“Yukito-kun, giờ em còn bị đau chỗ nào nữa không? Có di chứng gì không?”

“À dạ, không có vấn đề gì đâu chị.”

“Thật ư? Em có cần gì cứ nói với chị nhé? Chị sẽ cố gắng hết sức.”

“Shiran-san, em không sao thật mà, chị cũng không cần lo lắng quá đâu.”

“Uu…Chị thực sự xin lỗi em!”

“Chị cũng xin lỗi em nhiều lần quá rồi. Với cả chị tránh xa ra chút được không ạ――”

“Em gọi chị là Tristy đi!”

“Được rồi ạ, nên chị tách ra giùm em cái――”

“Yukito-kun muốn uống gì nào? Mà em không được uống rượu nhỉ. Vậy cola thì sao?”

“Lạ thật, ở gần nhau thế này mà chị ấy không nghe thấy mình nói gì luôn…?”

Tristy-san muốn chăm sóc tôi, nhưng thế quái nào những người không chịu lắng nghe tôi lại ngày càng tăng lên thế nhỉ. Chúng tôi trông thì giống đang trò chuyện, ấy vậy mà đâu có phải. Chị ấy và tôi lệch tần số trông cứ như một vở hài kịch vậy.

Bỗng dưng, Tristy-san che khuất đi tầm mắt tôi. Không muốn nhận diện cảm giác mềm mại này là gì, tôi đẩy chúng ra khỏi tâm trí. Trông vậy chứ tôi vẫn là một nam sinh cao trung sinh lý khỏe mạnh đấy nhé. Khổng lồ quá xá! Cup bao nhiêu vậy trời. Tôi không thể gạt chúng ra khỏi đầu óc của mình rồi.

Dẫu sao tôi cũng không ngờ lại có thể gặp thủ phạm gây tai nạn ở một chốn như thế này. Tôi không có ác cảm gì với Tristy-san, cũng không còn hiềm khích gì với chị ấy. Tôi cũng chẳng có thương tích gì nghiêm trọng, nên trông chị ấy suy sụp tâm trí tới mức này khiến tôi cảm thấy bản thân mới là người sai ấy chứ.

“Yukito-kun, em quen Tristy à? Có chị làm bạn gái rồi mà vẫn đi ve vãn con gái nhà người ta sao?”

“Chị đừng có tạo không khí căng thẳng thế chứ?”

“Chả vì Yukito-kun à. Giờ em đang giả làm người yêu của chị kia mà?”

Tôi không hiểu nổi. Mio-san kỳ quái nhìn vào chúng tôi, rồi nhè nhẹ thủ thỉ vào tai tôi. Thôi thì cứ giải thích tình hình ra cho nhanh. Cũng chẳng phải điều gì cần phải che đậy cả. Cũng chỉ vì tôi là một tên ngốc thôi mà.

“――――Là vậy đó chị.”

“Vậy là xảy ra chuyện đó sao. Nói mới nhớ, chị cũng mới xem được tin tức na ná. Vậy đó là Yukito-kun hả? Em thực sự là xui lắm rồi đó. Thế em có thương tích gì không?”

“Không đâu ạ. Em đi khám xét cũng không có gì bất thường nên là không sao đâu.”

“Tristy cũng khổ quá nhỉ.”

“Lỗi của tớ hết, tớ chẳng thể diễn tả hết tớ đã sai lầm như thế nào. Tớ đã khiến papa và mama phải lo lắng. Trên hết là Yukito-kun phải chịu thiệt thòi nhiều nhất. Gặp lại em chị vui lắm!”

“Chẳng phải bình thường cậu không thích làm thế này sao? Không muốn dính dáng gì tới…”

“Không hề! Tại vì tớ lo lắng cho em ấy quá thôi.”

Trong lúc đang nói chuyện, tôi có thể cảm nhận thấy những ánh nhìn thù địch đang liếc xéo mình.

Chúng tôi đang tham dự một buổi hẹn hò tập thể, vậy mà tôi, Mio-san, và người tới sau là Tristy-san, lại tách biệt với cả đám. Tôi đâu có muốn tham dự đâu chứ.

