngoái, tôi bắt đầu học ma pháp tại ngôi trường này, nhưng những điều duy nhất xảy ra là học, học và học, không có bất cứ thứ gì nghe hay ho và vui vẻ như lễ hội trường cả.
"Ừ đúng rồi. Lễ hội này chỉ diễn ra hai năm một lần, vì vậy năm ngoái chúng ta không hề tổ chức."
À ra vậy, tôi hiểu rồi, nó được tổ chức hai năm một lần thay vì hàng năm như trường học ở kiếp trước của tôi. Học viện ma pháp có chương trình đào tạo hai năm, do đó, nếu tổ chức mỗi hai năm, thì tất cả học sinh sẽ có cơ hội tham gia ít nhất một lần trong đời học sinh của họ.
Một lễ hội trường... Tôi đã không được nhìn thấy nó kể từ kiếp trước tới giờ, vì vậy tôi thấy khá vui mừng. Tôi bèn hỏi Jared những thứ mà họ có thể làm ở lễ hội.
"Hm, có vẻ như các cửa hàng từ bên ngoài sẽ đến bán đồ ăn nhẹ và học viên thì thoải mái bày bán các vật phẩm của mình. Còn có các vở kịch và hòa nhạc do học viên trình diễn. Cuối cùng, khi tối đến ta sẽ có một buổi tiệc nhảy ở sân trong.”
Oa, nó giống một lễ hội trường tiêu chuẩn hơn cả mong đợi của tôi! Nhất là vụ sẽ có các gian hang bày bán đủ các món... Tôi thật sự mong chờ điều này quá đi mất.
Tôi tự hỏi rằng không biết họ có bán các món như okonomiyaki (bánh xèo Nhật) và takoyaki (bạch tuộc viên) không... Trước giờ tôi chưa từng thấy chúng, nhưng nếu nhiều cửa hàng sắp tới đây, thì biết đâu họ có thể bán nó. Tôi cảm thấy thật hoài niệm. Ở kiếp trước, tôi nhớ rằng tôi thường đi cùng với bạn bè của mình và luôn cố gắng ăn tất cả các món ăn mà họ bày bán.
Okonomiyaki, takoyaki, yakisoba, chuối sôcôla, táo caramel, hạt dẻ ngọt, kẹo bông, vân vân và mây mây…
"Nè, Katarina. Nàng có đang nghe không vậy?"
"... Á hèm. Em xin lỗi."
Tôi đã quên béng mất Jared trong lúc miên man suy nghĩ về các gian hàng.
"... Hm, dù sao thì, vì anh sẽ sớm bận rộn với công tác chuẩn bị cho lễ hội trường, bọn anh sẽ không thể cùng nàng uống trà thường xuyên được nữa, thế nên hãy dành chút thời gian cho anh hôm nay nhé."
Nói xong, cùng với một nụ cười, Jared nghiêng chiếc nĩa đã cắm sẵn miếng bánh ngọt rồi giữ nó trước miệng tôi, "của nàng nè".
"Cảm ơn ngài nhiều."
Khi tôi cố cắn miếng bánh, nó bỗng dung biến mất tiêu, cả cái nĩa nữa. Ôi không, bánh của tôi ...
Nhìn lên nơi mà nó đã biến mất, tôi thấy em trai tôi, Keith Claes, đang có khuôn mặt khá là không hài lòng.
"Jared-sama, anh cố tình lờ tôi đi có phải không?" Keith cất tiếng trong khi chằm chằm Jared vì một lý do nào đó.
Jared đáp lại bằng nụ cười quen thuộc của mình.
"Về việc mà cậu đang phàn nàn, Keith, làm thế nào mà cậu – một người tôi không hề mời – lại có mặt ở đây?”
Giống như Jared nói, người duy nhất nhận được lời mời đến đây hôm nay là tôi. Tôi đến vì anh ấy nói rằng sẽ có những món ngọt ngon lành tại buổi tiêc trà ở phòng riêng ... nhưng sau khi Keith nghe được điều này từ một nơi nào đó như thường lệ, khi tôi rời đi, Keith đuổi theo và nói rằng cậu ấy cũng sẽ đi cùng. Keith của tôi cũng thật là hảo ngọt quá đi mất.
"Tôi tất nhiên là luôn lo lắng về sự an toàn của chị mình, nên mới đi cùng chị ấy."
Hử? Cậu ấy không đến vì muốn ăn đồ ngọt sao? Thật là một người em đáng yêu, luôn quan tâm lo lắng cho tôi.
"Ôi, Keith à. Cô ấy chỉ đi uống trong một căn phòng ngay tại kí túc xá thôi. Không phải cậu đang bảo bọc cô ấy thái quá sao? Cậu có thể trưởng thành hơn và rời khỏi váy chị mình được rồi đấy.”
Yup, như Jared nói. Tôi chỉ đi đến phòng Jared thôi mà, tôi vẫn sẽ khỏe mạnh và không gặp vấn đề gì hết.
Tôi luôn tự hào về người em trai tóc nâu, mắt xanh vừa tuấn tú vừa giỏi cả học tập và thể thao của mình, nhưng cậu ấy quả là người hay lo. Đặc biệt, gần đây cậu ấy luôn cực kì nghiêm túc nhắc đi nhắc lại "Khi nào chị đi gặp Jared-sama, em sẽ luôn đi cùng chị.".
