demo chưa edit
-
“Anh ngoài ăn hại thì chẳng làm được gì cả… Anh không chịu nổi nữa. Cứ thế này sao mà anh có thể bảo vệ được Suzune đây! Cứ yếu đuối như vậy anh nào còn mặt mũi nào mà tỏ tình chứ. Và anh cũng muốn được nỗ lực cùng với anh em ở đây nữa!”
Sau giờ học, trong lúc hoạt động câu lạc bộ, senpai nhiệt huyết tỏ vẻ thất vọng. Không tính tới tên Kouki, tuy có đôi chút ngợp trước lối chơi bằng bạo lực nhưng vẫn có thể theo kịp nhịp độ trận bóng rổ đường phố, senpai máu nóng này đúng là trở nên vướng víu chân tay thật. Các thành viên khác cũng tương tự.
Giọng nói nghẹn ngào tới đau đớn như muốn vỡ òa tiếng lòng của Himura-senpai.
“Kokonoe, anh muốn tiến bộ hơn! Chưa bao giờ anh lại khát khao chiến thắng tới vậy. Anh từng nghĩ chỉ cần chơi vui thôi là được. Nhưng giờ đây anh không còn thấy thỏa mãn nữa!”
“Toshiro…”
Takamiya-senpai lo lắng quan sát senpai nhiệt huyết. Những lời thổ lộ của anh ta như muốn để cả thiên hạ nghe thấy, nhưng có lẽ hai người họ cũng chẳng quan tâm.
Sau khi suy tính một hồi về những chuyện đang xảy ra, tôi nặng nề mở miệng.
“…Anh, thèm khát sức mạnh sao?”
“Muốn chứ! Anh muốn sức mạnh có thể dẫn dắt mọi người, để rồi có thể làm Suzune tự hào!”
Ngẫu hứng, tôi buột miệng thốt ra câu thoại nằm trong top 3 câu tôi muốn nói trong đời thực, ấy thế mà tên senpai máu nóng này đồng ý mà chẳng cần nghĩ ngợi gì luôn. Anh nhây ra phết đấy nhỉ?
Vẫn còn đang nghĩ cần phải làm gì, tôi chợt nhớ.
Nghĩ lại thì, hôm nọ tên ikemen xán lạn mới đi gặp lại senpai học cùng trường sơ trung hiện đang là học sinh của một trường có tiếng. Quả là sức cuốn hút của người hướng ngoại, quan hệ rộng thật. Cái này tận dụng được đấy!
“Sao thế Yukito? Trông như lại sắp có âm mưu mờ ám gì rồi đó đúng không?”
“Thử xem sao.”
“Hả?”
“Tầm sư học đạo.”
-
“Eeh, thông thạo yoga không giúp chúng ta thở ra lửa hay dịch chuyển tức thời đâu, đó chỉ là truyền thuyết thôi ạ, nên xin đừng căng thẳng quá.”
“Vâng, sensei.”
Lạ thật. Chủ đề hay ho như vậy mà lại không ai thèm để ý, phớt lờ luôn. Vô phương cứu chữa rồi. Tôi muốn teleport khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng chắc chắn họ sẽ không chịu buông tha cho tôi đâu. Mẹ và Himiyama-san nhìn sang tôi với ánh mắt đầy mong đợi. Đừng mà! Đừng có nhìn con bằng ánh mắt đó!
Chúng tôi đang ở phòng gym 24 giờ cạnh căn hộ nhà tôi. Mẹ tôi thường nỗ lực tới phòng tập để giảm thiểu thiết hụt vận động và giữ dáng, nhưng vì quá bận rộn với công việc nên không thể sắp xếp được lịch trình.
Cơ mà, vì dạo gần đây bà ấy đang chuyển sang làm việc tại nhà nên có nhiều thời gian hơn để bắt đầu đi tập lại như thế này đây. Eeh, ra là vậy.
Thảo nào thân hình mẹ đẹp thế! Ehhen, làm con trai của mẹ cũng nở mày nở mặt quá đi.
