Hách Thuần về đến công hội liền đi thẳng đến văn phòng Hội trưởng. Tin chắc Hội trưởng ngày nào cũng về, Hách Thuần thẳng thắn nhận lỗi và nói: “Hội trưởng, chuyện này tôi đã nghĩ thông suốt, là do tôi suy nghĩ quá đơn giản. Điều tôi lo lắng nhất bây giờ là hai công hội kia sẽ gây phiền phức cho chúng ta nên tôi mới về xem thử, đồng thời tôi muốn xin lỗi đám người Orpheus.”

Pu Ji thấy Hách Thuần như vậy cũng đã hoàn toàn yên tâm, ông nói: “Orpheus, Pu Nasen và Giles đã ra ngoài làm nhiệm vụ hết rồi, bây giờ chỉ còn Darklin đang ở trong công hội, cô nên đến thăm cô ấy, mấy ngày nay dường như cô ấy không ổn lắm, chắc là do cô đã khiến cô ấy bị sốc nặng rồi!”

Hách Thuần nghe thấy thế thì rất áy náy, nhưng cô đã trở lại, cô sẽ xin lỗi Darklin đàng hoàng. Cô nghiêm túc: Hội trưởng, tôi sẽ cải tạo công hội thành một thành lũy vững chắc, không chỉ có phòng ngự mạnh mẽ, tấn công cũng sẽ không tệ, xin ngài hãy tin tưởng tôi.” Nói rồi Hách Thuần rời đi, mặc kệ Hội trưởng vẫn đang tỏ ra ngơ ngác. Hách Thuần vừa nói cái gì? Thành lũy gì cơ?

Hách Thuần đến chỗ Darklin, gõ cửa trong tâm trạng thấp thỏm. Cửa mở ra, Darklin thấy Hách Thuần đến thì cô cùng kinh ngạc, thở dài rồi nói: “Vào trong trước đi.”

Hách Thuần sợ sệt bước vào trong, cô nhìn Darklin với vẻ e dè và cẩn trọng.

Darklin nhìn thấy dáng vẻ này của Hách Thuần liền biết cô đã nghĩ thông, nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi áy náy. Sao mình lại so đo với một người mới cơ chứ! Mấy ngày nay, càng nghĩ nàng càng hiểu rõ lời nói của Hách Thuần hơn. Trước kia, nàng vẫn cảm thấy kẻ mạnh mới có thể sống sót, chỉ cần không tùy ý giết người là được, còn theo lời Hách Thuần, mạng ai cũng là mạng!

Hách Thuần trộm nhìn Darklin mấy lần, thấy Darklin hông tỏ vẻ chán ghét mình, cô mới yên tâm: “Em mong chị có thể thông cảm cho những lời nói của em hôm đó. Em còn chưa hiểu chuyện nên mới nói như vậy, là do em không cân nhắc tình hình nên đã nói ra những lời gây thơ đó.”

Darklin mỉm cười và nói: “Chị cũng đã sai, vốn chị và em đang làm nhiệm vụ tổ đội nhưng chị lại xúc động bỏ em lại một mình chỉ vì giận dỗi. Chị rất xấu hổ, chị vốn định trở về đó nhưng Hội trưởng khuyên chị nên cho em vài ngày để em bình tĩnh lại.”

Từ ngày hôm đó, Darklin vẫn luôn tự trách và đã từng đến gặp để nói chuyện với Hội trưởng, nhưng Hội trưởng khuyên nàng nên cho Hách Thuần vài ngày để cô bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ tới những gì đã qua, nhiều ngày nay Hội trưởng vẫn không cho nàng đến đó nên càng ngày nàng càng thấy khó chịu, chắc là Hội trưởng cũng không muốn cho mình tổ đội với Hách Thuần nữa. Tóm lại, vẫn là do lỗi của mình, mình đã quá xúc động!

Hách Thuần thấy được chút bi thương trong mắt Darklin, cô cảm thấy dường như có điều gì không đúng, bèn hỏi: “Sao chị có vẻ không vui vậy? Thật ra chị vẫn còn giận em sao?”

Darklin vội đáp: “Chị không giận em. Chỉ là mấy ngày nay hình như Hội trưởng không muốn để chị và đám Pu Nasen tổ đội vơi em nữa. Đám Pu Nasen cũng đã tự nhận nhiệm vụ khác rồi.”

Hách Thuần kinh ngạc hỏi: “Hội trưởng không muốn cho các chị tổ đội với em nữa? Vậy em phải tự đi sao? Hội trưởng đã nói sẽ không cho các chị đi à?”

Darklin thấy Hách Thuần như vậy phỏng chừng vẫn muốn cho nàng đi theo.