Đúng là chỉ vừa năm ngoái, khi vụ death flag vẫn là mối nguy lớn, Jared có thể đã lưu đày tôi hoặc nếu nghiêm trọng hơn là giết tôi luôn... Nhưng mà bây giờ, cốt truyện của otoge đã kết thúc một cách an toàn với cái end tình bạn, tôi không nghĩ mình cần phải quá cẩn thận khi ở cùng anh ta nữa.
Trong khi tôi mơ màng suy nghĩ, bên cạnh tôi, Jared và Keith tiếp tục cuộc nói chuyện của họ trong khi mỉm cười “tươi rói” và nhìn chằm chằm vào nhau.
"Nếu anh không mời cô ấy đến phòng mình, tôi sẽ chẳng cần phải đi xa đến vậy. Và quá nguy hiểm khi để chị ấy một thân một mình đến phòng này.”
"Tôi chẳng hiểu cậu đang ám chỉ điều gì cả."
"Ngài nên tự hỏi trái tim của mình ấy, Jared-sama à.”
... Ưm, tôi bắt đầu không theo được cuộc trò chuyện này rồi. Jared và Keith tiếp tục cuộc trò chuyện của họ cùng nụ cười trên môi, bỏ mặc tôi sang một bên. Khi hai người họ như thế này, giống như cả hai đang ở trong thế giới riêng của mình vậy, và không dễ gì mà chen vào được. Vì tôi biết họ từ lâu rồi, nên tôi đã quen với những cuộc đối thoại thân thiện như thế này của họ. Vì vậy, tôi bắt đầu lặng lẽ ăn nốt bánh ngọt trên bàn.
Ooh, bánh ngọt này, nó khá ngon. Tôi nên bắt mọi người thử một lần mới được.
Và như vậy, trong khi bị bỏ rơi bởi hôn phu và em kế của mình, tôi nhồi hết đống đồ ngọt còn lại vào mồm.
************
Ngay sau khi tôi nghe nói về lễ hội trường từ Jared, sự chuẩn bị đã bắt đầu một cách đầy nghiêm túc từ mọi nơi. Về mặt kỹ thuật, học viện ma pháp được phân chia theo năm và thành mỗi lớp theo mỗi phòng học. Vì kích thước của một lớp học rất lớn, có vẻ như các lớp sẽ không làm mấy thứ giống như trong kiếp trước của tôi. (ý là không làm nhà ma hay café maid được ấy)
Thay vào đó, dường như những người trong cùng một nhóm bạn với nhau hoặc có quen thân gửi đơn xin phép để bán ra một món gì đó.
Tốt rồi, tôi cũng sẽ nộp đơn bán trái cây - hay đúng hơn là rau quả - đến từ thành quả lao động của mình! Hay ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ, Nhưng Jared, Keith, và thậm chí cả chị Anne đều đã kịch liệt phản đối ý tưởng của tôi.
Vậy, không được bán thì ít nhất là tặng miễn phí ha, tôi đề xuất - nhưng cũng bị từ chối nốt. Rõ ràng, việc bán rau không phù hợp với một học viện ma pháp. Tôi không thể tin được rằng mớ rau mà tôi bỏ bao công sức lại không phù hợp với học viện này... Sau khi đến trường, tôi đã không thể dùng (ăn :v) nhiều rau củ như hồi ở nhà, và vì vậy tôi còn dư cả đống. Tôi rất buồn khi không thể sử dụng cơ hội này để bán chúng.
Khi thấy tôi chán nản như vậy, thật như một thiên thần, Maria nói, "Hãy để mình sử dụng số rau quý giá của Katarina-sama trong bánh kẹo của mình."
Ah, quả là Maria-chan, thật tốt bụng làm sao. Tôi rất vui khi rau mình trồng được sử dụng trong một thứ tuyệt vời như đồ ngọt của Maria. Rốt cuộc, đồ ăn Maria làm cũng tốt như bất cứ thứ gì mà một đầu bếp chuyên nghiệp có thể tạo ra, và vì vậy không có vấn đề gì nếu cô ấy bán chúng cả.
Tôi được đáp lại rằng "Ừm, mình nghĩ là ta có thể bán chúng.” Vậy đã quyết định xong, Maria-chan sẽ bán đồ ngọt được làm từ nguyên liệu là rau của tôi. (Maria cưng chiều con ngố này quá :v)
Rõ ràng tại một học viện ma pháp có học viên chủ yếu là các quý tộc, sẽ hơi bất thường khi bán đồ ngọt, nhưng thông qua niềm đam mê của tôi và "tôi cho rằng nó tốt hơn là bán rau", nó đã được cho phép. Chúng ta làm được rồi! Là người đã đưa ra ý tưởng, tôi cần phải giúp đỡ Maria-chan càng nhiều càng tốt!
Rốt cuộc, tất cả các thành viên hội học sinh đều bận rộn với rất nhiều công việc khác nhau do lễ hội trường sắp đến. Bởi yêu cầu của các học viên, hội học sinh cũng sẽ biểu diễn. Họ đều là những người đẹp đẽ phi thường có rất nhiều người hâm mộ, chắc chắn sẽ vô cùng rực rỡ trên sân khấu nên có nhiều người mong ngóng việc đó là lẽ tất nhiên.
