Câu nói của Việt Vũ khiến Đan Thư mất ngủ cả đêm.

Trong lòng thấp thỏm bất an nên cứ quay chỗ này đến chỗ nọ.

Vì sao anh lại nói như vậy với cô?

Anh đã biết những gì rồi và vì sao anh lại biết những điều đó? Linh Chi đã nói với anh sao?

Nhưng nếu Linh Chi nói với anh, anh phải ghét cô, chất vấn cô chứ không phải tỏ tình với cô, còn cả nụ hôn kia nữa.

Cô có thể cảm nhận được tình cảm nồng nhiệt nhưng vẫn cố gắng khắc chế để không doạ cô, sợ cô bị thương của anh.

Cảm giác đó rất chân thực, sự chân thành tha thiết xen lẫn bất lực khi nói con mèo đó không hề giết cô cũng rất chân thực.

Anh không có ký ức kiếp trước, anh không biết anh đã đối xử thế nào với cô, anh không tin anh lại là người kết liễu cuộc đời cô.

Quen anh lâu như vậy cô chỉ thấy anh khóc có hai lần, cả hai lần đều là vì cô.

Đan Thư sờ môi mình, cảm xúc trong lòng rất hỗn loạn.

Cô có cảm giác với anh, chỉ là chút cảm giác đó không thể vượt qua nỗi sợ bị anh giết.

Nhưng bây giờ anh lại nói anh không hề giết cô, cô có nên tin lời anh nói không?

...

Đan Thư thức trắng một đêm, sau đó cô nhắn tin hỏi bác Đông xem có loại thuốc nào có thể khiến cho người khác nói thật nhưng lại không nhớ mình đã từng nói gì hay không.

Cô muốn tìm Linh Chi hỏi chuyện nhưng lại không muốn cô ta phát hiện ra chuyện này, tránh cô ta đề phòng mình.

Bác Đông đang nghiên cứu bệnh án thì ngừng lại, lặp lại lời cô nói:

- Thuốc nói thật sao?

- Vâng ạ.

- Thuốc này không có đâu cháu, nhưng cháu có thể thử sử dụng thuật thôi miên thử xem.

Thôi miên?

Đan Thư bừng tỉnh, cô vội cảm ơn bác Đông rồi cúp máy mà bị bác gọi lại:

- Chiều nay cháu rảnh không? Giờ đợt châm cứu sẽ rút xuống ba ngày một tuần, cháu đừng quên đấy nhé.

- Vâng ạ.

Đan Thư cũng chẳng nghĩ nhiều, sau khi thay đồ xong lập tức chạy đến chỗ bác Đông châm cứu.

Lúc mấy cây kim châm vào người cô thấy hơi đau bèn hỏi bác:

- Bác đổi châm cứu rồi ạ?

- Không, vẫn là loại cũ thôi.

Cháu thấy đau hả?

- Vâng ạ.

Lồ ng ngực hơi nóng lên nữa...

Cô mới nói được một nửa đã cảm nhận được vị tanh nồng trong khoang miệng mình, sau đó một dòng máu tươi rỉ ra từ khoé miệng cô.

Đan Thư đang định đưa tay lên lau thì bác Đông đã nhanh tay lấy khăn ướt lau cho cô trước, chưa đợi cô hỏi ông đã nhanh chóng giải thích với cô:

- Dạo gần đây thời tiết thay đổi khiến sức khỏe cháu yếu đi, sau này sẽ đỡ thôi.

- Vậy ạ.

Đan Thư cười gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.

Lúc về cô còn được bác đưa cho một lọ thuốc rồi dặn dò:

- Mỗi ngày cháu uống một viên, giờ nào cũng được.

Nếu lồ ng ngực đau hoặc nóng thì uống hai viên, đau quá thì gọi cho bác nhé.

- Vâng, cháu chào bác ạ.

Lên xe, Đan Thư nhìn lọ thuốc không nhãn mác còn có mùi thuốc bắc nồng đậm mà nhíu mày nhưng vẫn uống một viên.

Ờ, không đắng lắm.