Thế rồi tôi ra đây làm gì?
Ừ thì, cứ nghe tôi nói đã. Cũng chẳng phải lý do sâu xa gì đâu.
Hồi sơ trung tôi thường hay chơi bóng rổ, nên trong quá trình đó cũng học được đại khái các phương pháp để chăm sóc cho cơ thể. Nhìn lại về quá khứ xa hơn một chút thì tôi còn lý do khác, cũng nhờ việc bản thân rất hay bị chấn thương, nên trong thời gian nằm viện, tôi đã học cách giãn cơ, yoga, pilates trong thời gian nằm viện rảnh rỗi, chưa tính tới việc rèn luyện cơ bắp.
Hiểu biết về cấu trúc cơ bản của cơ thể con người là yếu tố cần thiết để nắm bắt cơ thể sao cho hiệu quả.
Taher Anatomia đương đại chính là tôi, Yukito Kokonoe.
Cũng chính thế mà mẹ mới nhờ tôi tới phòng gym để hướng dẫn cho bà, tôi thì cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Có thể hỗ trợ ít nhiều cho trụ cột chính trong gia đình như mẹ, tôi luôn sẵn lòng.
Nào ngờ đó lại là cạm bẫy. Tôi vô tình chạm mặt với Himiya-san trên đường đi, rồi chẳng hiểu sao chúng tôi đi cùng nhau luôn. Tôi chợt thấy lòng mình bất an.
Tôi không hề tin tưởng vào trực giác của bản thân chút nào, nhưng không hiểu sao, tôi muốn thoát thân khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Sau khi làm xong thủ tục tại quầy tiếp tân, chúng tôi đi vào trong. Bên trong phòng gym chỉ có mình chúng tôi nên vô cùng yên tĩnh.
Tuy nhiên, vấn đề nằm ở cách ăn mặc của hai người họ vừa mới bước ra khỏi phòng thay đồ kìa.
Tất nhiên là do họ đang mặc đồ thể thao, nhưng trông chúng mỏng tới lạ.
Không cần phải gắn mác R hay kể cả là mác X. Nếu là CERO thì phải Z mới được.
Rũ bỏ đi những ý nghĩ đen tối, tôi xem xét chương trình luyện tập cho mỗi người. Vì là phòng gym có đầy đủ các loại thiết bị luyện tập như xe đạp thể dục và máy tập xô, nhưng vì cả hai đều không chú trọng vào các bài tập rèn luyện sức mạnh nên yoga có lẽ là lựa chọn an toàn nhất rồi.
“Mẹ ngồi nhiều nên có sợ bị cứng vai không? Himiyama-san cảm thấy bận tâm ở chỗ nào ạ?”
“Cô là lần đầu làm mấy cái này, nên trăm sự nhờ cháu đó. Cô chẳng biết gì đâu.”
“Cô có gặp vấn đề gì với cơ thể hay có bận tâm gì về sức khỏe không?”
“Um… Tay chân cô rất hay bị lạnh nên có cách nào khắc phục không?”
“Cháu hiểu rồi. Vậy thì trước hết, cô hãy bắt đầu bài tập thở chậm trong tư thế ngồi thật thoải mái nhé. Sau khi quen dần, cô có thể thực hiện được nhiều tư thế mới hơn. Làm theo cháu nào. Làm vậy có tác dụng điều hòa hệ thần kinh tự chủ, giúp cô ngủ ngon hơn.”
Tôi là Yukito Kokonoe, huấn luyện viên Yoga. Sau khi kích hoạt Luân xa thứ ba, Luân xa Manipura, tôi tập trung vào phần thân trên của mẹ, và thân dưới của Himiyama-san. Sau khi hướng dẫn đôi chút về kỹ thuật thở, tôi điều chỉnh từng động tác, đồng thời giải thích về hiệu quả của những động tác đó.
“Tư thế con mèo giúp cải thiện vấn đề đau vai đó ạ, nya~”
Quỳ gối xuống và sử dụng cả tứ chi để giữ thăng bằng. Tôi duỗi rồi xoay người, tôi cảm thấy bản thân giống mèo quá đi, nya.
