“Ở kiếp trước, tôi đã phạm phải một tội ác nghiêm trọng. Tôi đã bị trừng phạt vì tội lỗi ấy, nhưng có vẻ chỉ nhiêu đó là chưa đủ. Vì vậy tôi đã được tái sinh cùng với những ký ức tiền kiếp còn vẹn nguyên. Tôi phải nhận quả báo. Chúa hẳn đã ra lệnh như vậy vì chỉ với một mạng sống thôi là không đủ. Tôi sẽ kết thúc cuộc đời mình theo mong muốn của Người cha thân yêu. Đây là ý chỉ của Chúa. Là bổn phận của tôi. Chỉ sau khi đã chuộc được mọi tội lỗi của mình, tôi mới có thể trở lại vòng tay ân sủng của Người. Cho đến lúc đó thì tôi cần phải tiếp tục ăn năn hối lỗi. Nếu không làm như vậy, tôi sẽ không thể trở lại với sự cho phép của Người.”

.

Tôi không nói dối. Tôi chỉ là đang sử dụng sử dụng những mong muốn mà tôi thực tế chưa từng được nghe thấy của Chúa như một cái cớ để thể hiện rằng tôi muốn được trở về với vòng luân hồi của linh hồn, dù rằng tôi không thực sự nghĩ như vậy.

Tôi nói với anh ta sự thật pha chút diễn kịch rồi chờ đợi giây phút đôi mắt vàng kia dần đổi màu.

.

.

.

Có rất nhiều người tử tế.

Cũng có rất nhiều người tốt bụng.

Họ lo lắng việc tôi không thể ăn được ngon miệng, tiếp cận một người chẳng bao giờ chịu mua những bộ trang phục mới mà chỉ toàn mặc những bộ quần áo bị may vá chằng chịt như tôi.

Bất kể mỗi lần tôi kể ra chuyện này. Ngay cả là những con người tử tế cũng dần nhìn tôi với con mắt ghê tởm, ngay cả là những người tốt bụng cũng hếch má lên và lùi lại vài bước, lần nào cũng vậy.

Tôi kể ra chuyện này chính để nhìn thấy những biểu hiện đó.

Vừa không cần phải nói dối, hơn nữa còn tránh phải chồng chất thêm tội ác mà vẫn có thể khiến bọn họ tránh xa tôi, một mũi tên trúng hai con chim.

Tôi bị xem như một người cuồng tín. Bị nghĩ là một con bé đáng thương dối trá.

Dù sao thì cũng chẳng ai tin vào câu chuyện đó. Nhưng cho dù họ có không tin thì họ cũng tránh xa tôi.

Đúng vậy. Tôi bị điên. Là một con bé kỳ quặc, u ám và đáng thương. Không có gia đình hay bạn bè, không có cả người yêu hay người thân. Tôi không cần họ.

Vậy nên, xin hãy để tôi được ở một mình.

.

.

.

Mặc cho tôi thản nhiên trình bày sự thật, trước mặt tôi, Kaid chống cằm bằng những ngón tay thon dài và hơi nheo mắt chút.

Đôi mắt anh tỏ ra hơi khó chịu như đang trầm ngâm suy tính điều gì đó.

Nếu chúng sắc sảo hơn chút nữa thì anh quả nhiên trông hệt như biệt danh của mình, Lang Lãnh Chúa.

Đôi mắt tôi thấy hồi đó có phần hơi dè dặt nhưng vô cùng dịu dàng, tôi tự hỏi làm thế nào mà giờ chúng có thể sắc bén tựa răng nanh và rực rỡ ánh vàng kim đến như vậy.

.

Cũng giống như lãnh chúa đời trước, anh ta sẽ không tha thứ cho bất cứ ai dám chống đối hay phản động. Nhưng anh vẫn được tất thảy người dân ngưỡng mộ. Tại sao lại như vậy, đó là vì sự chống đối đó không phải hướng đến anh, mà là hướng đến luân thường đạo lý.

Những kẻ từng vẫy đuôi trước cựu lãnh chúa đã phải tập trung tại dinh thự vào ngày hôm đó để nhận phán xét.

Cũng có những kẻ không có mặt ở buổi tập trung, và cũng có cả những kẻ đã tháo chạy vì mạng sống của bản thân, nhưng kết cục đều bị tóm gọn. Cho dù hàng bảo vệ của chúng có dày đến mấy, anh ta chắc chắn vẫn sẽ lao tới cắn lấy chiếc cổ đó[note29663]. Hoàn toàn không có sự khoan nhượng. Nhiều người đã bị trừng phạt và trục xuất, các gương mặt của quý tộc vùng đất Raius cũng thay đổi đáng kể. Có thể nói, những người từng bị trục xuất ở thời ông và cha tôi nay đã quay trở lại.

