Gia tộc của tôi đã được đức vua ban tặng cho một vùng thái ấp rộng lớn trong quá khứ.

Vùng đất này chính là phần thưởng cho những chiến công hiển hách của tổ tiên tôi. Tuy nhiên, không phải ở bất cứ thời đại nào thì các lãnh chúa cũng đều cai trị một cách nhân từ mà khiến cho thần dân của họ sống trong khổ cực và nước mắt. Đặc biệt là đến thời ông và cha tôi. Vì lòng tham và lối sống xa hoa của mình, họ bóc lột thần dân và khiến cho thái ấp nhanh chóng trở nên trơ trọi.

Đương nhiên, người dân cảm thấy bất mãn. Nhưng đáp lại họ lại là sự trừng phạt tàn khốc, ông và cha tôi đã cai trị vùng đất bằng nỗi khiếp sợ tột cùng.

Gia tộc của tôi đã bị gọi là lũ ác quỷ vô nhân đạo không có máu và nước mắt.

.

.

.

.

.

Vì vậy, kết cục này là một điều hiển nhiên sẽ xảy đến.

Tôi mơ hồ nhìn chăm chăm vào ngôi biệt thự đang nghi ngút khói.

Ngôi biệt thự đẹp như một tòa lâu đài đang rực cháy. Khi tôi nhìn xuống, một khu vườn đẹp đẽ, nơi này đã được chăm sóc bởi rất nhiều thợ làm vườn bởi họ thường xuyên bị thay thế ngay khi nghe mẹ tôi đề cập rằng bà không thích màu sắc của khu vườn, bằng một sự tận tâm… không, bằng ý chí không muốn bị tàn sát, chúng đang bốc cháy trong làn khói trắng hòa với làn khói đen kịt.

Bông hoa mà tôi đã trồng trước đây, tôi đã định sẽ tặng nó cho cậu ấy, vẫn chưa kịp hé nở. Thật đau lòng khi biết rằng bông hoa đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ nở rộ lần nào nữa. Bởi vì một kẻ như tôi đã trồng nó ở trong khu vườn này, nên hạt giống đó sẽ không bao giờ nở hoa và tàn úa.

.

.

Với hai cánh tay bị còng sau lưng cùng đầu gối đang quỳ dưới đất, ngay trước mắt tôi là cái đầu của cha và mẹ, người mà đã gọi chính người dân của họ là những con lợn. Ông bà của tôi thì tự nhốt mình dưới hầm và bị thiêu đốt bởi đám cháy. Khi tôi gục đầu xuống, cảnh vật như thay đổi. Dù sao thì, không chỉ trước mắt tôi là thi thể của cha mẹ, ngay cả khi tôi cúi gằm xuống, chỉ có những khuôn mặt đầy thù hận và phẫn uất đang bao quanh tôi ngoài đó.

.

.

Một vài người lính bước tới phía trước tôi.

Đứng giữa họ có một người mặc trang phục khác biệt trông có vẻ là người quan trọng của phía quân nổi dậy…...không, của quân cách mạng. Cậu ta nhẹ lau đi vết máu trên má, đó chắc chắn là máu của người nào đó mà tôi quen biết, và rồi nói chuyện với người đứng ngay cạnh tôi.

“Chúng tôi xin lỗi vì đã để ngài phải chịu khổ nhục trong suốt khoảng thời gian qua.”

Mái tóc được buộc cẩn thận mới sáng nay của tôi bị bung ra, một vài sợi che đi tầm nhìn của tôi. Tôi đã ước rằng thật tốt nếu chẳng thể nhìn được gì khi bị tóc và làn khói che khất.

Tuy nhiên, mong ước đó đã không thành hiện thực.

“Không, các ngươi mới vất vả hơn ta.”

Cho dù trái tim đáng thương như đang quặn chặt lại của tôi dường như không còn đập từng nhịp, nhưng nó vẫn phản hồi lại giọng nói đó.

“Thưa ngài, chẳng lý gì phải bắt ngài hạ mình trở thành con chó của bọn chúng cả.”

“Đừng nói vậy. Chỉ là do chúng ta chẳng còn ai ở độ tuổi phù hợp cả chẳng phải sao.”

“Đúng là vậy…...nhưng chỉ nghĩ đến chuyện ngài Kaid liều mình vì chúng tôi mà chúng tôi không sao yên tâm được cả.”