Vì chỉ có chúng tôi nói chuyện với nhau, nên hoàn toàn cô lập với xung quanh. Có lẽ do đó mà ánh nhìn oán hận của đám con trai đều hướng thẳng vào tôi.

“Xin lỗi, cho em đi vệ sinh cái.”

“Thật sự không sao chứ? Cần chị giúp em không?”

“Thôi mà, tha em đi.”

Cứ để Tristy-san giúp tôi thật, chắc tôi không đi vệ sinh nổi quá.

Tôi cũng là một nam sinh cao trung sinh lý khỏe mạnh đó nhé. (Phần sau bị lược bỏ)

“Phù…”

Hành sự xong, tiểu chứ không phải là đại nhé. Tôi thở phào thỏa mãn.

Chẳng phải cái trò này quá tầm tuổi tôi rồi sao? Thế mà tôi lại làm cái quái gì vậy nhỉ? Dù là không uống rượu nhưng mà học sinh cao trung lại đi tụ tập đàn đúm tiệc tùng với sinh viên đại học là không thể nào chấp nhận được. Không cần phải nghĩ cũng đã thấy không ổn rồi.

Tôi là một tên cá biệt nên có bị nhà trường kỷ luật cũng không phải chuyện gì lạ. Mà thôi, giờ có lo chuyện bị kỷ luật cũng quá muộn rồi!

Chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh, có người lại gần tôi. Là tên thành viên của câu lạc bộ bóng rổ kia.

Mio-san nói gọi loại người này là yarisa, trông tên này y hệt một tên đểu cáng chuyên tán tỉnh phụ nữ, và dĩ nhiên tôi và hắn không hề biết nhau, cũng chưa từng nói rằng với nhau một câu nào. [note56086]

“E, nhóc không biết đọc không khí hả?”

Tên đểu cáng, Mob A thích kiếm chuyện mở lời với tôi.

“Nitơ là 78%, oxi là 21%, argon và carbon dioxide cộng lại là khoảng 1%.”

“Không ai bảo nhóc liệt kê thành phần trong không khí hết!”

“Một câu joke hóa học sáng tạo ra phết kia mà. Hê hê hê.”

“Đừng có vừa giở cái giọng cười vừa giữ bản mặt nghiêm túc kia nữa!”

“Thế anh cần gì từ tôi sao?”

“Hả? Đúng rồi. Nhóc biết đây là chỗ hẹn hò tập thể mà đúng không?’

“Tôi có nghe là vậy.”

“Ninomiya-san là người đưa nhóc tới đây, nhưng nói thực ra, có nhóc ở đây làm bọn này hơi khó chịu rồi đấy.”

Tôi đã đoán đúng, biết ngay chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra. Mấy tên này còn chẳng thèm che giấu cái cánh lườm của bản thân vào tôi. Nhưng mà tôi cũng chẳng làm gì được.

“Anh có nói thế chứ tôi vẫn là được Mio-san mời tới mà.”

“Tristy-san cũng bám dính lấy nhóc đấy.”

“Chẳng phải vì chị ấy không hề muốn tham dự cái yarisa này một tí tẹo nào sao?”

“Oi, mày nhờn với ai đấy?”

“Nào nào, vui vẻ chút đi mà.”

“Thấy mặt mày là bọn tao đéo thấy vui rồi.”

“Trời, tôi kém hấp dẫn vậy sao?”

“Má. Mày đúng là chán sống rồi.”

“Tôi có gì nói đó thôi.”

“Bớt lắm mồm đi. Mày là hậu bối đấy?”

“Chứ anh đi bắt nạt hậu bối mà không biết nhục nhã là gì luôn hả?”

“Cút về nhà đi.”

“Được, tôi sẽ về nhà cùng Mio-san.”

“Hả? Để Ninomiya-san ở yên đấy.”

“Ông anh bị ngu hả? Ối, lỡ mồm mất rồi.”

“Mày hơi nhờn với tao rồi đấy.”

