Cứ như vậy, thời đại của gia tộc lãnh chúa xấu xa trước đây, những kẻ đã gây ra biết bao điều tàn khốc, đã chấm dứt.
Tuy vậy, có lẽ tội ác của họ vẫn sẽ không được dung thứ.
Vậy mà tôi, người phải chịu cái chết như một sự trừng phạt nặng nhất, đồng thời cũng như một sự giải thoát nhanh chóng nhất, lại mang theo ký ức đầu mình lìa khỏi cổ và tái sinh.
.
Tôi không rõ mình đã nhớ lại tất cả mọi chuyện từ khi nào. Nhưng kể từ khi bắt đầu nhận thức được thì tôi biết rằng mình đã bị xử trảm.
Tôi không biết liệu việc mình không có cha mẹ có phải là một sự trừng phạt hay không. Xung quanh tôi có rất nhiều trẻ mồ côi nên tôi đã cân nhắc việc mình đang ở cô nhi viện. Nhưng tại một nơi chỉ toàn những đứa trẻ như này, tôi tự hỏi liệu tôi có thực sự là cô nhi giống họ không?
Sự thật rằng việc tôi có ký ức từ kiếp trước khiến tôi trở nên khác biệt. Nếu đây là sự trừng phạt dành cho tôi, cha mẹ tôi có lẽ không tồn tại. Điều đó không có nghĩa là tôi muốn chối bỏ việc nghĩ rằng mình đã bị hỏ rơi.
Nếu tôi có cha mẹ, tôi có thể hiểu cho lý do họ vứt bỏ tôi. Dù sao thì, liệu họ thực sự có tồn tại chứ? Liệu tôi có thực sự được sinh ra từ một người phụ nữ?
Liệu tội ác của tôi có được tha thứ chỉ bằng một cái chết?
Phải chăng tôi được sinh từ cơn thịnh nộ và hận thù của người dân? Tôi đã thực lòng nghĩ như vậy.
.
.
Tôi là một đứa trẻ không biết cười. Một đứa trẻ không biết khóc.
Chắc chắn điều đó sẽ khiến mọi người cảm thấy ghê rợn. Nếu cha mẹ tôi có thực sự tồn tại trên thế giới này thì cũng chẳng có gì lạ nếu họ vứt bỏ tôi tại một nơi không có mái che vào một ngày mưa.
.
Chắc hẳn đây là một phần của hình phạt khi tôi lại được sinh ra một lần nữa trên mảnh đất mà khi trước gia tộc của tôi đã làm vô số những việc nhẫn tâm tàn độc. Mặc dù việc tôi bị bỏ rơi ở đây không có nghĩa là tôi cũng được sinh ra ở nơi này, nhưng kết cục thì tôi vẫn lớn lên tại vùng đất này, mang theo nỗi thù hận, những lời nguyền rủa vẫn chưa từng nguôi ngoai dành cho lãnh chúa trước đây cùng những lời ca tụng dành cho vị lãnh chúa hiện tại.
.
.
Kết quả của việc đó là tôi không tránh khỏi việc trở thành một đứa con gái không hoà đồng và đáng yêu chút nào trong mắt mọi người.
Tuy vậy, xin đừng trách móc tôi vì đã không thể nào ngờ được rằng mình sẽ quay lại dinh thự của vị lãnh chúa hiện tại để làm việc thông qua sự giúp đỡ của mẹ của đối thủ xứng tầm của người chồng được nghe qua lời một bà vợ nào đó mà một bà cụ quen biết được qua các buổi nói chuyện phiếm người tình cờ đi ngang qua người làm tại cửa hàng hoa và gây nên sự hứng thú với đồng nghiệp của em trai của người bạn chí thân của khách ruột của cửa hàng hay đến của cha mẹ ruột của người vợ của một người khách quen của người hàng xóm của người cháu của anh trai của một người thầy quen biết của người bạn của họ hàng cạnh ba toà nhà của nhà chồng của con dâu của em gái của viện trưởng.[note29628]
Tôi chỉ là một người xa lạ tầm thường, và trên hết, tôi còn chẳng có chút quan hệ gì với bất cứ ai trong số họ từ đầu. Chỉ là làm thế nào mà mấy mối quan hệ đó kéo xuống tới tận đây vậy. Mọi người, cứ thích quan tâm chuyện người khác như thế. Họ hẳn phải có một cuộc sống thảnh thơi nhàn rỗi. Tốt thật nhỉ. Tất cả là nhờ có vị lãnh chúa hiện tại. Nhưng tôi sẽ rất biết ơn nếu họ chịu tiết chế lại chút.
