Chúng tôi đi theo Lee Jihye tiến vào Ga Chungmuro. Yoo Sangah quay sang nhìn những cánh cửa kính đã vỡ tan tành ngay trước lối ra vào nhà ga và nói.

"...Nơi này có vẻ đã từng rất hỗn loạn."

Khi chúng tôi từ dưới đường ray của tuyến số 3 bước lên thì thấy có vài người đang ngồi ở gần đó.

[Bạn đã tới Ga Chungmuro.]

[Hiện giờ khu vực này đã bắt đầu tiến hành Kịch bản Chính thứ ba.]

[Kênh #GIR-8761 đang hoạt động.]

[Kênh #BIR-3642 đang hoạt động.]

Số lượng kênh dokkaebi bỗng dưng tăng hẳn lên, quy mô của Kịch bản cũng bắt đầu mở rộng hơn trước rất nhiều. Từ giờ trở đi, chắc có lẽ Bihyung ngờ nghệch của chúng ta sẽ phải trải qua quãng thời gian khá khó nhằn đây.

Vài người đàn ông trung niên vừa nhìn thấy chúng tôi đang đi đến gần, đã ngay lập tức ra vẻ thân thiện, vẫy tay chào hỏi.

"Ồ hố, nhóc Samurai kìa. Lại mang người mới tới đây nữa à?"

"Ờ."

Samurai cơ đấy. Tôi đoán họ chỉ dám gọi Lee Jihye như thế khi chưa biết Chòm sao Bảo hộ của cô nhóc là ai mà thôi. Không sớm thì muộn, họ chắc chắn sẽ bị trừng phạt vì cái tội vạ miệng của mình. Nói đoạn, Lee Jihye nhăn mặt khó chịu.

"Mấy chú lại uống rượu tiếp hả!?"

"Hahahaha, thế giới thành ra thế này rồi, không bầu bạn với rượu thì làm gì được cho đời chứ?"

Bọn họ trông có vẻ đang rất thoải mái thư thái, trông không hề giống như người đang phải hứng chịu thảm họa ngày tận thế chút nào. Để ý kĩ thì tôi thấy họ còn mặc đồng phục quân đội nữa. Thảo nào lại cư xử như vậy. Hoàn toàn khác hẳn so với Ga Gumho.

Giờ đây mọi chuyện mới bắt đầu đây này.

"Nhưng bạn nhóc vừa từ đường hầm trở ra à? Ngon đòn...Chắc mọi người có nhiều xu lắm nhỉ?"

Một ông chú trung niên đột nhiên quay sang Yoo Sangah.

"Ô, cô em trẻ đẹp đằng kia ơi, tên gì thế? Có muốn thuê phòng không, anh lấy giá rẻ cho?"

"...P-Phòng?"

"Haha, chắc em không biết nơi này vận hành thế nào rồi? Ở đây, nh--."

Lee Jihye gằn giọng, cắt ngang lời của người nọ.

"Này chú, đừng hòng lừa phỉnh họ nữa, có gì hay đâu."

"Ờ hớ, đằng nào cũng biết thôi mà. Với cả biết rồi thì mới sống sót được chứ..."

"Nếu không muốn bị đánh thì mau biến đi."

Ông chú trung niên kia tái mặt trước lời cảnh cáo của Lee Jihye.

"Này này...thanh niên thời nay thật là..."

Xoẹt.

"Anh Kang. Thôi, kệ bọn nó đi."

Người nọ còn chậc lưỡi thêm mấy lần nữa rồi mới chịu quay đi, cùng đồng bọn tiến về hướng đường trung chuyển số 4. Lee Jihye dõi theo bóng lưng bọn họ khuất dần rồi mới tra kiếm vào bao.

"Tôi chỉ đưa mấy người được đến đây thôi. Còn đâu thì tự lo lấy. Tôi không phải bảo mẫu mà phải trông chừng mấy người."

Cũng lớn lối quá nhỉ, con nhóc này.