Raius, vùng đất từng bị ông và cha ta tàn phá, nay đã được phục hồi lại nhờ có Kaid. Anh ấy đã đưa một Raius vốn trù phú trở lại như xưa.

Kaid là một con người tuyệt vời. Khôn ngoan, dũng cảm, hào hoa lịch lãm. Một con người đầy mị lực được ban tặng ba món quà trời cho.

Người chắc chắn sẽ không thích một đứa con gái không biết nhìn vào thực tế, lại còn mơ mộng, đầu rỗng tuếch và ngu ngốc như tôi.

Thật tốt biết bao nếu tôi được kết thúc cuộc đời mình dưới chiếc răng nanh đó.

.

.

.

.

.

Tôi co hai tay lại với nhau và đứng thẳng lưng, chờ đợi ánh màu vàng đó biến dạng méo mó thành một thứ xấu xí.

Tuy nhiên, khoảnh khắc đó đã không đến. Thay vào đó, anh ta nghiêng người tiến gần tôi hơn với sự hứng thú.

“Chà, hiện tại thì điều đó với ta vẫn thật khó tin.”

“Đúng là vậy nhỉ. Dù sao thì tôi cũng là một đứa kỳ quặc mà.”

Mặc dù biết điều này khá là thô lỗ với tư cách là một người hầu, tôi cắt ngang cuộc trò chuyện để kết thúc câu chuyện. Nếu anh ta tức giận mà đuổi cổ tôi thì cũng không sao cả. Gì mà…...con dâu của em gái của viện trưởng...tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa, dù sao thì, thật xin lỗi vì đã khiến mọi người dính vào thứ phiền phức này. Nhưng nếu vì chuyện này mà họ có thể cảm thấy khó chịu và đừng xía vào chuyện của tôi thì tôi cũng không mong gì hơn.

Khi tôi định cúi đầu chào để kết thúc chuyện này thì đột có một đôi mắt vàng hiện lên trong tầm nhìn của tôi. Vì bị nhìn chằm chằm từ dưới lên, tôi vô thức lùi lại một bước. Kaid đứng dậy như thể muốn đuổi theo nếu tôi bỏ chạy, bằng những ngón tay thon dài đó anh nắm lấy khuỷu tay của tôi. Thấy bàn tay mình có thể nắm trọn cả khuỷu tay tôi, anh cau mày.

“Nhưng mà, không khó để nhận ra một người đang nói dối khi cô sống ở một nơi như thế này.”

Anh bỏ bàn tay đang nắm lấy khuỷu tay tôi ra và đập nhẹ tay tôi bằng các đầu ngón tay.

“Cô quá gầy. Ta sẽ không cho phép người dân của mình phải chết vì đói đâu.”

“Tôi dự định sẽ vào tu viện sau một năm nữa, vậy nên tôi sẽ không chết đâu.”

Trừ khi tôi bị hành hình, tôi thêm vào trong suy nghĩ của mình. Thấy Kaid nhìn từ trên cao xuống như để nghe kỹ câu nói đó, tôi lùi lại thêm bước nữa.

“Điều này nghe còn khó hiểu hơn. Thật ngạc nhiên là có vẻ như cô không hề nói dối.:

“Nó ổn thôi nếu ngài không thích một người điên rồ như vậy, xin hãy đuổi tôi đi ngay lập tức.”

“Mấy người bị điên thường không nhận ra rằng họ điên đâu. Chà, chuyển việc cho cô thì sao nhỉ?”

“Hả?”

Cảm thấy như bị dồn vào chân tường, tôi lùi lại thêm một bước nữa.

Có thứ gì đó đập vào lưng tôi nên tôi không thể lùi thêm bước nữa. Khi tôi giật bắn lên và kiểm tra thử đằng sau, đó chỉ là một cái cây. Cái cây to lớn này hẳn phải già hơn tôi.

Mấy kỷ vật mà tôi còn nhớ đều đã biến mất hết, vậy mà mấy thứ tôi chả có tí ký ức gì thì lại vẫn còn. Thật quá sức vô lý, quên đi cả tình huống hiện tại, tôi dường như khẽ nở nụ cười.

“Shirley Hince. Từ giờ cô sẽ không còn là người hầu của dinh thự nữa, mà sẽ trở thành hầu gái của riêng ta.”

“......Vâng?”