Chẳng hiểu vì sao Mob A lại tức giận. Nhưng đối mặt với một kẻ như hắn, tôi lại chẳng cảm thấy gì cả. Giờ nghĩ lại, có lẽ cảm xúc đầu tiên tôi đánh mất là「Sợ hãi」. Thời khắc tôi muốn mình được chết, sợ hãi đã không còn nữa.

Kể từ đó, tôi không còn sợ hãi bất cứ điều gì. À đâu, tôi vẫn sợ nee-san lắm.

Cảm xúc tiếp theo tôi mất đi là「Phẫn nộ」. Kể từ khi tôi từ bỏ cuộc sống, tôi cũng đã chọn từ bỏ mọi thứ, và cũng từ bỏ cả cảm xúc mãnh liệt ấy.

Tôi từ bỏ chính mình, không còn mong đợi vào bất cứ ai. Và chẳng biết từ khi nào, tôi hiện tại chẳng thể nhớ nổi hình dạng của những cảm xúc tiêu cực đó.

Thoạt nhìn chẳng phải mọi thứ đều rất tốt ư. Ít nhất chính những yếu tố đó đã tạc tôi thành hình. Tuy nhiên, lúc này tôi không còn cần những thứ như vậy nữa.

Cả「Sợ hãi」, và cả「Phẫn nộ」, có lẽ tôi đều đã trải qua cả hai. Nếu vậy, chắc hẳn tôi vẫn còn có thể lấy lại được chúng.

Hiểu được những cảm xúc người khác dành cho mình, cũng sẽ giúp tôi hiểu được những「Thiện cảm」hướng tới bản thân.

Với tôi của hiện tại, tôi sẽ chẳng thể hồi đáp lại tình cảm của bất kỳ ai.

Những cảm xúc mà tôi từng đánh mất. Việc lấy lại chúng là cần thiết để từ âm trở về 0, và để hiểu được những điều còn xa hơn thé.

Thế là tôi kiếm tìm. Những gì tôi từng đánh mất. Để không một ai phải buồn nữa. Để không còn ai phải khóc. Để rũ bỏ cơn đau đầu nhức nhối trong mình.

Tôi muốn được「Thích」một ai đó. Muốn tin tưởng ai đó.

Và tôi muốn「Yêu」thêm lần nữa. [note56087]

Tôi sẽ lấy lại tình yêu đã mất của bản thân, và rồi một ngày nào đó――

“Anh biết Mio-san mới là người quyết mà, tôi đâu có làm gì đâu?”

“Giờ mày nên biến về nhà luôn giùm tao cái.”

“Mio-san mời tôi mới đến chứ bộ.”

“Bọn tao đéo quan tâm.”

“Mấy tên suy nghĩ bằng đầu dưới là trông như thế này sao?”

“Bớt vênh đi.”

Hắn túm lấy ngực tôi. Chúng tôi không thể dùng lời nói với nhau được rồi. Tôi giữ lấy cổ áo, nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra rồi quay về lại chỗ Mio-san và những người khác. Thật sự là chẳng biết phải làm sao nữa…

“Ah, Yukito-kun. Em về rồi!”

“Em vừa gặp chút chuyện ấy mà.”

“Eh, Yukito-kun. Ai gây phiền cho em à?”

“Anh ta kìa.”

Tôi chỉ vào Mob A, vừa mới quay ra khỏi nhà vệ sinh. Hắn cũng đang căm thù ghim chặt tôi, và thế là ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

“Này, cậu vừa làm gì với Yuktio-kun thế hả!?”

“K-không, Tristy-san, tớ không có…”

Mob A bị Tristy-san nuốt chửng. Mob A lúng túng, cả bữa tiệc trở nên hỗn loạn. Cảm thấy mọi chuyện sắp rắc rối, tôi vội gọi điện thoại.

“Yukito-kun, về nhà thôi. Ở đây khó chịu chết được.”

“Chờ em chút.”

Đầu bên kia bắt máy ngay sau một vài hồi chuông.

“Hử, Yukito-kun, có chuyện gì thế? Hiếm thấy nhóc gọi anh lắm đấy?”