Tôi nhìn lướt qua khắp chung quanh một lượt. Ga Chungmuro. Địa điểm diễn ra Kịch bản Chính thứ ba, nơi mà con người ta áp đặt hàng tá những điều luật quái đản và dị hợm lên nhau.

"C-Chết tiệt! Mày mà dám tới gần thì tao không nương tay đâu..."

Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng ở ngay giữa trung tâm tuyến đường sắt số ba, tay cầm con dao vung vẩy, tỏ ý đe dọa, dù chúng tôi còn chưa kịp làm gì.

Dưới chân anh ta là một viên gạch lớn khoảng 3.3 mét vuông, hắt lên một thứ ánh sáng màu xanh lá nhàn nhạt. Yoo Sangah lo lắng hỏi. "...Sao người đó lại làm vậy?"

"Tôi không biết."

Tất nhiên là tôi biết, nhưng nói ra cũng chẳng ích gì, và tôi cũng không có lí do để mà làm thế. Quanh đây có rất nhiều người giống với anh chàng kia, cũng đứng trên gạch phát ra ánh sáng xanh, cũng vung vẩy con dao lung tung, cũng đe dọa hằn học. Khác hẳn so với hội nhóm của mấy ông chú trung niên ban nãy, thì nét mặt họ chỉ toàn là tuyệt vọng và mệt mỏi. Tôi đánh giá họ một chút rồi hỏi Lee Jihye.

"Yoo Junghuyk còn ở ga không?"

Lee Jihye đang định rời đi, nhưng ngay khi vừa nghe tôi nhắc đến 'Yoo Junghuyk' thì đã ngay lập tức quay ngoắt lại. Trong cô nhóc cảnh giác và thận trọng thấy rõ.

"...Chú là ai?"

Chưa gì Yoo Junghuyk đã làm hư đứa trẻ này rồi.

Thôi thì, tôi cũng có thể hiểu tại sao hắn lại vậy. Dù có lục tung cả Nam Hàn này lên cũng khó lòng tìm được một Chòm sao tầm cỡ như Hải thượng Chiến Thần. Đổi lại nếu là tôi, tôi nhất định cũng sẽ tìm kiếm và chiêu mộ Lee Jihye ngay khi vừa đặt chân tới Ga Chungmuro. Chắc chắn là như vậy. Giờ thì--.

"Tôi là chiến hữu của Yoo Junghuyk, kẻ đã sống sót trở về để được gặp lại hắn."

"...Chiến hữu!? Nghe khó tin quá vậy!"

Lee Jihye nhìn chằm chằm vào người tôi với ánh mắt nghi ngờ. Tôi nhún vai rồi mặt dày nói bằng giọng trơ trẽn.

"Cứ báo lại đi, hắn sẽ hiểu ngay thôi. Thế Yoo Junghuyk đang ở đâu?"

"...Hiện giờ sư phụ đang không có ở đây."

"Vậy à? Thế thì khó rồi. Đang có chuyện cần bàn mà lại..."

Nét mặt của Lee Jihye bỗng chốc trở nên nhăn nhó.

À, tôi biết cô nhóc nghĩ gì về Yoo Junghuyk chứ. Lại còn sư phụ này nọ nữa...Giờ mà muốn kéo Lee Jihye về phe mình cũng sẽ khó nhọc lắm đây.

Đoạn, Lee Jihye lớn tiếng gọi một cậu trai đang ngồi bó gối ở trong góc ra.

"Êi, tên kia!"

"Ể!? Vâng, vâng!"

"Để ý mấy người này! Tôi đi tìm Sư phụ chút."

Cậu trai nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu.

"...Họ là ai thế?"

"Chẳng biết. Bạn của Sư phụ chăng?"

Lee Jihye vừa dứt lời, mọi người xung quanh ngay lập tức trố mắt ra săm soi chúng tôi. Vẻ mặt trông vừa thích thú vừa kính sợ. Thể loại biểu cảm gì thế này?

"...Bạn của anh Yoo Junghuyk sao?"