Tôi cũng đã được họ đề nghị rất nhiều rằng nên tham gia như là một thành viên hội, nhưng tôi lịch sự từ chối. Ngay cả trong kiếp trước, tôi chỉ được diễn vai đá, cây cối hoặc các đồ vật khác trong vở kịch mà thôi. Khá là mệt mỏi, nếu tôi phải biểu diễn trong một vở kịch có nhiều lời thoại. Tôi đã hỏi liệu có một vai nào như một cái cây hay cục đá không, nhưng họ chỉ nhìn tôi bối rối, "Katarina-sama cần vai đó để làm gì?" Mặc dù đó thực sự là những vai tôi từng đóng ở kiếp trước.
Giờ tôi cảm thấy hơi ngại nếu chỉ đơn giản là nhận đồ ngọt từ họ nhưng không giúp bất cứ việc gì, nên tôi quyết định sẽ giúp đỡ ở hậu trường. Cứ để tôi nếu ai đó cần ném gì đấy lên sân khấu! Với nhiều năm luyện tập để ném con rắn đồ chơi kia, nó thực sự đã thành đặc kĩ của tôi rồi! Hm? Không có cảnh nào cần ném gì sao? Đáng tiếc quá đi thôi.
Và thế là, tôi đã giúp đỡ trong việc chuẩn bị cho vở kịch cũng như quá trình làm bánh kẹo của Maria, Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua. Cuối cùng, lễ hội trường cũng đã bắt đầu.
************
Lễ hội trường bắt đầu bằng bài phát biểu của chủ tịch hội học sinh Jared, và những tiếng reo phấn khích từ các cô gái quý tộc khi nhìn thấy anh ấy.
Có vẻ là ngay cả những người con gái quý tộc, những người vốn luôn được bảo bọc, cũng khá là sôi nổi hôm nay, thì với tôi mà nói, nó cứ như tôi vừa phóng lên mặt trăng vậy. Ngay cả trong kiếp trước, tôi đã luôn cảm thấy phấn khởi trước bất cứ thứ gì được gọi là lễ hội. Và hôm nay là lễ hội đầu tiên của tôi trong cuộc đời mới này! Mặc dù tôi buộc phải đi dự các bữa tiệc vì bản thân vốn là một thiếu nữ quý tộc, tôi chưa bao giờ đến bất cứ nơi nào thực sự được xem là 'lễ hội'.
Và như vậy, mặc dù tôi thường có tinh thần phấn chấn nhưng đây là lúc tôi thấy mình hạnh phúc nhất kể từ khi ghi danh vào trường - không, có thể là kể từ khi tôi được tái sinh luôn ấy chứ. Tôi thậm chí còn ngâm nga liên tục trong khi chạy vòng vòng phòng mình với niềm hân hoan trong lòng. Dù chỉ làm thế đêm hôm qua trong phòng ký túc xá thôi, nhưng chị Anne đã nổi giận. Rõ ràng, các cô gái cao quý không được thể hiện mấy việc khiếm nhã như thế ... Thế đấy, làm nữ quý tộc thiệt là khó mà.
Có vẻ như sẽ có rất nhiều bậc cha mẹ và người giám hộ đến tham quan tại lễ hội trường hôm nay. Mẹ tôi nói "Nó rất xấu hổ, nên mẹ không thực sự muốn đến", nhưng ...
Nói rằng nó sẽ lúng túng mặc dù rất mạnh mẽ ở nhà – mẹ mình thuộc tuýp người dễ ngượng ngùng khi xung quanh có những người khác chăng? Khi tôi hỏi chị Anne về điều đó, cô ấy nói "Tôi không nghĩ rằng phu nhân sẽ cảm thấy xấu hổ về bản thân mình," trong khi nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng ... cuối cùng, tôi vẫn không hiểu tại sao mẹ lại xấu hổ. (Bakarina đúng là bakarina, mama của chị sợ chị làm trò khỉ sẽ mất mặt bà ấy đấy :v)
Dù sao đi nữa, mặc kệ những gì mẹ nói, Cha dường như thực sự muốn đến trường, vì vậy xác suất cao rằng sẽ có một cặp tình nhân mặn nồng (cha và mẹ) đến từ nhà tôi. Nếu cả Mẹ lẫn Cha đến học viện và thấy tôi vô phép tắc và gây ầm ĩ, tôi không biết mình sẽ phải chịu bao nhiêu bài giảng đạo nữa. Đúng vậy, thế nên tôi phải cẩn thận hết mình.
Mặc dù kìm lại được mong muốn ngâm nga thành tiếng của mình, tôi đã không thể bình tĩnh được và bắt đầu run rẩy trong sự phấn khích. Các bạn cùng lớp đang đi cùng và nhìn thấy trạng thái kỳ lạ đó của tôi bèn lo lắng hỏi "Katarina-sama không khỏe sao?"
"Tôi hoàn toàn ổn mà! Thực ra, tôi đang vui mừng vì những thứ mình mong đợi thôi." Tôi trả lời một cách trung thực, và nhận được những tiếng cười nhẹ nhàng “Mình hiểu rồi" đáp lại. Các bạn cùng lớp của tôi đều thật tử tế.
Đúng vậy, hôm nay tôi đang đi cùng với bạn bè cùng lớp của mình. Thông thường, tôi sẽ ở với các thành viên hội học sinh nhưng... Hôm nay, với tư cách là đại diện cho các mảng khác nhau của lễ hội, họ đều bị kẹt ở nhiều nơi. Vì vậy, tôi đã quyết định dạo lễ hội trường với bạn bè trong lớp.