“Có lẽ là do ngực mà vai mẹ hay căng cứng lắm. Giờ cũng thấy đỡ rồi.”
“Ara, cả cô nữa. Nè, Yukito-kun?”
“Ano, Misaki-san. Chuyện đó thì có liên quan gì tới con trai tôi?”
“Ufufufufufufufu.”
“Ufufufufufufufu.”
Ano, hai người có thể nhanh lên chút được không ạ? Có mình tôi là tốn công vô ích thôi, nya.
“Kế đến là tư thế lạc đà. Mới bắt đầu có sai tư thế cũng không sao hết. Tư thế này giúp giảm mệt mỏi, có hiệu quả đối với các phần dưới cơ thể như háng, bụng và đùi. Nhớ chú ý phần đầu gối ạ.”
“C-có hơi khó chút…”
“Hãy cứ từ từ từng chút một thôi ạ. Đúng rồi, cứ thở ra như vậy ạ.”
“Làm vậy có thay đổi vóc dáng không?”
“Vâng, cháu nghĩ cô cứ tiếp tục duy trì đều đặng trong khoảng 3 tháng tới là sẽ thấy kết quả thôi ạ. Cơ thể cô sẽ trở nên dẻo dai hơn, giảm thiểu chứng đau lưng và tốt cho da nữa, vậy nên chúng ta hãy cùng cố gắng nhé!”
“Cháu cứ chờ cô đi nhé!”
“Dạ?”
Cô ấy làm chuyện này vì bản thân, mà cô ấy muốn tôi mong chờ cái gì vậy?
Có hơi sợ Himiyama-san, tôi nhìn lại mẹ.
“Con thấy lưng mẹ có hơi gù. Mẹ có muốn thử vài thư thế giãn cột sống không ạ? Con sẽ ngồi đằng sau để hai ta tựa lưng vào nhau nhé.”
“Mẹ hiểu rồi. Giờ mẹ đặt tay lên đầu gối Yukito hả?”
“Vâng. Còn con sẽ đặt tay lên đầu gối mẹ rồi cứ thế vặn dần là được.”
“Dễ chịu thật. Lưng hai ta áp sát vào nhau, mẹ thích cảm giác an toàn này.”
“Vậy ạ?”
Thoạt nhìn thì như chúng tôi chỉ đang tựa lưng vào nhau, nhưng tư thế này lại khó duy trì hơn tôi nghĩ. Nhịp thở của mẹ dần tăng lên.
“Yukito-kun, chúng mình cũng cùng làm nhé.”
“Tư thế này cô tự làm một mình cũng được――”
“Vậy thì biến nó thành tư thế hai ta làm cùng nhau là được.”
Nụ cười của cô ấy áp lực kinh khủng. Mẹ tôi thì không nói làm gì, chứ Himiyama-san là một người hoàn toàn xa lạ kia mà.
Mặt tôi lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Chúng ta ăn mặc như vậy, đụng chạm trực tiếp có hơi…”
“Cô phản đối việc phân biệt đối xử nhé! Với cả cũng đâu có gì mờ ám đâu. Chúng ta cũng chỉ đang tập thể dục thôi mà.”
“Trời ơi! Vậy ra mục đích của cô là vậy à…”
“Cô thực sự có hứng thú mà?”
Lúc mới đầu cả hai người họ đều rất nghiêm túc, nhưng dần già, cuộc cạnh tranh giữa họ dần trở nên căng thẳng hơn.
Dù trời đã tối muộn nhưng cả hai đều vẫn rất hăng sức. Còn sự mệt mỏi trong tôi thì ngày càng tăng lên.
Đây nào phải yoga mà tôi biết! Tôi muốn thở ra lửa lắm rồi.
“Cháu đã nói mấy lần rồi là tư thế gập người về phía trước/sau cần phải nằm lên người bạn tập lưng đối lưng――cháu không nhìn thấy nhưng mà không phải cô nằm ngược phía rồi sao? Sao có thứ gì đó mềm mềm đè lên lưng cháu vậy!?”