Cậu trai nghe thấy thế liền chạy ào tới chỗ chúng tôi đang đứng. Nhìn sơ qua thì chắc tuổi cũng ngang ngang với Lee Jihye, tầm đấy thì phải.

"Chú thật sự là bạn của của anh Yoo Junghuyk sao!?"

Nhìn xuống đôi mắt lấp lánh kia, tôi có cảm giác như mình không thể nói dối cậu trai này được vậy. Ít nhất thì, nếu tôi là một người bình thường thì sẽ vậy.

"Bạn tốt luôn ấy chứ."

Gần đây, dường như tôi đã không còn là một người bình thường nữa vậy. Chắc thế, chỉ là 'dường như' thôi mà.

* * *

Vừa phải chăm sóc cho Jung Heewon đang bất tỉnh không biết trời trăng gì, tôi vừa ngồi nghe cậu trai kia kể về tình hình Ga Chungmuro này. Xem ra là ngoài Lee Jihye ra, thì tên Yoo Junghuyk lại có thêm một tín đồ khác nữa rồi.

"...Sau đó, chúng tôi đã quyết định sẽ đi theo anh Yoo Junguyk. Anh có đang nghe không đấy?"

"Có."

Tất nhiên là không, tôi cũng chỉ nghe câu được câu chăng. Sử thi anh hùng của một Yoo Junghyuk tâm thần chẳng có vẻ gì là hấp dẫn được tôi cả.

Tóm gọn lại thì sẽ là thế này:

"Ba ngày trước, Yoo Junghuyk xuất hiện và cứu nhóm các cậu, trong đó có cả Lee Jihye, khỏi lũ quái vật. Phải chưa?"

Cậu trai thấy tôi hờ hững như vậy thì bất mãn ra mặt.

"Ưư, chuyện đâu có đơn giản như vậy...'

Chắc là phải thần tượng Yoo Junghuyk lắm đây, mà hắn đã tiêm nhiễm thứ gì vào đầu cậu ta thế nhỉ?

Ngẫm lại thì, ngay giữa ranh giới của sự sống và cái chết, đột nhiên một ai đó với sức mạnh vô địch xuất hiện và giải cứu tất cả khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc, họ không đi theo Yoo Junghuyk sau từng ấy việc mới là lạ.

Nhưng cậu ta đâu có biết. Rằng mình sống sót không phải vì Yoo Junghuyk tốt bụng hay nghĩa hiệp, mà là do lúc đó cậu ta may mắn ở cùng Lee Jihye cơ chứ.

"Tôi có vài thắc mắc. Cậu giải đáp cho tôi được không?"

Lee Huynsung đột nhiên lịch sự giơ tay lên hỏi, còn tôi thì vẫn mắc kẹt với những suy nghĩ vẫn còn ngổn ngang của mình.

"V-Vâng. Mời anh."

"Ở đây, đồ ăn được phân phát tới tay mọi người như thế nào vậy?"

"Ơ thì, nói thế này thì có hơi xấu hổ...một vài người, trong đó có tôi, đều là dựa vào chị Jihye cả. Chị ấy sẽ đi săn quái và nhờ anh Yoo Jonghuyk nấu lên...

Chẳng biết Lee Huynsung lấy giấy bút ra đầy đủ từ lúc nào. Anh lắng nghe chăm chú rồi cặm cụi ghi chú lại tất cả. Đúng là con nhà lính có khác.

"Vậy nước uống thì sao?"

"Chúng tôi sẽ dùng đồ ăn hoặc xu vàng đem đi trao đổi với 'Liên đoàn Địa chủ' ở trên tầng kia."

"...Liên đoàn Địa chủ!?"

Ngay lập tức, tôi ngồi thẳng lưng dậy. Mọi chuyện bắt đầu thú vị hơn rồi đấy. Cậu trai nọ hơi ngần ngại một chút, nhưng rồi cũng cố giải thích cho chúng tôi.

"Địa chủ...là những người sở hữu đất tư ở khu vực Chungmuro này. Họ cùng tập trung lại với nhau ở phía trên tầng kia, nên chúng tôi gọi họ là Liên đoàn Địa chủ."

