Buổi tối.

Việt Vũ vừa về nhà đã gọi điện cho trợ lý của mình:

- Cậu có biết loại thuốc nào có thể khiến cho người ta nói thật nhưng không nhớ những gì đã xảy ra không?

Anh muốn moi tin từ chỗ Linh Chi nhưng lại không muốn để cô ta biết mình làm tránh bứt dây động rừng khiến cô ta làm hại Đan Thư.

Trợ lý nghệt mặt ra nhưng vẫn nhanh chóng trả lời:

- Để tôi tìm hiểu ạ.

Trợ lý tắt máy rồi nhanh chóng đi tìm hiểu khắp nơi, một giờ sau cậu ta gọi lại thông báo kết quả:

- Không có lại thuốc nào như vậy nhưng tôi nghe nói có thuật thôi miên có thể thay đổi ký ức của con người.

Hay cậu dùng cách này thử xem?

Thôi miên?

Không hẹn mà cả hai người Việt Vũ và Đan Thư đều cùng một mục tiêu và cùng một thời điểm đó chính là ngày chủ nhật.

Lý do khiến bọn họ hành động vào cùng ngày này là vì ngày hôm đó Linh Chi không có hẹn với bất kỳ ai hết, dễ ra tay cũng dễ bưng bít.

Trong trường hợp này, đứa nào nhanh tay hơn đứa đấy thắng và hiển nhiên Việt Vũ là người ra tay sớm nên Đan Thư chỉ đành ngậm ngùi chờ cơ hội khác.

Miệng bảo anh và Linh Chi không có gì mà bây giờ lại rủ con gái nhà người ta đi chơi các kiểu đấy.

Lời nói của đàn ông...!Xì, không đáng một xu.

Việt Vũ xong việc lập tức trở về nhà, vẫn đúng giờ xách đồ ăn sang nhà cô nhưng hôm nay anh lại bị cô chặn ở ngoài cửa.

Anh cúi đầu nhìn cô:

- Sao thế?

Đan Thư giận lẫy, mặc dù cô đã cố gắng để bản thân bình tĩnh nhất có thể nhưng giọng nói vẫn khá quái gở:

- Em ăn cơm rồi.

Anh tự nấu ăn đi.

- Bây giờ mới sáu giờ tối, em ăn sớm thế tối lại đói cho xem.

Để anh nấu sẵn cho em, tối có đói chỉ cần hâm nóng lại là được.

Không thể cô í ới thêm câu nào, anh đã lách người qua khe hở giữa cô và cửa nhà rồi chui vào trong như không có gì.

Đan Thư ức gần chết, cô vội bước theo anh lầm bà lầm bầm:

- Làm như nhà của mình không bằng ấy.

- Em muốn cũng có thể qua nhà của anh.

Mật khẩu là ngày sinh của anh và em đấy.

- ...

Đan Thư im lặng nhìn anh, cô sinh ngày mười ba, là thứ sáu ngày mười ba luôn.

Còn Việt Vũ sinh ngày mười bốn tháng hai, ngày của tình yêu đấy.

Nhưng nếu ghép ngày sinh của cô và anh lại với nhau không phải chính là 1314 - Trọn đời trọn kiếp à?

Sao cái ngày xui xẻo và cái ngày ngập tràn tình yêu khi kết hợp với nhau lại có ý nghĩa như vậy?

Thấy cô không trả lời, anh quay lại hỏi cô:

- Sao em không nói gì? Em quên ngày sinh của anh rồi hả?

- Không quên.

Nhưng em cũng không có nhu cầu vào nhà anh ở, thôi anh về nhà mình đi, chiều mới đi với cô Linh Chi xong giờ lại tới chỗ em, anh định bắt cá hai tay à?

Việt Vũ ngừng lại động tác xắn tay áo sơ mi rồi quay lại nhìn cô, cô lại không nhìn anh mà nhìn cửa nhà.

Anh phì cười:

- Hoá ra vừa nãy em không cho anh vào nhà vì ghen à?

Anh đi bên cạnh cô gái khác thì cô không ghen không khó chịu gì hết, anh còn tưởng cô không thích anh thật cơ, hoá ra cô chỉ ghen với mình Linh Chi thôi.

Đan Thư đời nào chịu thừa nhận, chỉ là giọng nói vẫn quái gở như cũ.

- Em không ghen, em chỉ thấy anh tệ thật đấy.

Quen với cô gái khác rồi vẫn mở miệng đòi theo đuổi một cô gái khác nữa, bác ngư dân cũng không giỏi bằng anh đâu.

Bác ấy bắt cá còn dùng cần câu, lưới đánh cá, anh chỉ cần khuôn mặt với cái miệng dẻo là cưa được khối em rồi.

Ha!

Việt Vũ vốn định giải thích với cô, nhưng sau khi nhảy số xong, anh bỗng phát hiện ra một điểm rất thú vị bèn hỏi cô trước:

- Thư này, sao em biết anh đi gặp Linh Chi vậy? Em theo dõi anh à?