Himiyama-san đáng lẽ phải uốn người ra phía sau ở trên lưng tôi, nhưng do đang uốn người về phía trước, nên tôi chỉ nhìn thấy đúng mỗi sàn nhà. Tuy nhiên, cảm giác đằng sau lưng tôi rõ ràng là cô ấy đang nằm ngược hướng. Hiển nhiên là làm vậy sẽ chẳng đem lại hiệu quả gì cả. Nó chỉ đem lại niềm vui cho tôi thôi.
“Sao nào, thấy thoải mái chứ?”
“Có chứ. À đâu, làm gì có!”
“Đừng quấy rối con trai tôi nữa! Làm ơn tránh ra, lần này để tôi!”
“Chờ đã nào. Quái lạ, rõ ràng mình giải thích kỹ càng thế rồi mà hai người vẫn không hiểu là sao.”
“Bắt đầu nào. Bùm~!”
“Uoooo! Ah, mẹ có nặng hơn chút rồi. Tốt quá. Gầy quá cũng không hay đâu. Có một chỉ số được gọi là BMI, và cân nặng lý tưởng của mẹ là――”
“Mẹ b-b-béo lên á…”
Tăng cân không hẳn là điều xấu. Đối với những người gầy, đó có thể là dấu hiệu sức khỏe của họ đã được cải thiện.
Vốn dĩ dân số Nhật Bản có tỷ lệ béo phì thấp nhất thế giới, và nói chung là cả châu Á đều vậy. Để so sánh, tỷ lệ này khác biệt gấp chục lần so với Hoa Kỳ, quốc gia có tỷ lệ béo phì hàng đầu thế giới.
“Đúng rồi! Chắc dạo này mẹ khỏe mạnh hơn là do ăn tối đều đặn và đúng giờ ở nhà đó.”
“T-tại sao bỗng dưng con trai mình lại nổi loạn vậy!?”
“Fufu. Mồ, cháu không nên nói mấy điều như vậy nữa nha, Yukito-kun. Dù đó có là sự thật hiện nhiên thì vẫn là điều cấm kỵ đối với phụ nữ đó nhé.”
“Ara~? Có phải con vừa nói điều gì đó mẹ không nên nghe không?’”
“Do tầm nhìn bị chặn nên không thấy gì cả, nhưng luồng aura đáng sợ đằng sau mình là gì vậy nhỉ…? Với cả, con nghĩ giờ mẹ buông con ra được rồi đó ạ?”
“Nào, tránh ra đi Ouka-san nặng cân. Đến lượt tôi rồi.”
“Cái hệ thống đó có từ bao giờ thế!?”
“Không được! Thằng bé là của tôi!”
“Hai người có nghe con nói không vậy?”
Cảm giác qua lớp quần áo này thật tuyệt vời, nhưng đó là điều tuyệt đối tôi không được nói ra.
Tôi quyết định bí mật tận hưởng nó.
Và rồi tôi mắc kẹt giữa hai con người tìm cách cạnh tranh nhau, cho tới khi ra được khỏi phòng gym, sức lực của tôi đã hao mòn tới mức thanh HP cũng chuyển qua màu đỏ.
Tôi không còn đủ sức để thực hiện chiêu tất sát nữa. Mẹ tôi xin lỗi.
“Mẹ xin lỗi nhé? Vì vui quá mà mẹ không để ý.”
Tôi nhất thời cảm thấy thương mẹ. Mẹ và Himiyama-san là phản ứng hóa học tồi tệ nhất. Chính xác là 1+1=200. Gấp 10 lần nhân 10 luôn. Cũng nhờ thế mà tôi khô luôn rồi.
Chúng tôi chia tay với Himiyama-san rồi dự định về nhà, nhưng vì tập luyện xong thấy đói nên tôi và mẹ dừng chân lại một quán ăn gia đình. Vì chúng tôi cũng là gia đình nên không vấn đề gì.
Vì đã ăn tối trước nên chúng tôi gọi chủ yếu là đồ ăn nhẹ như khoai tây chiên.