Tôi không hiểu anh ấy vừa nói gì, vì vậy tôi đã hỏi ngược lại. Trong khi nắm lấy cánh tay tôi, Kaid bắt đầu bước đi.

Tôi nhận ra hướng mà anh ta kéo tôi tới, mặc cho tôi đã dồn rất nhiều sức lực vào gót chân, tôi vẫn bị kéo đi một cách dễ dàng.

.

.

.

“Samua!”

Nghe thấy tiếng gọi lớn từ Kaid, cả Samua và Jasmine đang ở gần đó đều nhanh chóng chạy tới. Và rồi, mắt họ mở to khi nhìn thấy tôi đang bị bắt chặt cánh tay.

“Aa thiệt tình, Shirley! Ra là em đang ở đây à!?”

“Ừm, thưa chủ nhân. Con bé này đã làm điều gì thất lễ với ngài sao ạ? Tôi thành thật xin lỗi! Con bé chỉ mới tới dinh thự chưa được bao lâu nên vẫn còn chưa hiểu rõ phép tắc nơi này. Tôi cam đoan sẽ dạy bảo con bé một cách tử tế vậy nên ngài có thể bỏ qua cho lần này được không ạ! Tôi xin chịu mọi hình phạt, vậy nên làm ơn!”

Mặc dù phép tắc là phép tắc, cơ mà uốn hông và lưng ở góc vuông như vậy trông không được tao nhã cho lắm. Tôi có chút hứng thú không biết liệu có nên gọi đây là một câu lạc bộ thể thao hay không nhưng hơn cả đó là sự ngạc nhiên. Họ không cần thiết phải xin lỗi thay tôi như vậy, và cả thay tôi chịu sự trừng phạt. Ngay cả người đang đứng bên cạnh, Jasmine cũng liên tục cúi đầu, điều này thực sự khiến tôi thấy khó xử.

Tuy vậy, dù là trong tình huống như thế này, nguyên nhân của mọi việc là tôi đây lại đang suy nghĩ đến chuyện hoàn toàn khác.

Bên cạnh anh ấy có rất nhiều người tốt. Hẳn đó là do lòng nhân từ của anh. Cha tôi đối xử rất tốt với chúng tôi, với gia đình của ông ấy, nhưng ánh nhìn của ông hướng về các hầu gái và quản gia không khác gì đang nhìn một đám gia súc. Mặc dù có rất nhiều người đến và đi.

Tôi nghĩ có lẽ ông hề có cái gọi là nhân tính. Và không chỉ lòng nhân đạo, ông có lẽ chẳng có chút đức tính quý giá nào của một con người. Đó là lý do vì sao chỉ có những người hệt như ông mới tụ tập xung quanh ông.

Và vì như vậy, có lẽ cả tôi cũng không có gì cả. Vậy nên, kết cục đó là hệ quả tất yếu.

.

.

.

Đứng nhìn hai con người kia cùng cúi đầu cùng một góc, Kaid cười khổ. Aa, biểu hiện đó lần đầu tôi được nhìn thấy.

“Ta không biết hai người đang hiểu lầm điều gì, nhưng nếu có điều gì cô gái này làm sai thì…đó là việc cô ấy quá gầy. Giờ thì, Jasmine, bữa sáng cô ấy đã ăn gì vậy?”

“Ế, à, vâng. Bánh mì và một bát súp...à không, nửa bát súp? Ạ”

“Không lo được miếng thịt cho người hầu của mình…...con đường trở thành một lãnh chúa thật sự của ta còn xa lắm. Jasmine, hãy gửi lời xin lỗi của ta tới hầu gái trưởng. Xin lỗi vì đã lấy đi một người của cô. Nếu cần thì cô cứ việc thuê thêm một người khác để thay thế. Samua, hãy nói cả với quản gia trưởng như vậy.”

Thái độ của hai người hầu như thể muốn nói rằng anh ta vừa làm điều gì sai trái vậy.

“Aa, gi chứ. Lại nữa sao ạ. Tôi hiểu rồi, tôi sẽ truyền đạt lại với ông ấy như vậy.”

“Tốt quá rồi ha, Shirley!”

………...Gì vậy?

Ôi trời, như thường lệ. Trong khi nói vậy hai người họ bắt đầu di chuyển dần, “Vậy thì, chúng tôi sẽ làm như ngài nói-”. Đợi một chút. Ít nhất hãy giải thích cho tôi chứ.

“A…...Ừm, xin hãy đợi đã, chị Jasmine!”

