“Vậy, giải thích cho chị chuyện gì đang xảy ra đi?”
“Yukito Kokonoe, em thích gái lớn tuổi thì vẫn còn chị ở đây mà.”
“Em còn sang tận trường khác gây rối nữa cơ à――”
“Kokonoe, em ấy nhé. Sao không chịu kìm chế gì hết thế hả?”
Sau giờ học, tôi bị bắt cóc tới phòng hội học sinh, ngồi thế seiza.
Chẳng phải hơi vô cớ rồi sao? Đây là lạm quyền trắng trợn còn gì.
Tôi ngước lên. Nee-san rõ ràng đang không hề vui. Cũng chả rõ kiểu lạm quyền của nee-san là gì, thôi cứ tạm gọi là lạm quyền chị gái đi, gọi tắt là sishara, dù rằng tôi và chị ấy hiếm khi nào can thiệp vào đời sống của nhau.
Cơ mà, dạo này hình như chị ấy hơi gần gũi với tôi quá thì phải. Hôm nọ chị ấy còn leo lên giường tôi ngủ cơ. Tôi hoảng hốt toát mồ hôi lạnh mà choàng tỉnh. Nói thẳng ra, tôi vốn không thể cãi lại nee-san nên cũng chỉ đành thuận theo ý chị, và chị cũng không phải mối hiểm họa duy nhất.
Ngoài Sanjoji-sensei và giáo viên chủ nhiệm Sayuri-sensei, bà chị Chủ tịch HIPBOSS Keido, Mikumo-senpai, Hinagi và Shiori cũng có mặt. Tỉ lệ nữ giới cao quá rồi.
Cảm nhận được nguy hiểm, tôi lôi tên ikemen xán lạn theo cùng, nhưng chẳng hiểu vì lý gì, chỉ mình tôi là bị bắt seiza. Phản đối thiên vị!
“Bọn em chỉ là đi chơi bóng rổ đường phố thôi mà.”
“Thực hư làm sao?”
“Bởi vì em khó chịu…hả!? À không, không phải đâu. Em chỉ đáp ứng theo yêu cầu của mọi người thôi, không có gì đáng nghi đâu ạ――”
“Mùi phụ nữ nồng nặc.”
“Mũi chị thính quá vậy!?”
Mới hôm nọ, chúng tôi chơi mội trận bóng rổ đường phố sống mái với đội bóng của Mob A.
Dù là sinh viên đại học có thể chất vượt bậc, nhưng đối phương vốn không phải là đội bóng rổ thực thụ, mà chỉ là một đám yarisa nửa vời. Trong hiệp đấu đầu tiên, phía đối thủ chiếm thế thượng phong, nhưng vì chúng tôi luôn nỗ lực cải thiện quỹ thể lực của bản thân nên chúng tôi không hề hao sức vận động. Và kể từ hiệp 2 trở đi, chúng tôi bắt đầu lấy lại vị thế.
Mọi thứ cứ diễn ra trơn tru cho tới khi tên Mob A và đồng bọn ức chế, bắt đầu chuyển qua chơi bạo lực hơn. Vì đã từng chơi bóng rổ đường phố rất nhiều từ thời sơ trung, tôi đã quá quen với những trò tiểu xảo này, nhưng với senpai máu nóng và tên ikemen xán lạn kia thì không hề.
Khi tỷ số dần bị thu hẹp, khó chịu trước lối chơi bẩn của đám người đó đối với học sinh cao trung, nhóm của Hyakuma-senpai thay vào vị trí của Kouki và những cầu thủ khác, và cả đội đáp trả lại bằng lối chơi thô bạo hơn hẳn, thế là chúng tôi chiến thắng áp đảo.
Mob A và đồng bọn trầm cảm bị nhóm của Hyakuma-senpai áp giải. Hẳn họ sẽ phải trải qua những buổi giáo huấn hà khắc lắm đây. Thật đáng buồn, bình an vô sự nhé.
Đáng thương thật, rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây? Cũng có chút tò mò, nhưng dù gì thì họ cũng chỉ là mob mà thôi. Mai tôi sẽ lại quên ngay ấy mà.
Tình thế hiện tại còn đang cấp bách hơn nhiều. Mọi người cho tôi một chút bình yên có được không?
“Em có biết sao hôm nay lại bị gọi lên không?”
“Em tưởng là về vụ bóng rổ đường phố chứ?”
Phía đối phương không phàn nàn gì về chuyện này, tôi cũng không nói là không có vấn đề, nhưng thôi không truy cứu nữa. Nhưng tôi có nghi vấn về động cơ của em đấy.”