.
.
.
Ở trong gương, hình ảnh một cô gái khó coi với đôi mắt u ám, thân thể gầy gò như cành cây khô hiện lên.
Mặc dù đang là thời kỳ chớm nở của tuổi mười lăm, nhưng cô không cười.
Tôi đã nghĩ mình sẽ cảm thấy nực cười trước gương mặt lố bịch kia, nhưng khoé miệng tôi trong chiếc gương kia lại không hề nhúc nhích.
.
.
Ngôi nhà đã từng bị thiêu rụi của lãnh chúa nay đã được gây dựng lại, trông nó không còn giống như khi trước. Nếu để so sánh thì trước đây nó trông như một toà lâu đài vậy, còn ngôi nhà hiện tại thì hệt như một chiếc hộp. Nơi này khiến ta nghĩ rằng nó có thể dễ thương hơn một chút khi nhìn vào.
Khu vườn nơi tôi từng hái hoa cùng mẹ giờ đây đã trở thành nơi huấn luyện cho binh lính, còn đài phun nước nơi cha tôi tôi từng cõng tôi vòng quanh giờ đã trở thành nơi cho ngựa uống nước. Đã không còn chiếc ghế mà tôi vẫn thường ngồi trên đùi ông và được ông đọc sách tranh cho nghe, không còn bóng cây nơi tôi học đan len cùng bà. Giờ nơi đó chỉ còn mỗi gốc cây đã bị đốn hạ.
Vậy nhưng, khi lần đầu đến nơi này, trái tim tôi dường như không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Tất cả đều đã chấm dứt. Chúng tôi đã bị oán trách. Bị ghét bỏ và lên án nhân danh công lý. Đó là điều đúng đắn. Vốn dĩ các người chính là phe chính nghĩa. Còn chúng ta hiển nhiên là lũ quỷ mang tội ác không thể xóa bỏ.
.
Đã nhiều lần, nhiều lần bản thân tôi tự biết rằng mình không được tỏ ra quá nổi bật và khoe khoang.
Tôi không cần sống hạnh phúc. Không mong muốn điều gì cả. Cũng không cần bạn bè. Chỉ vì viện trưởng đã vừa khóc lóc vừa nói rằng ít nhất thì tôi hãy đợi đến năm mười sáu tuổi nên tôi sẽ chỉ ở đây thêm một năm nữa thôi và rồi dành phần cuối của cuộc đời mình để trở thành một nữ tu sĩ.
Đó là trách nhiệm của tôi với tư cách là thành viên cuối cùng còn sống sót của gia tộc đã vắt kiệt lãnh thổ và đẩy người dân vào chỗ chết.
.
.
.
.
Vậy mà, thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này.
Tôi ngước nhìn người đang cùng tôi núp dưới bóng râm và thở dài một hơi.
.
.
.
.
Mái tóc đen nhánh cùng đôi mắt màu vàng kim. Khi nghe rằng anh ta sẽ bước sang tuổi ba mươi năm tới, “Ha, quả nhiên”, tôi nghĩ. Ngay cả tuổi tác của anh ta cũng không phải sự thật. Cái gì mà nhỏ hơn tôi một tuổi cơ chứ. Giả vờ phiền muộn về chiều cao của mình, nhưng thật ra chẳng phải vóc dáng của anh là bình thường so với những cậu bé ở độ tuổi mười bốn sao.
Tôi không chỉ bị dắt mũi xung quanh bởi một người con trai nhỏ hơn mình một tuổi, mà thậm chí là bởi một cậu bé nhỏ hơn mình tận ba tuổi.
Nực cười hết sức.
.
.
Ở phía trước bụi cây mà chúng tôi đang trốn, một người hầu gái và quản gia đang cãi nhau.
“Cô có nhìn thấy chủ nhân không?”
“Chủ nhân? Không, ngài ấy không có tới đây. Mà này, anh không thấy Shirley đâu à?”
“Shirley?”
Nếu là lãnh chúa, thì anh ta đang ở ngay đây này, tôi thầm trả lời trong đầu.