Khi tôi tuyệt vọng gọi Jasmine với cánh tay đang bị Kaid nắm giữ, cô ấy xoay đầu lại với lực mạnh đến mức cảm tưởng như chiếc cặp tóc của cô ấy sẽ bay ra ngoài vậy. Sau đó, cô ấy đẩy Samua sang một bên và chạy thật nhanh tới chỗ tôi rồi nắm lấy bàn tay còn lại của tôi bằng cả hai tay và mỉm cười.

“Không thể nào!”

Và đây là cái “không thể nào” đó. Tôi nên nói điều gì với con người đang cười ngoác cả mặt này đây.

Jasmin vẫn đang nắm lấy tay tôi trong khi nhảy tưng tưng lên và nói “không thể nào, không thể nào”.

“Samua, anh nghe thấy chứ!? Đây là lần đầu tiên Shirley gọi tôi bằng tên riêng đó!”

“......Cô, dù ở chung một phòng vậy mà lại chưa từng được con bé gọi tên riêng s-pu!”

Miếng giẻ lau lại một lần nữa hạ cánh trên mặt anh ấy.

Với chiếc khăn đang nằm yên vị trên mặt của Samua, Jasmine cười hạnh phúc như thể một đứa trẻ con vừa được cho kẹo vậy.

“Em thấy đó, Shirley. Được làm việc dưới quyền của chủ nhân là vị trí tốt nhất trong căn biệt thự này đấy!”

“Vâng?”

“Vì sao thì, em có thể ăn bao nhiêu đồ ngọt tùy thích, thích ăn bao nhiêu đồ ăn vặt thì ăn, và khi mà ngài ấy cho em đi thị sát, em có thể ăn bất cứ thứ gì ở các quầy hàng ven đường! Và thậm chí là còn nhiều hơn nữa! Em có thể ăn cùng một món ăn với chủ nhân cho bữa sáng, bữa trưa và cả bữa tối!”

“Em muốn từ ch-”

“Nếu là người khác được giao cho chức vụ này hẳn mọi người sẽ cảm thấy rất ghen tị, nhưng nếu đó là em, Shirley, thì mọi người sẽ thấy mừng cho em thôi! Vì em quá gầy đi mà!”

-ối, tôi đã không nói được hết câu. Ngoài ra thì việc này chẳng phải chuyện tốt lành gì đối với tôi cả, tôi nên làm gì với dòng chảy câu chuyện bỗng chốc đã trở nên đáng sợ này đây.

Cuối cùng thì đã lắng xuống, mãi tôi mới suy nghĩ được một chút. Và rồi đi đến kết luận rằng, tôi muốn cánh tay của mình được thả ra.

Tôi lặng lẽ nhìn Kaid vẫn còn đang nói gì đó với mấy người Samua.

Trong quá khứ, vì thấy anh ấy luôn bận lòng vì chiều cao của mình, tôi đã cố tình tránh đi những đôi giày cao gót và để những kiểu tóc uốn cao.

Nhìn anh với vóc dáng trưởng thành như bây giờ, tôi dường như không thể tin được những chuyện đã xảy ra. Đột nhiên quay lại mà chẳng nói chẳng rằng, tôi bắt gặp đôi mắt vàng kim của anh.

Thấy tôi vô tình chớp mắt, anh mỉm cười.

Dường như chỉ một chút, thực sự chỉ một chút thôi, tôi thấy hình ảnh Helt ở nơi đó, gương mặt tôi như cắt không còn một giọt máu.

.

.

.

.

“Trước mắt thì trên người ta chỉ còn chừng này thôi, cô thích vị nào?”

Nói rồi, anh ta mở bàn tay vừa thọc vào túi áo ra, để lộ những viên kẹo được bọc trong những chiếc gói xinh xắn, máu của tôi mới lưu thông trở lại.

Chớp mắt trước khung cảnh hoàn toàn không hợp chút nào với biệt danh Lang Lãnh Chúa kia, tôi lịch sự từ chối. Nhưng trong khi tôi vừa mở miệng ra để từ chối thì anh ta tự nhiên tự tiện ném chúng bỏ vô miệng tôi. Sẽ là vô lễ nếu nhổ chúng ra nên tôi chỉ có thể nhìn anh ta đầy trách móc.

Dù nhận được ánh mắt như vậy nhưng Kaid vẫn cười một cách vô tư như không có chuyện gì xảy ra cả.

.

.

Tôi không thể nhớ được lần cuối mình ăn đồ ngọt là khi nào nữa.

Vị ngọt đầu tiên tôi được nếm sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy có mùi của dâu tây.