Sanjoji-sensei thở dài ngao ngán.
“Vậy sao mọi người gọi em tới?”
“Là về vụ hẹn hò nhóm.”
“Đột nhiên đau bụng quá. Vi khuẩn E. Coli trong em bắt đầu làm loạn rồi, xin cáo từ ạ.”
“Ở yên đấy. Đừng hòng trốn.”
Tôi định đứng dậy để trở về nhà, bỗng dưng lại bị khóa chặt từ hai phía. Chắc là xuân này con không về mất thôi. Ứ chịu ứ chịu ứ chịu! Tôi muốn về nhà cơ! Tôi cố giả làm một đứa trẻ ngỗ nghịch xông ra ngoài, nhưng chống cự vô ích. Tên ikemen xán lạn ngoảnh mặt đi chỗ khác. Tên này phải tăng gấp đôi luyện tập!
“Sao em lại đi cái hẹn hò nhóm đó? Có chị rồi chưa đủ sao.”
“Nghe có gì đó sai sai, nhưng mà chắc làm mình nghe nhầm thôi.”
“Em cần thỏa mãn nhu cầu thì cứ để chị lo. Hôm nay ngày an toàn đó.”
“Sao cơ? Chị ngại gì thế, chị bị sao thế hả!?”
“Tất nhiên là――”
“Thôi, chị đừng trả lời nữa, đáng sợ quá.”
“Các em còn là học sinh đó! Cần phải chỉnh đốn lại mới được――”
“Chờ chút đã nào, Sanjoji-sensei. Đây là học sinh của tôi.”
“Yukito, cũng lâu rồi, tới nhà tớ chơi chút đi? Mama cũng đang chờ cậu đó.”
Nơi này biến thành bãi chiến trường rồi. Tôi có linh cảm chỉ cần đồng ý với ai đó trong số họ thôi là đời tôi đi tong ngay.
“Ừm, em tham gia buổi hẹn hò nhóm hôm đó là do bất khả kháng thôi, chứ không phải là bản thân muốn thế đâu…”
“Là ý đồ của con nhỏ nào vậy!? Thành thật thú nhận mau!”
“À không…”
“Phải đó Yuktio Kokonoe. Có chị ở đây rồi mà. Em không cần phải quan tâm tới những người phụ nữ khác làm gì cả.”
“Mutsuki-chan vẫn luôn như vậy sao…?”
“Sao Yuki lại không bảo mình chứ?”
Sao lại bộc phát dữ dội như vậy, bộ tôi làm điều gì xấu xa lắm hay sao?
Chỉ là tôi tham gia buổi hẹn hò nhóm vì Mio-san nhờ, chứ chẳng có tội tình gì cả! Phải rồi. Tôi có làm gì đâu cơ chứ. Đừng có giỡn mặt!
“Tham gia hẹn hò nhóm thì có gì sai chứ! Chẳng có gì không tốt cả.”
“Hả?”
“Dạ em xin lỗi, em lỡ mồm.”
Đáng sợ quá!! Ánh mắt đó là sao vậy!? Ánh mắt như muốn nói với tôi chị ấy sẽ ○tôi luôn ấy!?
-
“Và mọi thứ hóa thành một mớ hỗn độn hết.”
“Xin lỗi nhé Yukito-kun. Phải để em gặp rắc rối rồi.”
“Không sao đâu, đừng lo. Mio-san không làm gì sai cả.”
“Yukito-kun, từ hôm đó có việc gì xảy ra nữa không?”
“Có chứ. Hyakuma-senpai nói anh ấy đã dạy dỗ lại họ, nên chắc mọi chuyện êm xuôi cả rồi.”
“Vậy sao, tốt rồi!”
Phòng hội học sinh đối với tôi gây sát thương như là tầng tầng sâu nhất của địa ngục vậy. Một không gian bất thường khiến HP của tôi liên tục giảm dù chẳng làm gì cả. Với cả có quá nhiều phụ nữ, mùi hương trong đó khiến tôi xây xẩm mặt mày. Kiệt sức, tôi tới quán cafe Mio-san và Tristy-san mời đến, họ đang chờ tôi ở đó.
“Chị xin lỗi, lại để em dính vào chuyện kỳ lạ ngày hôm trước nữa.”
“Em nói rồi mà, không sao đâu. Mio-san mà có mệnh hệ gì thì cũng không hay đâu.”
“T-thế còn chị!?
Còn chị thì sao, Yukito-kun!?”
“Thấy Tristy-san không sao là em vui rồi.”
“Ehehe.”