Liên đoàn Địa chủ của Ga Chungmuro. Đó chính là cái tên đã xuất hiện nhiều lần trong tiểu thuyết Cách Sinh tồn.

"Họ là kiểu người thế nào vậy?"

"Ư-Ừm, nói thế nào nhỉ..."

Thực ra, tôi cũng không nhất thiết phải hỏi như vậy cho lắm. Theo như dự định của tôi, có lẽ rằng, một trong 'Thập Ác' đang trú lại tại Chungmuro này.

"Họ chỉ đơn giản là địa chủ thôi."

Xét lại thì đó là một câu trả lời rất đúng trọng tâm. Chỉ là địa chủ thôi à? Địa chủ và tô thuế. Hai khái niệm đó chưa bao giờ tách rời nhau. Đúng lúc đó, Lee Gilyoung bấy giờ vẫn im thin thít bỗng nhiên lên tiếng.

"Anh ơi."

"Ừ, sao thế?"

"Em muốn đi vệ sinh."

"Có gấp không?"

"Có ạ."

Căn giờ kiểu này thì đúng là không ngờ đến thật. Sao tôi thấy bầu không khí cứ khó xử thế nào ấy nhỉ, tuy còn nhỏ nhưng bình thường Lee Gilyoung đâu thuộc dạng sẽ nói câu này. Tôi ngước lên thì thấy Lee Gilyoung đang đứng ngay cạnh Yoo Sangah mặt đỏ bừng bừng.

"...Ừm, này, chị đi cùng được không?"

Chính khoảnh khắc đó, khung cảnh Yoo Sangah và Jung Heewon thì thầm to nhỏ về chuyện ấy ở Ga Yaksu chợt ùa về trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ là mình hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi. Chắc không phải Yoo Sangah chủ động nhờ đâu, mà là thằng nhóc Lee Gilyoung này rất tinh ý đấy chứ.

Cậu trai nọ nghe được chúng tôi thì mách nước.

"Nhà vệ sinh ở trên tầng hai, nhưng muốn tới được đó cũng không dễ."

"...Có chuyện gì sao?"

"Vâng. Tốt nhất là anh nên đi xem trực tiếp thì hơn...Để tôi dẫn đường cho."

"Vậy đi thôi."

Tôi không chần chừ mà đáp lại ngay. Tất nhiên là không phải vì tôi cũng muốn đi vệ sinh rồi. Tôi cần phải lên đó và xác nhận lại vài vấn đề.

Xem ra, động thái của Yoo Junghuyk dạo gần đây khác hẳn so với 'Hồi quy giả Lượt thứ ba" mà tôi đã biết trước đó. Nếu là thế, thì tôi buộc phải nhanh chóng thu hẹp lại khoảng cách giữa tôi và hắn ta ngay lập tức.

Một lát sau, tôi cùng thành viên trong nhóm của mình đã tới được tầng trên, tất nhiên là có mang theo cả Jung Heewon vẫn còn chưa tỉnh lại theo nữa.

"Ái chà chà, tao nghe nói có người mới, hóa ra là thật này. Tới xem phòng đấy hả?"

Một người đàn ông tầm khoảng 40 hay 50 tuổi gì đó đứng gác gần thang máy số 4 huýt sáo lên một tiếng. Cậu trai đi cùng chúng tôi lắc đầu, nói.

"A, cháu xin lỗi. Bọn cháu muốn đi lên tầng để..."

"Ầy, nhàm quá. Cẩn thận đấy nhé."

Người nọ lánh sang một bên cho chúng tôi ngay, còn vẫy tay thân thiện nữa chứ. Yoo Sangah liếc trộm ông ta rồi quay sang hỏi.

"Nhưng mà...'phòng' chính xác là gì vậy? Chắc không phải 'phòng' mà tôi đang nghĩ đến đâu đúng không?"

"Chắc thế."

Cậu trai chỉ tay về phía một phiến gạch vuông vức ở đằng xa.