Thực ra thì dù mọi người có ý giấu giếm cô thì cô vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được tình hình sức khoẻ hiện tại của mình.

Cô biết thời gian còn lại của mình không còn nhiều nữa rồi, ngày Việt Vũ trả được thù cho mẹ và giành lại được công ty nhà họ Phan, thứ vốn dĩ thuộc về anh là ngày cô sẽ chết.

Nhưng có hề gì, lần này cô đã thay đổi được rất nhiều thứ rồi, cô cứu được bố Tiến, cô quen được cô bạn tốt Hà Nhiên, cô được trải nghiệm cuộc sống sinh viên đúng nghĩa, cô còn được mọi người yêu quý chứ không ghét bỏ vì tính tiểu thư của mình, cô cũng sống lâu hơn kiếp trước hẳn hai năm, thậm chí là sống lâu hơn nữa.

Lần này cô đã làm rất tốt rồi.

Đan Thư nhìn lòng bàn tay mình một cái, lòng bàn tay hồng hào mềm mại, chỉ có một đường thẳng cắt ngang lòng bàn tay mình.

Cô không biết liệu lần này cô chết đi, cô có còn quay ngược lại quá khứ hay không khi mà tất cả các ước nguyện của cô đều đã hoàn thành.

Ông trời quá ưu ái cô, ông đã cho cô rất nhiều cơ hội rồi nên nếu không thể quay lại quá khứ cô cũng sẽ không buồn lòng hay tiếc nuối.

Nhưng mà...

Đan Thư sờ lên ngực trái mình, trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu tựa như vẫn còn một thứ chưa được cô tìm về.

Là cái gì vậy?

- Cháu khó chịu hả? Có cần đi bệnh viện khám không?

Chú Tùng thấy cô ôm ngực trái thì lập tức căng thẳng hẳn, Đan Thư lắc đầu nói mình không sao rồi lập tức đặt tay lên đầu gối để chú không lo lắng cho mình.

Trở về nhà, cô đã nhìn thấy Việt Vũ đứng ở bên ngoài cửa đợi mình từ lúc nào, một tay anh xách túi thức ăn, một tay cầm áo khoác.

Cô từng thấy anh mặc vest rất nhiều lần, cũng thấy chỉ có mình anh đẹp bằng bố Tiến, nhưng mà hôm nay khi anh không còn dáng vẻ nghiêm túc xa cách thường ngày cô lại cảm thấy cả người anh như phát sáng.

- Sao anh lại đến đây vậy?

- Anh tới làm bữa tối cho em, người em gầy quá, chắc bỏ bữa ăn linh tinh rồi chứ gì.

Nói rồi không để cô kịp í ới cái gì anh đã giục cô mở cửa, anh xách đồ quá lâu nên mỏi tay rồi.

Đan Thư phản xạ có điều kiện vội mở cửa cho anh, sau đó lại giúp anh xách đồ vào trong nhà nhưng bị anh giành lại rồi đưa áo khoác cho cô bảo cô để gọn vào cho anh.

Đợi cô cất áo xong đã thấy anh bắt đầu nấu ăn rồi, cô ôm cửa nhìn anh với vẻ mê man:

- Anh Vũ, đây là nhà em phải không?

- Ừ.

Sao thế?

- Em sợ mình vào nhầm nhà anh.

Anh tự nhiên quá đâm ra người ngại lại là cô.

Tay chân cô lóng ngóng không biết nên làm gì mới phải, đang bứt rứt, anh chợt quay lại xoa đầu cô.

- Sau này sẽ thành nhà của chúng ta, rồi em cũng sẽ quen thôi.

Câu nói này...!sao mà quen thuộc đến thế?

Đan Thư lần nữa sờ ngực trái của mình với vẻ mê man, cô buột miệng hỏi anh:

- Việt Vũ, trước đây anh từng nói với em câu này rồi hả?

Anh thu lại nụ cười rồi ra vẻ nghiêm túc ngẫm nghĩ, cuối cùng đáp một câu:

- Có lẽ là kiếp trước anh từng nói với em mà em quên đấy.