Má Tristy-san ửng đỏ, nhoẻn miệng cười. Mio-san là ân nhân của tôi, còn Tristy-san lại là kẻ có tội với tôi. Dù không có viết thương nào nghiêm trọng, nhưng tôi có thể cảm nhận được nỗi dằn vặt còn đau đáu về vụ tai nạn chính tay chị ấy gây ra trong từng cử chỉ. Vốn cũng chẳng để bụng chuyện gì, thấy Tristy-san cứ tự trách bản thân như vậy thật đau lòng.
“Nhưng Yukito-kun này. Sao bỗng dưng em lại muốn một trận đấu như vậy?”
“À thì chỉ là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm thôi ạ.”
“Em nói họ làm em tức nhỉ nhỉ.”
“Vốn dĩ em cũng đang tính tổ chức một trận đấu tập với trường khác. Cũng coi như là đúng người đúng thời điểm. À, mấy người đó còn nói về Mio-san với Tristy-san như đồ vật nên em cảm thấy khá khó chịu…”
“Vì bọn chị sao?”
“Thực ra chỉ là do em bực mình thôi.”
“Em cũng dễ thương quá trời rồi đó.”
“Yukito-kun, fuhehehe…” [note56134]
Tristy-san bắt đầu lẩm bẩm mấy từ gì đó tôi không hiểu nổi, bỗng dưng âu yếm sờ soạng tôi. Trong cái thời đại dung dịch sát trùng tràn lan khắp mọi nơi này, lại có kẻ điên thích tiếp xúc thân mật với người khác thế sao!? Nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn phải chịu đựng bản thân bị đối xử như một chú thú cưng. Bộ tôi là thú cưng sao?
Quay lại vấn đề, tôi có thể cảm nhận rõ cảm xúc của bản thân. Đúng thế, tôi đã tức giận. Mio-san đã kích động tôi rất nhiều lần, nhưng tôi không thể làm ngơ với những vấn đề ngay trước mắt thế được.
Và trận bóng rổ đường phố đã trả lại cho tôi một cảm xúc.
Cái lúc Mob A và đồng bọn chuyển sang chơi bằng bạo lực, Himura-senpai là nạn nhân đầu tiên. Quần áo của senpai bị giật xuống ngay trước lúc anh ta định shot. Một pha phạm lỗi trắng trợn nhưng xui thay lúc đó lại không có trọng tài chính thống. Không có trắng đen rõ ràng thì không thể giải quyết. Mob A và đồng bọn còn cười đầy khoái trá, chắc chắn bọn chúng sẽ tiếp tục sử dụng cái lối chơi đê hèn đó.
Tôi đã tức giận. Cảm xúc từ lâu tôi đã không còn nhớ tới. Cảm xúc tôi tưởng mình đã đánh mất. Nếu là bản thân tôi thời sơ trung, chắc chắn tôi sẽ chẳng cảm thấy gì trước tình cảnh đó.
Hồi đó, tôi chơi bóng chỉ vì riêng bản thân mình. Không tồn tại ai khác trong tâm trí. Đồng đội, kết quả trận đấu, đều vô nghĩa với tôi.”
Nhưng giờ thì sao? Không phải tôi còn chút lưu luyến hay hứng thú nào đối với bóng rổ. Tuy nhiên, tôi quyết định chơi lại vì tôi muốn thay đổi. Để từng bước lấy lại những thứ từng đánh mất. Không giống hồi đó, giờ tôi không còn chơi bóng rổ một mình nữa.
Nhìn thấy Himira-senpai nằm dưới mặt đất, tôi nghĩ.
Các người làm cái gì vậy hả!?
Lý do senpai lại nỗ lực tới vậy là để tỏ tình với Takamiya-senpai. Để anh ấy gặp chấn thương và không thể tham gia giải đấu sẽ vô cùng đau đớn. Đó cũng chính là nguyên do tôi đã thua giải đấu cuối cùng thời sơ trung, tôi cũng không muốn senpai phải trải qua chuyện tương tự.
“À, cũng chỉ là do em tùy ý thôi, hai chị cũng đừng để tâm quá.”
“Chị sẽ không bỏ mặc em đâu.”
“Yukito-kun, để chị xin lỗi em một chuyện nhé?”
“Ah, dòng chảy sự kiện rắc rối lại tới nữa rồi.”
Tôi có linh cảm rất xấu về chuyện này. Điện thoại tôi bỗng nhiên rung lên. Là nee-san. Tôi đang bị theo dõi sao? Nhân quyền của tôi đi đâu mất rồi…
“Đi chơi với bọn chị đi.”