Một phiến gạch giống y hệt như thứ tôi nhìn thấy ban nãy. Cũng 3.3 mét vuông và hắt lên thứ ánh sáng xanh lá quái gở. Để ý kĩ thêm chút nữa, tôi thấy có dòng chữ đang trôi nổi ở trên không trung kia.

[Vùng An toàn 0/1.]

"Tên Kịch bản cũng là 'Vùng An toàn' luôn, và những phiến gạch đó được gọi là phòng."

Ngay gần đó, có hai người đang chiến đấu với nhau rất nảy lửa. Họ đang tranh giành nhau quyền được đứng vào phiến gạch. Giờ thì lại đến lượt Lee Huynsung lên tiếng.

"Gì vậy? Sao lại phải ẩu đả như vậy?"

Cậu trai nọ trông có vẻ hơi lưỡng lự. Chắc cậu ta nghĩ rằng nếu nói cho chúng tôi biết thì rất có thể sau này chúng tôi sẽ trở thành mối hiểm họa gây nguy hại tới sự tồn vong của cậu ta.

"Bao giờ đến tầng hai thì anh sẽ biết thôi."

Càng đi, chúng tôi càng thấy nhiều người đang đánh đấm với nhau đến sứt đầu mẻ trán vì một phiến gạch vô tri vô giác. Sức chứa của từng phòng cũng rất khác. Phòng nhỏ nhất sẽ là (0/1) và phòng lớn nhất sẽ là (0/7).

Tôi quan sát cẩn thận rồi hỏi. "Từ tầng ba tới tầng một đều chịu sự kiểm soát của Liên đoàn Địa chủ à?"

"...Vâng. Vẫn có một số ít chưa bị sao, nhưng Liên đoàn đã sớm thâu tóm được gần hết khu vực này rồi."

Mọi cơ sở hạ tầng của Ga Chungmuro đều nằm ở tầng một và tầng hai, vậy mà chỉ một tổ chức đơn lẻ thôi cũng có thể đánh chiếm tất cả

"Yoo Junghuyk không làm gì sao? Không phải trước đó hắn đã cứu mấy người à?"

"Chuyện đó..."

Nét mặt cậu trai tối sầm hẳn lại khi nghe tôi hỏi thế. Á khẩu một lúc lâu, cậu ta khó khăn lắm mới có thể thốt lên thành câu.

"Anh ấy nói rằng chúng tôi phải tự đứng lên..."

Biết mà. Tất nhiên là Yoo Junghuyk sẽ nói như vậy rồi. Đâu phải hắn nói là họ có thể theo hắn hay gì đâu. Chỉ là họ đã vô tình bám víu lấy chút tàn hơi hy vọng hão huyền mà Yoo Junghuyk đánh rơi rồi cứ thế mơ mộng mà thôi. Đáng buồn thật.

"Từ đây chúng ta nên cẩn thận một chút."

Có nhiều phòng ở B2 hơn hẳn các tầng phía dưới. Không còn ai tranh giành nhau phòng nữa. Thay vào đó, bọn họ cứ thế im lặng đứng canh trong vùng an toàn của mình với ánh nhìn đáng sợ.

[Vùng An toàn 7/7.]

Chúng tôi đi qua đám người đang giương mắt hằn học nọ rồi hướng thẳng tới nhà vệ sinh.

"Ơ...sao không đi tiếp nữa rồi?"

Đoàn chúng tôi chậm lại rồi dừng hẳn ở ngay gần lối ra vào nhà vệ sinh. Hàng tá người đang tụ tập lại ở đó, nghẹn ứ cả lại, trông chẳng khác gì tắc đường giờ cao điểm.

"Cứ đi thôi."

Tôi nói, lấy tay gạt mấy người đang chắn lối mình ở phía đằng trước ra, len vào đám đông.

"Ông Pildu! Làm ơn nhận đi mà! Tôi sẽ không làm vậy nữa đâu!"