Tuy nhiên, những người bạn của tôi trong hội học sinh đều có vẻ rất buồn, nói những điều như "Hôm nay là lễ hội trường, nhưng lại không thể đi cùng với Katarina-sama…", "Nếu tôi biết rằng mọi việc sẽ diễn ra thế này, tôi sẽ không tham gia vào hội học sinh rồi.”, "Lễ hội trường chỉ diễn ra một lần, vậy mà…", và vì vậy tôi lên kế hoạch sẽ đi thăm tất cả mọi người sau khi tôi mua cho họ một số thức ăn từ các gian hang quanh đây.
Công nhận là thật đáng buồn nếu họ không thể đi dạo quanh một lễ hội trường một lần trong đời, vì vậy ít nhất tôi sẽ mua hàng tấn đồ ăn ngon để cổ vũ cho họ! (Baka)
Ổn thỏa! Takoyaki, yakisoba, okonomiyaki ... nghĩ tới đống thức ăn, tôi hăng hái hướng tới những gian hàng.
Nhưng ... tôi đã không nghĩ rằng các gian hàng lễ hội sẽ như thế này ....
Sự khác biệt giữa những gian hàng trong mơ của tôi và các gian hàng thực tế cách xa đến mức khiến tôi bắt đầu chìm vào cơn trầm cảm. Khi bạn nghĩ đến gian hàng lễ hội, bạn sẽ nghĩ rằng chúng trông sẽ đầy chất bụi bặm và phục vụ bởi một người đàn ông lớn tuổi với quần áo bị ố màu hoặc có thể là một thanh niên nói "Hey, tại sao mấy bạn trẻ không thử mua cái gì đi nhỉ?", Phải không?
Và ... những gian hàng ở đây hoàn toàn sạch sẽ và được dựng một cách cầu kì cẩn thận, phục vụ bởi những trai xinh gái đẹp trẻ trung trong trang phục của đầu bếp luôn luôn lịch sự chào hỏi khách hàng. Ngay cả khi học viện ma pháp chấp nhận điều này, thì tôi cũng hổng có chịu đâu!!
Nhưng cú sốc nặng nhất đó là ... bánh mì sandwich và bánh sừng bò ...
Đúng vậy, tại lễ hội trường học của các pháp sư này, những thứ duy nhất được bán bởi các gian hàng là các loại đồ ăn nhẹ ưa thích như bánh sandwiches và bánh sừng bò. Cho dù tôi cố tìm kiếm cỡ nào, tôi cũng không thể thấy nổi một cái okonomiyaki, yakisoba, hay takoyaki… nào cả.
Trên thực tế, những thứ được bày bán đều là các món ăn nhẹ vốn hay được thưởng thức ở các bữa tiệc trà quý tộc, hoặc đồ ngọt từ cửa hàng bánh kẹo.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn hang tá okonomiyaki, takoyaki, yakisoba, rồi cả chuối sôcôla và kẹo bông cho món tráng miệng, và và và…
Nhìn thấy sự phấn khích của tôi xẹp lép trong phút chốc, mấy người bạn học của tôi trông rất lo lắng.
"Katarina-sama, người ổn chứ?"
"Có vấn đề gì sao? Mới vài giây trước cô ấy còn trông rất vui vẻ. "
"Dạ dày của người có đau không?"
"Không, có lẽ cô ấy cảm thấy đói. Tôi sẽ mua cái gì đó. "
Dạ dày của tôi hôm nay là dành cho các món ăn đến từ kiếp trước cơ mà… Ôi, nỗi buồn không thể ăn những gì tôi mong muốn... Nó… nó quá đau đớn.
"Ka-katarina-sama. T-Tôi đã mua cho người thứ này. Xin hãy ăn nó và vui lên. "
Có vẻ như một trong những người bạn - vẫn còn đang thở hổn hển - đã mang cho tôi một cái bánh sandwich đặt trên chiếc đĩa nhìn khá lạ. Dường như họ nghĩ rằng tôi đang xìu xuống vì tôi đói ... Đó là cách mà mọi người nghĩ về tôi đó à?
Thật sự, tôi không muốn ăn gì khác hơn là okonomiyaki hay yakisoba, nhưng tôi cảm ơn cô ấy, người đã cố gắng hết sức để mang cho tôi một cái bánh sandwich và cắn nó một miếng.
Sau khi tôi làm điều đó ...Đây là -
"Cái gì thế này?! Nó hoàn toàn khác với những gì tôi thường ăn! Bánh mì rất mềm và mứt cũng tuyệt vời! Cái bánh này đến từ đâu vậy? "
Thật sự bị sốc vì sự tuyệt vời của chiếc sandwich, tôi ép sát người bạn mang bánh tới và hỏi trong khi thở hồng hộc. Bị kéo theo bởi sự nhiệt tình của tôi, người bạn trả lời.
"... Ah, vâng. Ở nước ta, lễ hội trường của học viện ma pháp là một sự kiện khá lớn, vì vậy nhiều cửa hàng nổi tiếng mang những tác phẩm mới để bán tại các gian hàng ở đây. Có những sáng tạo thì đặc biệt ngon... Tôi nghe nói rằng dường như có những người gọi nó là 'Lễ hội của những kẻ sành ăn' và đến lễ hội của trường mỗi năm chỉ để thăm những gian hàng này."
Sốc quá! Những gian hàng này thật sự rất tuyệt vời ...
Tôi thất vọng rằng không có gì giống như okonomiyaki, nhưng nhìn lại các gian hàng một lần nữa, các món ăn nhẹ khác nhau mà họ bán đều trông thật ngon miệng. Dường như có những cửa hàng nổi tiếng mang lại nhiều món ăn mới ... những cơ hội như thế này rất hiếm.