“Chào Hyakuma-senpai, lâu rồi không gặp. Xin lỗi, nhưng mà em đang ở chỗ hẹn hò nhóm với vài thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ, nhưng bọn em hơi khó hòa hợp nên có chút rắc rối, anh giúp em được không?”

“Câu lạc bộ của bọn anh à? Tên cậu ta là gì? Thực sự anh cũng chưa thấy anh trong số bọn anh đi hẹn hò nhóm cả. Vả lại sao Yukito-kun lại ở chỗ như thế?”

“Em sẽ giải thích sau, cơ mà nhìn anh ta trông như Mob A ấy anh ạ.”

“Mob?”

“À em xin lỗi. Tên anh ta là Ishii hay gì ấy…”

“Ishii? Không có trong đội bọn anh đâu. Cũng không phải có mình bọn anh chơi bóng rổ, vậy không phải của đội nào khác đó chứ?”

“Thật ạ? Vậy thì là yarisa rồi.”

“À. Là cái bọn ranh đó à? Vậy thì càng rõ không phải thuộc đội bọn anh. Và Yukito-kun này, đội của chúng ta là đội bóng hợp pháp. Bọn anh không muốn gộp chung với đám vô lại rắc rối đó đâu.”

“Vậy ạ, thế thôi. Làm phiền anh rồi.”

“Có gì đâu. Mà gì cơ, nhóc đang gặp chuyện hả? Cần anh ra bảo kê không?”

“À thôi, chỉ cần biết các senpai không liên quan gì tới đám người kia là tốt rồi.”

“Nhóc định làm gì đây?”

“Cứ chờ đi ạ.”

Tôi cúp máy, rồi gọi Tristy-san, trông chị ấy có vẻ giận dữ.

“Đừng lo Tristy-san. Anh ta chưa làm gì em đâu.”

“Nhưng, Yukito-kun..”

“Chỉ là mọi người đều muốn tận hưởng cuộc vui theo cách của riêng mình nên mới vậy thôi mà.”

“Xin lỗi nhé, Yukito-kun, em vì giúp chị nên mới tới đây mà.”

Tristy-san buồn bã trông cũng dễ thương thật. Và rồi tôi nảy ra một ý tưởng tuyệt vời. Sắp tổ chức giải đấu rồi. Có lẽ đây là cơ hội tốt?

Tên senpai nhiệt huyết thì thiếu sót ở mọi mặt, còn tên ikemen xán lạn thì giỏi, nhưng không mạnh. Vẫn còn chưa đạt nhiều chỗ. Họ đều muốn tiến bộ hơn, và tận dụng thời điểm này cũng không phải ý tồi. Tôi dừng lại suy nghĩ ấy.

Dĩ nhiên không thể coi đó là một phần trong hoạt động câu lạc bộ. Dù được giao phó hoàn toàn trách nhiệm lên kế hoạch luyện tập, nhưng tự ý tổ chức giải đấu ngoại giao sẽ gặp phải một vài vấn đề.

Mà khoan, thế thì tổ chức riêng tư không phải là ổn sao? Nhà trường cũng đâu thể can thiệp vào chính sách của trường luyện thi trong việc học tập nên sẽ không gây phiền cho ai cả. Tôi có thể tuyển thêm thành viên, mà không tuyển được thì tôi có thể nhờ các senpai tới giúp. Quá hoàn hảo!

Tôi tiếp cận Mob A và đồng bọn, cả đám đang trông vô cùng nóng máu, và tôi đưa ra một đề xuất.

“Các senpai, nghe bảo mấy anh đều là thành viên của đội bóng rổ nhỉ.”

“Thế thì sao?”

“Thế sao không đấu thử với bọn này tí nhỉ?”

“Gì cơ?”

“Mấy ông anh chắc là không nhát như cầy sậy mà rút lui đâu nhỉ?”

“Cái thằng ranh này…!”

Thế thì tốt. Vừa hay đội bóng của bọn này đang thiếu trải nghiệm luyện tập thực chiến trầm trọng, trở thành vật hi sinh đi! Kahahahahaha! Gehogeho.