Nhưng, nếu tôi to tiếng thì họ cũng sẽ tìm thấy tôi mất nên tôi chỉ yên lặng ngồi nghe.
Người quản gia nhướng bên lông mày sắc sảo lên.
“Hả? Ai vậy?”
“Cô gái mới được giao cho tôi phụ trách. Anh biết đó, là đứa nhóc gầy gò có mái tóc màu nâu ấy.”
“À, là con bé u ám đ...pu!”
Cái giẻ lau đang trên tay người hầu gái bay vèo đến đập thẳng vào mặt người quản gia.
“Cái quái gì vậy hả!?”
“Em ấy trông xanh xao như vậy là do đã không được ngủ đủ giấc, và em ấy chỉ gầy chẳng qua do không chịu ăn nhiều thôi, ngay cả quà vặt cũng không!”
“Tôi thừa nhận mình có hơi lỡ lời thật nhưng đừng có ném cái giẻ rách này vào mặt tôi như vậy!”
“Tôi mới dùng qua nó thôi mà!”
“Vậy còn tệ hơn!”
“Tôi đã lau dọn một chút trong lúc đang tiện đi tìm Shirley vậy nên nó chỉ vừa mới bẩn chút thôi!”
“Rửa sạch nó đi! Vả lại, tại sao cô lại đuổi theo con bé vậy! Bộ con bé trốn việc à!?”
“Xin lỗi đi! Em ấy thạo việc một cách hoàn hảo ấy chứ, đến mức mà anh sẽ chẳng thể tin được em ấy là người mới đâu! Do Shirley thành thạo như vậy nên em ấy đã nhanh chóng hoàn thành công việc, tôi tìm Shirley là vì em ấy trốn không đến buổi trà chiều lúc giờ nghỉ giải lao! Sáng nay em ấy đã chẳng ăn uống đàng hoàng được gì rồi mà!”
Thế rồi hai người họ vừa cãi nhau chí chóe vừa đi khuất dần. Có vẻ như họ vẫn tiếp tục tìm kiếm chúng tôi bất chấp cuộc cãi vã. Họ quả là một quản gia và hầu gái xuất sắc. Nhưng nếu có thể thì tôi hy vọng họ sẽ thể hiện sự xuất sắc ấy trên một lĩnh vực nào đó khác. Người bạn cùng phòng tên Jasmine đó có độ tuổi xêm xêm tôi nên cổ thường hay lo lắng cho tôi đủ thứ, nhưng đằng nào thì trong vòng một năm nữa tôi cũng sẽ rời đi nên tôi hy vọng cô ấy cứ việc mặc kệ tôi đi.
Nghĩ như vậy, tôi đứng dậy sau khi xác nhận rằng hai giọng nói kia đã biến mất, lùi lại năm bước…sáu bước, bảy bước, tôi lịch sự cúi đầu.
Tất nhiên là tôi đang hạ mình trước người đang ngồi dưới đất phía bên cạnh mình.
“Xin thứ lỗi.”
Mái tóc đen nhánh, đôi mắt thì rực rỡ ánh vàng kim cùng khuôn mặt sắc sảo tựa loài sói. Chiều cao mà anh từng than thở giờ đã tăng lên rất nhiều, ngay cả cơ thể từng hay bị trêu chọc là trông giống con gái cũng đã to lớn trưởng thành hơn, như thể quá khứ đó chưa từng tồn tại vậy,
và cả làn da trắng nõn không tì vết dưới dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành. Đây chính là vị lãnh chúa hiện tại của lãnh thổ Raius, Kaid Falua.
Trước sự cai trị độc địa của gia tộc lãnh chúa đời trước, anh đã cải thiện điều kiện sống của những người dân chịu ảnh hưởng từ sự khủng bố của nạn tham nhũng, quét sạch những kẻ ngư ông đắc lợi, và chỉ trong vòng mười lăm năm, vị lãnh chúa trẻ tuổi tài giỏi này đã biến lãnh thổ này trở thành một vùng đất có nền kinh tế và an ninh tốt nhất cả nước.
Gần đây, tôi đã trở thành người làm cho anh ta. Tôi không có bất mãn nào với công việc phải làm hầu gái này, nhưng chỉ là, việc cùng với anh ta, cho dù thế nào thì…...thật khó để nuốt trôi.
.
.
.
.