Có vẻ như tôi không thể tiếp tục tự kỉ bởi những điều không như mong đợi. Tôi cần ăn, và ăn, và ăn càng nhiều càng tốt!
"Ổn rồi! Tất cả mọi người, ngay bây giờ, sao chúng ta không bắt đầu nhỉ!" Tôi nói lớn tiếng trong khi tinh thần dâng cao, và tiến về phía các gian hàng.
Thấy vậy, những người bạn của tôi mỉm cười, nói với nhau rằng tôi thực sự chỉ đang đói mà thôi, và giờ mọi thứ đã tốt rồi.
Và vì vậy, do tinh thần của tôi đã được phục hồi, tôi đi loanh quanh và ăn bất cứ thứ gì lọt vào trong tầm mắt. Ah, bánh mì này ngon quá. Ah, cái món salad giống khoai tây cũng có vẻ tuyệt ghê…
"... Xin lỗi, Katarina-sama."
Ooh, tôi chưa bao giờ thấy một món tráng miệng trông dư lày trước đây, có lẽ là một sáng tạo mới - tôi nên thử nó nhiều hơn.
"... Katarina-sama."
Cái bánh này trông ngon quá, cả cái pudding đó nữa…
"Xin lỗi, Katarina-sama!"
"Hm, ah, xin lỗi. Mấy cậu muốn nói gì?"
Thật là nguy hiểm. Tôi đã hoàn toàn bị lôi cuốn bởi những món ăn trong mấy gian hang này.
"... Xin lỗi, nhưng mình nghĩ rằng người đã có kế hoạch đến thăm tất cả các thành viên hội học sinh ngày hôm nay, Katarina-sama."
"Ah, ừ. Kế hoạch là vậy."
"Mình tin rằng nếu người không bắt đầu thăm họ sớm hơn, người sẽ không còn nhiều thời gian đâu."
"… Gì cơ?!"
Để trả lời người bạn của tôi, người đang nhướn mày lên, tôi điên cuồng kiểm tra thời gian ... Rất nhiều thời gian đã trôi qua kể từ khi tôi đến các gian hàng, đủ nhiều để làm tôi thấy sợ hãi.
"Ồ không, đã muộn rồi!"
Tôi đã hoàn toàn bị phân tâm bởi những món ăn ngon. Nếu bạn ấy không gọi, tôi có thể đã dành cả phần còn lại của lễ hội trường chỉ để ăn. Thật quá nguy hiểm ... sự quyến rũ của thức ăn ngon là quá đáng sợ.
Tôi nhớ lại dự định của mình và chạy vòng quanh để mua một lượng lớn đồ ăn nhẹ cho các thành viên hội học sinh, không quên trữ luôn một số thức ăn cho bản thân mình. Sau đó tôi tìm tới các thành viên hội học sinh trong khi vẫn đi cùng những người bạn đã đưa tôi trở lại với sự tỉnh táo.
************
Quyết định đi đến nơi gần nhất trước tiên, cũng là nơi trưng bày về các chủ đề như lịch sử của đất nước và nghiên cứu ma thuật. Trong kiếp trước của tôi, đó là loại khu vực mà chả ai thèm tới gần. Nhưng, như được mong đợi từ một học viện ma pháp, một số lượng kha khá học sinh, bố mẹ của họ và những người giám hộ đang xem các màn trình chiếu. Rất đáng khen vì sự tận tâm cho việc học của họ.Trrong khi tôi thì buồn ngủ ngay khi chỉ mới đọc một vài dòng trên màn hình, vì vậy tôi sẽ không tham gia với họ.
Trong không gian triển lãm này, em kế và một người bạn của tôi đang chào đón du khách với một nụ cười trên môi. Em trai của tôi, Keith Claes, và Mary Hart, người cũng là vị hôn thê của một hoàng tử đồng thời là con gái hầu tước. Hôn phu của cả hai là anh em của nhau – Jared và Alan. Tức Mary ở một vị trí tương tự với tôi, nhưng có cả một bầu trời khác biệt về khả năng giữa tôi và cô ấy.
Mary, với mái tóc nâu đỏ và đôi mắt xinh đẹp, là một thiếu nữ vô cùng hấp dẫn nổi bật ở học viện, không những vậy, cô còn được khen ngợi vì những bước nhảy như thể cô là một nàng tiên và được cho là một nữ quý tộc hoàn hảo trong bởi thái độ của mình - một ví dụ tuyệt vời cho định nghĩa thế nào là một cô gái thuộc giới quý tộc.
Ngay cả mấy cô gái quý tộc vốn ngưỡng mộ các hoàng tử đẹp trai, những người nói tôi không thích hợp với Jared, cũng đều nói với Mary rằng cô ấy xứng đáng với Alan.
Trông Mary không ổn lắm. Có vẻ như tất cả những công việc mà cô phải làm cũng như việc đón tiếp khách tham quan đã ảnh hưởng tới sự hoàn hảo của Mary. Hay là cô ấy đang đói? Mặc dù buổi trưa đã qua rồi, có lẽ cô ấy chưa ăn trưa chăng? Nghĩ thế làm tôi thấy xấu hổ thay cho bản thân mình – một cô gái chạy quanh từ sang đến giờ chỉ để ăn.
Được rồi, chỉ với Mary thôi, tôi sẽ mang cho cô ấy món bánh sandwich được chế tác đặc biệt, thứ tôi vốn định ăn một mình.