Người đàn ông kia nhìn cậu ta bằng giọng nói đầy đắng cay.

Cậu ta tên là Helt. Nhỏ hơn tôi một năm, tức mười sáu tuổi. Một cậu bé với mái tóc màu nâu và đôi mắt vàng tuyệt đẹp.

Mẹ đã nhận nuôi cậu vì nghĩ cậu có khuôn mặt rất đẹp. Trong suốt hai năm làm việc, cậu chưa từng có ý kiến gì về công việc được giao và luôn nhận việc với nụ cười trên môi. Mọi người đều thích cậu ấy. So với vô số những người hầu thường xuyên bị thay thế thì cậu vẫn còn rất trẻ, trong suốt hai năm, cậu chưa từng làm mất lòng bất cứ ai.

Tuy nhiên, chắc chắn mọi thứ không hề như vậy. Tôi cười nhạt.

Bởi vì cái người đã gọi mình là Kaid, tôi thậm chí còn không hề biết độ tuổi thực sự của cậu.

Tôi đoán mọi thứ tôi biết về cậu ta đều chỉ là giả dối.

Cái sự thật rằng cậu ta luôn phiền lòng vì chiều cao của mình, cười ngượng ngùng với chiếc mũi dính đầy bồ hóng[note29747] vì lau ống khói, yêu thích động vật, đỏ mặt khi nhận được một bông hoa từ một cô gái ở thị trấn, tỏ ra nhút nhát và tốt bụng vì không nỡ giết hại một con bọ, cố hết sức để pha cho tôi tách trà ấm mà cậu đã mua từ kì nghỉ mỗi khi tôi mất ngủ.

.

.

Ngay cả việc trở thành người yêu tôi.

.

.

Tất cả đều là dối trá.

.

.

.

Trong khi quỳ gối, tôi lặng lẽ tránh khỏi ánh mắt của Helt, người đang an ủi mọi người xung quanh cậu ấy.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc dựa vào những bức tường đá lạnh lẽo của phòng giam và ngồi xuống chiếc giường tồi tàn trông như thể nó sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, thứ mà lần đầu tiên tôi thấy trong đời. Đã bao nhiêu tiếng trôi qua? Đã đằng đẵng bao nhiêu ngày? Tôi biết đĩa thức ăn kia đã được đem tới cho tôi nhiều lần. Nhưng tôi không rõ là bao nhiêu vì tôi không đếm số lần nó được mang tới.

Cũng chẳng quan trọng. Việc này không có ý nghĩa gì cả.

.

.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân. Chúng dừng lại trước cửa phòng giam của tôi.

Tôi biết cậu ta sẽ tới. Thật tốt khi tôi có thể nói như vậy.

Trong khi cúi đầu, tôi tự cười bản thân mình.

Helt sẽ tới. Tôi có thể khẳng định điều đó. Nhưng tôi còn chẳng biết Helt mà tôi biết giờ đang ở đâu nữa, vậy nên tôi không thể dự đoán được cậu ta sẽ làm gì.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên với mái tóc rối bù.

Trông nó như một bầu trời đêm vậy. Mái tóc đen với đôi mắt vàng. Ngay cả màu sắc của nó cũng là sự dối trá? Tôi chẳng còn tí sức lực nào để tự chế nhạo bản thân nữa.

“.........Tiểu thư của tôi.”

Tôi yêu giọng nói bình tĩnh và ôn hoà của cậu ấy. Tôi yêu cả sự tốt bụng và dịu dàng của cậu.

Nhưng tôi không muốn nghe chúng, một lần nào nữa.

.

.

.

“Ngài cần gì ở ta sao, thưa tân lãnh chúa. Ngài tới đây để chế nhạo người phụ nữ ngu ngốc đã tự hủy hoại bản thân vì quá u mê người con trai trẻ tuổi hơn mình sao?”

“Tiểu thư.”

“Xin đừng trêu đùa ta như vậy nữa. Các người đã nói điều này rất nhiều lần, đúng chứ? Ta quả là một đứa ngốc chỉ biết sống trong nhung lụa. Ngài còn mong muốn gì hơn từ ở ả đàn bà đáng thương đã tự hủy hoại bản thân vì quá say đắm mối tình đầu chớm nở muộn màng này. Lâu đài ư? Không còn nữa. Hay y phục chăng? Cũng không còn. Trang sức? Cũng không. Gia đình chăng? Chẳng còn lại gì nữa. Hay là người yêu ta? Vốn đã không tồn tại.”