- Ai theo dõi anh, em có việc đến tìm cô ta chứ bộ.

Anh tưởng anh cao giá lắm à?

- Ờ, thế em tìm cô ta làm gì? Hai người ghét nhau lắm mà?

Nói chính xác hơn phải là Linh Chi cực kỳ ghét Đan Thư, cô làm gì cũng tranh làm rồi phân cao thấp, lần nào cô ta nhìn cô mắt cũng toé lửa.

Anh cũng chẳng hiểu lý do vì sao cô ta lại ghét Đan Thư như vậy, ngay cả khi bị thôi miên rồi vẫn cắn chặt môi không hé một câu khiến anh suýt chút nữa làm gỏi cô ta luôn rồi.

Thấy cô mãi không trả lời, anh lại ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt sáng hơn rất nhiều, lại lặp lại câu hỏi vừa rồi:

- Em theo dõi anh thật đấy à?

- Không có, anh đừng có ngậm máu phun người.

Mắng anh xong, cô tức giận đùng đùng đi vào phòng mình đóng cửa cái rầm.

Dù vậy cô vẫn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của anh, mặt bỗng dưng nóng như lửa đốt.

Anh đắc ý cái gì? Ngày mai cô cũng đi chơi với bạn nam khác cho anh khó chịu chơi chơi bây giờ!

Đan Thư không thèm để ý đến anh mà cầm đồ đi tắm trước, xong xuôi cô nằm lên giường mở phim ra xem quyết mặc kệ anh tự mình thích làm gì thì làm ở bên ngoài.

Nhưng thời gian càng trôi qua, mùi thơm đồ ăn xộc vào phòng khiến cô nuốt nước bọt không ngừng, mãi đến khi Việt Vũ gõ cửa phòng gọi cô:

- Em không thích nhìn thấy anh thì anh về nhà trước nhé? Cơm canh anh nấu xong hết rồi, anh bỏ bữa cũng không sao nhưng em đừng vì anh mà bỏ bữa.

Đan Thư: !!!

Cái gì mà anh bỏ bữa thì không sao? Anh ép ai đấy hả? Anh tưởng cô sẽ vì vậy mà giữ anh lại à? Anh đoán đúng rồi đấy!

- Không cần đâu, anh cứ ở lại đây ăn đi.

Đan Thư lề mề bò dậy, mặc dù cô không ép anh nấu ăn cho mình nhưng người ta cũng vì lo cho cô nên mới làm vậy.

Giờ cô đuổi anh đi có hơi quá đáng nên quyết định châm chước cho anh lần cuối cùng:

- Sau này anh không được tùy tiện vào nhà em khi em chưa cho phép nữa...

- Em ăn miếng thịt kho này xem có vừa miệng không, lần sau anh lại làm tiếp cho em.

Việt Vũ đáp lại bằng cách gắp cho cô một miếng thịt kho, Đan Thư chỉ đành ngừng lại cảm ơn anh trước, sau đó lại tiếp tục nhắc anh, nhưng cứ hễ cô mở miệng là anh lại chuyển chủ đề hoặc gắp đồ ăn cho cô tiếp, thành thử đến tận lúc anh về nhà rồi cô vẫn chưa nhận được câu trả lời nào từ anh.

Sau khi nhận ra điều này, cô hùng hổ chạy sang nhà anh, vừa mở cửa đã vào thẳng vấn đề:

- Phan Việt Vũ, anh đừng có lưu manh như thế được không? Chúng ta như ngày trước nước sông không phạm nước giếng không được à?

Nói xong cô mới nhìn thấy anh để trần thân trên, cả người như hoá đá, cứ đứng đực ra đấy nhìn anh không chớp mắt, mãi sau mới hoảng hốt quay đầu sang chỗ khác, la hét ầm cả một góc nhà:

- Sao anh không mặc đồ vào?

- Đây là nhà anh, với cả anh đâu ngờ tới em sẽ đột nhiên chạy sang đây đâu.

Quay đầu lại đi, anh mặc áo vào rồi.

Đan Thư quay lại hé mắt nhìn, thấy anh đang cài nút áo sơ mi mới buông hai tay che mắt ra, hắng giọng giải thích:

- Tại anh cũng không khoá cửa chứ bộ, anh nên cảm thấy may mắn vì người vào đây là em, chứ để cô gái khác...

Nói đến đây cô chợt dừng lại, Việt Vũ cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi tiếp:

- Để cô gái khác nhìn thấy thì sao?

- Thì không sao cả.

Em về nhà đây, anh làm gì làm tiếp đi.

Dứt lời cô chạy nhanh như chớp, vội đến mức không thèm đóng cửa cho Việt Vũ luôn để lại anh đứng tại chỗ cười như được mùa.

Khi thấy cô quay lại đóng cửa anh còn trêu cô:

- Em còn muốn nhìn nữa không? Anh không lấy phí đâu.

- ...

Lấy phí cái đầu anh, làm như bổn tiểu thư thèm khát thân thể anh lắm ấy.

Đan Thư đáp lại bằng tiếng đóng cửa cái rầm.