Nghĩ đến đó, tôi cầm cái túi đựng bánh sandwich của tôi và hướng về phía Mary và gọi to.
"Mary, mình mang cho cậu đồ ăn nè!"
"Katarina-sama!"
Vừa nhìn thấy tôi (cùng túi bánh). Mary liền nở một nụ cười rạng rỡ. Biểu hiện buồn phiền vừa mới đây của cô biến mất như một làn sương. Có vẻ như đúng là Mary chỉ là đang đói mà thôi.
"Xin lỗi vì đã đến muộn, Mary. Đây, những bánh mì này là những sáng tạo mới nhất đó. "
"Katarina-sama, mình rất vui vì cậu đã đến thăm. Mình đã lo lắng sau khi cậu không trở lại từ các gian hàng dù đã lâu như vậy rồi. "
"… À, ôi, mình xin lỗi."
Sự thật là bởi sự trùng hợp ngẫu nhiên, trước khi đi đến các gian hàng, tôi có đi ngang qua chỗ này, cũng như gặp Mary, và nói với cô ấy rằng "Mình sẽ trở lại khi đã đi thăm hết các gian hàng." ... Đã khá lâu kể từ đó . Bất cứ ai cũng sẽ lo lắng thôi. Mình xin lỗi, Mary.
"Chúng ta đang nói về Katarina nee-san, có lẽ chị ấy đã bị phân tâm bởi tất cả các món ăn khác nhau và quên bẳng mất thời gian, đúng không?" Keith nói trong khi thở dài.
Quả là em trai kế của tôi, cậu ấy đã ở cùng tôi tới tám năm cơ mà, hiểu chị gái của mình quá rồi đấy nhé.
"… Mình xin lỗi."
Một lần nữa, tôi cúi đầu và xin lỗi Mary và Keith vì đã làm họ lo lắng.
"Đừng bận tâm quá. Điều quan trọng nhất là cậu an toàn," Mary nói một cách hiền từ, nhưng em trai tôi thì khác, cậu nói rằng:
"Tôi đồng ý. Nee-san, hôm nay chị đã quá phấn khích rồi đó. Hãy để ý đến bản thân mình một chút – chị có thể gặp rắc rối vì nó đấy. "
Với khuôn mặt nghiêm khắc như vậy. Tôi cảm thấy như thể Keith ngày càng trở nên giống mẹ mình hơn. Tôi nên làm gì nếu cậu ấy bắt đầu có thói quen cho tôi những bài giảng kéo dài hàng giờ như mẹ? Hai bà mẹ... Tôi tự hỏi liệu mình có chịu nổi không…
"Katarina-sama, có vẻ như đám đông đã bắt đầu vơi dần nên bọn mình đang nghĩ đến việc tìm một thứ gì đó để ăn. Mình vui mừng vì cậu đã mang thức ăn tới. Nếu cậu muốn, chúng ta sẽ ăn chúng cùng nhau, được không?" Mary gợi ý, như thể cô đã để ý thấy những cảm xúc chán nản của tôi.
"Có thật không?!"
Thực ra, tôi không thực sự muốn tặng hết đống bánh sandwich mới mẻ này. Tôi muốn thử nó một chút thôi.
"Có lẽ chị đã ăn rất nhiều nhưng giờ chị lại tiếp tục ăn nhiều hơn ..."
Keith đang nhìn tôi với vẻ không vui, và các bạn cùng lớp đi cùng tôi thì trông rất ngạc nhiên.
Ồ không, cứ thế này, tôi sẽ được xem như một người ham ăn tục uống mất ... thực ra, tôi là người bình thường, chỉ tại mấy cô gái quý tộc này ăn quá ít thôi mà.
Phải, đó là sự thật, tôi có thể đã không ăn nổi nữa nếu mặc quá chật chội.
Bên lề thì, tôi đã cố ý mặc đồ được nới lỏng để có thể ăn thật nhiều ngày hôm nay. Anne của tôi, người đã nới lỏng bộ trang phục cho tôi, lúc đầu đã phản đối, rồi phàn nàn rằng tôi muốn "nới lỏng chiếc váy này vào một ngày đẹp như vậy sao." Nhưng sau khi doạ chị ấy rằng tôi sẽ mặc bộ đồ nông dân của tôi nếu cô ấy không nới lỏng bộ váy này, chị ấy đã từ bỏ và miễn cưỡng làm nó.
Và như vậy, tôi có thể ăn nhiều hơn những người khác! Chứ tôi không có háu ăn nha!
Dù vậy, tôi vẫn nói "... Um, một chút thôi nhé", để giữ hình tượng của mình.
Và như vậy, Mary, Keith, và tôi đã uống trà và ăn bánh sandwich mà tôi mang đến trong một khu nhà dã ngoại gần đó.
Tôi mời những người bạn cùng lớp đi chung, nhưng họ từ chối, nói rằng họ đã no và
trong lúc đó họ có thể tham quan nơi này. Chà, dù tất cả những gì họ phải làm là nới lỏng bộ váy của họ thôi mà.
"Wow, nó trông thật tuyệt!"
Bánh mì sandwich được đặt trên bàn là những cái từ một cửa hàng khác với chiếc bánh sandwich mà tôi đã ăn đầu tiên.
"Mình đồng ý. Nó có vẻ rất ngon. Cảm ơn rất nhiều, Katarina-sama. "
Mary mỉm cười khi nhìn thấy tôi đang chảy cả nước dãi ra cái bánh mì.