- ???

Đan Thư rất muốn nhào lên hỏi anh rốt cuộc anh có nhớ kiếp trước hay không nhưng nhấc chân mấy lần vẫn không dám tiến về phía trước một bước.

Nhất định là Linh Chi đã kể với anh về kiếp trước rồi.

Cô dám cá chắc chắn 100% luôn, nếu cô đoán sai, Anh Khoa sẽ mất mười năm tuổi thọ.

Anh Khoa ở nơi nào đó bỗng hắt hơi một cái.

Anh ta khịt mũi mấy cái, tự nhủ rốt cuộc đứa nào dám rủa mình, sau đó lại quan sát tư liệu mà mình vừa lấy được bên nhà họ Huỳnh về.

- Huỳnh Đan Thư thật sự chỉ sống được hai năm nữa thôi à? Không tìm được cách trị tận gốc à?

Mấy năm này cô đấu khẩu với anh ta, chửi anh ta sau lưng cũng hơi nhiều, nhưng nghĩ đến một ngày nào đó cô không lải nhải bên tai anh ta nữa, anh ta bỗng cảm thấy lo sợ một cách khó hiểu.

- Không có.

Trợ lý lắc đầu, bên nhà họ Huỳnh tìm đủ chuyên gia từ trong đến ngoài nước cũng chẳng có biện pháp nào ngoại trừ giúp cô kéo dài sinh mệnh hơn một chút.

Biết sự giúp đỡ của mình chỉ là dư thừa nhưng anh ta vẫn bảo trợ lý đi tìm hiểu vài bác sĩ có tiếng để họ xem bệnh án của Đan Thư, hy vọng có thể giúp cô nâng cao cơ hội sống sót.

Quay lại chỗ Đan Thư.

Nếu hôm nay không có Việt Vũ, cô có khả năng lại gọi đồ ăn ngoài tiếp.

Thế nên dù khá ngại ngùng nhưng cơm người ta nấu thì vẫn ăn ngon lành.

Việt Vũ ăn rất ít, phần lớn thời gian anh đều dùng để ngắm cô, đến tận khi mặt cô sắp úp hẳn vào bát anh mới dời tầm mắt sang chỗ khác, làm như vu vơ hỏi:

- Bây giờ em ở một mình sao?

- Vâng.

Đang không hiểu vì sao anh hỏi vậy thì cô lại nghe anh nói tiếp:

- Anh sống ở căn hộ đối diện, em có vấn đề gì có thể gọi anh.

- ...

Đan Thư bị sặc, cô nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, phải cầm cốc nước tu một ngụm mới có thể thông họng, lập tức hỏi anh:

- Anh mới mua nhà mới à?

- Ừ.

Anh mua lâu rồi, chẳng qua cô không biết thôi.

- ...

Bây giờ thành đại gia rồi nên mua nhà cũng giống như mua rau ngoài chợ ha!

Đan Thư không hỏi tiếp nữa, cô không nói chuyện với đại gia.

Việt Vũ phì cười, anh rướn người vén sợi tóc loà xoà trước trán cô ra sau tay để cô ăn cơm thoải mái hơn.

Ăn xong, anh ở lại giúp cô rửa bát đũa, sau đó lại đi chuẩn bị nước nóng cho cô ngâm chân.

- Anh nghe nói ngâm chân bằng thảo dược rất tốt cho sức khoẻ.

- Để em tự làm được rồi.

Đan Thư muốn rụt chân lại mà bị anh giữ chặt, sau khi thả chân cô vào chậu, anh còn xoa bóp bắp chân cô khiến cô rất thoải mái nhưng vẫn ngại ngùng nên mặt mũi đỏ ửng như trái táo chín.

Việt Vũ bị cái gì k1ch thích mà đột nhiên trở nên nhiệt tình như thế?

Tuy bình thường anh vẫn đối xử tốt với cô nhưng không rõ lồ lộ với nhiệt tình thế này.

Anh bị cái gì k1ch thích vậy?