“Tiểu thư.”

“Hay là ngài cần những bằng chứng về tham nhũng của cha ta? Ngay từ đầu ta đã chả biết gì cả. Đó là lý do vì sao ngài đã tốn tận hai năm trời.”

“Tiểu thư!”

Tôi ngừng miệng khi nghe tiếng hét cùng âm thanh nắm lấy thanh sắt của cậu ta.

“Tiểu thư, nàng không biết gì về những chuyện đã diễn ra cả. Nàng không hề làm điều gì sai trái. Nàng chỉ đơn thuần sống trong cái lâu đài ấy mà thôi. Đó là tất cả những gì nàng cần phải nói. Tại sao nàng không chịu ra đó và nói sự thật. Tại sao nàng phải thú nhận những tội lỗi mà nàng chẳng hề gây ra. Ta không thể xoa dịu những người dân ngoài kia với tình trạng này.”

“Ta biết rằng hàng tuần ông của ta đã vung tay mua những bức họa đắt giá. Ta biết rằng cha của ta đã lại mua vô số những mảnh đất. Ta biết hàng tuần bà của ta đều mua hằng hà các loại trang sức xa xỉ. Ta biết hàng tuần mẹ của ta đều vứt tiền cho những bộ ý phục xa hoa lộng lẫy. Ta biết việc các thợ làm vườn đôi khi lại bị thay thế. Ta biết việc những người hầu[note29592] thỉnh thoảng lại bị thay đổi. Suốt mười bảy năm qua ta chỉ đơn giản hưởng thụ tất cả những gì họ cho ta mà chẳng hề mảy may suy nghĩ ý nghĩa đằng sau chúng. Chẳng phải nhiêu đó cũng đủ khiến ta trở thành kẻ tội đồ rồi hay sao?”

Gia tộc lãnh chúa còn tồi tệ hơn cả những con thú vô tâm. Đó là những gì mọi người đã nói. Điều đó hẳn là sự thật.

Với tư cách là một kẻ lãnh đạo, tư cách một con người, cho dù là đàn ông, phụ nữ, người trưởng thành. Bất kể là cái nào thì ta đều là lũ tệ hại nhất.

Nhưng chúng tôi vẫn là một gia đình.

Họ là cha tôi, mẹ tôi, ông tôi, bà tôi. Họ chẳng phải ác quỷ hay lũ súc vật, đối với tôi họ chỉ là những người bình thường.

Tôi cũng phải có một phần trách nhiệm vì đã chẳng hề khuyên ngăn hay tác động gì tới họ. Nếu việc tôi được có một cuộc sống xa hoa chính bắt nguồn từ những tội ác của họ mà không phải là một tội lỗi, thì như nào mới đáng bị gọi là tội đồ đây. Từ quan điểm rằng tôi được sinh ra từ tội ác của họ thì bản thân tôi cũng chính là một tội nhân tàn ác.

“Vả lại, ngay cả khi ta có nói vậy đi chăng nữa, điều gì sẽ xảy ra? Lẽ nào ngài đang nói rằng ngài sẽ dễ dàng để ta đi vô điều kiện? Hay ngài đang nói rằng ngài sẽ đem toàn bộ biệt thự, khu vườn, gia đình của tai, mọi thứ của ta trở lại? Ha, thật hào sảng làm sao.”

“Ta sẽ để nàng sống trong một tu viện trên núi. Có thể nàng sẽ không bao giờ được quay lại nơi này, nhưng nàng sẽ được sống.”

“Ngài muốn ta tiếp tục sống một mình lay lắt trong tủi nhục à, quả là một con người tàn nhẫn mà.”

“......Ta chỉ đơn giản mong muốn được thấy nàng còn sống.”

Tôi phá lên cười. Tôi đã chỉ định nở nụ cười nhẹ chút, nhưng nó dần biến dạng trở nên xấu xí.

.

.

“Dối trá.”

.

.

Vẻ mặt của cậu ấy đơ ra. Thật là một khuôn mặt buồn cười.

Nhưng thứ thú vị nhất.