"Nee-san, chị ăn nhiều quá rồi, giữ mình chút đi. Chị sẽ bị đau dạ dày đấy.” Keith lại bắt đầu giảng bài, có người hiểu mình quá kể cũng khổ.
"Đuợc rồi mà…"
Váy của tôi vẫn có thể nới thêm vì vậy nên tôi ổn cả. Tôi nhấc chiếc bánh sandwich lên và bắt đầu ăn nó.
Yup. Nó ngon. Bánh sandwich đầu tiên của cửa hàng có mứt tươi là thành phần chính của nó và có vẻ dùng cho món tráng miệng, nhưng cửa hàng này sử dụng các thành phần như rau diếp mới và thịt xông khói giòn rụm. Nó tạo cảm giác giống như một bữa ăn chính vậy.
Ah, bánh mì có khoai tây trộn trong đó trông rất ngon, nhưng cái bánh sandwich trứng bên này trông cũng ngon nốt.
Hm, tôi không chắc chắn nên chọn cái gì, vì tiếc là tôi không thể ăn tất cả được.
Oh, tôi nghĩ ra rồi!
"Này, Keith. Có muốn chia đồ ăn với chị không? "
"... Ye. Em nghĩ chị sẽ yêu cầu điều đó. Chắc chắn rồi."
"Yay!"
Nấu ăn trong thế giới này có xu hướng có kích thước nhỏ nhưng đa dạng. Đúng, tôi nói 'thế giới này', nhưng nó có thể chỉ là một phong tục của quý tộc. Vấn đề là nhiều món ăn khác nhau thường được phục vụ chung. Và vì vậy, tôi cuối cùng đã không kìm được mong muốn ăn tất cả mọi thứ bắt mắt mình. Tôi đã luôn ghi nhớ lời người mẹ kiếp trước của mình "Ăn cho hết mấy món mà con đã lấy." trong trái tim tôi cho đến tận bây giờ.
Vì vậy, khi tôi còn nhỏ, tôi thường xuyên ăn quá nhiều và cuối cùng luôn khiến mình đau bụng (kua hai gái nhờ hai lần đi wc còn gì :v). Keith trả lời rằng, nếu tôi muốn ăn tất cả những thứ khác nhau thì tôi nên chia ra cho cậu để cậu có thể ăn giúp tôi phần còn lại. Ở lâu đài Claes, tôi thường bí mật chia thức ăn với Keith, mặc dù tất nhiên chúng tôi không thể làm điều đó trước mọi người.
Sau khi nhận được sự đồng ý của Keith, tôi đã chia cái bánh sandwich khoai tây ra và giữ một nửa lên trước miệng em mình.
"Đây nè, Keith."
Thông thường, Keith ngay lập tức ăn lấy mọi thứ mà tôi đã đưa lên, nhưng vì lý do nào đó cậu ấy có một biểu hiện kỳ lạ như thể đang gặp rắc rối. Có vấn đề gì vậy, tôi tự hỏi?
"Có chuyện gì thế, Keith?"
"Ah, um, nee-san. Lẽ ra chúng ta không nên làm điều này trước mặt những người khác…"
"Trước mặt những người khác? Nhưng em đã nói rằng nó sẽ ổn cả nếu để chị tự chia chúng miễn là không công khai mà. Em cũng vừa nói okay một giây trước, phải không? "
"Không, không phải vụ chia chác… Ý em là…”
Tôi bắt đầu tự hỏi về hành vi kì lạ của Keith.
"Oh? Chừng nào nó không ở trước mặt người khác, hai người vẫn luôn làm vậy saooo? " Mary cất tiếng hỏi trong khi môi cô ấy giãn ra thành một nụ cười tuyệt đẹp.
"Ah yeah. Khi mình muốn ăn một cái gì đó nhưng không thể ăn hết, mình sẽ chia nhỏ nó ra và cho em mình phần còn lại.”
"Mình hiểu rồi. Và Katarina-sama, cậu luôn tự tay mình đút chúng cho Keith-sama? "
"Yup. Thực ra trước đó thì mình không có làm, nhưng gần đây sau khi Keith nói rằng em ấy muốn vậy, mình đã luôn làm vầy khi mình chia mọi thứ."
Hm, đó là tất cả.. Chúng tôi đã chia nhau thức ăn trong một thời gian dài, nhưng chỉ một thời gian ngắn gần đây Keith bắt đầu xin tôi đút cho ăn ngay sau khi chia nó thành một nửa.Tôi không chắc tại sao em ấy lại muốn tôi đưa thức ăn đến tận miệng của cậu - tôi tự hỏi có phải nếu tự mình lấy nó sẽ làm cậu không chịu được việc này? Tôi không chắc lý do là gì, dù điều này đúng là có hơi không ổn với kiểu người như em ấy.
Tuy vậy, đó là một yêu cầu quý giá hiếm hoi từ Keith, người chẳng đòi hỏi những điều gì từ tôi. Tôi thường tránh những điều phiền toái, nhưng đối với cậu thì khác, tôi quyết định đút cho em ấy khi chúng tôi chia đồ ăn với nhau.
Sau khi nghe lời giải thích của tôi, nụ cười của Mary giãn ra rộng, và rộng hơn nữa.
Huh? Có vẻ như bầu không khí quanh đây bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo hơn ...
"Keith-sama, tôi có cảnh báo ngài là không được tận dụng lợi thế gia đình để đi trước chưa nhỉ?"