"Xin ông, làm ơn làm phước! Xin hãy cho tôi ở lại thêm một ngày thôi. T-Tiền thì tôi sẽ vay nợ người khác để trả mà!"

Một người trông có vẻ giống thủ lĩnh nhất đứng ngay hàng đầu, đối mặt với đám đông hỗn loạn chen chúc đang nhao nhao lên kia.

"Nào nào, lùi lại. Lùi lại."

Chắc là mấy kẻ ở phía đối diện kia là Liên đoàn Địa chủ rồi, nom hách dịch thế kia cơ mà. Tôi nghe thấy bản năng của mình mách bảo như vậy đấy.

Một trong Thập Ác đang có mặt tại đây. Tôi cố thử tìm kiếm xem ai là người giống với mô tả trong tiểu thuyết Cách Sinh tồn nhất, nhưng cũng dễ dàng gì vì tôi thấy mấy ông chú này nhìn cứ hao hao nhau.

Hay là do cùng một giai tầng địa chủ nên ấn tượng về họ cũng trở nên giống nhau chăng?

Tôi lắc đầu ngao ngán, thì bỗng có ai đó bám lấy chân tôi. Là Lee Gilyoung. Tôi đưa tay ra nắm lấy vai thằng bé thì đột nhiên, Lee Gilyoung bị đẩy lên phía đằng trước.

"A."

Lee Gilyoung mất thăng bằng rồi ngã khuỵu xuống.

[Nhân vật 'Lee Gilyoung' đã xâm phạm tài sản tư nhân!]

Bầu không khí trở nên im lìm đến lạ, một vài thành viên của Liên đoàn Địa chủ đứng ngay gần đó cúi xuống nhìn Lee Gilyoung.

"Nhóc tì này là sao đây?"

Đúng lúc đó, đám đông vừa gào hét như điên vừa bước lùi lại mấy bước.

"Đồ điên!"

"L-Lùi lại! Mau lên!"

Như chưa từng có mặt ở đó, đám đông chạy tán loạn về phía sau như chạy giặc. Tất cả biến mất, nơi mà họ vừa đứng bỗng dưng hiện lên mấy cái vạch đỏ. Người nọ hết nhìn vạch ranh giới kia, rồi lại quay sang Lee Gilyoung.

"Hửmm. Nhóc lạc hả? Có biết đây là không?"

"Đường tới nhà vệ sinh ạ?"

"Nhà vệ sinh? Haha, trước đây thôi. À này nhóc con...bố mẹ nhóc đâu?"

"...Dạ?"

"Nhóc không biết là mình không được xâm phạm đất tư của người khác hay sao?"

Đất tư của người khác. Ồ, cũng đúng nhỉ.

Người kia vỗ đầu Lee Gilyoung, nhìn về xa xăm.

"Chắc không biết rồi. Để tao dạy vậy."

[Nhân vật 'Gong Pildu' đã kích hoạt 'Địa giới Vũ trang' Lv.3!]

Tiếng máy móc vang lên lạch cạnh, ngay sau đó, một hoặc hai tháp pháo gì đó trông giống súng máy hiện đại mọc lên từ mặt đất.

[Nhân vật 'Gong Pildu' yêu cầu bồi thường xâm phạm đất tư cá nhân: 500 xu.]

"Nếu mày không chịu nộp phạt, thì mấy tháp pháo này sẽ không để mày được chết toàn thây đâu."

Người đàn ông nọ hăm dọa.

"Đưa xu đây."

Vài ba tháp pháo ngay lập tức nhắm vào cùng một điểm. Lee Gilyoung lúng túng đứng dậy rồi di chuyển tới chỗ tôi đang đứng ngay gần đó. Người kia nhìn thấy tôi thì cười lớn.

"À, chắc mày là người giám hộ của nó hay gì à? Thế thì ra mặt mà bồi thường tổn thất đi chứ!"

Tôi mỉm cười trước tình thế căng như dây đàn này.

....Hài hước quá nhỉ, Yoo Junghuyk. Cậu vẫn để mấy tên khốn này yên ổn sao?