“Chắc hẳn là ngài thấy cảnh tượng này nực cười lắm. Khi thấy trái tim người con gái đã đập liên hồi và vui sướng xiết bao chỉ vì nụ cười của ngài. Nghĩ lại thì, chiếc khăn tay vụng về mà ta đã nỗ lực thêu tặng ngài, ta chưa từng nhìn thấy ngài sử dụng nó. Có lẽ ngài đã vứt nó ngay cái ngày ngài nhận được nó từ ta chăng. Ta thậm chí đã từng cố gắng nướng bánh, việc mà ta chưa từng làm trước đây. Mặc dù ngài đã nhận được chúng, nhưng liệu có chăng ngài đã ném chúng cho lợn ăn? Và ta đã cố tình trồng những bông hoa sao cho chúng sẽ nở vào ngày sinh nhật ngài. Có lẽ giờ tất cả đều chỉ còn là tro bụi. Thật nhẹ nhõm làm sao khi ngài không cần ép buộc phải nhận chúng từ người phụ nữ như ta.”

Cậu ấy không nói một lời nào mà chỉ cúi đầu với khuôn mặt nực cười đó, và kể cả khi ngẩng đầu lên, gương mặt cậu cũng chẳng mang chút chút xúc cảm nào.

“Ta đã từng phải gắng sức lắng nghe những bài giảng mà ta ngán ngẩm chỉ để có thêm thời gian trò chuyện cùng ngài. Cho dù đối với ngài thì những cuộc trò chuyện đó đơn thuần chỉ là công việc nội gián, nhưng ta đã rất cố gắng, đúng chứ? Vì ta thậm chí còn cố hoàn thành bài tập đến tận tối khuya……Ta đã nỗ lực học kinh doanh, mặc dù ta chẳng giỏi nó chút nào, chỉ để có thể được ở bên cạnh ngài cho dù có phải bỏ nhà ra đi. Ta thậm chí còn bí mật học cả nấu ăn, giặt giũ và dọn dẹp. Lúc đó ngài đã tỏ ra lo lắng cho đôi tay đầy những vết trầy xước của ta, nhưng ta tự hỏi liệu ngài có thực sự quan tâm. Hay ngài chỉ nghĩ rằng điều này sẽ giúp lấy lòng được ta? Ngài hẳn phải thấy tiếc vì sao ta không bị thương nhiều hơn nữa. Liệu ngài có phá lên cười nếu một ngón tay của ta bị cắt đứt không nhỉ?”

Aa, thật là một người phụ nữ nực cười và đáng khinh.

Cô ta còn mang một bộ não còn ngu ngốc và tệ hại hơn cả một con súc vật.

“Ta chắc mình sẽ không trở thành một nguồn rắc rối nếu ngài cho ta một cái chết nhanh gọn. Không phải đó là điều mà ngài mong muốn ư? Hãy để ta được nghe lời khen ngợi từ ngài.”

Hỡi người yêu dấu.

Khi tôi buông ra những lời đó và cười khúc khích, cậu ấy như nuốt vào thứ gì đó. Và rồi khi đôi môi đang khép chặt ấy hé dần, đã chẳng còn gì nữa.

“......Vậy đó là điều mà nàng đã chọn sao.”

Tôi mỉm cười như một lời đáp trả, ngay phút giây ấy tôi cũng đã xóa đi hình bóng của cậu, một người dường như chưa từng tồn tại ngay từ đầu, đã không còn có thể quay đầu trở lại.

.

.

.

.

.

.

.

Bị ném bởi các hòn đá sỏi.

Bị ném bởi những lời chửi rủa.

Bị ném bởi những lời công kích đòi sự công bằng.

Trong hoàn cảnh như vậy, tôi cúi đầu bước đi trên đường cùng chiếc khung kiềng gỗ trên tay. Và rồi ngẩng mặt lên khi đã tới đài xử trảm.

Thị trấn này có nhiều người thế này sao.

Tôi hiếm khi được đi dạo bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng khi tôi ra ngoài mua sắm của cha mẹ, nơi này đã rất yên tĩnh. Giờ nghĩ lại thì có lẽ hẳn là do mọi người đã phải trốn chạy và ẩn nấp để tránh dính vào rắc rối không cần thiết rồi bị giết chỉ vì ý muốn nhất thời của họ.

Không như thị trấn lạnh lẽo ám mùi tang thương khi trước, giờ đây một sức nóng khác như dâng trào.

Mọi sự hận thù đang đổ dồn vào tôi.

Một người lính đã ép tôi quỳ xuống. Mái tóc xõa dài của tôi bị túm ngược lại để đẩy tôi về phía trước.

