Hách Thuần nhìn quyển trục ma pháp trên tay, cô đã nhìn cẩn thận, những bức vẽ phức tạp khiến cô váng đầu hoa mắt, nhưng cô không thể không nghiên cứu chúng. Nếu nghiên cứu thành công, kết hợp với những sản phẩm khoa học kỹ thuật hiện đại mà cô đang có sẽ giải quyết được rất nhiều vấn đề về mặt năng lượng cũng như có thể gia tăng uy lực cho một số thứ nhất định. Vì thế, Hách Thuần vẫn luôn kiên trì nghiên cứu, cô đã tìm ra một điểm mấu chốt qua những ma pháp trận đang có.

Những ma pháp trận này phải có năng lượng mới được kích hoạt, từ đó có thể khẳng định những hình vẽ này chắc chắn phải có chỗ giống nhau, chỗ đó chính là nơi tiếp nhận năng lượng của hình vẽ. Hách Thuần tiến hành so sánh những quyển trục, phát hiện trên những ma pháp trận quả thật có mấy vị trí giống nhau. Cô lại tiếp tục phỏng đoán và thí nghiệm.

Hách Thuần tách riêng những phần giống nhau ra sau đó vẽ từng phần giống nhau lên những tờ giấy khác nhau rồi chậm rãi đưa năng lượng vào thử xem nó có thể hấp thu được hay không. Kết quả thất bại.

Hách Thuần lại kết hợp những phần đó lại và đưa năng lượng vào. Kết quả thành công. Cô rất vui nhưng còn chưa vui vẻ được bao lâu đã phát hiện: Vậy phải làm sao để phóng năng lượng ra?

Ma pháp trận này chỉ có hiệu quả chứa đựng nhưng chỉ chứa đựng mà không thể phóng ra ma pháp thì dùng làm quái gì? Khác gì có vào mà không có ra đâu! Hách Thuần lại tiếp tục quan sát những quyển trục đó.

Helen bắt đầu lo lắng cho tình trạng hiện nay của Hách Thuần. Thật ra mấy hôm nay Hách Thuần vẫn chăm sóc Helen kỹ càng nhưng bình thường vẫn do người máy chăm sóc Hách Thuần. Lúc Hách Thuần lôi người máy ra, Helen còn bị người máy dọa cho phát hoảng, nhưng Hách Thuần cũng không để ý đến chuyện Helen bị dọa mà hai ngày nay cứ cắm đầu nghiên cứu ma pháp trận.

Hách Thuần đã nghiên cứu kha khá về năng lượng của ma pháp trận, những thứ khác chỉ cần giao cho người máy xử lý là xong. Hiện tại, năng lượng của ma pháp trận được tạo thành bởi hai phần, sau khi Hách Thuần mò ra chúng thì thoải mái hơn không ít. Thế nhưng cô còn chưa thoải mái được bao lâu đã có một đám người tìm tới cửa!

Hách Thuần hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn một đám người nhảy nhót trong màn hình, Hách Thuần quyết định cho người máy thẳng tay đánh nhóm người đầu tiên trọng thương. Sau đó, cô đã thu dọn thùng hàng, đỡ Helen vào trong xe, lái xe bay lên trời.

Đám người đuổi tới phía sau thấy một vật thể lạ bay lên không trung thì thấy rất ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ công hội Siaili bỗng xuất hiện một người lợi hại, sau này khó khăn rồi! Những người không bị thương nhanh chóng quay về báo cáo Hội trưởng của chúng!

Hách Thuần đang nghĩ cô có nên quay về công hội xem thử hay không? Cô hỏi Helen: “Helen, em có thể theo chị về công hội một chuyến được không?”

Helen biết cô sợ công hội sẽ xảy ra chuyện nên trả lời rằng: “Chị về đi, em không muốn đi, chị chỉ cần cho người máy chăm sóc em là được rồi.”

Hách Thuần biết nàng không muốn làm cho đám người Pu Nasen khó chịu nên mới không về cùng cô. Cô lái xe đến một chỗ trong rừng sâu rồi nói: “Ở đây khá nguy hiểm nên chị sẽ cho thêm mấy người máy chăm sóc em, em cần thứ gì cứ nói với người máy là được.”

Thật ra trên người của người máy có gắn hệ thống truyền giọng nói nên dù nàng nói cái gì Hách Thuần cũng có thể nghe thấy. Tốt xấu gì người máy của cô cũng xem như có trí năng, Hách Thuần cũng không lo lắng gì cả, cô làm vậy cũng chỉ để phòng ngừa tình huống bất trắc. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Helen, cô trở về công hội mà không mang theo Hắc Mỹ Nhân, sợ nó sẽ gây ra phiền phức.