Kaid ngồi trực tiếp dưới đất, nhìn chằm chằm vào tôi, người vừa lùi tiếp ra sau thêm hai bước nữa. Mặc dù anh ta không có chút phong thái nào của một người lãnh đạo, nhưng cái người trông không giống người đứng đầu của một vùng đất đang ở ngay trước mặt tôi đây chính là thiên tài trăm năm mới có một ngưới, mà dù sao thì, cha của tôi, người đã dạy lễ nghi tôi lại chính là vị lãnh chúa tồi tệ nhất, vậy nên mấy thứ nề nếp này có ra sao cũng chẳng đáng quan trọng.
“Ta không nghĩ là mình nhận ra khuôn mặt của cô, ra vậy, cô hẳn là Shirley Hince?”
“...Vâng, tôi vừa mới vào làm tại đây ngày hôm trước.”
Anh ta vừa nói tên đầy đủ của mình.
Tôi đã định sẽ rời đi ngay sau đó nhưng thật không ngờ anh ta không những nhớ được tên của những người hầu gái cũ mà còn nắm chắc được tên của người mới tới. Quả là một vị lãnh chúa tuyệt vời. Một lãnh chúa mẫu mực.
Nhưng nghĩ như vậy cũng không giúp tôi khá hơn được là bao.
“Thật cảm ơn ngài vì đã cho tôi được làm việc tại một ngôi biệt thự tráng lệ như thế này dù cho tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi.”
“Nghe cô nói thế ta cũng thấy vui, nhưng...xem nào, có vẻ như chính sách của ta đã có vài sai sót chăng?
“Vâng?”
Tôi dự định sẽ cảm ơn anh ta rồi lặng lẽ rời đi, nhưng vì đột nhiên anh ta nói thứ gì đó khó hiểu nên tôi đã vô tình phát thành tiếng.
Kaid nhìn tôi một lượt từ trên xuống.
“Cô, đã nói rằng mình đến từ một cô nhi viện gần đây đúng chứ?”
“Vâng.”
“Cô gầy quá. Bộ cô đã sống trong môi trường thiếu thốn thức ăn à?”
Nhớ lại lúc tôi nhìn mình trong gương sáng nay, tay chân thì gầy khô xương, tóc khô xơ, môi thì nứt nẻ.
Tôi vội chỉnh trang lại bản thân.
:Không, không phải vậy. Nơi tôi ở dù chỉ là một trại trẻ mồ côi nhỏ ở vùng nông thôn, nhưng không chỉ đủ cái ăn, ngay cả vào mùa đông cũng có đủ chăn ấm và củi sưởi cho tất cả mọi người, tôi có cuộc sống khá thoải mái khi ở đó.”
Không chỉ các quan chức, mà cả dân làng và những người đến từ các thị trấn lân cận, tất nhiên là cả viện trưởng đều rất tốt. Không ai phải chịu sự đói khát hay run lẩy bẩy vì lạnh mà còn được đến trường học. Cho dù là trẻ mồ côi thì cũng không phải chịu sự bất tiện nào.
Việc hàng hóa và tiền bạc được cung cấp luôn rơi vào túi của các quan chức quý tộc chỉ còn là câu chuyện quá khứ từ thời cựu lãnh chúa cha ta mà thôi.
Tôi không muốn những người đã luôn đối xử tốt với tôi bị hiểu lầm chỉ bởi ngoại hình gầy yếu của tôi.
“Vậy thì, tại sao cô lại gầy như vậy? Ta cần được nghe lý do.”
Chỉ là một người hầu gái thôi thì việc gì phải bận tâm chuyện họ béo hay gầy cơ chứ, anh ta có thể cứ lờ đi được mà. Tôi thầm tặc lưỡi trong đầu. Trước đây khi tôi từng ngây thơ không biết tí gì về thế giới này, tôi đã không hề biết rằng hành động tặc lưỡi là hành vi xấu mang tính nhục mạ.
Vì giờ đã biết điều đó, tôi thở hắt ra một hơi và đan chặt các ngón tay trỏ vào ngón giữa. Đôi mắt của Kaid dường như mở to ra.
.
“Đó là bởi vì, tôi vẫn còn giữ được ký ức của kiếp trước.”
.
Lần này, trái ngược với hai con mắt vàng kim đang mở to kia, trong đôi mắt tôi chắc hẳn chỉ đang chứa một sự u ám đục ngầu.