Mọi người đang la hét với cơn thịnh nộ dữ dội từ cổ họng của họ. Nhưng đối với tôi nó chỉ là một đống lộn xộn và không thể nghe được rõ ràng.

“Cửa hàng của ta đã bị tịch thu!”

“Giết!”

“Chúng ta còn chẳng thể kinh doanh một cách đường hoàng!”

“Giết!”

“Chồng tôi đã bị chúng giết hại chỉ vì đã cố nộp đơn khiếu nại lên đức vua!”

“Giết!”

“Trả lại mảnh đất kế thừa từ tổ tiên của các người đây!”

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Tôi chỉ có thể nghe được những lời đó vang vọng từ đây.

Vô vàn những lời rủa xả tràn ra từ miệng người dân.

Tôi không biết tất cả những điều đó đều là tội lỗi của gia đình tôi, hay chỉ là những điều xui xẻo họ gặp phải.

Đầu tiên là, cặp vợ chồng thợ mũ, con gái của hai người không trở về nhà là do cô ta đã bỏ trốn cùng một họa sĩ du mục.

Kể cả vậy, nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cho dù có mười hai hay hai mươi tội lỗi được gán thêm cho tôi đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Tôi đã phạm phải quá nhiều tội lỗi.

.

.

Hơi di chuyển ánh mắt của mình, tôi hướng về con người đang ngồi ở bục đặc biệt trên cao kia. Mái tóc đen cùng đôi mắt màu vàng. Cho dù thứ duy nhất không thay đổi là con mắt đó thì ngay cả một cô ấm như tôi cũng không thể tỏ ra lạc quan vô tư như vậy được.

Thứ ánh sáng dịu dàng và nhẹ nhàng mà tôi yêu đã không còn ẩn chứa trong đối mắt đó nữa, tôi nhìn vào nó và nhếch khóe miệng.

.

.

“Lũ ngu xuẩn!”

.

.

Tôi chưa từng hét lớn như thế này trước đây, vậy nên tôi đã lo không biết liệu âm thanh phát ra có ổn không.

Tuy nhiên, giọng nói của tôi đã không bị run và có thể nâng tông cao hơn những gì tôi mong đợi.

“Lũ sâu bọ hèn kém các người dám chạm vào ta sao! Đó là vinh hạnh của các ngươi khi được vắt kiệt tiền để phục vụ cho ta! Các ngươi không thấy xấu hổ khi được vinh dự phục vụ cho một người xinh đẹp và cao quý như ta mà vẫn cảm thấy bất mãn ư! Các ngươi nghĩ là ai đã nhân từ cho các người được sống trên lãnh thổ này! Lũ côn trùng ngu si các ngươi chỉ đáng sống để phục vụ cho ta mà thôi! Nào, giờ hãy giết tên xấc xược này và giải cứu ta ngay lập tức! Mụ già xấu xí đằng đó! Đến đây! Ta cho ngươi vinh dự được phục vụ cho ta! Gã đàn ông đằng kia! Mau chuẩn bị xe ngựa cho ta! Không phải cái thứ tồi tệ mà ngươi có thể sử dụng! Phải là cỗ xe tốt nhất mà cha ta đã cho thuê người thợ thủ công hoàng gia làm vào ngày sinh nhật của ta! Ngoài ra, ta bắt đầu đói rồi, mau chuẩn bị thứ gì đó cho ta. Các ngươi nên biết đó không phải là thứ cám lợn mà các người vẫn thường nhét vào mồm. Hãy chuẩn bị một bữa ăn đúng nghĩa dành cho con người dâng tới ta.”

Đá sỏi, lời chửi rủa, sự hận thù.

Gậy gộc, nỗi kinh ngạc, sự hân hoan.

“Các người, nhanh lên nào! Ta đang ra lệnh cho các ngươi đó!”

Ở rìa tầm nhìn của người con trai đó, nơi mà vô số những thứ khác nhau bị ném đến, cánh tay phải của cậu, vị lãnh chúa mới mà mọi người đều thực sự mong muốn, vung xuống.

.

.

.

.

.

Và rồi mọi chuyện cứ vậy mà kết thúc, chàng và ta.

Người chưa từng tồn tại, cùng ta.

.

.

.

.

Nơi trái tim đáng nhẽ đã đóng băng lại nhói lên đau đớn hơn cả, quả là một người phụ nữ ngu ngốc.