"C – cái… Một cái gì đó như thế này là không phải chuyện lớn mà, phải không? Tôi không hề muốn bắt đầu khiến mình giống như Jared-sama. "
"Xin đừng dùng Jared-sama làm cái cớ. Anh ta chỉ là một kẻ bất thường thôi! ... <Mình đã tính toán sai, dù đúng là mình đã nghĩ rằng cậu ấy có rất nhiều kế hoạch ẩn giấu mà mình không thể chạm tới…>"
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi đã nghe nửa sau mặc dù cô đã nói nó bằng một giọng nhỏ hơn. Dù sao đi nữa, Mary, cô đã luôn gần gũi chị ấy, ôm chị ấy, chạm vào chị ấy và nhiều thứ khác nữa... "
"Ara, thật thô lỗ khi ý của ngài là tôi đã 'lợi dụng'. Chúng tôi là những người cùng giới tính, vì vậy hoàn toàn bình thường khi chúng tôi ôm nhau và chạm vào nhau. Cuối cùng, có lẽ chúng tôi cũng sẽ tắm cùng nhau nữa…"
"Umm, không, Cho dù tôi nghĩ thế nào về những gì cô đã nói, Mary, nó không hề bình thường."
"Ara, nó đâu phải vấn đề ngài cần lo nhỉ?"
Chỉ là vấn đề chia sẻ thức ăn thôi mà cả hai người họ cũng đầy nhiệt huyết như vậy. Giờ cả hai bận rộn với nhau đến mức làm lơ tôi luôn rồi.
Tôi biết rằng Jared và Keith đã hòa hợp tốt nhưng ... Nhìn họ bây giờ, có vẻ như Keith và Mary cũng khá gần gũi nhau. Họ có vẻ tin tưởng lẫn nhau rất nhiều, cứ nhìn cái cách cả hai nhanh chóng nói chuyện qua lại không chút do dự là hiểu.
... Chờ chút, không lẽ nào!
Tôi đã nghĩ Keith đã từ chối vô số yêu cầu đính hôn bởi vì em ấy đã sa lưới tình nữ chính Maria của game, Maria sao, nhưng có thể thay thế được không ... Mary?
Không giống như trong trò chơi, Mary dường như không có bất kỳ mối quan tâm đặc biệt gì tới Alan cả ... có thể nào, bởi vì Keith ...
Một mục tiêu chinh phục và một tình địch từ route của đối tượng chinh phục khác ... đó là một sự ghép nối mà có thể không bao giờ xảy ra trong trò chơi, nhưng đây là thực tế, và trò chơi đã kết thúc. Nó không phải là không thể, đúng không?
Ồ, có vẻ như trực giác của người phụ nữ đang đến với tôi (lạy chị Orz). Tôi nhìn chằm chằm vào hai người họ, giờ vẫn còn say sưa tiếp tục nói chuyện gì đó với nhau.
Keith không có hôn thê, nhưng Mary là vị hôn thê của vị hoàng tử thứ tư của đất nước, Alan. Họ có thể chưa phê chuẩn việc đính hôn, nhưng Mary rất quý giá với Alan. Đặc biệt, gần đây tôi đã nhìn thấy Alan theo sau Mary xung quanh giống như một hầu cận vậy... Ý tôi là, giống như một hiệp sĩ bảo vệ một công chúa.
... Nói cách khác, tình yêu này sẽ không dễ dàng được chấp nhận.
Ôi Keith! Tại sao anh lại là Keith?
Ah, Mary.
(Nhại Romeo và Jukiet)
Tôi nhớ lại một vở kịch nổi tiếng về một mối tình lãng mạn bi thảm từ kiếp trước. Trong tâm trí mình, tôi thay thế các nhân vật chính bằng Keith và Mary. Ồ, thật đau lòng. Tôi nhìn vào hai người họ mà cảm thán.
"Keith, Mary. Nếu có chuyện không ổn, mình hứa sẽ ở bên cạnh hai người, đừng lo lắng. Mình sẽ không để bi kịch xảy ra như với Romeo và tình yêu của anh ấy đâu! "Tôi tuyên bố hùng hồn.
Nghe những lời quyết tâm của tôi, cả hai người đều bình tĩnh lại và một khoảnh khắc yên lặng hình thành. Như thể từ nãy đến giờ chẳng có gì xảy ra cả.
"Nee-san. Em thậm chí không muốn biết chị nghĩ gì, nhưng ... Em hoàn toàn chắc chắn rằng chị đã hiểu lầm rồi." Keith nói.
Huh? Tôi đã sai? Nhưng trực giác của một người phụ nữ...
"Mình đồng ý với Keith. Và mình không đồng tình với bất cứ điều gì cậu tưởng tượng ra hết." Mary nói với giọng bình thản và mạch lạc.
Ế, chờ đã, nhưng, đúng là tôi đã không hỏi họ một cách rõ ràng, nhưng có lẽ nếu tôi yêu cầu họ thẳng thắn ra thì…
"... Um. Keith và Mary, hai bạn có yê-"
"Không!!" Cả hai người họ phủ nhận một cách chắc chắn trước khi tôi có thể hoàn thành câu nói của mình
Tôi hiểu rồi..
Sau đó, hai người họ nhìn tôi đầy thất vọng. Nhưng tại sao chứ?
Tôi đã bắt đầu cảm thấy hơi xấu hổ, vì vậy sau khi trả lời câu hỏi của họ về người có tên Romeo "Là nhân vật chính của một câu chuyện tình bi thảm", tôi rời khỏi đó một cách êm thắm.