“Mẹ không tập đúng thì không có hiệu quả đâu.”
“L-lần sau mẹ sẽ nghiêm túc hơn, con vẫn sẽ kèm mẹ nhé?”
“Con sẵn lòng, nhưng mà…”
“Ăn parfait nhé? Con thích đồ ngọt mà nhỉ?”
“Are, mẹ biết hay vậy?”
Đúng là tôi hảo ngọt thật, nhưng tôi đâu có kể với ai đâu.
Tôi vốn chỉ hỏi một câu đơn giản như vậy, mà mẹ tôi lại như chết lặng, như thể bà ấy vô cùng sốc trước câu hỏi ấy.
“…Mẹ biết chứ. Và mẹ cũng chỉ biết như vậy về con. Mẹ đúng là một bà mẹ vô dụng nhỉ.”
Mẹ cúi xuống, nở một nụ cười buồn bã.
“Con không nghĩ vậy đâu, mẹ đừng lo.”
“――Vậy nên hãy kể cho mẹ nghe đi. Về trường học của con, về những gì con thích, hay kể cả những điều bình thường khác, chuyện gì cũng được cả. Hãy để mẹ được hiểu nhiều hơn về con nhé.”
Bà ấy nghiêm trọng vấn đề quá. Tôi ậm ừ một lúc, không biết phải nói gì.
Tôi tìm một chủ đề nào đó, những lại chẳng này ra được gì. Nghĩ lại, hình như hồi nhỏ tôi có rất nhiều chuyện để nói. Có đầy những điều tôi muốn được lắng nghe.
Ấy vậy mà giờ đây tôi không tài nào nhớ nổi chúng là gì, kể về những gì.
Đó hẳn là những vấn đề hết sức nhảm nhí. Chẳng có gì to tát, có khi còn vô nghĩa.
Lúc đó tôi muốn được nói gì với mẹ nhỉ?
Tôi muốn mẹ lắng nghe những gì? Tôi muốn được nói chuyện với mẹ như thế nào?
Khi ấy, hẳn tôi có vô vàn điều muốn nói, nhưng giờ đây, tôi thực sự không thể nhớ ra bất cứ điều gì cả. Về trường học, về sở thích, hay cả những thứ tầm thường nữa?
Mọi chủ đề được đề xuất, chẳng có gì đáng để bàn tới cả.
Chẳng có chuyện gì đáng để chia sẻ với ai hết.
Tôi chỉ mong muốn bà ấy không còn phải lo lắng về những chuyện thừa thãi như vậy của tôi nữa.
“Tại sao lại là bây giờ vậy ạ? ――Ừm, cũng chẳng có gì đâu ạ. Mẹ không cần phải cố ép mình nữa. À, đồ ăn tới rồi. Ăn thôi nào.”
Tôi nuốt lại những câu từ vẫn còn nghẹn ứ trong cuống họng, tiếp tục ứng xử như bình thường. Tin rằng những gì bản thân làm là đúng.
Tôi không nên làm phiền mẹ, bà ấy cũng đang phải cật lực làm việc vì tôi mà.
Tôi chẳng làm nên được tích sự gì cho mẹ ngoài trừ đống rắc rối và lo toan. Vì giờ mẹ đang hạnh phúc, với tôi thế là đủ. Tôi tự nhủ bản thân phải thật khiêm nhường. Mong muốn thứ gì đó vượt qua cả hạnh phúc chỉ là tham lam. Những điều tôi có thể đáp lại cũng chỉ là biết ơn.
Mẹ tôi có chút buồn, vẻ mặt không còn tươi cười như hồi nãy.
Tôi đã chọn câu trả lời đúng. Và kết quả là thế này sao?
Bản thân mình thật kém cỏi. Trong tôi tràn ngập sự hối hận.
Tôi đau nhói. Những gì đang diễn ra cảm giác như một giấc mơ thoáng qua, không đem lại chút chân thực nào.
Tôi có cảm giác như bản thân được nhắc đây chỉ là một ảo mộng mong manh.